Chương 30: Tình bạn
*
Ngọc Bảo đi xe điện số 22, đến chỗ tháp đồng hồ bến Thượng Hải, Hàn Hồng Hà đã đợi từ lâu. Gặp lại nhau, hai người chào hỏi, thân thiết hơn hẳn.
Ngọc Bảo nói: “Đói chưa, chúng ta đi ăn trưa trước nhé.”
Hàn Hồng Hà bảo: “Chỗ bến Thượng Hải ăn uống chẳng rẻ đâu.”
Ngọc Bảo đáp: “Em biết một chỗ, cũng ổn.”
Hai người đi đến đường Kim Lăng Trung, rẽ vào ngõ Đại An, ngồi xuống một quán ăn. Vì nằm sâu trong ngõ, lại đã qua giờ cơm trưa nên khách khá thưa thớt. Ngọc Bảo gọi hai phần bánh gạo cua lông. Nhân viên mang bình nước nóng ra, rót hai cốc trà. Chẳng bao lâu sau, bánh gạo cua lông được bưng tới, kèm hai bát nhỏ súp dưa muối thịt.
Ngọc Bảo nói: “Em có chuyện muốn nhờ.”
Hàn Hồng Hà bảo: “Em cứ nói đi, nếu chị làm được thì sẽ giúp.”
Ngọc Bảo nói: “Em đang làm ở chợ, sắp tới có hoạt động vì dân, lãnh đạo giao cho em phụ trách. Cần gấp một đầu bếp đến chợ, nấu vài món mùa hè đơn giản để các cô chú xem. Em nghĩ đến anh Lữ, không biết anh ấy có đồng ý không?”
Hàn Hồng Hà hỏi: “Phải đến hàng ngày à, hay chỉ một buổi?”
Ngọc Bảo đáp: “Chỉ cần chủ nhật đến một buổi, từ bảy giờ sáng đến tám giờ là xong. Tổng cộng bốn buổi là được. Mỗi buổi thù lao hai hào.”
Hàn Hồng Hà nói: “Chuyện nhỏ, một câu là xong.”
Ăn xong bánh gạo cua lông, Ngọc Bảo giành trả tiền. Ra khỏi quán, hai người khoác tay dạo phố, đi dọc đường Nam Kinh Đông về phía tây. Du khách ngoại tỉnh đông nghịt, qua lại tấp nập, vai kề vai. Một chiếc xe điện số 20 chạy qua, cọ vào dây điện tóe lửa xanh.
Đi ngang Công ty Thực phẩm Số 1, họ đứng ngắm hồi lâu, cuối cùng bỏ ra năm xu mua một túi lớn đậu ngũ vị bơ, chia nhau ăn.
Đi qua hiệu sách Thượng Hải, vào lượn một vòng rồi ra. Quán ăn Lợi Nam Cư, trong tủ kính bày bánh kem bơ: kem tươi, kem trắng, kem bơ thực vật; ngoài ra còn có bánh nhân mỡ lợn, bánh định thắng, bánh đậu xanh, bánh vuông, bánh tùng, bánh cam đỏ… món nào món nấy hấp dẫn vô cùng. Nhưng phần đông khách chen chúc trong quán đều nhằm vào bánh kem bơ. Một ông bác cầm chiếc bánh, vừa ra khỏi cửa không cẩn thận vấp ngã, chiếc bánh rơi bịch xuống đất, ai nấy đều thở dài tiếc rẻ.
Hàn Hồng Hà nói: “Bánh mà rơi, trăm lần như một, mặt kem bao giờ cũng úp xuống trước, nhỉ?”
Ngọc Bảo bật cười.
Đi ngang Công ty Đại Tân, hàng người xếp chờ thang cuốn cũng không ít.
Hàn Hồng Hà bảo: “Hiếm khi mình được dạo phố Nam Kinh, không đi thử thang cuốn thì tiếc lắm.”
Ngọc Bảo nói: “Đúng thế.”
Hai người bước lên thang cuốn, đi xuống một lượt. Công ty Vĩnh An cũng có một cái, đi ngang ghé vào, ai ngờ thang đứng im. Nhân viên bên cạnh nói: “Hôm nay để tiết kiệm điện nên không mở.”
Cả hai không khỏi tiếc nuối.
