Ban đêm, Đông Văn Li nằm trên giường, ngây ngốc nhìn ánh trăng bên ngoài căn phòng nhỏ.
Mất mặt quá.
Thật ra trước đây anh đã từng bế cô, cô nhớ ngày đó trên du thuyền, anh không đành lòng nhìn cô bị cảm lạnh, anh cũng bế cô vào phòng như vậy. Nhưng lần này không giống lần đó, lần đó là có lý do, cô cũng đã mơ màng ngủ say, nhưng lần này, cô vẫn còn tỉnh táo.
Anh có hơi ấm, ấm áp hơn cô.
Giống như ngọn lửa có thể sưởi ấm một người bước vào đường cùng trong một đêm bão tuyết, dễ tắt, nhưng cũng dễ bỏng.
Sau khi anh uống rượu, ánh mắt của anh không lộ ra men say như ánh mắt của cô, nhưng cũng nhiễm một chút ẩm ướt của mùa mưa dưới ánh đèn leo lắt.
Dưới ánh đèn đỏ vàng trong đêm tối, anh chỉ mỉm cười nhìn cô, âu phục chạm vào váy vóc, không ngăn cản sự thân mật tình cờ của hai người họ.
Cô chớp mắt, lại nhớ về vành môi của anh.
Cô giận dỗi quay mặt đi.
Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Cô mới vừa khéo léo lại chân thành nói sau này ai làm vợ của anh đều rất hạnh phúc.
Cũng mới vừa thật thà nói hy vọng sau này sẽ tìm được một người bạn trai giống như anh.
Ai lại nói đi thẳng là muốn có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người như vậy chứ?
“Nghĩ gì thế, Đông Văn Li.” Cô trở mình lần nữa, lại nhìn ra khung cửa sổ tràn ngập ánh trăng.
Ánh trăng vô tận thật tĩnh lặng.
Tiếng ve kêu râm ran bên tai.
Cô vẫn không ngủ được.
——
Cô vẫn đến lớp của cô Anna như mọi ngày.
Vì cô Anna chỉ dạy một mình cô, cô cũng chỉ cần học mỗi ngày một tiếng, thời gian còn lại, cô sẽ phụ giúp công việc ở tiệm hoa.
Quần áo chất đầy căn phòng nhỏ của cô.
Ngày đó anh ầm ĩ mua đồ, Đông Văn Li chỉ tập trung ngăn cản anh, lúc mua cũng không xem kỹ là cái gì, bây giờ mở ra mới thấy hoa mắt.
Tiên sinh đưa cho cô số quần áo xinh đẹp kia, cô cũng nghe lời anh mà mặc vào, nhưng cô không biết cách phối đồ.
Anh luôn nói tuổi này không nên mặc quần áo quá đơn điệu, vậy là cô chọn những màu sắc rực rỡ nhất, thật sự nghiêm túc học hỏi cách phối đồ.
Cô lấy một chiếc áo khoác len màu đỏ ra, phối cùng một chiếc quần jean ống loe, sau đó đi ra tìm anh để chứng minh gu thời trang, nhưng tiên sinh lắc đầu, nói đây là cách ăn mặc của nhân viên soát vé xe buýt vào thập niên tám mươi.
Vậy còn áo khoác vàng phối cùng áo sơ mi xanh thì sao? Hai trong ba màu sắc cơ bản tương phản với nhau, hẳn là rất thời thượng đấy chứ?
Khi đó anh đang cầm tờ báo, lúc ngẩng đầu nhìn lên, anh suýt phun sữa đậu nành ra ngoài, nói cô trông giống hệt như bảng màu chưa pha của sinh viên mỹ thuật.
“Không thời thượng sao?” Cô chân thành hỏi, lại đổi sang chiếc váy hồng phối cùng đai đeo màu trắng, còn phô trương mang một đôi giày hở mũi cùng màu.
Anh chống trán, nói đáng lẽ lúc đó phải nhờ người viết lại cho cô cách phối những bộ quần áo này, như vậy thì cô không cần phải “tái hiện lại” theo một cách sáng tạo thế này.
