Mỗi thứ hai và thứ sáu, Đông Văn Li lại đến nhà của giáo sư tiếng Pháp để học thêm.
Giáo sư tiếng Pháp tên Anna, mở một lớp học nhỏ phía sau nhà thờ, lớp học có vài ba học viên, phần lớn là sinh viên khoa quốc tế sau này sẽ sang Pháp du học, nền tảng ngoại ngữ và hoàn cảnh gia đình của họ đều tốt hơn cô.
Hai cô gái đang chụm đầu nói chuyện đều mặc quần áo và đeo phụ kiện đắt tiền, nhìn thấy Đông Văn Li ăn mặc đơn giản đi vào, ánh mắt của họ thay đổi, họ cúi đầu, bắt đầu nhắn tin với nhau bằng điện thoại PHS dưới gầm bàn.
Bắt đầu học ngoại ngữ mới là một điều không hề dễ dàng, tiếng Pháp có nhiều biến thể. Nền tảng của Đông Văn Li không tốt, mỗi lần cô đọc theo, chàng trai lai Tây tóc xoăn bên cạnh đều bật cười, hai cô gái sau lưng cô cũng che miệng nhìn nhau.
Giáo viên tiếng Pháp rất kiên nhẫn, lúc này cô ấy lên tiếng ngăn cản họ lại, nhẹ nhàng nói Đông Văn Li đừng sợ phát âm sai, học ngoại ngữ là phải luyện tập không ngừng.
Đa số thời gian nghỉ giải lao, Đông Văn Li đều ngồi một mình, nhẹ giọng lặp lại những từ vựng mà giáo viên đã dạy cô. Cô viết không ngừng tay, chàng trai tóc xoăn sau lưng giật lấy quyển vở của cô, nói một câu tiếng Pháp rất trôi chảy, Đông Văn Li không hiểu, cả đám người bật cười.
Cô đứng trong vòng vây của bọn họ, nghe rõ ràng những lời châm chọc giữa tiếng cười, lại nhớ đến những lúc tan học, ba mẹ họ thường lái xe đắt tiền, ăn mặc sang trọng đến đón họ, cô luôn cảm thấy sau lưng họ có tình yêu của rất nhiều thế hệ mà cô không cách nào phản kháng lại được, cô chỉ bình tĩnh cầm lấy quyển vở bị ném lên bàn, im lặng học tiếp.
“Cậu nhỏ giọng một chút đi.” Một cô gái tóc nhuộm vàng trước mặt quay đầu nói, “Cậu phát âm tệ quá.”
“Phải đấy, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của bọn tớ.”
“Sao cô lại nhận cậu ấy nhỉ, cô nói với mẹ tớ, đây là lớp học của con nhà giàu, sao người này lại bước vào được?”
“Có lẽ là làm từ thiện, không phải cuối tuần nào cô cũng mở lớp học miễn phí sao, không chừng cô đang hợp tác với các tổ chức từ thiện.”
“Cái gì, mẹ tớ phải tặng cô giáo một chiếc túi, vậy mà cậu ấy lại được đến đây nhờ vào từ thiện sao?”
“Xem như làm phước đi.”
Cô gái nhuộm tóc nhíu mày, quay đầu, ngả người lên bàn của Đông Văn Li, “Cậu ngồi ở đây cũng được, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến bọn tớ được không, cậu nhỏ giọng một chút, phát âm của cậu tệ quá.”
Đông Văn Li không nói gì, chỉ đọc tiếp.
Không bao lâu sau, giáo viên tiếng Pháp đã trở lại, học xong nửa buổi còn lại, họ có thể ra về.
Cô gái mặc đồng phục kiểu Anh đến gần cô gái nhuộm tóc, nói: “Tối nay cậu có muốn đến nhà hàng Pháp ăn tối không? Tớ biết một nhà hàng mới vừa khai trương.”
“Tớ còn phải dọn vệ sinh, hôm nay đến lượt tớ rồi.” Cô gái tóc vàng nói.
