Vậy là anh sắp xếp chuyện này vì cô sao?
Là để cho họ biết phán đoán của họ về cô trong những ngày qua đều là sai lầm.
Cô có người chăm sóc.
Cũng có người làm chỗ dựa.
Nhất định là anh đã nhìn thấu những lời ngạo mạn mà họ để lại cho cô, có thể dễ dàng đoán được lý do cô về nhà trễ, mặc dù cô chưa từng phàn nàn, anh cũng có thể hiểu rõ vấn đề, tạo nên một khung cảnh tốt đẹp để che giấu mối đe dọa, lịch sự mời họ đến, sau đó để cho họ cúi đầu bước ra.
Đối mặt với sự quyết đoán của anh, họ không còn đường nào để phản công, chỉ biết tìm cách khác, mặc dù cô Anna không biết sự tình, nhưng vốn dĩ là vì trả nợ tình nghĩa, cô ấy mới phá lệ mở lớp, đám con nhà giàu này đúng là đã dựa vào mối quan hệ để được học, đương nhiên cô ấy ưu tiên A Li nhất.
Đông Văn Li thường tự hỏi tại sao anh luôn có thể dễ dàng cảm nhận được sự yếu đuối của cô, sau đó, mỗi khi cô sắp ngã xuống trên đường đời, anh lại dùng “quyền lực” toàn năng của mình để chống lưng cho cô vô số lần.
Ngày đó cô thu dọn hành lý, anh nói “Không phải là còn có tôi sao”, hình như đó không chỉ là một lời thuận miệng an ủi cô, mà là lời cam kết bảo vệ cô.
Cuối cùng, chỉ còn hai người họ ở bữa tiệc.
Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, từ góc độ đó, cô có thể nhìn thấy ánh đèn tỏa ra từ những tòa nhà bên dưới. Cô không biết những tòa nhà kia nằm ở đâu, nhưng cô biết thế giới vẫn còn tồn tại rất nhiều sự nghèo khó và khổ đau, mặc dù cô chưa từng thoát khỏi chúng, nhưng đêm nay cô vẫn ngồi trong một tòa nhà chọc trời ngắm nhìn cảnh đêm, ăn mặc xa hoa và lộng lẫy từ đầu đến chân.
“Nhìn cái gì đấy?” Anh ngồi trước mặt Đông Văn Li, hỏi như vậy.
Cô quay đầu, gạt bỏ những cảm xúc vô lý của mình, chân thành nói: “Tiên sinh, cảm ơn ngài.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn vì ——” Cô nghĩ ngợi một lát, sau đó nuốt hết những từ ngữ nặng nề vào trong, thay đổi giọng điệu, nói, “Cảm ơn vì đã cho tôi vốn liếng để ỷ mạnh hiếp yếu.”
“Ỷ mạnh hiếp yếu sao?” Anh nghĩ ngợi về ý nghĩa của câu thành ngữ này, sau đó gật đầu, nói, “Tôi rất thích cô dùng câu này.”
“Cô nên khoe khoang quyền thế sớm hơn.” Anh lại nói.
Đông Văn Li: “Ngài luôn nói làm người phải khiêm tốn, tôi ra ngoài cũng không muốn gây phiền phức cho ngài.”
Anh hỏi: “Tôi nói vậy bao giờ?”
“Ngài và thím Nại đều nói như vậy.”
“Ồ.” Hình như đã nhớ ra, anh không ngẩng đầu, chỉ đưa tay cầm chai rượu bên cạnh, chậm rãi rót nửa ly rượu, “Quy tắc này không áp dụng với cô.”
Cô không hiểu: “Tại sao?”
Anh chậm rãi nói: “Có một số người, trong nhà chỉ có đủ gạo để ăn ba ngày, nhưng ra ngoài sẽ khoác lác là ăn được ba năm, lại có một số người, rõ ràng trong nhà có đủ gạo để ăn ba năm, nhưng trông họ không khác nào sắp chết đói. Cô bé bán diêm, có hiểu lời tôi vừa nói không?”
Anh gọi cô là cô bé bán diêm, rất phù hợp với hình ảnh của cô, làm cô bật cười.
“Ý ngài là tôi thê thảm lắm sao?” Cô vẫn nhỏ giọng thì thầm, “Không khoe khoang, không chỉnh tề, giống hệt như Lai Phúc.”
“Hửm? Lai Phúc đâu có giống cô, tôi bảo thím Nại tắm cho nó mấy lần, nó mới chịu ngoan ngoãn.”
Lúc nói ra hai chữ “ngoan ngoãn”, giọng nói trầm thấp của anh mang theo ý cười, tựa như một sự cưng chiều phù phiếm, làm cho cô hơi ngây ngốc, tự dưng cô muốn biết anh đã từng nói chuyện với ai khác bằng giọng điệu này hay chưa, anh đã từng cưng chiều, tha thiết hay nắm tay ai khác, nói người ta ngoan ngoãn hay chưa.
