Chương 15: Khích lệ
*
Hàn Hồng Hà kéo chiếc bàn vuông nhỏ ra ngoài cửa, Lâm Ngọc Bảo sắp ghế, các món ăn lần lượt được dọn lên. Lữ Cường mang ra ba chai bia và hai chai nước cam. Bốn người ngồi vào bàn.
Món ăn gồm thịt kho tàu, cá thu đao chiên khô, tương bát bửu, mướp xào, và canh dưa hấu nấu thịt muối. Nước cam, Hàn Hồng Hà và Lâm Ngọc Bảo mỗi người một chai. Lữ Cường dùng cạnh bàn cạy nắp chai bia, “tách” một tiếng, nắp bay ra, bọt bia sủi tăm. Hàn Hồng Hà cầm đèn pin tìm nắp, nhặt lên, nói: “Biết chai này bán lại được bao nhiêu không? Có nắp ba xu, không nắp một xu.”
Lưu Văn Bằng nói: “Nắp chai cũng đáng tiền.”
Lữ Cường rót đầy bia, bốn người nâng ly chạm nhau. Lữ Cường nói: “Hôm nay chào mừng Ngọc Bảo trở lại Thượng Hải. Thượng Hải rất tuyệt, nhưng cũng đầy bất đắc dĩ. Dù bất đắc dĩ nhiều đến đâu, chúng ta vẫn phải sống thật rực rỡ.”
Lâm Ngọc Bảo xúc động: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Lưu Văn Bằng nói: “Sau này có gì cần giúp, cô cứ mở miệng.”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Cảm ơn.”
Hàn Hồng Hà gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Lâm Ngọc Bảo, nói: “Nếm thử xem ngon không.”
Lâm Ngọc Bảo cắn một miếng, đậm đà, béo nhưng không ngấy. Cô nói: “Đây là món thịt kho ngon nhất em từng ăn.”
Lữ Cường cười: “Coi như có mắt nhìn. Thử cá thu đao anh chiên xem.”
Lâm Ngọc Bảo gắp một miếng vào bát. Hàn Hồng Hà nói: “Cá thu đao hơi nhỏ, nên mua con to hơn mới ngon.”
Lữ Cường nhấp ngụm bia, nói: “Không biết thưởng thức. Đây là cá câu, dùng lưỡi câu bắt, vừa bắt vừa bán, tươi không gì sánh nổi. Cá thu đao thường ăn là do tàu đánh cá thả lưới bắt, đi cả tuần mới về, độ tươi giảm nhiều.”
Lưu Văn Bằng nói: “Nghe mà mở mang. Anh đúng là hiểu biết.”
Lữ Cường cười: “Tôi là đầu bếp, tôi không hiểu thì ai hiểu?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Cá đúng là tươi, tay nghề anh quá tuyệt.”
Hàn Hồng Hà cười: “Khen nữa đi, cái đuôi anh ấy vểnh lên trời bây giờ.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Sự thật mà.”
Hàn Hồng Hà nói: “Lữ Cường có chút gia học uyên thâm, nhà mấy đời làm đầu bếp. Ông nội từng là ngự trù, ba cũng từng tham gia quốc yến. Đáng tiếc thời thế đổi thay, vài năm trước khó khăn, đến đời Lữ Cường chỉ có thể nấu ở căn tin nhà máy dệt.”
Lữ Cường lại tỏ ra lạc quan, múc một thìa canh dưa hấu thịt muối chan cơm, cười: “Đời là biển cả, lên xuống trập trùng, phải học cách tùy duyên mà sống mới bền lâu.”
Lưu Văn Bằng nói: “Anh nấu ăn ngon, triết lý sống cũng thấu đáo. Tôi kính anh một ly.”
Ăn xong thì trời đã tối hẳn. Lâm Ngọc Bảo thấy không còn sớm, cô đứng dậy: “Em phải về đây.”
Hàn Hồng Hà nói: “Đợi chút.”