“Vệ sinh cái gì?” Cô gái mặc đồng phục kiểu Anh liếc mắt nhìn Đông Văn Li đang thu dọn đồ đạc phía sau.
Cô gái tóc vàng hiểu ý, quay đầu nói với Đông Văn Li:
“Người mới, cậu phụ trách quét dọn lớp học.”
Thật ra Đông Văn Li đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cô im lặng cất sách vở vào chiếc túi vải.
“Này, người mới đến đây đều phải quét dọn lớp học, giáo viên muốn làm từ thiện nên mới nhận cậu vào, cậu cũng nên quét dọn lớp học mới đúng.” Một cô gái khác tiếp lời.
Sau đó, bọn họ đeo cặp rời đi, không đợi Đông Văn Li phản ứng gì.
Đông Văn Li vờ như không nghe thấy, sau khi thu dọn đồ đạc, cô cầm túi vải định rời đi, lúc bước đến cửa lớp học, cô định đóng cửa, nhưng sau đó cô nhìn vào lớp học trống trải, có vài viên giấy bị mấy đứa con trai ấu trĩ ném tới ném lui, chữ viết tay còn chằng chịt trên bảng đen, cây chổi ngã tới ngã lui, thùng rác màu đen tràn ngập vỏ trái cây và khăn giấy, hai ngày nữa họ mới quay trở lại, chúng sẽ lên men giữa mùa hè nóng bức.
Cô thở dài, quay lại.
——
Thím Nại đang lấy quần áo đã phơi khô, lại nghe thấy động tĩnh trong phòng khách.
Tiếng động này, có khi nào tiên sinh đã trở về?
Bà ấy vội vàng nhờ nhân viên phơi quần áo mới giặt, sau đó lau tay, bước về phòng khách, nhìn thấy tiên sinh vừa từ bên ngoài trở về.
Hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, điều này cho thấy anh vừa đi công tác trở về, âu phục màu đen thể hiện vẻ lịch thiệp và trầm ổn của anh, trên tay anh còn có một chiếc hộp tinh xảo.
“Tiên sinh, sao ngài về sớm thế?”
“Ừm.” Anh gật đầu, “Xong việc sớm.”
Anh đưa chiếc hộp trên tay cho thím Nại: “Cái này là của A Li, thím bảo cô ấy ăn sớm đi.”
“Được rồi, tiên sinh.” Thím Nại nhận lấy, “Khi nào trở về, cô A Li sẽ rất vui.”
“Cô ấy vẫn chưa về sao?” Anh giơ tay xem đồng hồ, anh nhớ giờ học của cô. Tính toán chính xác, giờ này cô nên có mặt ở nhà mới đúng.
Thím Nại nhìn thời tiết bên ngoài, hơi hoài nghi: “Bình thường cô ấy luôn về nhà vào giờ này, hôm nay hình như hơi trễ rồi.”
“Tài xế đi đón cô ấy chưa?”
“Cô A Li không bao giờ cho tài xế đến đón, cô ấy nói lớp học không xa, có thể đi bộ được.” Thím Nại nói, “Tôi sẽ bảo nhân viên đi tìm cô ấy.”
“Được rồi.” Anh gật đầu.
Sau khi thím Nại rời đi, anh cởi áo vest, ngồi bên khung cửa sổ kiểu Pháp, xoa xoa thái dương.
Lần này đi công tác Singapore xong, anh quay lại Hồng Kông, mấy thương nhân ở đó đang thảo luận về một loại bánh Trung thu mới, họ nói rất khó sở hữu hộp bánh đó, các phu nhân ở nhà đều làm ầm ĩ, đòi họ mang một hộp trở về, vậy là mỗi thương nhân Hồng Kông cầm một hộp bánh, anh không có phu nhân ở nhà nhưng cũng được chia một hộp.
Anh không muốn mang hộp bánh phiền phức để đi đường, nhưng lại nhớ trong nhà có một bạn nhỏ, mà cô bé cũng thích ăn đồ ngọt, vậy là anh mang về cho cô.