Suy nghĩ đó làm trái tim cô hẫng mất một nhịp, sự tự tin mà cô có được sau khi nhìn bản thân mình trong gương đêm nay lại lung lay sắp đổ.
“Ăn thêm đi.”
Mãi đến khi anh lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Ánh mắt của cô vẫn hơi chậm chạp.
Thấy cô vẫn lơ đãng, ánh mắt hướng về chiếc bình rót rượu, anh còn tưởng cô muốn uống rượu nhưng lại xấu hổ, vậy là anh hỏi cô: “Thêm một chút nữa không?”
Cô hoàn hồn, gật đầu, đưa ly của mình sang.
“Coi chừng say, rượu này mạnh.”
Nhưng cô không nghĩ vậy, còn tự nhủ, say một chút thì tốt hơn, say một chút, những suy nghĩ tỉnh táo sẽ không xuất hiện trong đầu cô nữa.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao bất kể là người lưu lạc hay quý ông lịch thiệp đều không thể sống thiếu rượu.” Cô kết luận.
“Ồ, tại sao?” Anh hỏi cô.
“Bởi vì mọi người đều có nỗi buồn riêng, bất kể có nghèo khó thế nào, địa vị ra sao. Chẳng hạn như tôi có nỗi buồn riêng, nhất định một vị tiên sinh đứng trên cao như ngài cũng có nỗi buồn riêng.”
“Ừm, nói xem, cô buồn thế nào, tôi buồn thế nào?”
“Tôi rất đơn giản, lúc tôi còn chưa thể tự quyết định, tôi đã băng qua đại dương mênh mông, sau đó lưu lạc ở đất khách không nơi nương tựa, mặc dù bây giờ tôi có thể uống rượu đỏ, ăn món Pháp cùng ngài ở đây, nhưng tương lai của tôi vẫn mờ mịt, không biết trạm dừng chân tiếp theo của cuộc đời tôi là ở đâu, cảm giác vô định đó làm tôi buồn.”
Anh không hề nghĩ ở độ tuổi này, cô lại hiểu tâm tư của chính mình như vậy.
“Vậy là vì cô quá tỉnh táo, cho nên mới buồn?” Anh cố gắng khái quát tất cả những gì cô vừa biểu đạt bằng một câu đơn giản.
Cô mở to mắt, gật đầu liên tục: Anh kết luận rất đúng, bởi vì quá tỉnh táo, cho nên mới buồn.
“Còn ngài.” Cô chống đầu, lựa chọn câu từ, tìm cách miêu tả.
Cô gái này làm anh muốn chăm chú lắng nghe, anh muốn biết rốt cuộc trong lòng một cô gái mười tám, mười chín tuổi, chuyện gì làm anh buồn.
Đông Văn Li mở miệng định nói gì đó, lại phát hiện mình không biết bắt đầu từ đâu.
Làm sao anh có thể buồn được chứ. Anh muốn gì có đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hình như cũng không cần ai cung cấp giá trị cảm xúc, cô chưa từng nhìn thấy cảm xúc của anh dao động vì bất kỳ chuyện gì.
Cô chỉ có thể áy náy nói: “Tiên sinh, tôi chưa hiểu rõ ngài rồi.”
Cô chân thành xin lỗi, phụ lòng mong đợi của anh.
Anh vẫn bình thản lên tiếng, giọng nói còn mang theo ý cười: “Không sao, có lẽ sau này cô sẽ hiểu rõ tôi hơn.”
Sau này sao? Sẽ hiểu rõ anh hơn sao? Sẽ có một ngày như vậy chứ? Cô không tin, một người toàn năng và có cảm xúc ổn định như anh thì có thể nặng lòng vì chuyện gì, sẽ buồn vì điều gì?
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nào đó trong tương lai, cô trở thành người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này. Khi đó cô mới biết, một người quyền thế như anh cũng có một số chuyện mà anh chưa từng trải nghiệm.
Nhưng bây giờ, anh nhẹ nhàng thay đổi chủ đề, tự rót cho mình một ly rượu.
Cô cũng muốn uống một chút.
Suy nghĩ của cô cũng trở nên mờ mịt theo men rượu, phải đợi lâu thật lâu, đại não mới có thể đưa ra mệnh lệnh để phản ứng.
Cô giơ dao nĩa loạn xạ, người đối diện không chịu nổi nữa, vậy là anh cắt miếng bít tết cho cô. Cô giơ hai tay chống đầu, nhìn thấy bộ âu phục gọn gàng và bề ngoài bắt mắt của anh dưới ánh trăng và ánh đèn, cô không cách nào giữ mồm miệng, vậy là cô thẳng thừng hỏi anh: “Tiên sinh, ngài đã từng yêu đương chưa?”
