Trong ký ức, mùa hè năm 2012 rất nóng. Thi xong cấp hai, Tông Dã về trường lấy bảng điểm.
Cậu ôm theo một thoáng hy vọng, biết đâu còn có thể gặp lại cô.
Nhưng thực tế là, trong lớp chỉ có lác đác vài người đến.
Cô giáo chủ nhiệm hiếm hoi gọi cậu lại, “Lý Tương Viên, tại sao đơn đăng ký nguyện vọng của em lại để trống?”
Tông Dã cúi đầu: “Em muốn bàn bạc lại với dì đã.”
Đợi cô giáo đi rồi, cậu đi đến chỗ ngồi của Khương Sơ Nghi rồi ngồi xuống.
Phòng học này đã được bố trí thành phòng thi, ngoài bàn ghế ra, tất cả mọi thứ đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, khắp nơi đều trống trải. Chỗ ngồi thuộc về cô, không hề còn sót lại bất kỳ dấu vết nào.
Tông Dã nhìn qua cửa kính, nhìn ra bên ngoài, nhìn phong cảnh mà cô từng nhìn. Tòa nhà dạy học xây bằng gạch trắng lộ ra vài góc, dưới gốc cây có ghế dài, trên đường chạy bằng nhựa đỏ có mấy đứa trẻ đang đội nắng chơi đùa.
Phía sau có hai nữ sinh đang nói chuyện với lớp trưởng về chuyện nhóm lớp, Tông Dã nghe được vài câu. Đợi họ đi rồi, cậu không nhịn được quay đầu lại, hỏi lớp trưởng: “Bạn có thể cho mình số nhóm được không?”
*
Tông Dã tìm một quán net gần trường, theo hướng dẫn trên mạng, đăng ký tài khoản Q.Q đầu tiên trong đời.
Đợi nửa tiếng, Tông Dã vào được nhóm lớp như mong muốn.
Cậu kéo chuột, chậm rãi lướt xuống danh sách nhóm, xác nhận từng người, cuối cùng cũng tìm thấy cái avatar hình con thỏ.
Nick name của cô là “Mùng một là một ngày tốt lành”.
Tông Dã im lặng đọc hai lần, tự mình cười một mình trước máy tính.
Avatar con thỏ màu xám, hiển thị chủ nhân không online.
Cậu nhấp vào yêu cầu kết bạn.
Trong khung yêu cầu, Tông Dã thận trọng gõ một câu, [Chào bạn, mình là bạn cùng bàn của bạn, Lý Tương Viên.]
Nghĩ ngợi vài phút, lại sửa thành, [Chào bạn, mình là Lý Tương Viên.]
Yêu cầu kết bạn đã gửi đi, cậu căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Đợi mãi đợi mãi, cái loa nhỏ ở góc dưới bên phải vẫn không kêu lên.
Tông Dã bắt đầu nghi ngờ yêu cầu kết bạn của mình chưa gửi thành công, do dự có nên thêm lại lần nữa không. Nhưng nếu đã gửi thành công rồi, cậu sợ tin nhắn trùng lặp sẽ làm phiền cô.
Không ngừng nhìn thời gian, Tông Dã đột nhiên nhận ra, avatar của Khương Sơ Nghi vẫn luôn màu đen, hình như cô không online.
Thế là, Tông Dã kiên nhẫn chờ đợi cô online.
Đợi đến khi hết tiền net, avatar của cô vẫn không sáng lên.
Viết số và mật khẩu ra giấy, sau này Tông Dã còn đến quán net vài lần, nhưng yêu cầu kết bạn đã gửi đi như đá chìm đáy biển, mãi không nhận được phản hồi.