Anh đoán nhất định cô sẽ chạy ra, lúc anh đưa hộp bánh, cô sẽ ngẩng đầu, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ hỏi anh: “Cho tôi sao?”
Anh có thể tưởng tượng ra niềm vui đó.
Ngoài khung cửa sổ, thím Nại đang dặn dò tài xế lên đường.
Anh không nói không rằng, lại cầm áo khoác, vừa xuống lầu vừa mặc áo khoác.
Sau đó lại cầm hộp bánh Trung thu mà thím Nại đã đặt lên bàn.
——
Trong lớp học phía sau nhà thờ yên tĩnh, ánh mặt trời mùa hè oi bức dần dần dịch chuyển sang nơi khác.
Anh bước đến gần, nhìn qua cửa, thấy bên trong lớp học nhỏ, từng chiếc ghế đều được chồng lên bàn, gạch lót sàn sáng bóng, sạch sẽ như vừa được lau dọn.
Anh nhìn một vòng, vốn dĩ anh nghĩ không có người nào trong lớp học, vậy mà lại thấy cô ngồi trong góc, ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn âm tiết được treo trên tường, nhẹ giọng đọc tới đọc lui.
Sắc mặt của cô không tươi sáng và lạc quan như trước, tựa như chưa vượt qua được nỗi buồn vì tiếng Pháp khó phát âm. Có lẽ cô nghĩ không nên mở điều hòa, vậy là cô tắt đi, lúc ngồi đọc âm tiết, trán cô toát mồ hôi.
“Không đọc thành tiếng thì làm sao học được?”
Giọng nói của anh làm cô giật mình, Đông Văn Li quay đầu, lúc nhìn thấy anh, cô lại đứng dậy khỏi ghế. Lúc này, vẻ khó xử và phiền muộn trên gương mặt cô cũng giảm đi, cô ngạc nhiên hỏi anh: “Tiên sinh, sao ngài lại ở đây?”
Anh bước đến, còn vươn tay cầm lấy điều khiển điều hòa trên bàn, bật điều hòa cho cô: “Trời nóng như vậy, cho dù không về nhà học thì cũng đâu thể chịu đựng ở đây được.”
“Tiên sinh, tôi không thấy nóng.” Sau khi bị vạch trần, cô cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ dám nói lời dối lòng.
“Trong môi trường thoải mái thì mới có thể nâng cao năng suất.” Anh kiên trì,” Mà chưa kể, học ngoại ngữ mới thì phải mạnh dạn nói ra, vừa rồi nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve thế?”
Chiếc điều hòa đắt tiền bắt đầu hoạt động, cô không nói gì, chỉ gật đầu.
“Không lao động ở nhà tôi thì lại đến đây lao động à?” Anh đặt ngón tay lên bàn của cô, đầu ngón tay quét qua, không dính một hạt bụi nào, “Đông Văn Li, cô có nhầm không, không phải tôi nợ tình nghĩa với giáo viên của cô, mà là giáo viên của cô nợ tình nghĩa với tôi.”
Cô biết anh nói đến chuyện quét dọn vệ sinh, anh thông minh như vậy, làm gì có chuyện không nhìn ra.
Cô sợ anh sẽ tức giận, vậy là cô cúi đầu, lật sách, yếu ớt nói: “Không có, chỉ là tôi không chịu được, bẩn quá.”
“Vậy thì người khác chịu được à?” Anh nhìn cô, ánh mắt hướng về trang sách mà cô đang mở ra.
Trên trang sách có một đoạn đối thoại ngắn đơn giản, nhưng cô ghi chép chi chít, còn bổ sung thêm chú thích, chứng tỏ cô nghe giảng rất nghiêm túc.
Trên chỗ trống của trang sách này có một dòng chữ viết tay, rõ ràng không phải là chữ của cô.