“Vậy là quần áo hàng hiệu cũng có thể xấu.” Đông Văn Li khó chịu viện cớ để biện hộ cho bản thân.
Khó như vậy à? Viện cớ xong, Đông Văn Li buồn bã nghĩ, lẽ nào mắt nhìn của mình lại tệ vậy sao? Chỉ số thời trang của mình thấp như vậy à?
Thấy cô buồn bã, tiên sinh mang về một đống tạp chí thời trang cho cô, trông rất đáng sợ.
“Bây giờ tôi không chỉ phải học tiếng Pháp mà còn phải học cách ăn mặc sao?” Cô tiện tay lật mấy trang tạp chí.
“Không học cũng được, trứng chiên cà chua cũng là một loại thẩm mỹ độc đáo.”
“Hừ.” Cô biết anh đang trêu chọc sự kết hợp màu vàng và đỏ của cô, “Cũng đâu có tệ đến mức cần phải học, đúng không?”
“Không cần à? Không cần thì đưa cho thím Nại làm nguyên liệu nhóm lửa đi.” Anh ngồi trên sofa trong phòng khách, nói lời này với cô.
“Không được.” Cô đau lòng vì đống tạp chí kia, chỉ vào tên tạp chí, nói, “Đây là tạp chí thời trang hàng đầu, dùng chúng để nhóm lửa thì đáng tiếc lắm.”
Anh không nghĩ cô sẽ nhận ra: “Cô biết tạp chí này sao?”
Đông Văn Li: “Tôi đâu có quê mùa như ngài nghĩ.”
“Là cô nói mà.”
“Tôi nói cái gì?”
“Cô nói sau này phải tìm bạn trai, cần học cách ăn diện.”
Đúng là cô đã nói như vậy, nhưng đó là men rượu lên tiếng mà.
“Người ta chỉ thích tôi vì vẻ bề ngoài thôi sao, không thể thích tôi vì tâm hồn đáng yêu của tôi à?” Cô yếu ớt phản bác, “Có lẽ bạn trai của tôi là một người thích phẩm chất tốt đẹp.”
“Cô có phẩm chất tốt đẹp gì?” Anh nhướng mày, đùa giỡn với cô, “Động vào một chút là khóc nhè, phẩm chất tốt đẹp đấy à?”
“Tôi động vào một chút là khóc nhè bao giờ?”
“Tối hôm qua cô khóc đấy.”
Chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là hiểu lầm.
Cô học nấu ăn với thím Nại, bị các gia vị Đông Nam Á làm chảy nước mắt nước mũi.
Nhân viên trong trang viên không hiểu chuyện gì, chỉ biết cuống cuồng truyền tai nhau, cô A Li đang khóc trong nhà bếp!
Tam sao thất bản, cuối cùng biến thành tiên sinh mắng cô A Li đến phát khóc!
Sau đó chuyện này đến tai anh. Lúc anh vào nhà bếp tìm cô, đôi mắt ngấn nước của cô nhìn anh.
Anh đứng trước mặt cô, dáng vẻ bất lực, thở dài: “Tôi mắng cô bao giờ?”
…
Cô nhớ đến chuyện này, lại làm quá một chút: “Tôi nói tôi khóc vì bị sặc gia vị mà!”
“Được rồi, bạn trai tương lai của cô yêu một tâm hồn đẹp như lời cô nói, vậy tôi nghĩ những thứ này không thể phát huy tác dụng rồi.” Anh lấy lại đống tạp chí trước mặt cô.
Thấy anh thật sự lấy đi, cô vội vàng đưa tay ngăn cản: “Đừng mà, mặc dù bạn trai tương lai của tôi yêu tâm hồn đẹp, nhưng cũng không thể ngăn cản một người phụ nữ ăn diện vì người mình thích được!”
Anh liếc cô.
Cô căng thẳng, dáng vẻ nghiêm túc hết sức.
Cuối cùng anh cũng buông ra: “Được rồi, phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu (*).”
(*) Nguyên văn là “为悦己者容”, Hán Việt là “vi duyệt kỷ giả dung”, được trích trong “Chiến Quốc sách” của Lưu Hướng.