Anh dừng tay một lát.
Mãi đến lúc này, anh mới ngước mắt nhìn cô: “Sao cô lại hỏi chuyện này?”
“Yên Yên nói sau khi vào đại học, mọi người đều yêu đương, tôi chưa từng yêu đương, sợ đến lúc đó không có ai hẹn hò với tôi, tôi tò mò, cho nên mới hỏi.” Cô chếnh choáng say, nói ra hết.
“Còn chưa vào đại học mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương, điều quan trọng nhất khi lên đại học là học tập chuyên môn.” Nói xong, anh nhìn xuống miếng bít tết chưa cắt hết, lại nói, “Một cô gái nhiều sức sống như cô sao lại không có ai yêu chứ?”
“Nhưng yêu đương thì phải cẩn thận.” Anh nói tiếp.
“Hửm?” Cô khiêm tốn học hỏi.
“Thế giới này có rất nhiều đàn ông xấu xa.”
Anh nói lời này vô cùng thâm thúy, tựa như phủ nhận toàn bộ đàn ông trên thế giới này, điều này càng làm cô cởi mở hơn, vậy là cô nghiêng người về phía trước: “Tôi biết, cho nên tôi nghĩ ——”
Cô kéo dài âm cuối: “Nếu có thể tìm được một người giống như tiên sinh thì thật tốt.”
Anh dừng tay, đột ngột ngầng đầu nhìn cô, cô nghiêm túc nói: “Cảm xúc ổn định, bao dung, chu đáo. Sau này ai làm vợ của ngài thì đều rất may mắn.”
Lúc nói lời này, giọng điệu của cô không ám chỉ điều gì, giống như chỉ xem anh là một công cụ để tham khảo.
“Ai làm bạn trai cô thì đều rất phiền lòng.” Anh đáp lời cô.
“Hả?” Cô hơi bất mãn, “Tôi mới vừa khen ngài mà, tôi đã làm gì chứ, chẳng phải ngài vừa nói tốt về tôi sao? Sao lại phiền lòng, bạn trai tương lai của tôi phiền lòng cái gì?”
“Làm bạn trai của cô thì ngày ngày phải đề phòng người đàn ông khác có ý đồ xấu với cô, như vậy mà không phiền lòng sao?”
Đó là lời giải thích của anh.
Đông Văn Li mấp máy môi, thẳng thừng nhìn anh: “Là vì bề ngoài của tôi xinh đẹp phải không?”
Cuối cùng anh cũng cắt bít tết xong, đưa cho cô: “Phải.”
“Tôi chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp hơn cô.”
Câu sau là lời chế nhạo của anh.
Cô cũng không tức giận: “Cảm ơn, tôi khiêm tốn nhận lời khen này.”
Sau đó cô lại gõ gõ đầu mình, tự nói với bản thân: “Tôi nghĩ tôi sẽ gặp được một người bạn trai cùng tuổi, cùng trải nghiệm, cùng sở thích.
“Được rồi.” Anh nâng ly với cô, “Vậy thì chúc cô sớm gặp được.”
“Cũng chúc cô tương lai rộng mở, đường đời thuận lợi.” Anh lại nói thêm.
“Chúc ngài nhiều con, nhiều phúc.” Đông Văn Li nói.
“Đông Văn Li.” Anh gọi đầy đủ tên cô, giọng điệu trách mắng.
Sau đó cô mới nhận ra mình nói sai, vậy là cô vội vàng sửa lời: “Say rồi, say rồi. Xin lỗi, xin lỗi, nhiều phúc, nhiều tuổi…”
“Hửm?”
“Nhiều phúc, nhiều tiền! Nhiều phúc, nhiều tiền, vậy mới đúng!”
Lúc này mới chấp nhận được.
Sau đó họ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cô cứ dây dưa hỏi mãi một câu:
“Tiên sinh, kể chuyện của ngài đi.”
“Kể đi.”
Cô dây dưa hỏi mãi, anh không còn cách nào khác, đành phải chọn vài chuyện để kể cho cô.
Cô nghe anh kể đoàn xe của anh bị đánh úp ở biên giới, anh sống sót qua một tai nạn máy bay.
Miệng của cô không khép lại được.
Nói một hồi lâu, anh có cảm giác miệng lưỡi khô khốc, còn hơi mệt một chút, nhưng cô vẫn hoang mang nghiêng đầu lắng nghe, không biết ngày mai tỉnh dậy có còn nhớ hay không.
“Về nhà thôi.” Anh nhìn thời gian, thấy đã trễ rồi.
