Chương 18: Khó địch
*
Thu Sinh và Tuyền Anh xem phim xong thì cùng nhau ăn khuya, Thu Sinh đưa Tuyền Anh về khu mới Vĩnh Gia, rồi một mình bắt tàu điện trở về đường Tân Nhạc.
Trên tàu điện, người rất thưa thớt, nhưng mỗi trạm đều dừng. Khi đi ngang trạm gần ngõ Đồng Phúc nhất, Thu Sinh như có ma xui quỷ khiến mà xuống xe, đi trong bóng râm của hàng cây ngô đồng bên lề đường, không hay không biết, đã đứng trước đầu ngõ Đồng Phúc.
Do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn rẽ vào trong.
Trong ngõ toàn là người ra hóng gió đêm, trong nhà ngồi không yên, thấy Thu Sinh cũng chẳng ai để ý, ai nấy lo việc của mình: nằm nghiêng, quạt mát, đốt nhang muỗi, tán dóc ba chuyện, ăn khuya, tắm nước mát, đánh cờ tướng, hát theo đài phát thanh kịch Thượng Hải.
Một ông chú hát rằng: “Chí Siêu, Chí Siêu, tôi đến chúc mừng anh, Dục Như có phải đã quên mất anh rồi không?”
Thu Sinh nghe như sét đánh ngang tai, chân khựng lại, bỗng cảm thấy chuyến đi này thật nực cười, vừa bi thương vừa đáng cười, liền quay người bước nhanh ra ngoài.
Ra đến đầu ngõ, lòng dâng trào đủ thứ cảm xúc, anh bèn đi sang bên kia đường.
Có một tiệm tạp hóa còn sáng đèn, trả ba xu là có thể gọi điện thoại.
Thu Sinh nhìn về phòng điện thoại trong ngõ, thấy bà già trông máy nghe máy xong thì đặt ống nghe sang một bên, từ trong phòng bước ra chạy vào trong ngõ.
Chờ một lúc, bà quay lại ngồi xuống chỗ cũ, Thu Sinh liền thấy được Ngọc Bảo.
Ngọc Bảo mặc váy liền thân màu hồng cao su, tóc xõa dài, càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc, đưa tay nhấc điện thoại lên. Thu Sinh nghe thấy trong ống nghe vang lên tiếng nói: “Ai tìm tôi vậy?”
Thu Sinh muốn nói: “Là anh đây, Ngọc Bảo, là anh, Thu Sinh.”
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ thì thầm trong lòng.
Anh nói ba lần trong lòng, rồi cúp máy. Thấy Ngọc Bảo đặt lại ống nghe, không biết cô đang nghĩ gì, đứng ngẩn ra một lúc rồi mới cúi đầu quay người rảo bước, đi vào sâu trong ngõ tối.
Thu Sinh trở về nhà, ba mẹ vẫn chưa ngủ, bèn kể chuyện Tuyền Anh hoãn ngày cưới. Mới nói được một nửa, mẹ anh đã nhảy dựng lên:
“Định cưới mồng Một tháng Năm là do bên nhà gái, giờ nói hoãn lại cũng là nhà gái, chẳng trách Tuyền Anh không được dạy dỗ đàng hoàng, coi coi làm ra cái trò cười gì vậy, coi tụi mình như khỉ để đùa à? Còn tiền cọc mẹ đặt trước thì sao? Vi phạm hợp đồng là bị trừ tiền đó, khoản thiệt hại này nhất định phải bắt nhà gái bồi hoàn.”
Thu Sinh nói: “Con còn chưa nói xong.”
Ba anh bảo: “Nói tiếp đi.”
Thu Sinh nói: “Ý của Tuyền Anh là, lễ cưới sắp tới, mọi chi phí sẽ do cô của Tuyền Anh chi trả, chúng ta không cần lo, cũng không phải bỏ ra đồng nào.”
Ba mẹ Thu Sinh nhìn nhau ngỡ ngàng.
Mẹ anh hỏi lại: “Thật không đó? Mẹ không nghe lầm chứ?”
Thu Sinh đáp: “Thật đó, mẹ không nghe lầm đâu.”