——
Đông Văn Li ôm đống tạp chí kia, nghiên cứu rất lâu.
Cô còn chi “một khoản tiền khổng lồ” để gọi một cuộc gọi đường dài, hỏi ý kiến của Yên Yên ở tận Hà Nội.
Nghe cô mô tả màu sắc, kiểu dáng, chất liệu của những bộ quần áo kia, Yên Yên hết sức buồn ngủ, cô ấy ngáp dài, nói:
“Nếu em chấp nhận phong cách đinh tán kèm mấy câu “fuck you” của chị, chị có thể cho em một vài ý kiến tham khảo.”
Đông Văn Li nghĩ ngợi, bỏ đi, quần áo mà tiên sinh mua cho cô không phải theo phong cách đó.
“Yên Yên, em thật sự cần chị giúp đỡ.”
“Không phải đã có tạp chí rồi à, cứ sao chép phong cách trong tạp chí là được.”
“Em thử rồi, lúc đọc tạp chí thì em thấy đẹp, nhưng sau khi đóng lại thì em vẫn không biết phối đồ thế nào.”
“Thế này.” Nguyễn Yên đưa ra giải pháp tốt nhất, “Chị giới thiệu cho em hai người bạn đang mở một tiệm cắt tóc.”
“Có đáng tin không.”
“Đáng tin, người ta mới đi học bồi dưỡng ở Tokyo về.” Yên Yên thề thốt, sau đó đưa địa chỉ cho cô.
Đông Văn Li đi tìm địa chỉ kia, lúc đến nơi, cô phát hiện cả con hẻm này chỉ có một tiệm cắt tóc lẻ loi.
Chữ “Cắt tóc” bằng tiếng Việt được viết bằng sơn đỏ trên cửa tiệm, trông giống hệt như nét chữ gà bới của một pháp sư trừ ma, cầu phúc.
Con hẻm tối tăm, ánh nắng không chiếu vào được, cô run rẩy gõ cửa.
Có một người phụ nữ mặc một bộ quần áo giống hệt như bộ đồng phục của nhân viên soát vé xe buýt vào thập niên tám mươi mà trước đó Đông Văn Li đã mặc, người đó mở cửa, ngẩng đầu nhìn cô: “Nguyễn Yên giới thiệu à?”
Cô tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết gật đầu trong hoang mang.
Sau khi bước vào, cô ngẩng đầu nhìn quanh, thấy trong tiệm treo rất nhiều poster giới thiệu các kiểu tóc, dòng chữ tiếng Nhật trên poster chứng minh lời mà Nguyễn Yên đã nói với Đông Văn Li, họ vừa đi học bồi dưỡng ở Tokyo về.
“Chờ một chút, thầy Tony sẽ ra ngay.”
“Nhân viên soát vé” lấy một chiếc ghế nhựa màu đỏ ra cho cô, Đông Văn Li ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn chắp tay trên đùi, mong chờ giáo viên mà Yên Yên đã giới thiệu sẽ mở ra cánh cửa thời trang cho cô, dẫn dắt cô tiến vào cung điện thẩm mỹ.
Thầy Tony mặc quần áo màu vàng và xanh dương, rốt cuộc cũng cầm ly cà phê đi xuống, dựa trên quần áo, kiểu tóc, thậm chí là giọng nói, Đông Văn Li không thể đoán ra giới tính của thầy Tony này.
“Mốt là gì?” Thầy giáo bắt đầu lớp “khai sáng” hôm nay.
“Mốt chính là thịnh hành và vừa vặn, là biểu hiện của sự theo đuổi thẩm mỹ trong cuộc sống hàng ngày của con người…”
…
“Ghi lại.” Thầy giáo đặt ra yêu cầu rất cao.
“À, à, à.” Đông Văn Li viết từ “biểu hiện”.
“Giao lưu ánh mắt với tôi, tương tác với tôi.”
Đông Văn Li phối hợp chớp mắt, gật đầu điên cuồng.
…
“Suy cho cùng, thẩm mỹ thật ra là mục tiêu cao nhất của con người để có được cuộc sống tốt đẹp hơn!” Lời của thầy Tony vô cùng nhiệt huyết.