Phách lối viết bằng tiếng Pháp trên trang sách:
Cút đi, con nhỏ nghèo khổ.
Đông Văn Li không hiểu, nhưng cô biết hẳn là không phải lời tốt đẹp, cho nên phản ứng đầu tiên của cô là dùng cục gôm thô ráp xóa đi, nhưng vết hằn khó xóa, cô dùng hết sức lực cũng không thể xóa sạch.
Thấy anh nhìn vào dòng chữ kia, cô hơi bối rối.
Cô không muốn gây phiền phức cho anh, vậy là cô nhanh chóng lật sang trang khác.
Người kia đưa tay ngăn cản cô lật sách.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo cảm giác bão tố sắp kéo đến: “Họ bắt nạt cô à?”
Đông Văn Li lắc đầu.
“Nhìn tôi này.” Anh hơi lên giọng.
Cô chỉ biết ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
Anh lười biếng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cô, khoanh tay, đôi mắt màu hổ phách quen thuộc nhìn cô, tựa như ánh mắt đó có thể nhìn thấu cô, mặc dù anh không nói gì, nhưng dường như anh sẽ không tha thứ cho bất kỳ lời nói dối nào của cô.
Gió mát từ điều hòa thổi qua người cô, cô cố che giấu sự tủi thân sắp tràn ngập trong đáy mắt. Cô không yếu ớt như vậy, gặp vấn đề gì cũng cố gắng hết sức để tự mình giải quyết, không muốn gây phiền phức cho anh.
“Tôi biết rồi.” Cuối cùng anh lên tiếng, sau đó cũng không hỏi Đông Văn Li nữa, chỉ lấy hộp bánh Trung thu mà anh đã mang theo, vừa mở chiếc hộp tinh xảo vừa nói, “Nếu đúng là như vậy, tôi cảm thấy không vui vì cô ấy nhận những học trò này.”
Đông Văn Li không hiểu ý tứ của lời anh nói, chỉ muốn xem chuyện này là chuyện nhỏ nhất có thể: “Tiên sinh… Họ không bắt nạt tôi.”
“Biết rồi.” Anh cắt lời cô, không muốn tra hỏi chuyện này, chỉ mở chiếc hộp đẹp mắt kia ra cho cô xem, “Có đói không?”
“Sao?” Anh đột ngột thay đổi chủ đề, Đông Văn Li ngạc nhiên hết sức.
“Thử một cái đi.” Anh đưa chiếc hộp đến gần.
Đông Văn Li nghiêm túc nhìn chiếc hộp giấy màu xanh, bên trong có mấy hộp bánh trung thu nhỏ được đặt trên một lớp vải lụa màu vàng, giống hệt như một món quà để đưa vào hoàng cung.
“Bánh Trung thu sao?” Đông Văn Li xác nhận xong, lại nghiêm túc hỏi, “Tôi nhớ còn lâu mới đến Trung thu, bây giờ vẫn còn là mùa hè mà, tiên sinh.”
“Ai bảo chỉ được ăn bánh Trung thu vào Trung thu chứ?” Anh lấy một cái, đưa cho cô.
Đông Văn Li vội vàng nhận lấy, cầm trong tay.
“Thử đi, tôi mang từ Hồng Kông về đấy.”
“Hả?” Đông Văn Li hơi ngạc nhiên, “Ngài đến Trung Quốc sao?”
“Ừ.”
“Vậy tôi phải thử mới được.” Nghe anh nói xong, cuối cùng cô cũng đặt quyển sách trước mặt xuống, mở hộp bánh Trung thu xinh xắn, lấy bộ dao nĩa nhựa trong hộp bánh, vui vẻ nói, “Vậy chúng ta mừng Trung thu sớm đi.”
Anh cười, cô yêu thích các dịp đặc biệt đến mức này, anh cũng cảm thấy hơi bất lực, thấy cô cắn một miếng lớn, hai má phồng lên, anh lại hỏi cô: “Có ngon không?”
Cô không trả lời được, chỉ gật đầu lia lịa.