Thỉnh thoảng cậu sẽ nghĩ, có phải Khương Sơ Nghi không dùng sốnày nữa không, hoặc là, cô không muốn kết bạn với người lạ. Thực ra Tông Dã cũng không muốn làm phiền cuộc sống của Khương Sơ Nghi, chỉ muốn hỏi cô học trường cấp ba nào. Cậu rất thích cái máy ảnh cô tặng, sau này có cơ hội, cậu muốn tặng lại cô một món quà.
Tối về nhà trọ, Tông Hồng Vân làm cho cậu một bữa cơm rất thịnh soạn.
Tông Dã ăn rất no.
Tông Hồng Vân xoa đầu cậu, “Con giờ có thể đi làm rồi, dượng con mấy hôm trước tìm được một nhà máy bao ăn ở, đãi ngộ tốt lắm.”
Tông Dã bình tĩnh hỏi: “Dì ơi, con có thể tiếp tục đi học không?”
Trên khuôn mặt giống hệt mẹ, hiện lên một nỗi buồn rất phức tạp. Môi Tông Hồng Vân mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trước khi ngủ, Tông Dã lấy quyển bài tập mới tinh trong ngăn kéo ra.
Đây là cuốn lưu bút của cậu.
Chỉ có một người chúc phúc trong cuốn lưu bút.
Đầu mùa tốt nghiệp, trong lớp có một khoảng thời gian thịnh hành viết những thứ này, nhưng Tông Dã cũng không nhờ ai viết, cũng không ai đến nhờ cậu viết.
Cậu là một người dư thừa.
Cậu cũng không có tiền dư để mua một cuốn sổ đẹp đẽ tinh xảo ở cửa hàng văn phòng phẩm.
Vào giờ ra chơi ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Tông Dã đưa quyển vở bài tập và cây bút bi cho Khương Sơ Nghi, hỏi cô có thể viết giúp cậu một dòng lưu bút được không.
Rất nhiều người đã đến nhờ Khương Sơ Nghi viết rồi, yêu cầu này của cậu cũng không quá đột ngột.
Cô không từ chối cậu.
Khương Sơ Nghi viết mấy dòng chữ rất đẹp, chúc anh trở thành một người ưu tú.
Làm thế nào mới có thể trở thành một người ưu tú đây?
Thiếu niên 16 tuổi không biết.
Tông Dã nghĩ, có lẽ cậu nên cố gắng học hành, thi vào một trường đại học tốt, đây là con đường duy nhất có thể nhìn thấy hy vọng.
Nhưng rất nhanh, hy vọng nhỏ nhoi này cũng tan vỡ.
Một ngày nọ, Tông Dã tỉnh dậy trong phòng trọ, phát hiện trên bàn để lại một tờ giấy và mấy trăm tệ tiền mặt.
Tông Hồng Vân bày tỏ sự áy náy với cậu, nói dượng cậu nợ cờ bạc, họ định đi Vân Nam lánh nạn. Trên tờ giấy có một dãy số, nếu cậu có việc gì có thể gọi số này.
Tông Dã mất một chút thời gian để hiểu đoạn tin nhắn để lại này.
Cậu vò tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác.
Đã sớm quen với chuyện bị bỏ rơi, Tông Dã cảm thấy không có gì to tát. Cậu chỉ hơi mù mờ.
Chủ nhà đến thu tiền thuê nhà phát hiện ra chuyện này, dẫn Tông Dã đi báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát lập hồ sơ, nói với họ, có thể đi xin tư vấn về thủ tục nhận nuôi của trại trẻ mồ côi. Nhưng Tông Dã đã 16 tuổi, thủ tục có thể hơi rắc rối.
Số tiền Tông Hồng Vân để lại không đủ trả tiền thuê nhà, Tông Dã không làm phiền bà cụ chủ nhà. Sách vở bán đồng nát, đồ đạc còn lại của cậu không nhiều, một chiếc ba lô là có thể đựng hết.
Trên thế giới này có rất nhiều người cô đơn đáng thương, gặp lại nhau lại chẳng hề đơn giản, nhưng Tông Dã cảm thấy mình vẫn còn một chút may mắn.