Mẹ anh vui mừng nói: “Lại có chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống vậy.”
Ba anh bảo: “Dù sao thì cũng nên góp chút ít, nếu không thì cảm giác giống như con trai mình đi ở rể.”
Mẹ anh nói: “Tiền vi phạm hợp đồng của mẹ coi như là phần góp rồi.”
Thu Sinh bảo tiếp: “Bây giờ vấn đề không phải là tiền, con nghi Tuyền Anh có ý định khác.”
Ba anh hỏi: “Ý gì?”
Mẹ anh nói: “Nói lẹ đi, gấp muốn chết.”
Thu Sinh chậm rãi nói: “Con nghi là cô của Tuyền Anh đang giúp cô ấy làm thủ tục đi nước ngoài, nên cố tình kéo dài thời gian. Nếu không đi được thì cưới với con, đi được rồi thì hủy hôn lễ.”
Ba mẹ Thu Sinh sắc mặt biến đổi rõ rệt.
Thu Sinh bảo: “Chỉ là con đoán thôi, cũng có thể là con nghĩ nhiều.”
Ba anh nói: “Không thể nào đâu, đồ đạc mà nhà Tuyền Anh chở tới, ba tính rồi, toàn là hàng xịn, giá cao lắm.”
Thu Sinh cười khổ nói: “Điều nhà Tuyền Anh không thiếu nhất, chính là tiền.”
Ba Thu Sinh nói: “Có khi nào, hôm nay bà già ăn nói linh tinh, làm Tuyền Anh không vui, nên mượn cớ để xả giận không?”
Thu Sinh im lặng không nói.
Ba anh trợn mắt: “Tất cả đều do bà già này, tầm nhìn hạn hẹp, cứ lo nhặt mè vãi dưa hấu.”
Mẹ Thu Sinh nói: “Tôi nghĩ, trước khi Tuyền Anh gả vào nhà, phải lập quy củ rõ ràng, lần sau tôi không nói nữa.”
Thu Sinh nói: “Nếu Tuyền Anh thật sự vì muốn ra nước ngoài mà hủy bỏ hôn lễ thì con vẫn muốn cưới Ngọc Bảo.”
Ba Thu Sinh nói: “Nói bậy thì có ích gì.”
Mẹ anh nói: “Con trai mẹ bảnh bao, lại là sinh viên đại học, làm việc trong cơ quan nhà nước, lương cao, phúc lợi tốt, cho dù không có Tuyền Anh, cũng tìm được cô gái trẻ đẹp hơn Ngọc Bảo gấp mười vạn lần.”
Thu Sinh nói: “Nhưng Ngọc Bảo là người thật lòng với con nhất.”
Ba Thu Sinh nói: “Chân tình có ăn được không, có đổi lấy tiền được không, có vô được cơ quan nhà nước không? Nói thật, ba thấy Tuyền Anh giúp được con bay cao bay xa, đó mới gọi là thật lòng.”
Mẹ anh bảo: “Đúng là như vậy.”
Ba anh hỏi: “Con đã từng nghĩ chưa, tại sao Ngọc Bảo lại đối tốt với con như vậy?”
Mẹ anh nói theo: “Vì với điều kiện của Ngọc Bảo, có soi đèn đi tìm cũng khó kiếm được người đàn ông nào tốt hơn Thu Sinh.”
Ba anh nói: “Hiểu chưa?”
Thu Sinh không đáp.
Mẹ anh đã có chủ ý, bảo: “Ngày mai mẹ mang quà đến nhà gái thăm dò thử, cùng lắm thì mất mặt, mẹ sẽ đích thân xin lỗi.”
Thu Sinh buồn bã nói: “Mẹ, đừng làm vậy mà.”
–
Tiết Kim Hoa và Ngọc Phượng đến tiệm làm tóc, uốn tóc xong thì thay bộ đồ tươm tất nhất, rồi mang theo hai túi nho khô Turpan, một túi chà là ngọc Hòa Điền, một hộp thiếc tuyết liên Thiên Sơn và nhục thung dung.
Bắt xe điện tuyến 26, xuống trạm đường Thiểm Tây Nam, đi hỏi đường một hồi, đến được cửa ngõ Phục Hưng Phường.