“Xem kìa, giống hệt như ma đói, đói như vậy mà cũng không biết về nhà sớm hơn một chút à?”
Nghe thấy lời này, cô cũng không còn tùy tiện như trước đó, lại bắt đầu quan tâm đến hình tượng, nghiêm túc nói: “Tôi định về nhà rồi, nhưng vừa định về thì ngài đến.”
“Vẫn là tôi có lỗi đúng không?” Anh trêu chọc cô.
“Không phải như vậy.” Cô lắc đầu, tâm trạng tốt lên, không biết là vì cô được ăn ngon hay là vì anh đến tìm cô.
“Ngài không ăn sao?” Cô đứng lên, chân thành mời anh.
“Quá ngọt, quá ngấy.” Anh vẫn ngồi bên chiếc bàn cạnh cô, nhận xét như vậy.
“Không ngấy đâu, lòng đỏ trứng mềm dẻo lắm.” Cô cầm chiếc bánh Trung thu trên tay, dùng con dao nhựa trong hộp cắt một miếng, sau đó dùng nĩa ghim vào, giơ lên trước mặt anh, “Ngài thử một chút đi, không tệ đâu.”
“Không.” Anh lắc đầu.
“Thử đi, ăn một mình không ngon chút nào.” Cô thuyết phục, đưa miếng bánh Trung thu trước mặt đến gần anh hơn một chút.
Tay kia của cô nắm lấy mép bàn anh đang ngồi, cô giữ vững thân thể của mình, dồn toàn bộ sự chú ý vào chiếc nĩa trên tay, trong thế “tấn công” này, cả người cô xuất hiện trước mắt anh, đường nét gương mặt cô được phóng to trong mắt anh, lông tơ bé nhỏ rung động giữa ánh nắng hoàng hôn. Anh còn thấy được mấy đốm tàn nhang nghịch ngợm xuất hiện trên mặt cô vì ánh nắng Sài Gòn oi bức, cũng nhìn thấy đôi mắt trong trẻo không có thời gian suy nghĩ chuyện người khác bắt nạt và chế giễu mình, chỉ nghiêm túc nhìn anh: “Tiên sinh, ngài ăn thử đi.”
Cô chân thành như vậy, không cho phép người ta từ chối, tựa như chỉ cần anh đồng ý, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc vô biên.
Vậy là anh nhận lấy, đưa vào miệng nếm thử, bắt gặp ánh mắt mong chờ của cô, anh nhướng mày: “Cũng được.”
Không ngờ hành động của anh lại làm cô bật cười.
“Sao thế?”
“Tiên sinh, ngài miễn cưỡng như vậy, rõ ràng là ngài không thích.” Cô cười nhiều đến mức không khép miệng được, “Kỹ năng diễn xuất của ngài kém quá.”
Thấy cô vạch trần anh, anh trả nĩa lại cho cô: “Ăn phần của cô đi.”
“Không ăn nữa.” Cô cất nửa chiếc bánh Trung thu vào, “Về nhà ăn cơm tối trước, tối nay ngài cũng ăn ở nhà sao?”
“Ừ.”
A, trong lòng cô reo hò hân hoan.
Họ lại có thể ăn cùng nhau.
Cô đeo chiếc túi vải: “Đi thôi.”
Anh theo cô ra ngoài.
Bầu trời dần dần sụp tối, hoàng hôn ở phía Tây bao trùm nóc nhà thờ. Sáng tối giao thoa, Đông Văn Li chớp mắt, đưa tay che chắn ánh nắng hoàng hôn, nhưng cũng không nỡ bỏ qua cảnh đẹp này, cô vẫn ngẩng đầu nhìn lên.
“Đi thôi.” Anh đã đi đến bên chiếc xe, tài xế mở cửa cho anh.
Nghe anh hối thúc, Đông Văn Li bước thật nhanh, sau đó lên xe.
“Tối nay có sườn heo sốt mận không?” Cô mong đợi hỏi anh, hai mắt híp lại.