Đông Văn Li vẫn hoang mang, cô thề cô không hề phân tâm.
“Còn có một bài kiểm tra cuối cùng để chứng minh cô đã lĩnh hội được tất cả những gì tôi học hỏi trong đời.”
Hai giáo viên đẩy một giá treo đồ ra, trên đó có rất nhiều quần áo đủ màu.
“Bài kiểm tra chính là cô phải chọn ra một món đồ mà cô cho là thời thượng nhất và có thể đại diện cho thời trang, nếu như nhận được phiếu đồng thuận từ hai chúng tôi, cô sẽ được xem là người đại diện cho thời trang Tokyo!”
Đông Văn Li cảm thấy đầu óc choáng váng.
Váy hai dây đủ màu được đính lông vũ phô trương, quần bó làm từ một chất liệu gì đó giống hệt như nhựa, cô nhìn qua nhìn lại, sau đó chỉ vào một chiếc váy xẻ tà in hoa văn báo đốm, run rẩy nói: “Cái…cái này?”
Thầy Tony reo hò, cảm thấy vui vẻ vì bản thân mình có tài, có thể dẫn dắt người trẻ bước vào thế giới thẩm mỹ!
Trong lúc họ reo hò, Đông Văn Li u sầu nghĩ ngợi, thôi xong, cô đã lĩnh hội những gì họ học hỏi trong đời rồi.
——
Đông Văn Li thẫn thờ nhìn chằm chằm ra vườn hoa suốt mấy ngày trời.
Thím Nại rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác, thấy Đông Văn Li như vậy, bà ấy lại đi tìm tiên sinh.
Anh vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, thím Nại đứng trước mặt anh, lo lắng nói: “Tiên sinh, không biết cô A Li xảy ra chuyện gì!”
“Sao thế?” Anh bình tĩnh nói, hình như cũng quen rồi.
“Cô A Li là người rất có kỷ luật, lúc nào không đi học và không đi làm, cô ấy thường ngồi đọc sách trên xích đu trong vườn hoa hồng. Lần nào gặp tôi, cô ấy cũng nói chuyện không ngớt, nhưng mấy ngày nay cô ấy lại rất ít nói, bình thường cô ấy rất hoạt bát! Bây giờ lại ngồi trong hành lang cả ngày, còn không chịu ăn hạt thông…” Thím Nại nhíu mày, càng nói càng lo lắng, cuối cùng bà ấy kêu lên một tiếng, dường như chính bà ấy cũng cảm thấy sợ hãi, “Hả! Ngài có nghĩ cô A Li đang dậy thì không?”
“Cô ấy hơn mười tám tuổi rồi, còn dậy thì cái gì?”
“Chậc, cũng đâu thể nói như vậy được, tiên sinh, có người dậy thì sớm, cũng có người dậy thì trễ mà!”
“Thật sao?” Nghe thấy lời này, anh nhíu mày, đặt bút xuống, hoài nghi hỏi, “Thời kỳ nổi loạn đến trễ à?”
Nghe xong, thím Nại gật đầu lia lịa.
Anh định đi xuống xem thế nào.
Hành lang mát mẻ, hoa cúc trắng và tím nở rộ rực rỡ. Cô ngồi trên băng ghế cao sát mặt tường đá trong hành lang, ngón chân không thể chạm xuống sàn nhà, hai chân cô lắc lư, chỉ chừa lại bóng lưng cô đơn, làm người ta thật sự bắt đầu hoài nghi, có phải cô đang bước vào thời kỳ nổi loạn đến trễ như lời thím Nại nói hay không.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Sao ngài lại ở đây?” Nghe thấy giọng anh, cô quay đầu, mặc dù cô cố tỏ ra vui vẻ để chào hỏi anh, nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ u sầu.
Vậy là anh tựa người vào cột đá bên cạnh băng ghế: “Xòe tay ra.”
“Gì thế?” Cô hỏi vậy, nhưng vẫn xòe tay ra.
Một nắm hạt thông đáp xuống tay cô.
Anh đi tìm cô, còn mang theo một nắm hạt thông.