Tiết Kim Hoa nói: “Phục Hưng Phường trước đây gọi là Lạt Phỉ Phường, hồi xưa là nơi tụ hội của giới danh nhân, mẹ biết có Hà Hương Ninh, còn có tiểu thiếp Diêu Ngọc Lan của Đỗ Nguyệt Sinh nữa đó. Diêu Ngọc Lan mệnh tốt hơn mẹ.”
Ngọc Phượng ngước lên nhìn, thấy tường gạch đỏ trơn bóng, ba tầng lầu, cửa chớp gỗ màu nâu sậm, mái ngói lưu ly đỏ rực, bị ánh nắng chiếu vào lấp lánh. Ngọc Phượng trầm trồ: “Đúng là khu thượng lưu.”
Hai người đi vào trong ngõ, ngang qua lò nấu nước, Ngọc Phượng tiến lên hỏi: “Sư phụ, cho hỏi số 22 đi hướng nào?”
Một ông chú đang lấy nước nóng hỏi: “Tìm ai vậy?”
Ngọc Phượng nói: “Tôi tìm mẹ Phan ở tầng ba.”
Ông chú xách ấm nước lên nói: “Tôi cũng ở số 22, tôi đưa mấy cô đi.”
Tiết Kim Hoa cười tươi nói: “Cảm ơn nhiều nha.”
Ông chú nói: “Cô nhìn lạ quá, là bà con nhà họ Phan hay bạn bè vậy?”
Tiết Kim Hoa nói: “Hồi trước nhà họ Phan sống ở Đồng Phúc, là hàng xóm cũ.”
Ngọc Phượng không nói gì.
Ông chú suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đồng Phúc, là ở thành cổ đúng không?”
Tiết Kim Hoa nói: “Không phải, ở khu hạ.”
Ông chú kéo dài giọng: “Ồ—”
Ngọc Phượng kéo kéo tay áo mẹ, nghiến răng nói nhỏ: “Mẹ, đừng nói nữa.”
Tiết Kim Hoa nói: “Khu hạ thì sao, mẹ chỉ nói sự thật.”
Ông chú cười cười, không nói thêm gì nữa, dẫn hai người vào cửa nhà số 22, đi qua bếp lò, bước lên cầu thang xoắn ốc, lên đến tầng ba.
Ngọc Phượng nhấn chuông cửa. Rất nhanh sau đó, cánh cửa mở ra từ bên trong, một người phụ nữ nghi hoặc hỏi: “Tìm ai vậy?”
Ngọc Phượng lễ phép nói: “Chúng tôi là hàng xóm cũ từ Đồng Phúc, mẹ tôi tên là Tiết Kim Hoa, tôi là Lâm Ngọc Phượng, đến thăm dì Phan.”
Người phụ nữ nói: “Chờ chút.”
Chỉ vài câu sau, Tiết Kim Hoa và Ngọc Phượng liền nghe tiếng bước chân gấp gáp, cửa mở rộng, ánh sáng tràn vào, một phụ nữ đứng tuổi tươi cười bước ra: “Sáng nay chim khách hót ríu rít ngoài cửa sổ, tôi đã biết sẽ có quý khách đến nhà. Chị Tiết à, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau rồi!”
–
Phan Dật Niên kéo vali, giơ tay gõ cửa.
Người ra mở cửa là mẹ Ngô giúp việc.
Chưa kịp mở miệng thì em hai Phan Dật Văn và em tư Phan Dật Thanh đã ùa ra đón.
Phan Dật Thanh lập tức đưa tay quàng vai Phan Dật Niên, nói: “Anh cả còn biết đường về cái nhà này à?”
Phan Dật Niên nói: “Nếu còn không buông ra thì đừng trách anh ra tay nặng.”
Phan Dật Thanh nói: “Thử coi.”
Lời còn chưa dứt, Phan Dật Niên đã quật một cú qua vai, Phan Dật Thanh “ối da” một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Phan Dật Văn đeo kính gọng vàng, tay đút túi quần, đứng bên cạnh mỉm cười xem trò vui.
Comments