Chẳng mấy chốc đã đến Cung Thanh Niên, nay đổi tên thành Đại Thế Giới. Ngọc Bảo bỏ ba hào mua hai vé vào cửa. Có vé thì tha hồ vui chơi trong đó. Cửa ra vào đặt vài tấm gương méo, vẫn đông người xếp hàng, chủ yếu là trẻ con. Ngọc Bảo nhận ra, dù gương méo khiến người dài ra, ngắn lại, béo lên, gầy đi, đủ kiểu biến hóa, nhưng nỗi buồn trên mặt người lớn chẳng mấy đổi thay — chỉ có niềm vui trong mắt trẻ con là thật lòng.
Sân giữa có biểu diễn tạp kỹ, lầu hai, lầu ba có kịch Việt, kịch Thượng Hải, hài kịch. Hàn Hồng Hà mua hai chai nước cam, cùng Ngọc Bảo lên lầu hai xem hài kịch. Ghế ngồi đã kín. Mở đầu là vở “Vương Lão Hổ Cướp Cô Dâu”. Người bên cạnh nói: “Không ngờ nhỉ, một công nhân dựng giàn giáo mà diễn hài kịch, lại được dân Thượng Hải mê tít, buổi nào cũng kín chỗ.”
Hàn Hồng Hà hỏi: “Anh công nhân đó tên gì vậy?”
Người kia đáp: “Mao Mãnh Đạt, thời thế tạo anh hùng.”
Sau “Vương Lão Hổ Cướp Cô Dâu”, một chàng trai trẻ bước lên sân khấu, cất giọng hát “Tháp Kim Lăng”:
Hoa đào nghiêng đỏ thắm
Cành liễu biếc xanh tươi
Không hát chuyện xưa bình cổ
Chỉ hát thôi
Tháp Kim Lăng tầng này nối tầng kia…
Ra khỏi Đại Thế Giới, trời đã gần hoàng hôn. Hai người rẽ vào đường Vân Nam Nam, có một quán cháo gà Tiểu Thiệu Hưng nổi tiếng gần xa. Ngọc Bảo gọi một đĩa gà luộc chém miếng, hai bát cháo gà nóng hổi, hương vị đậm đà đặc biệt.
Hàn Hồng Hà nói: “Chị vốn định làm mai em với Lưu Văn Bằng đấy.”
Ngọc Bảo đùa: “Hay đấy. Em nhớ Lưu Văn Bằng là thợ sửa máy, nghề nổi lắm mà.”
Hàn Hồng Hà bảo: “Đúng thế. Chỉ tiếc là… thời điểm không đúng, chậm một bước.”
Ngọc Bảo cười: “Chẳng lẽ bị người khác cướp mất rồi?”
Hàn Hồng Hà nói: “Phân xưởng may mới có một nữ công nhân, nhan sắc không bằng em, nhưng trong đám lùn chọn tướng, cũng được coi là hoa khôi của xưởng. Bình thường ít nói, làm việc chăm chỉ, chẳng biết sao lại lọt vào mắt Lưu Văn Bằng. Dạo này anh ta hay tìm cô ấy trò chuyện, cùng đi nhà ăn, qua lại vài lần liền thành đôi. Giờ thì càng ngày càng mặn nồng.”
Ngọc Bảo cười: “Có số thì đến, không số đừng cầu. Em với Lưu Văn Bằng, duyên mỏng lắm.”
Hàn Hồng Hà thở dài.
Ra khỏi quán cháo gà, hai người chia tay, chúc nhau hẹn gặp lại. Ngọc Bảo lên xe điện, đi ngang bến Thượng Hải, tiếng chuông tháp đồng hồ vang lên du dương, âm thanh kéo dài, từng hồi từng hồi như gõ thẳng vào lòng người. Mỗi đêm, từ tám đến mười giờ, tháp chuông lại đều đặn điểm giờ, khiến những ai cất giữ tâm sự trong lòng càng thêm rối bời, bâng khuâng không yên.
Về đến ngõ Đồng Phúc, vừa bước vào đã thấy Tiểu Đào cùng hai cô bé khác đang chơi nhảy lò cò. Vừa trông thấy Ngọc Bảo, Tiểu Đào gọi: “Dì về rồi!” Ngọc Bảo gật đầu, không dừng bước. Sắp đến cửa thì thấy Tiết Kim Hoa đang ngồi vắt chân trên ghế mây, tay cầm bát súp đậu xanh bách hợp, thong thả ăn từng thìa một. Thấy Ngọc Bảo, bà khẽ gọi: “Đợi chút, đừng lên lầu vội, Ngọc Phượng và Hoàng Thắng Lợi đang ở trên.”