Cô nhận lấy, nhưng không tách vỏ như mọi ngày.
“Không muốn ăn à?”
“Phiền phức lắm, tôi không có tâm trạng.” Cô lẩm bẩm.
“Chậc, sao hôm nay tâm trạng lại không tốt thế?” Nói xong, anh ngồi xuống cạnh cô trên băng ghế.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, mềm mại đến mức tạo thành một vầng sáng xung quanh cơ thể anh, anh lấy nửa số hạt thông trên tay cô: “Nói đi, buồn cái gì?”
Hạt thông nhẹ nhàng mở ra, lớp vỏ bên ngoài rơi xuống băng ghế đá.
“Là… Là chuyện mắt thẩm mỹ…chuyện phối đồ…” Cô suy tư một hồi, cuối cùng cũng nói, “Tiên sinh, ngài có nghĩ đó là điểm yếu bẩm sinh của tôi hay không, những cô gái khác sinh ra đã có tài ăn diện, nhưng sao đến tôi thì nó còn khó hơn cả học tiếng Pháp thế?”
Cô rất chân thành, hình như thật sự phiền lòng vì chuyện này.
“Chuyện nhỏ như cái móng tay mà cũng đáng để cô buồn bã vậy à?” Anh tiếp tục tách vỏ, nhướng mày nhìn cô.
Đông Văn Li: “Không phải ngài đã nói sao, ngài nói mắt thẩm mỹ của tôi kém, ăn mặc không đẹp, không có khí chất!”
“Tôi nói vậy bao giờ?”
“Có mà!” Cô quả quyết.
“Tôi chỉ nói A Li có thể học hỏi thêm.”
“Vậy còn không phải là ngài nói mắt thẩm mỹ của tôi kém, nói tôi ăn mặc không đẹp sao?” Con gái có những suy nghĩ rất độc đáo, “Huống hồ chi tôi đã học rồi, tôi không có khả năng học cái này.” Cô không chịu thua, lại tức giận nói.
Làm anh bật cười.
“Ngài còn cười nữa.” Cô càng bất mãn hơn.
Anh giữ tay cô, cô vô thức rụt lại, nhưng anh không cho cô thoát ra, lại thả nắm hạt thông đã tách vỏ vào tay cô, chậm rãi nói: “Ăn diện cũng giống như làm người vậy, vừa phải biết cách che giấu cá tính riêng của mình, vừa không được trở nên quá mờ nhạt giữa đám đông, vừa không được quá nổi bật, vừa không được để người khác xem nhẹ sự tồn tại của cô.”
Cô hoang mang nhìn anh, trong tay còn cầm một nắm hạt thông.
“Hiểu ý tôi không?”
Cô chậm chạp lắc đầu: “Không hiểu lắm.”
Anh nhướng mày: “Thật thà quá.”
Cô đáp lời: “Chân nhân bất lộ tướng.”
“Đúng là chân nhân bất lộ tướng rồi.” Anh phủi đống vỏ thông đang “ẩn núp” trong nếp gấp trên áo sơ mi của anh, “Được rồi, đi theo tôi.”
“Hả?” Đông Văn Li ngây người, “Đi đâu?”
“Đi xem tủ quần áo làm cô phiền lòng.”
Không thể nào, đi xem tủ quần áo của cô sao?
Nghĩ đến tủ quần áo lộn xộn của mình, cô vội vàng đuổi theo anh: “Tiên sinh, hạt thông, còn hạt thông của ngài.”
Cô cầm nắm hạt thông đi theo.
“Cho cô ăn đấy.” Anh dứt khoát đi trước.
——
Đó là lần đầu tiên anh vào căn phòng nhỏ của cô.
Phòng ngủ của con gái, anh vào thì đúng là không tiện lắm, nhưng tuân theo ý định ban đầu của anh là dạy cô cách ăn mặc, anh vẫn bước vào, nhưng để cửa mở.
Anh chắp tay sau lưng, đứng trước tủ quần áo, nhíu mày.