Anh cảm thấy rất đáng yêu, nhưng vẫn vờ như không quan tâm, chỉ trả lời: “Không biết.”
“Vậy có vịt quay không, tiên sinh?” Cô vẫn hỏi tiếp, vừa nói vừa nuốt nước bọt, “Vịt quay thơm ngon.”
“Chỉ biết đoán món Trung Quốc thôi, tối nay ăn món Tây.” Anh quay đầu đi, che giấu nụ cười trên môi.
“Ngài nói dối.” Cô không tin, nhất quyết xoay người lại, ôm chiếc túi vải trong tay, vui vẻ nói, “Rõ ràng là món Trung Quốc, tôi biết mà.”
Anh nhỏ giọng đáp lời, cũng không phủ nhận lời cô nữa.
Chiếc xe khởi động, khung cảnh bên ngoài lùi xa. Cô để lại ánh nắng hoàng hôn ở đất khách sau lưng mình, cô không biết tại sao, nhưng anh đến đây làm cô vui vẻ hơn nhiều, thậm chí cô cũng không còn quan tâm đến lời chế giễu và trêu chọc của bạn học nữa.
Cô chỉ cần thưởng thức khung cảnh xinh đẹp dọc đường đi là được.
——
Hai ngày sau, tiên sinh nói muốn đưa cô đến một bữa tiệc tối.
Sao lại đưa cô đến tiệc tối?
Nhưng anh chỉ nói tiệc tối có món ngon, cô đi ăn thì sẽ không hối hận.
Không chỉ như vậy, anh còn đưa Đông Văn Li đến trung tâm thương mại.
“Cũng đâu thể để cho tôi mất mặt được, đúng không?” Anh đi trước cô, một nhóm quản lý cấp cao của trung tâm thương mại đi theo hai người, anh chỉ cái gì, họ đóng gói cái đó.
“Cần phải mua giày. Xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa hai đôi, mua thêm ba đôi để mang hàng ngày và ba đôi để mang vào những dịp quan trọng.”
Đông Văn Li: “Hả?”
“Đương nhiên quần áo là quan trọng nhất, tuổi này đừng ăn mặc quá đơn điệu, lịch sự và thoải mái là quan trọng nhất.”
Đông Văn Li: Nhưng cũng đâu cần nhiều đến vậy, đúng không?
“Túi xách sao?” Nghe quản lý của trung tâm thương mại giới thiệu, anh quay đầu nhìn Đông Văn Li một lượt, “Đúng vậy, A Li nhà mình đã là một cô gái trưởng thành. Cô ấy cần túi xách, phải có túi xách, chiếc túi vải của cô ——”
Anh chỉ vào chiếc túi vải màu xám mà cô đang đeo, lắc đầu nói: “Không được.”
“Mặc dù không nên phô trương sự giàu có, nhưng cũng không thể quá đơn điệu. Chọn vài mẫu kinh điển đi ——” Anh nói được nửa câu, sau đó lại đổi ý, nhớ đến tối nay mình đi đâu, anh sửa lại, “Không phải, cái đó, phiên bản giới hạn, lấy cho tôi phiên bản giới hạn.”
…
Anh hướng dẫn Đông Văn Li xoay một vòng như đang chơi trò thay đổi trang phục, mỗi lần Đông Văn Li định ngăn cản anh, anh luôn nói không muốn mất mặt. Anh nói như vậy, cô cũng không có quyền từ chối, vậy là chỉ có thể làm theo lời anh nói.
Bữa tiệc tối được tổ chức trên tầng cao nhất của một khách sạn.
Nhìn thấy những món đồ anh mua cho cô được chuyển đến tầng cao nhất của khách sạn, Đông Văn Li cảm thấy chuyện này càng lúc càng vượt ngoài tầm kiểm soát. Lúc cô đến khách sạn, rất nhiều người đã đợi sẵn để chuyển mấy thùng đồ lớn nhỏ lên.