Ngọc Bảo hiểu ý, liền kéo ghế nhỏ ngồi xuống cạnh bà.
Tiết Kim Hoa hỏi: “Đi đâu về?”
Ngọc Bảo đáp: “Dạo đường Nam Kinh với Hàn Hồng Hà.”
Tiết Kim Hoa nói: “Chuyện xem mắt với anh cả nhà họ Phan, nghĩ kỹ chưa?”
Ngọc Bảo bảo: “Không muốn nghĩ.”
Tiết Kim Hoa hỏi: “Sao không muốn?”
Ngọc Bảo đáp: “Đàn ông trên đời này nhiều, sao cứ phải bám lấy anh em nhà họ Phan? Kì lạ quá.”
Tiết Kim Hoa không đáp, chỉ hất cằm ra hiệu. Ngọc Bảo nhìn theo, thấy trước cửa số 8, Vương Song Phi cũng đang hóng mát, áo ba lỗ trắng, tay phe phẩy chiếc quạt lá cọ, ánh mắt vô tình quét sang phía cô.
Ngọc Bảo thu ánh mắt lại, Tiết Kim Hoa nói: “Đàn ông trên đời nhiều, nhưng đa phần là loại như kia. So với anh em nhà họ Phan thì không bằng.”
Ngọc Bảo bảo: “Anh cả nhà họ Phan lớn tuổi quá.”
Tiết Kim Hoa nói: “Lớn hơn bảy tuổi thôi. Xã hội cũ, ông già hơn mười lăm, mười sáu tuổi, chẳng phải vẫn cưới sao?”
Ngọc Bảo đáp: “Giờ là xã hội mới.”
Tiết Kim Hoa bảo: “Đàn ông lớn hơn chút, biết thương người.”
Ngọc Bảo im lặng.
Tiết Kim Hoa nói: “Anh cả nhà họ Phan tên là Phan Dật Niên. Mẹ còn nhớ, hồi đó chắc đang học đại học, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú cao lớn, đúng là tài tử. Chỉ có điều, thái độ không tốt, đối với mẹ cứ hờ hững.”
Ngọc Bảo nói: “Con vừa đi làm, việc nhiều quá, bận không xuể, thật sự không có sức nghĩ chuyện yêu đương, sang năm nói tiếp được không?”
Tiết Kim Hoa cười lạnh: “Một chân sai vặt ở chợ, tưởng mình là nhân vật lớn à?”
Ngọc Bảo đỏ mặt, không nói.
Tiết Kim Hoa bảo: “Đàn ông như anh cả nhà họ Phan, sau lưng không bao giờ thiếu phụ nữ. Còn sau lưng Ngọc Bảo có ai? Người khá một chút, chỉ có Vương Song Phi.”
Ngọc Bảo lặng im.
Tiết Kim Hoa nói: “Nhà họ Phan cũng nể mặt mẹ. Ngọc Bảo nghĩ cho rõ, qua làng này không còn tiệm ấy, lúc hối hận thì đã muộn.”
Ngọc Bảo định phản bác thì Tiểu Đào đầu đầy mồ hôi chạy tới, tay cầm hộp chocolate ngoại.
Tiết Kim Hoa hỏi: “Ai cho?”
Tiểu Đào đáp: “Chú Vương.”
Tiết Kim Hoa hỏi lại: “Ai?”
Tiểu Đào nói: “Chú Vương Song Phi.”
Ngọc Bảo bảo: “Nhà mình không thân với Vương Song Phi. Mau trả lại đi, mai dì mua một hộp cho Tiểu Đào.”
Tiểu Đào ngoan ngoãn gật đầu, ôm hộp chocolate đi trả lại.
Tiết Kim Hoa nói: “Ngọc Bảo nghĩ thông chưa, gặp một lần chẳng mất gì, còn được uống cà phê, ăn bánh miễn phí.”
Ngọc Bảo nghe mà khó chịu, ngẩng lên, thấy Hoàng Thắng Lợi c** tr*n từ cửa bước ra, một tay vuốt ngực, một tay xách quần, lắc lư đi ra đầu ngõ xem đấu dế.
Ngọc Bảo lập tức dao động, cô mím môi nói: “Gặp một lần cũng không phải không được.”
Ngọc Bảo vừa mở lời, thời gian và địa điểm xem mắt nhanh chóng được chốt.
Vẫn là cuối tuần, nhưng địa điểm không phải rạp chiếu phim, cũng chẳng phải sở thú, mà là Quảng trường Nhân Dân.
Comments