“Mình đã đi đến nước này rồi sao, cần phải có một người đàn ông lớn tuổi hơn dạy cách ăn mặc?” Cô nhỏ giọng làu bàu với chính mình, “Mà sắc mặt của anh ấy như vậy là sao, tủ quần áo của mình khó đối phó lắm à, anh ấy mua quần áo cho mình cũng đâu có nhìn kỹ…”
“Đông Văn Li.” Anh gọi cô.
“Có mặt!” Cô ngừng làu bàu, lại trả lời thật lớn.
“Đầu tiên, cô tách áo và quần trong tủ quần áo ra.”
“Dạ.” Cô nghe lời, đẩy anh sang một bên, “Ngài tránh sang một bên trước đi.”
Anh nhích sang một bên, cô thò nửa người vào chiếc tủ gỗ, di chuyển đồ đạc tới lui như con bọ hung bận rộn giữa sa mạc.
Cô thò đầu ra khỏi đống quần áo, thật thà hỏi anh: “Tiên sinh, váy thì tính là áo hay quần?”
“Váy thì cất riêng một chỗ khác.”
“Được rồi!”
Bọ hung nhỏ tiếp tục làm việc.
“Màu sắc khác nhau thì tách ra.” Anh lại nhắc nhở.
Động tĩnh bên trong chiếc tủ dừng lại, sau đó gương mặt nhỏ nhắn lại xuất hiện, tràn đầy oán hận: “Sao ngài không nói sớm!”
“Tôi tưởng cô biết lẽ thường tình.” Anh nhún vai.
“Đáng ghét, tôi phải làm lại rồi!”
Trong tủ lại tiếp tục phát ra động tĩnh om sòm, sau nửa buổi chiều, cuối cùng cô cũng xong, cô hết sức mệt mỏi, cúi đầu than thở: “Còn gì nữa không, ngài địa chủ?”
“Được rồi.” Anh gật đầu, đứng bên cạnh tủ quần áo, “Thế này không phải là tốt hơn nhiều sao, liếc mắt một cái là thấy ngay, muốn mặc gì cũng có thể dễ dàng lấy được.”
“Lại đây nghe cho kỹ.” Bây giờ anh lại dùng giọng điệu nghiêm túc.
“Thật ra nếu muốn tránh sai sót, cô phải nhớ, trên ngắn thì dưới dài, trên ôm thì dưới rộng, hoặc ngược lại.”
Anh tiện tay cầm một chiếc quần jean ống rộng, “Chẳng hạn như, nếu cô muốn mặc một chiếc quần jean thế này, nó là quần dài thì cô phải phối với áo ngắn, nó là quần ống rộng, vậy áo của cô phải vừa ôm vừa ngắn. Ngược lại cũng vậy.”
“Mặc váy thì chú ý độ dài, váy ngắn thì chọn loại trên đầu gối, váy dài thì chọn loại chạm mắt cá, váy lửng đến đầu gối thì rất khó kiểm soát.”
“Quan trọng nhất là màu sắc tổng thể, màu sắc tương tự nhau thì không bao giờ sai được, xanh nhạt, be, xanh đậm, hồng bưởi, vàng mơ, trắng gạo… Những màu này đi với nhau rất phù hợp với khí chất và độ tuổi của cô.”
“Đương nhiên cần tôn màu sắc, màu nền chiếm tỷ lệ lớn, màu phối chiếm tỷ lệ nhỏ, chỉ cần cô chú ý đến tỷ lệ này, màu phối có trùng hay nghịch với màu nền thì đều mang đến cảm giác cao cấp.”
…
Trong lúc nói chuyện, anh lướt qua quần áo của cô, chỉ vào chúng, đưa ra ví dụ.
Anh nói chuyện rất cụ thể, miêu tả gần hết các loại trang sức cho cô nghe, trong đó còn có một đống trang sức cô để lăn lốc vì không biết phối thế nào.
Cuối cùng cô cũng nhận thua, lắc đầu, ngạc nhiên mấp máy môi: “Tiên sinh, ngài phải gặp gỡ bao nhiêu cô gái mới có thể giải thích tường tận thế này?”
Anh xoay người, gõ đầu cô một cái: “Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với cô mà.”