“Cô A Li, chúng tôi đưa cô lên lầu.”
“Lên lầu sao? Lên lầu làm gì?” Đông Văn Li hoảng hốt quay đầu cầu cứu.
Anh chỉ đứng bên cạnh chiếc xe, hất cằm về phía cô.
Nhóm người đó dẫn cô đi.
“Tiên sinh… Cứu tôi…” Cô sợ hãi, chật vật quay đầu.
“Yên tâm đi, tôi thuê những người này đến thay đổi diện mạo cho cô, có một căn phòng trên tầng cao nhất, cô đi theo họ đi, tôi sẽ đợi ở phòng riêng.”
“Hả?” Đông Văn Li hoang mang, bị họ đưa lên lầu.
Thay đổi diện mạo? Là để không làm anh mất mặt sao?
Cô nghe lời anh, nhà tạo mẫu trấn an cô: “Cô A Li cứ yên tâm, tôi đã tạo mẫu cho nhiều ngôi sao điện ảnh rồi, bảo đảm cô sẽ hài lòng.”
Còn thuê cả thợ chuyên nghiệp, Đông Văn Li cúi đầu: “Làm phiền cô.”
“Đây là niềm vinh hạnh của tôi.” Thợ trang điểm cười, “Cô A Li rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn.”
Đông Văn Li ngồi đó.
Nhà tạo mẫu nhờ trợ lý lấy hết váy đầm ra cho cô ấy xem, mãi đến lúc đó, Đông Văn Li mới nhận ra anh mua rất nhiều, mà Đông Văn Li lại không có nhiều cơ hội để mặc.
Cuối cùng, nhà tạo mẫu chọn một chiếc váy chữ A chạm đất, bên trong có một lớp váy lót tạo độ phồng, vải lụa ẩn giấu hoa văn tinh tế.
Sau khi thay váy cho cô, nhà tạo mẫu bắt đầu trang điểm, làm tóc.
Chiếc váy cúp ngực màu trắng không thể che giấu chiếc cổ mảnh mai và cánh tay trắng trẻo của cô.
Hết thảy đều mới lạ, trong chiếc hộp trang điểm có rất nhiều thứ mà cô chưa từng nhìn thấy.
Lúc được kẻ mắt, cô xấu hổ, cố ngăn nước mắt chảy ra do mở mắt quá lâu, lúc được bấm mi, cô hơi sợ hàng mi mỏng manh của mình sẽ đứt hết.
Mãi đến khi mái tóc của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng dưới bàn tay của nhà tạo mẫu tóc, làn tóc luôn không vào nếp mới ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô đứng trước gương, hơi kinh ngạc.
Hóa ra khi mang đôi giày thủy tinh, cô sẽ cao hơn, đủ để mặc chiếc váy dài chạm đất kia, tóc dài của cô rũ trước ngực, người trong gương đứng đắn lại hào phóng, nhưng cũng xinh xắn, đáng yêu, cô cầm một chiếc túi xách đắt tiền, giống như một cô gái lớn lên trong sự nuông chiều, yêu thương, được sinh ra để làm nữ chính.
Chuyện này đột nhiên làm hai mắt cô ngấn nước.
Cô chưa từng trải nghiệm sự nuông chiều và yêu thương như vậy.
Thậm chí không dám ôm giấc mộng Lọ Lem.
“Cô A Li, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.” Một trợ lý của tiên sinh đi đến nói, “Tiên sinh đang đợi cô dưới lầu.”
“Được rồi.” Cô gật đầu.
Dưới sự hướng dẫn của anh ta, cô đi xuống cầu thang xoắn ốc.
Cánh cửa vừa mở, giấc mộng sắc màu bên trong bay ra.
Giữa tiếng mời rượu xôn xao, cô lập tức nhìn thấy anh giữa đám đông.
