Chương 36: Xem bói
*
Tiết Kim Hoa nghe xong thì tỉnh hẳn, ngược lại bật cười.
Lâm Ngọc Phượng lo lắng nói: “Mẹ bị tức điên rồi!”
Tiết Kim Hoa bảo: “Ngốc nghếch.”
Ngọc Phượng hỏi: “Vậy cười gì chứ?”
Tiết Kim Hoa nói: “Lời thật không ra khỏi cửa, tin đồn truyền ngàn dặm. Mẹ chẳng tin đâu.”
Ngọc Phượng bảo: “Là thật đấy.”
Tiết Kim Hoa nói: “Thật cái khỉ. Con gái mẹ nuôi, mẹ còn không hiểu sao? Nếu nói là Ngọc Phượng hay Ngọc Khanh, mẹ tin có thể làm ra chuyện đó, nhưng Ngọc Bảo thì tuyệt đối không.”
Ngọc Phượng nói: “Mẹ lại thiên vị, tiếp tục phạm sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm.”
Tiết Kim Hoa không để ý, đứng dậy, ra phòng khách rót nước sôi để nguội.
Ngọc Phượng đi theo, nói: “Hoàng Thắng Lợi đã đi xác minh, đúng là Ngọc Bảo thật. Ở Tân Cương quen một người bạn trai, tên Kiều Thu Sinh, ở tiệm mì nói thẳng, bảo có quan hệ x*c th*t với Ngọc Bảo.”
Tiết Kim Hoa hỏi: “Hai đứa vẫn đang qua lại à?”
Ngọc Phượng đáp: “Chia tay rồi.”
Tiết Kim Hoa hỏi: “Sao chia tay?”
Ngọc Phượng nói: “Nghe nói cậu ta không đợi được Ngọc Bảo từ Tân Cương về nên tìm bạn gái mới, năm nay định cưới.”
Tiết Kim Hoa bảo: “Chuyện này mẹ nghe nhiều rồi. Sau này đừng nhắc nữa.”
Ngọc Phượng ngạc nhiên: “Thế thôi sao? Ngọc Bảo chịu thiệt, danh tiếng bị tổn hại, chẳng lẽ nhà mình không làm gì à?”
Tiết Kim Hoa nói: “Ngốc ạ, thiệt gì chứ, đừng nói bậy. Rõ ràng chẳng có chuyện gì, càng ầm ĩ, chuyện nhỏ hóa lớn, ba người đồn thành hổ, đến lúc ấy, dù có ba đầu sáu tay thì miệng mọc khắp người cũng chẳng giải thích nổi.”
Ngọc Phượng im lặng.
Tiết Kim Hoa nói tiếp: “Bảo Hoàng Thắng Lợi, nếu thật sự thương Ngọc Bảo thì chuyện này chấm dứt tại đây. Nếu không, mẹ chẳng nể mặt đâu.”
–
Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình đến ngõ 13, đúng lúc hoàng hôn, trong bếp nhà ngang đông nghịt người, mùi cá thu kho thơm lừng.
Một dì lớn tuổi đang xào rau, nhìn qua gọng kính, nói: “Nhìn lạ mặt, đến tìm thầy mù Tôn à?”
Triệu Hiểu Bình đáp: “Đúng rồi, tìm đại sư Tôn.”
Dì kia bảo: “Đại sư cái khỉ!”
Triệu Hiểu Bình không để ý, kéo Ngọc Bảo hiên ngang lên lầu.
Ngọc Bảo nghe dì kia nói: “Phiền chết, đủ loại người lộn xộn, ngày nào cũng đến, tôi chịu đủ rồi, tôi phải báo công an!”
Chưa dứt lời, hai người đã lên tầng hai.
Triệu Hiểu Bình gõ cửa: “Đại sư Tôn, đại sư Tôn!”
Lát sau, cửa mở từ bên trong, ánh đèn vàng vọt tràn ra, như vầng hào quang sau lưng Phật.
Đại sư Tôn mày rậm mắt sáng, trẻ trung tuấn tú, khiến cả hai sững sờ.
Đại sư Tôn ôn hòa nói: “Là thí chủ Triệu và thí chủ Lâm phải không?”
Triệu Hiểu Bình chắp tay cung kính: “Đúng vậy.”
Đại sư Tôn nói: “Mời vào.”
Đại sư quay vào trong, hai người theo sau.
Triệu Hiểu Bình thì thào: “Không ngờ thật, chị cứ tưởng đại sư Tôn…”
Ngọc Bảo cười: “Em cũng tưởng thế.”