Cậu gặp Trần Hướng Lương ngủ ở công viên.
Trần Hướng Lương là một người đàn ông mềm lòng và nói nhiều, Tông Dã có rất ít chuyện để nói với chú ấy.
Cuộc đời và cuộc sống của cậu đều nghèo nàn như nhau.
Cho đến một ngày, Tông Dã nhắc đến Khương Sơ Nghi với Trần Hướng Lương.
Đây là lần đầu tiên cậu nhắc đến chuyện liên quan đến cô với người khác.
Hôm đó, bọn họ đi bộ rất lâu trên đường, đi dạo rất nhiều trung tâm thương mại, Tông Dã nhất định phải tìm được một tấm áp phích hoặc quảng cáo có Khương Sơ Nghi, chứng minh với Trần Hướng Lương rằng, cô là người đẹp nhất mà cậu từng thấy.
Thật ra tấm ảnh chụp lấy liền kia cũng có thể chứng minh.
Nhưng Tông Dã không nỡ chia sẻ tấm ảnh này với bất kỳ ai.
Cuối cùng, bọn họ tìm thấy tấm áp phích quảng cáo phim trước cửa một rạp chiếu phim.
Đây là bộ phim đầu tiên mà Tông Dã xem.
Lúc đó internet đã phát triển, muốn biết Khương Sơ Nghi học ở đâu là một chuyện vô cùng đơn giản.
Trần Hướng Lương thấy kỳ lạ: “Nhóc vẫn còn nhớ thương ngôi sao nhỏ đó à?”
Trần Hướng Lương đổi cách hỏi, “Sao nhóc vẫn còn nhớ thương cô bé đó thế?”
Tông Dã cũng không biết trả lời thế nào.
Nhưng Trần Hướng Lương vẫn đưa Tông Dã đến cái nơi mà cậu nói.
Tông Dã muốn gặp Khương Sơ Nghi, cũng sợ gặp cô.
Cũng gần giống như hồi cấp hai, lên cấp ba Khương Sơ Nghi vẫn rất bận rộn.
Trần Hướng Lương chậm rãi nhận ra: “Nhóc mà bỏ kính thật ra trông cũng không tệ đâu.”
Tông Dã vẫn ít nói như trước, hoàn toàn làm ngơ trước những lời tán tỉnh này.
Cậu nghe thấy tên Khương Sơ Nghi.
Cũng vào ngày này, cậu gặp được Khương Sơ Nghi.
Cô rũ mắt xuống, mặc đồng phục học sinh, cô đơn một mình đi trong dòng người tan học.
Tông Dã nhìn bóng lưng cô, không xa không gần đi theo sau.
Tông Dã chần chừ rất lâu, vẫn không dám tiến lên chào hỏi.
Hai năm trôi qua, Khương Sơ Nghi trở thành sự tồn tại mà cậu không dám làm phiền.
Tông Dã ôm đàn guitar, nhưng không gảy một bài hát nào, mọi người vây xem đến rồi lại đi.
Cuối cùng cậu cũng đợi được cô.
Tông Dã nói gì đó bên tai Trần Hướng Lương, rồi đứng dậy.
Khương Sơ Nghi không quay đầu lại.
Trần Hướng Lương lại gọi một câu, “Cô bé đeo cặp màu xanh lam ơi, có muốn nghe một bài không?”
“Đúng vậy, có muốn nghe một bài không?”
Khương Sơ Nghi sờ túi, hơi ngại ngùng nói: “Xin lỗi chú, hôm nay tôi không mang tiền lẻ.”
Trần Hướng Lương: “Không cần tiền, chú mời nghe miễn phí.”
Cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
Khương Sơ Nghi vừa nghe nhạc, vừa ngẩn ngơ nhìn những chiếc lá dưới chân.
Cho đến khi có một tờ rơi được đưa đến trước mắt.