“Dạ, dạ, dạ, tôi sẽ khiêm tốn lắng nghe!”
Thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô, anh thở dài: “Lắng nghe thật sao?”
“Thật mà. Ngài nắm tay chỉ dạy tôi, làm sao tôi có thể phớt lờ được, ngài cứ nhìn biểu hiện của tôi là biết!”
Cô chân thành thề thốt.
Anh cũng không biết cô nói cho qua chuyện hay là cô thật sự hiểu rồi.
——
Đông Văn Li thật sự lắng nghe.
Anh giải thích cặn kẽ và nghiêm túc như vậy, cô bắt đầu hiểu được cái gọi là “ăn diện” dựa trên lời anh nói.
Cô đoán chuyện làm ăn của anh có liên quan đến quần áo, lại nhớ ra anh rất có phong cách, cô nghĩ anh đã nhìn thấy rất nhiều chuyện đời, sau đó tổng kết cho cô những quy tắc đơn giản và thực tế nhất.
Cô chậm rãi học hỏi, sau mấy lần thử nghiệm, cô phát hiện cũng không khó lắm.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh bơ, đeo băng đô vải cùng màu để giữ gọn mái tóc dài hơi xoăn của mình, lúc cô gặp anh, anh sẽ khẽ gật đầu, ý nói: Mắt thẩm mỹ tốt.
Áo sơ mi tay phồng màu trắng phối với một chiếc băng đô màu vàng mơ, tóc dài thắt bím: Lúc đi ngang qua, anh sẽ giơ ngón tay cái.
Lúc cô mặc áo liền quần phối với một chiếc mũ cao bồi cùng màu: Anh cười, lấy chiếc mũ của cô, dẫn dắt cô chơi đùa cùng anh.
…
Ngay cả chị gái ở tiệm hoa cũng mỉm cười khen cô, nói lẽ ra cô nên ăn mặc như vậy từ sớm, người trẻ nên mặc quần áo đẹp, phải mặc thật nhiều màu, hoạt bát, năng động.
Có đôi khi tan làm về nhà, cô đi ngang một vũng nước đọng sau cơn mưa, nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trên mặt nước, cô cảm thấy vừa thân quen vừa xa lạ, ít nhất là cũng rất khác so với hình ảnh cô gái bán hoa trước đây.
Cô biết anh mang đến tất cả những thứ này cho cô.
Tự tôn và thể diện, còn bảo vệ tình yêu phù phiếm đối với cái đẹp ở độ tuổi này.
Sau khi mất Đông Cốc Châu, cô cũng không nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại có được sự che chở thế này.
Sự thiên vị này làm cô hơi lưu luyến.
Sau ngày đó vào phòng cô, anh đã nhờ thím Nại cải tạo căn phòng.
Đông Văn Li lại cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi, không cần phải cải tạo cái gì.
Nhưng anh nói ngoại trừ giường và tủ quần áo, nơi này không giống phòng ngủ chút nào.
Vậy là cô dọn ra khỏi căn phòng nhỏ, chuyển vào phòng ngủ cho khách trên tầng hai.
Phòng ngủ cho khách lớn hơn phòng ngủ của cô nhiều, bên ngoài còn có ban công, trước ban công có một chiếc bồn tắm.
Ban đầu cô không hiểu tại sao bồn tắm lại được đặt trước ban công, mãi đến khi cô đi đến bên cạnh ban công, mở rèm, nhìn thấy khung cảnh sân vườn xinh đẹp bên ngoài.
Thím Nại nói mặt kính này chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, người bên ngoài không thể nhìn vào trong được, kiến trúc sư dựa trên ý tưởng này, cho nên đã đặt bồn tắm bên cạnh ban công, vừa có thể ngâm bồn, vừa có thể ngắm phong cảnh.
Cho dù kính này không cho người bên ngoài nhìn vào trong, Đông Văn Li cũng không có thói quen mở rèm ngâm bồn giữa ban ngày ban mặt, nhưng khi màn đêm buông xuống sau lúc hoàng hôn, cô cẩn thận cởi bỏ bộ quần áo mùa hè ẩm ướt khỏi cơ thể mình, ngón chân của cô ửng đỏ vì hơi nước, cô tưởng mình đã buộc tóc gọn gàng, nhưng vẫn có vài sợi tóc nghịch ngợm chạm vào làn nước, cánh hoa hồng trong bồn tắm xua tan sự mệt mỏi trong ngày.