Chị vào phòng, lấy ra một miếng thịt muối, đưa cho Lữ Cường. Anh dùng giấy da bò và dây nhỏ gói kỹ, đưa cho Lâm Ngọc Bảo: “Nhà tự muối, em mang về nếm thử nhé.”
Lâm Ngọc Bảo từ chối: “Cơm tối đã phiền mọi người, sao em dám ăn rồi còn lấy.”
Hàn Hồng Hà cầm gói giấy, nhét vào tay Lâm Ngọc Bảo: “Cầm cho chắc! Xem em như em gái ruột, còn khách sáo gì. Từ chối nữa là chị giận đấy.”
Lâm Ngọc Bảo đành nhận, nói: “Cảm ơn chị.”
Hàn Hồng Hà nói: “Chị tiễn em một đoạn.”
Lưu Văn Bằng nói: “Để tôi tiễn. Ngoài kia tối om, khu này lại phức tạp, hai phụ nữ đi đêm không an toàn.”
Hàn Hồng Hà thấy có lý, kéo Lâm Ngọc Bảo sang một bên, kề tai nói: “Bây giờ chính sách thay đổi từng ngày, cố gắng thêm chút nữa. Về Tân Cương là hạ sách, chỉ khi vạn bất đắc dĩ mới làm. Về chuyện việc làm, chị và Lữ Cường sẽ hỏi thăm ở nhà máy xem có cơ hội nào. Tóm lại, dù ở đâu hay lúc nào, cũng đừng bao giờ bỏ hy vọng.”
Lâm Ngọc Bảo nghẹn ngào: “Em nhớ rồi, hẹn gặp lại.”
Lưu Văn Bằng tiễn Lâm Ngọc Bảo đến bến xe buýt, đợi cô lên xe rồi mới rời đi.
Lâm Ngọc Bảo bước vào ngõ Đồng Phúc. Gần đây thời tiết oi bức, trong nhà nóng không chịu nổi, ngõ chật kín người già trẻ lớn bé, vừa hóng mát vừa tán gẫu. Có mấy người đàn ông chỉ mặc q**n l*t, đứng dưới vòi nước, cầm khăn mặt và bánh xà phòng, vô tư tắm rửa. Nước chảy lênh láng trên nền xi măng. Người lớn tuổi chẳng để tâm, thấy ai đi ngang cũng thản nhiên, bụng phệ, cầm chậu nước dội từ đầu đến chân. q**n l*t ướt nhẹp, mỏng dính, lộ ra đường cong chảy xệ. Người trẻ thì lúng túng khi có phụ nữ đi qua, vội núp vào chỗ tối, đợi người đi xa mới ló ra.
Lâm Ngọc Bảo thoáng thấy Hoàng Thắng Lợi đứng giữa đám đàn ông, thò cổ dài xem đấu dế.
Cô giả vờ không thấy, cúi đầu đi thẳng về nhà. Dưới lầu chẳng thấy bóng Tiết Kim Hoa hay Ngọc Phượng, chỉ thấy Triệu Hiểu Bình nằm dài trên ghế mây, cầm quạt nan phe phẩy, lười biếng gọi:
“Ngọc Bảo, Ngọc Bảo, qua đây, chị có chuyện muốn nói.”
Lâm Ngọc Bảo bước tới, hỏi: “Chuyện gì vậy chị?”
Triệu Hiểu Bình nói: “Đi đâu vậy?”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Ra sông Tô Châu gặp chị em. Chỉ vì chuyện này mà hỏi em sao?”
Triệu Hiểu Bình nói: “Cúi xuống, chị thật sự có chuyện muốn nói.”
Lâm Ngọc Bảo ngồi xổm. Triệu Hiểu Bình nói: “Chủ nhiệm Mã đang ở nhà em.”
Lâm Ngọc Bảo hỏi: “Bây giờ à?”
Triệu Hiểu Bình đáp: “Ừ, bây giờ.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Chẳng lẽ công việc của em có tiến triển, phiền chủ nhiệm Mã đích thân đến báo?”