Cô ngẩng đầu, thấy một người mặc đồ thú hình con thỏ đang đứng trước mặt.
Người này đeo chéo một cái túi, lại đưa tờ rơi về phía trước, “Muốn xem không?”
Khương Sơ Nghi nhận lấy tờ rơi, nhìn thử, phát hiện là quảng cáo của một tiệm bánh ngọt.
Có lẽ con thỏ to này phát tờ rơi mệt rồi, ngồi xuống bên cạnh cô.
Khương Sơ Nghi không nhận, “Đây là…?”
Thỏ lặp lại một lần: “Cửa hàng chúng tôi gần đây đang có chương trình khuyến mãi, tặng miễn phí.”
Khương Sơ Nghi nhíu mày, cảm thấy cái bao bì này không giống đồ miễn phí lắm.
Cô cảnh giác hỏi: “Tại sao lại tặng cho tôi?”
Nghe thấy câu trả lời này, Khương Sơ Nghi im lặng rất lâu, nhận lấy chiếc bánh từ cậu.
Khương Sơ Nghi cười cười, lại nói cảm ơn.
Người giấu mình trong bộ đồ thú rối vừa thỏa mãn vừa thất vọng.
Đợi bóng dáng cô biến mất, Tông Dã tháo mũ thú xuống.
Trần Hướng Lương nhìn cậu, “Vừa nãy sao không tháo ra?”
Tông Dã: “Thôi vậy, chắc cô ấy không nhớ con đâu.”
Những lời chúc ít ỏi mà Tông Dã nhận được đều là Khương Sơ Nghi cho cậu.
Cô đã vào một trường điện ảnh ở Bắc Kinh.
Trời nắng gắt, anh đi đến công viên quen thuộc đó, ngồi xuống chiếc ghế dài mà cô từng ngồi.
Trên ghế dài không biết ai bỏ quên cuốn Tập san thanh niên.
Tông Dã muốn tìm việc gì đó để làm, cầm cuốn sách lên, đặt trên đầu gối, xem một trang rồi dừng lại.
Anh giữ nguyên tư thế đó, lặng lẽ không động đậy.
“Một thoáng vui mừng, tiêu hao hết thảy nhiệt tình tích góp cả đời tôi.
Muốn uống chút rượu, để linh hồn mất đi trọng lượng, cho gió cuốn đi.
Nhưng nghĩ đến cuối cùng vẫn là người qua đường của người.
Cảm thấy, hóa thành người dưng của cả thế giới.
Gió dù to, cũng lướt qua linh hồn tôi.”
Trang giấy in bài thơ đó bị Tông Dã xé xuống.
Tháng chín, anh thu dọn đồ đạc, lên chuyến tàu đi Bắc Kinh.
Tông Dã cảm thấy cuộc đời mình có vẻ đã trải qua quá nhiều khổ sở, cũng rất mơ hồ.
Cho nên dù chỉ một chút ngọt ngào, một chút gợn sóng, anh cũng không nỡ buông tay.
Hôm đó Thượng Hải đổ mưa, vài tiếng sau mưa tạnh.
Văn Thục buồn chán giúp kiểm vé, cho đến khi có người tới đưa một chứng minh thư.
Cái tên trên đó làm Văn Thục ngẩn người, nhìn đi nhìn lại hai lần để xác nhận.
Văn Thục đứng thẳng người, ngẩng đầu.
Cô tháo khẩu trang, đúng là trông rất ngoan.
Người phụ nữ trả lời: “Đúng vậy.”
Ai ngờ trong nhóm nhỏ đã nổ tung từ lâu.
Đèn trong hội trường nhấp nháy liên tục, Khương Sơ Nghi đẩy cửa cầu thang đi vào.
Ngày hôm đó trời cũng vừa mới mưa.
Trong cầu thang mờ tối, Khương Sơ Nghi vấp ngã, nhặt được một ngôi sao rơi xuống.
Comments