Cô giao phó bản thân cho lực đẩy trong nước, cánh hoa hồng trôi lãng đang xung quanh, hơi ấm xoa dịu cơ thể cô, cô chép miệng suy nghĩ, biết vậy đã xin tiên sinh một ít rượu lúc hai người họ ăn tối rồi. Khoảng thời gian kỳ diệu thế này, làm sao có thể không có men say màu đỏ chứ?
Cô đang nghĩ ngợi bên này, lúc nhìn sang bên kia, lại thấy một bóng dáng mặc áo sơ mi màu xanh xám đứng trên ban công.
Phản ứng đầu tiên của cô là hơi hoảng loạn, hóa ra ban công mà cô nhìn thấy từ vị trí này chính là ban công ngoài phòng anh, nhưng sau đó cô lại nhớ thím Nại đã nói kính này chống nhìn trộm, vậy là cô bình tĩnh lại.
Anh không nhìn thấy được.
Đông Văn Li tiếp tục bình tĩnh nhìn người kia.
Khuỷu tay được áo sơ mi màu xanh xám bao bọc đang gác lên lan can ngoài ban công, anh tựa lưng lên đó, nửa ly rượu trong tay anh lộ ra, lúc anh giơ tay, đồng hồ trên cổ tay anh phản chiếu vài tia sáng, xóa nhòa bóng dáng của màn đêm.
Anh quay đầu, trên người còn có chiếc áo ghi lê màu đen xám vừa vặn, mấy sợi tóc rơi xuống từ mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng, gương mặt anh thâm trầm như đang nhìn về nơi xa xăm, cũng không rõ là anh đang nghĩ gì.
Cuối cùng anh giật giật cà vạt, đi vào phòng.
Đông Văn Li tưởng anh vào nghỉ ngơi, nhưng anh lại đi ra.
Lúc bước ra, anh cầm theo một chiếc hộp gì đó.
Mãi đến khi ngọn lửa tỏa ra, thanh tuyết tùng chậm rãi bén lửa, cam tâm tình nguyện đốt cháy sinh mạng ngắn ngủi của mình, trở thành vật hy sinh để anh châm điếu xì gà, Đông Văn Li mới biết anh vừa vào lấy xì gà.
Cà vạt hơi xộc xệch trên cổ anh, anh hút một hơi thật sâu, sau khi thở ra, anh mới ngả người lên chiếc ghế nằm.
Ngôn ngữ hình thể biểu đạt niềm vui của anh sau khi thỏa mãn được cơn nghiện thuốc lá.
Nhưng cô vẫn nhìn thấy ham muốn trong đôi mắt kiềm chế và dịu dàng đó, loại ham muốn không cách nào giải tỏa được.
Đó là loại ham muốn gì?
Chuyện này lôi kéo cô áp thân thể lên thành bồn tắm, để cho hơi thở tạo thành một làn hơi nước mờ mịt trên cửa sổ kính trước mặt, dưới ánh đèn leo lắt, thân thể trưởng thành lại kiềm chế của anh xuất hiện trước mắt cô, cô có cảm giác cơ thể vốn đã thả lỏng trong bồn tắm của mình lại căng thẳng lần nữa.
Mùa khô ở Sài Gòn thật sự quá khô.
Phải tưới nước thì hạt giống mới nảy mầm.
Ngón tay ẩm ướt của cô chạm vào làn môi, cô nhìn anh chăm chú.
Mãi đến khi anh nghiêng đầu nhìn lại, nâng ly rượu, giọng nói của anh trầm thấp lại mang theo một ít men say:
“Đông Văn Li.”
“Tôi ở bên này có thể thấy rất rõ.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thím Nại: Tui thề tui không nói dối, có một cái nút! Bấm vào thì sẽ chống nhìn trộm!
Hì hì ~
Comments