Vào phòng, sàn lát tatami kiểu Nhật, đại sư Tôn ngồi xếp bằng trước bàn thấp, đưa tay mời hai người ngồi đối diện.
Triệu Hiểu Bình và Ngọc Bảo bắt chước ngồi xuống.
Đại sư Tôn xắn tay áo, nói: “Thu phí trước, rồi nói chuyện khác.”
Triệu Hiểu Bình hỏi: “Phí bao nhiêu thưa đại sư?”
Đại sư Tôn mỉm cười: “Tùy tâm thí chủ.”
Triệu Hiểu Bình nghĩ ngợi, lấy ra năm đồng, hai tay dâng lên.
Đại sư Tôn nhận lấy, ngón cái xoa tờ tiền, lão luyện biết ngay giá trị, cười tươi nói: “Thí chủ Lâm thì sao?”
Ngọc Bảo xua tay: “Tôi nghe xem bói đã, bói chuẩn rồi nói tiếp.”
Đại sư Tôn thu nụ cười, không đáp lời, sau đó kéo cây đàn tỳ bà, tự mình chỉnh dây.
Triệu Hiểu Bình thiếu kiên nhẫn, đợi một lúc, hỏi: “Đại sư Tôn, bao giờ bắt đầu?”
Đại sư Tôn nói: “Gấp gáp thì chẳng ăn được đậu hũ nóng.”
Đại sư chậm rãi chỉnh dây đàn, mất gần năm phút mới bắt đầu gảy. Gảy xong, đại sư ngừng tay, sau đó thong thả nói: “Xong rồi.”
Triệu Hiểu Bình hỏi: “Xong cái gì ạ?”
Đại sư Tôn đáp: “Năm đồng chỉ đủ nghe tôi đàn một khúc tỳ bà.”
Triệu Hiểu Bình tức nghẹn không nói nên lời. Ngọc Bảo lên tiếng: “Khúc vừa rồi là Đại Lãng Đào Sa, chắc hẳn đại sư Tôn không tùy tiện đàn. Xin hỏi ý nghĩa trong đó là gì?”
Đại sư Tôn không trả lời, thái độ im lặng cũng đủ rõ ràng.
Triệu Hiểu Bình nghiến răng, lại lấy ra năm đồng, hai tay dâng lên. Đại sư Tôn nhận lấy, xoa nhẹ lên tờ tiền bằng ngón cái, rồi chậm rãi nói: “Tiết Kinh Trập đến, nghe tiếng sấm, đánh thức côn trùng ngủ đông. Thí chủ Triệu lặng lẽ ở tiệm nước tương, ngày tháng mịt mờ, chi bằng lật mình một cái, bò lên cành, tắm nắng, làm lại con người.”
Triệu Hiểu Bình sửng sốt, hỏi: “Đại sư Tôn, sao biết tôi làm ở tiệm nước tương?”
Đại sư Tôn chỉ cười, không đáp, rồi nói tiếp: “Thí chủ Triệu có muốn rút quẻ không? Ba mươi đồng một quẻ, xem số mệnh, xem tiền đồ, xem nhân duyên.”
Triệu Hiểu Bình chép miệng: “Đắt quá, đại sư giảm chút đi.”
Đại sư Tôn nghiêm mặt, không buồn đáp lại.
Ngọc Bảo lấy ra năm đồng, hai tay dâng lên: “Tôi muốn nghe đàn tỳ bà tiếp.”
Đại sư Tôn nhận tiền, ném thẳng vào hộp sắt, suy nghĩ giây lát rồi lại gảy đàn. Vừa dứt khúc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc”, có người gọi vọng vào: “Đại sư Tôn, đại sư Tôn!”
Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình đứng dậy đi ra, mở cửa thì thấy một phụ nữ trẻ, trông có vẻ yếu đuối.
Hai người rời lầu, đi ngang qua nhà bếp, trên bàn có đĩa sườn chua ngọt vừa ra lò, hơi nóng còn nghi ngút, mà lại vắng bóng người. Hiểu Bình lẹ tay lấy một miếng, kéo Ngọc Bảo chạy ù ra ngõ, vừa chạy vừa cười khúc khích.
Ngọc Bảo cười, nói: “Tổng cộng có năm miếng, mèo thèm cướp mất một miếng, người ta buồn lắm đấy.”
Triệu Hiểu Bình vừa ăn vừa hỏi: “Đại sư Tôn đàn khúc gì cho em thế?”
Ngọc Bảo đáp: “Cho em là Thập Diện Mai Phục, còn gọi là Tứ Diện Sở Ca.”
Triệu Hiểu Bình hỏi: “Có ý nghĩa gì không?”
Ngọc Bảo đùa: “Có lẽ sắp tới em sẽ gặp xui xẻo.”
