Bản dịch từ chương 65 đến hết là bản dịch của miumiuconrner.com
“Được, hay không được.”
Tiếng mưa rối loạn, gương mặt thiếu niên thấm ướt, chờ đợi mãi không thấy nàng trả lời, trong lòng hắn nóng rực, đầu ngón tay hắn lướt nhẹ qua hàng mi đang chớp vì bất an của nàng, hắn cong đôi mắt: “Vậy thì không được đi.”
Hắn vừa mới gạt đi phần thất vọng của mình, lại nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài điện truyền vào: “Minh Nguyệt, ta đến thăm cháu đây.”
Là giọng nói của Mộng Thạch.
Cửa điện kêu cót két, đẩy ra rồi đóng lại, tiếng mưa lúc rõ ràng lúc mơ hồ.
“Cha con Hạ gia vốn luôn nghe theo Phụ hoàng, Hạ Trọng Đình kia đa nghi, may mà Chiết Trúc công tử nhắc nhở kịp thời, ta đã vội vàng nhận việc này trước mặt Phụ hoàng, như vậy, Lăng Tiêu Vệ của bọn họ cũng không tiện can thiệp nữa.”
Trên bàn có một bình rượu và đầy đủ món mặn ngọt, Mộng Thạch vừa nói vừa định rót rượu cho Chiết Trúc, nhưng bị hắn giơ tay chặn lại.
Mộng Thạch nâng mắt lên, thấy thiếu niên bày ra vẻ mặt trầm tĩnh, chậm rãi nói: “Tai họa do ta gây ra, đáng lẽ ta phải cảm ơn ngài đã giúp ta giải quyết hậu quả.”
Tuy nói vậy, nhưng hắn lại tự rót cho mình một chén trà, chạm nhẹ vào chén trong tay Mộng Thạch: “Vết thương chưa lành, nên không uống rượu.”
Thương Nhung vừa ăn một miếng thịt vịt quay, nghe thấy tiếng bèn ngước mắt lên.
Rượu ngon Mộng Thạch mang đến từ trong cung, vậy mà hắn thực sự không thèm nhìn, chỉ nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống.
“Có gì đâu.”
Trong lòng Mộng Thạch cũng thấy có chút kỳ lạ, khi ở thôn Đào Khê Thục Thanh, y từng thấy thiếu niên này rất thích thú với rượu gạo tự nấu của người trong thôn, chỉ là lúc đó hắn có vết thương, nên đã bị Mộng Thạch khuyên ngăn.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Mộng Thạch đã quên đi điều đó, lại nói: “Hiện giờ Phụ hoàng không cho phép Tốc Tốc đến phủ Đại Công chúa phúng viếng, chúng ta cũng không có cơ hội để làm gì, nhưng ta nghe nói, hai tháng nữa là ngày sinh thần của Tốc Tốc rồi?”
Thương Nhung được y nhắc nhở, gật đầu: “Ừm.”
“Họ nói ngày sinh thần những năm trước, cháu đều sẽ đến đài Trích Tinh cầu phúc cho dân, mà bây giờ đài Trích Tinh đã bị phá hủy, muốn xây dựng lại cũng không phải việc làm được trong hai tháng, có lẽ nơi cầu phúc của cháu năm nay sẽ là Tinh La quán. Nếu thực sự như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng hai tháng để nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần ra khỏi cung cấm này, cháu sẽ có nhiều cơ hội hơn để thoát thân.”
Mộng Thạch quan sát khuôn mặt của tiểu cô nương, dịu dàng an ủi nàng: “Tốc Tốc, đợi đến ngày sinh thần của cháu, cháu chắc chắn sẽ được tự do.”
Tự do.
Thương Nhung không kìm được mà thất thần vì hai chữ này từ trong miệng y.
Hiện giờ Mộng Thạch đang được Thuần Thánh Đế coi trọng, y có quá nhiều việc, chỉ ăn vài miếng thức ăn, uống vài ly rượu rồi đứng dậy cáo từ, còn để lại một thái giám đợi mang hộp thức ăn về như thường lệ.
Mưa càng lúc càng lớn, cánh cửa điện bật mở, Thương Nhung nhìn vạt áo của Mộng Thạch phất qua ngưỡng cửa, rồi tất cả âm thanh đều bị nhấn chìm trong tiếng mưa rào rạt.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Thiếu niên bên cạnh nàng hỏi một cách lơ đãng.
“Sinh thần của Chiết Trúc là khi nào?”
Thương Nhung quay đầu lại.
Chiết Trúc chỉ đoán đúng một tầng tâm sự của nàng, nhưng không ngờ nàng mở miệng lại nói về điều này, hắn thực sự ngẩn người một chút, rồi nâng chén trà lên, nghiêng mặt nhìn sắc núi xanh biếc ngoài cửa sổ.
Hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Ông ấy chỉ nói với ta rằng, ta sinh vào tháng bảy, cụ thể là ngày nào, ta cũng không biết.”
Tháng bảy, hiện giờ không phải đang là tháng bảy sao?
Thương Nhung biết, “ông ấy” trong miệng Chiết Trúc, chắc chắn là sư phụ của hắn.
“Vậy chàng đã tổ chức sinh thần như thế nào?”
Thương Nhung lại hỏi.
“Nếu ông ấy nhớ ra, chỉ cần là tháng bảy, cũng không quan tâm là ngày nào, đều sẽ nấu cho ta một bát mì trường thọ, nếu quên thì cứ thế qua đi thôi, nhưng ông ấy, rất hiếm khi quên.”