Bên cạnh anh là các bạn học mà cô đã gặp gỡ trong lớp tiếng Pháp, hình như họ đều nhận được thư mời, hai cô gái kia mặc hai chiếc váy đắt tiền, ngay cả chàng trai tóc xoăn lai Tây cũng mặc một bộ âu phục màu đen.
Nhìn khẩu hình của hai cô gái kia, Đông Văn Li cũng đoán được, giờ phút này, họ đang nói về anh, anh cực kỳ nổi bật giữa đám đông, một cô gái mười chín, hai mươi như cô hiểu rất rõ họ nói cái gì, không cách nào ngăn cản được sự sùng bái và ngưỡng mộ dành cho đàn ông trưởng thành trong tâm tư thiếu nữ.
Anh cầm điếu thuốc, trò chuyện với người xung quanh, anh bắt chéo chân, nở nụ cười rất chừng mực, dáng người vẫn thể hiện rõ ràng sự kiêu ngạo và thái độ không bao giờ cúi đầu của anh.
Giữa bao nhiêu cái nhìn chăm chú, cuối cùng ánh mắt nhàn nhã của anh cũng lướt qua, tập trung vào cô, sau đó anh dập điếu thuốc trên tay, gọi cô: “A Li, đến đây.”
Anh nói tiếng Việt, mọi người đều nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Đám đông hoang mang, bất ngờ, thậm chí còn hơi sợ hãi.
Đông Văn Li chậm rãi đi đến bên cạnh anh.
Giáo viên tiếng Pháp cũng có mặt ở đó, nhìn thấy Đông Văn Li, cô ấy ngạc nhiên che miệng, nói: “Là A Li, tôi không nhận ra luôn đấy.”
“Cô lại nói đùa rồi.” Anh nhẹ nhàng nói, “Chỉ là cô bé nhà tôi hơi lười, ngày thường không thích ăn diện, tôi đã bảo cô ấy sau này phải ăn mặc cầu kỳ một chút.”
“Có lẽ tôi cũng hiểu tính cách của A Li, rất khiêm tốn, không thích khoe khoang.” Cô Anna không biết câu chuyện đằng sau, cô ấy cười ha hả, kéo học trò của mình đến, nói, “Có phải các em cũng không nhận ra em ấy không?”
Một nhân vật “tai to mặt lớn” trong truyền thuyết mời phụ huynh đến tham dự bữa tiệc, các bạn học theo chân ba mẹ, ai mà ngờ chủ nhân của bữa tiệc lại có mối quan hệ ngầm với cô gái mà họ xem thường, dần dần, họ bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng.
“Cô giáo đang hỏi đấy, sao không trả lời?” Một phụ huynh nóng lòng hối thúc.
Tiên sinh không có ý định chờ đợi câu trả lời của họ, chỉ chậm rãi nói:
“Xin lỗi, cô Anna.”
“Nhắc đến cũng xấu hổ, A Li nhà tôi xinh xắn nhưng tính tình không tốt ——” Anh kéo dài âm cuối, sau đó còn nhìn mấy vị phụ huynh ăn mặc chỉnh tề, “áy náy” nói, “Tôi sợ các bạn nhỏ khác học cùng lớp với cô ấy phải chịu khổ.”
“Hôm nay tôi mời mọi người đến đây, một là cũng có duyên, may mắn được làm bạn học, chắc hẳn trước đây các vị công tử, tiểu thư cũng quan tâm đến A Li nhà tôi rất nhiều ——”
Lúc nói đến từ “quan tâm”, anh lên giọng, bây giờ lại dừng một chút, làm những người biết câu chuyện bên trong cũng phải tê dại.
Một đám người thay đổi sắc mặt, anh cũng không để ý, chỉ tiếp tục ngồi đó, thỉnh thoảng lại xoay bật lửa trên tay, vẫn mỉm cười lười biếng giữa làn khói trắng:
“Hai là, tôi cũng muốn nói với mọi người một tiếng, từ giờ về sau, các người đừng đến lớp của cô Anna nữa.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch tiên sinh: Ngại quá, tui tức giận rồi.
Comments