Câu nói mang chút giọng đùa. Triệu Hiểu Bình cười: “Bỏ ý nghĩ đó đi. Không phải kiểu của chủ nhiệm Mã đâu. Còn nữa.”
Lâm Ngọc Bảo hỏi: “Còn gì, đừng úp mở.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Cùng đến với chủ nhiệm Mã là Vương Song Phi, ăn mặc bảnh bao, chỉ có hai chân đi cà nhắc, hơi khó coi.”
Chị lại nói: “Không phải đến làm mai cho em chứ?”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Nói bậy cái gì đó. Chị muốn uống trà mát không? Em vừa đi ngang lò nước sôi, có trà lúa mạch, trà cúc tần. Đi không, em mời.”
Triệu Hiểu Bình lập tức đứng dậy: “Đi thôi, mắt không thấy, lòng không phiền.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Đầu óc như chị, làm việc ở cửa hàng nước tương đúng là lãng phí thiên tài.”
Hai người vừa đến lò nước sôi, bà lão ở buồng điện thoại thò người ra hét: “Ngọc Bảo, điện thoại, có người gọi cô!”
Lâm Ngọc Bảo vội chạy đến nghe. Là Lưu Văn Bằng, anh hỏi cô đã về nhà chưa. Cô đáp: “Đã về rồi, cảm ơn anh quan tâm.”
Lưu Văn Bằng ậm ừ hai tiếng, chẳng nói thêm gì nữa, rồi cúp máy.
Lâm Ngọc Bảo không để tâm, chạy về lò nước sôi. Hai cốc trà vừa lấy từ bao bố ra, vách cốc đọng nước, miệng cốc đậy mảnh kính vuông. Triệu Hiểu Bình uống trà cúc tần, Lâm Ngọc Bảo uống trà lúa mạch. Cô mở mảnh kính, nhấp một ngụm, mát lạnh thấu tim. Khi ngẩng lên, thấy bàn phía trước, chị A Quế ngồi trò chuyện với một người đàn ông. Hôm nay chị A Quế thả mái tóc xoăn sóng, buông trên vai, mặc váy liền xanh thẫm hoa nhí, cổ áo hơi trễ, cài ghim ngọc trai. Môi đỏ mọng, như tô son.
Triệu Hiểu Bình nói: “Chị A Quế thật cá tính, dám mặc thế này.”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Em thấy chẳng có gì.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Chủ nhiệm Mã từng tìm chị A Quế nói chuyện rồi.”
Lâm Ngọc Bảo hỏi: “Nói gì?”
Triệu Hiểu Bình đáp: “Còn nói gì được? Chắc chắn là về ăn mặc hở hang, ảnh hưởng không tốt. Đàn ông đi biển không ở nhà, càng phải tự soi xét mình ba lần mỗi ngày, đừng phô trương khắp nơi, gây điều tiếng.”
Chị lại nói: “Chủ nhiệm Mã còn bảo, ngày nào cũng ăn diện lòe loẹt, không biết ăn diện cho ai xem.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Ăn diện cho chính mình, không được sao? Nếu em có tiền thì em cũng mặc thế, đẹp biết bao!”
Triệu Hiểu Bình bĩu môi: “Chủ nhiệm Mã vẫn giữ tư duy hai năm trước. Người ta Pierre Cardin đã đến Trung Quốc mở show thời trang, vậy mà chủ nhiệm Mã vẫn bế quan tỏa cảng.”
Lâm Ngọc Bảo hỏi: “Pierre Cardin là ai?”
Triệu Hiểu Bình đáp: “Người Pháp, bậc thầy thời trang quốc tế.”
Lâm Ngọc Bảo liếc nhìn chị A Quế lần nữa, nhấp thêm ngụm trà lúa mạch.
Editor có lời muốn nói:
Chị A Quế chứ không phải thím nhé, mình bị nhầm một chút, sẽ beta lại ạ
Comments