“Còn sớm mà.” Cô tựa đầu lên mu bàn tay, “Chưa đến mười hai giờ, phép thuật còn chưa biến mất, ngài không cần phải vội.”
“Mười hai giờ cái gì, phép thuật cái gì?”
“Cô bé Lọ Lem, chuyện cổ tích đấy, ngài biết không, phép thuật biến mất vào lúc mười hai giờ, mọi sự hoa lệ đều sẽ bị thu hồi, cả bộ quần áo của tôi ——” Cô nâng lên cho anh xem, “Đều sẽ bị thu hồi.”
“Phép thuật sẽ không biến mất.”
“Sẽ biến mất.”
Anh đành phải mỉm cười lừa cô: “Có lẽ câu chuyện mà cô đọc không phải là bản gốc.”
“Không thể nào.” Cô cố chấp.
“Cô còn tỉnh táo không, Đông Văn Li?” Anh không muốn dây dưa về một câu chuyện cổ tích với cô.
“Tỉnh.” Cô trả lời.
“Vậy chúng ta về nhà, được không?” Anh vẫn ngồi đối diện cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Được rồi.” Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Sau đó cô hành động, đi vòng qua góc bàn, nhưng cô quên mất mình mặc một chiếc váy dài chạm đất, lúc bước về phía trước, cô vấp phải đuôi váy, suýt ngã xuống đất.
Người ngồi trên sofa đối diện từ tốn hơn cô, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô, trong lúc bối rối, cô bám một tay vào ghế sofa anh ngồi, một tay nắm lấy bàn tay anh.
Bàn tay của anh ấm áp hơn bàn tay bị gió điều hòa thổi đến lạnh ngắt của cô.
Cô cố bám vào chiếc ghế sofa để đứng lên, nhưng lại phát hiện không thể đứng lên được.
Lúc cô cố đứng lên, bàn tay cô đang bám vào bàn tay anh cũng gắng sức, hai bàn tay chạm vào nhau làm cô cảm thấy hơi nóng.
Cảm giác như có một loại từ trường xung quanh họ, khuấy đảo tâm trí của họ, muốn trói buộc họ với nhau.
Men rượu xông lên đầu óc, cô cam chịu, không cách nào chống lại từ trường mà số phận mang đến, chỉ cúi đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh từ trên cao, thấy ánh đèn tạo ra chiếc bóng nhàn nhạt dưới sống mũi cao của anh khi anh ngẩng đầu, thấy đôi môi mỏng của anh, từ trên cao “chăm chú” nhìn xuống, cô lại nhìn thấy yết hầu anh nổi rõ vì anh khẽ ngẩng đầu.
“Đông Văn Li, cô còn tỉnh táo không?” Cô nghe anh hỏi.
“Tỉnh.”
Anh đoán có lẽ cô đã uống quá nhiều: “Vậy cô có thể kiểm soát bản thân được không?”
“Được.” Cô gật đầu.
“Ừm, vậy cô có thể tự đứng lên được không?”
Cô lắc đầu: “Thử rồi, không đứng lên được.”
“Hay là cô hạ người xuống, tự ngồi lên sofa được không?” Anh không được manh động.
“Được.” Cô gật đầu, giây tiếp theo, cô buông tay anh ra.
Cô đang cúi người, bây giờ mất đi điểm tựa, cô lại ngã phịch xuống.
Lần này cô ngã vào lòng anh.
Trước đó cô còn giãy dụa, cuối cùng lại vòng tay qua cổ anh, giữ cho bản thân không bị ngã xuống.
Nhưng bờ môi của cô lại dừng ở nơi đó, chỉ cách cằm anh nửa tấc. Cô chậm chạp ngước mắt, phát hiện hàng mi của anh thật dài, lúc rũ mắt nhìn cô, anh che giấu toàn bộ mọi cảm xúc trong đôi mắt của mình.
Cô đột ngột ngã vào lòng anh, chỉ mặc một chiếc váy cúp ngực, hai cánh tay mảnh mai, trắng trẻo vòng qua cổ anh.
Hành động này thật sự quá thân mật.
Men rượu làm cô khó lòng trốn thoát, anh cũng không hiểu tại sao mình không đỡ cô đứng lên ngay lập tức, mà lại cho phép hai người họ thân mật với nhau như vậy, anh chỉ chậm rãi lên tiếng, giọng nói cho thấy cô đang làm anh đau đầu hết sức:
“Tôi đã nói thế nào ——”
“Tôi nói bạn trai tương lai của cô sẽ rất phiền lòng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
“Làm bạn trai cô thì ngày ngày phải đề phòng người đàn ông khác có ý đồ xấu với cô, như vậy mà không phiền lòng sao?”
Ai mới là người có ý đồ xấu đây hả?
Comments