Triệu Hiểu Bình nghiêng đầu: “Sao đại sư Tôn biết chị làm ở tiệm nước tương?”
Ngọc Bảo đáp: “Người mù, mũi rất thính, chắc ngửi được.”
Triệu Hiểu Bình cười: “Sớm biết vậy, chị rưới thêm tí dầu hoa.”
Ngọc Bảo cười khẽ: “Cần gì chứ.”
Triệu Hiểu Bình tặc lưỡi: “Không ngờ đại sư Tôn trẻ thế, dáng vẻ cũng đẹp, mắt luôn nhắm, chẳng biết là mù thật hay giả mù nữa.”
Ngọc Bảo nói: “Chắc là mù thật rồi.”
Triệu Hiểu Bình gật gù: “Chị thấy đại sư Tôn đoán có phần chuẩn, vài câu nói trúng tim đen. Chủ yếu chị không có tiền, chứ không nhất định sẽ rút một quẻ.”
Ngọc Bảo thở ra: “Đắt thật, một tháng lương còn chưa đủ.”
Càng nghĩ càng tiếc, Triệu Hiểu Bình vừa nhổ xương sườn vừa nói: “Chị phải bắt đầu để dành tiền, đủ rồi lại tìm đại sư, rút một quẻ cho biết vận mệnh.”
–
Mười quận Thượng Hải thi đua tranh cờ đỏ lưu động trong phong trào “Chợ rau văn minh”, cuối cùng cũng có kết quả. Ban tổ chức mời đầu bếp đến từng chợ rau để dạy người dân làm món mùa hè, vừa mới mẻ vừa thiết thực. Việc này không chỉ tiện lợi, tăng cường kết nối với dân mà còn khiến các món ăn dân dã trở nên nổi tiếng, giá rẻ, ngon miệng, hấp dẫn cả người từ quận khác tìm đến. Nhờ đó, doanh số chợ rau tăng vọt.
Thật là chuyện vui vẻ đôi đường.
Ngô Khôn treo cờ đỏ ở vị trí dễ thấy nhất trong chợ. Ngọc Bảo được thưởng, còn được mời đến các quận khác tham gia hoạt động chia sẻ kinh nghiệm. Cô bận rộn ra vào, bề ngoài rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Hôm ấy, Ngọc Bảo tan ca sớm, tranh thủ nấu cơm tối. Trừ Hoàng Thắng Lợi, cả nhà đều có mặt.
Tiết Kim Hoa hỏi: “Ngọc Bảo với anh cả nhà họ Phan, thế nào rồi con?”
Ngọc Bảo đáp: “Vẫn đang nói chuyện ạ.”
Tiết Kim Hoa hỏi tiếp: “Nói tới đâu rồi?”
Ngọc Bảo đành nói dối: “Gần đây con bận việc, đợi qua đợt này rồi tính tiếp.”
Kim Hoa trầm mặt, không nói thêm. Ngọc Phượng lên tiếng: “Hoàng Thắng Lợi hồi đó gặp chị hai lần, đã chủ động đến nhà làm trâu làm ngựa. Còn anh cả nhà họ Phan, kiêu căng quá.”
Ngọc Bảo gắp miếng măng xào, ăn, không đáp lời.
Tiểu Đào lên tiếng: “Con ăn xong rồi, con muốn ăn kem bơ.”
Ngọc Phượng trừng mắt: “Muốn chết à? Vừa ăn cơm tối xong đã đòi kem, coi chừng đau bụng!”
Tiểu Đào nói: “Con thi được một trăm điểm, mẹ hứa thưởng một cây kem bơ mà.”
Ngọc Phượng lườm cô bé: “Mẹ hứa, nhưng đâu phải là bây giờ.”
Tiểu Đào phụng phịu: “Mẹ nuốt lời!” Nói rồi cô bé bật khóc.
Tiết Kim Hoa cau mày: “Ngày xưa, ăn cơm trên bàn, kiêng nhất khóc lóc, không may mắn, dễ có chuyện xấu.”
Ngọc Phượng bất đắc dĩ, lấy ví, rút tiền đưa cho con gái. Tiểu Đào lau nước mắt, chạy ra cửa lưới, xỏ dép nhựa. Lúc đó có tiếng gọi vọng vào: “Mẹ Tiết, mẹ Tiết có nhà không?”
Tiểu Đào mở cửa cho người vào, rồi chạy về bàn ăn, reo lên: “Chú Vương đến!”
Ngọc Bảo hỏi: “Chú Vương nào thế con?”
Tiểu Đào đáp: “Chú Vương Song Phi ạ!”
Comments