Chiết Trúc nhắc đến những chuyện cũ này, đáy mắt cũng lộ ra đôi chút ý cười ngây thơ, nhưng khi ngoảnh mặt lại, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng: “Nàng chưa từng ăn mì trường thọ sao?”
“Chưa.”
Thương Nhung thành thật lắc đầu.
Hơi ẩm bên ngoài cửa sổ làm nhòe đi màu sắc đậm đà của núi, thiếu niên khẽ nhấp một ngụm trà, lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt hắn trong sáng mà có thần: “Vào ngày sinh thần của nàng năm nay, ta nhất định sẽ cho nàng ăn.”
Thương Nhung vốn đã quen với việc suy nghĩ theo hướng xấu, nhưng nụ cười của thiếu niên quá đỗi chói mắt, nàng đặt mu bàn tay lên ngực, trong tiếng mưa rơi, không kìm được mà mong mỏi từng chữ, từng câu hắn nói.
Màn đêm buông xuống, trận mưa này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Thương Nhung học theo Chiết Trúc kéo sợi dây, cùng hắn chơi búp bê rối, ngọn gió nhẹ lùa qua cửa sổ làm lay động váy áo của búp bê, lớp lớp đung đưa, trông như tiên nữ có thể cưỡi mây đạp gió.
Ngón tay nàng di chuyển càng lúc càng trôi chảy, búp bê trở nên linh hoạt hơn, nét mặt của nàng cũng dần thay đổi, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên.
“Chiết Trúc, ta đã biết làm rồi.”
Nàng nóng lòng nhìn về phía hắn.
”Ừm.”
Một ngọn đèn lẻ loi chiếu sáng gương mặt tuấn tú của thiếu niên, hắn buông búp bê trong tay xuống, dựa vào tường, nhếch môi: “Tốc Tốc rất thông minh.”
Thương Nhung vô thức đắm chìm trong lời khen của hắn, đôi mày thanh tú của nàng đã bớt đi vẻ u sầu, lại mân mê búp bê kia: “Là vì chàng rất kiên nhẫn dạy ta.”
Vừa nói, nàng dường như lại nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu khẽ hỏi: “Nhưng chàng có cảm thấy phiền không?”
Thiếu niên nghe vậy, vết hằn dưới mắt hắn hơi sâu hơn.
“Nếu ta cảm thấy phiền, ta đâu có giấu giấu giếm giếm không cho người khác phát hiện.” Hắn cầm búp bê của mình lên, những ngón tay thon dài kéo sợi dây, búp bê giơ một tay lên, vẫy vẫy về phía nàng: “Nàng biết ta vốn không làm khó mình, chỉ làm khó người khác.”
Hắn lại đang nói về nàng.
Thương Nhung hiểu ra ý ngoài lời của hắn, đối diện với ánh mắt trêu chọc của hắn, nàng hơi tức giận, nhưng khi thấy hắn điều khiển búp bê trong tay không ngừng tạo ra các tư thế hài hước khác nhau, nàng lại không nhịn được mà cong khóe môi.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, ánh nến in bóng họ lên tường, Thương Nhung điều khiển búp bê rối tiến tới gần cái bóng của hắn.
Không biết từ lúc nào, nến đã cháy gần một nửa, Thương Nhung ôm búp bê rối ngủ say, mà Chiết Trúc dựa vào một bên, nhìn chăm chú khuôn mặt nàng trong tiếng mưa.
Nàng chìm trong cơn mơ, không biết rằng thiếu niên bên ngoài giấc mơ đã đấu tranh trong lòng một hồi lâu, mới cẩn thận bế nàng lên, đặt nàng trở lại giường.
Dém chăn cho nàng thật kỹ, thiếu niên mới uể oải nằm trở lại giường của mình, rõ ràng hắn có chút muốn hôn nàng, thậm chí trong lòng không ngừng có một giọng nói bảo hắn rằng, chung chăn gối với nàng không có gì là không tốt.
Nhưng gần đây mỗi khi hắn chạm vào nàng, cơ thể luôn có một số phản ứng bí ẩn, hắn vốn không xa lạ gì, nhưng gần đây, điều thường xảy ra vào buổi sáng lại không còn xuất hiện đúng giờ nữa.
Nhịn có hơi khó chịu.
Trong lòng thiếu niên đầy tâm sự rối ren, hắn cố gắng không nghĩ đến nụ hôn của nàng lúc hoàng hôn, lấy ra một con dấu ngọc trắng từ trong ngực, đặt dưới ánh đèn chưa tắt, xem xét kỹ lưỡng.
Chu sa trên con dấu đã khô, Chiết Trúc tiện thể ấn mạnh nó lên mu bàn tay mình, dấu vết mờ ảo có thể nhìn ra là hai chữ “Diệu Tuần”.
Không có gì đặc biệt.
Nhưng nếu sư phụ Diệu Thiện của hắn đến Ngọc Kinh chỉ để tìm Diệu Tuần, và Diệu Tuần đã có ý muốn gặp Diệu Thiện, thì tại sao lại chỉ để Trần Như Kính đưa con dấu này cho Diệu Thiện?
Chiết Trúc lặng lẽ v**t v* con dấu, suy nghĩ chuyển hướng, rồi các khớp ngón tay dùng sức, con dấu ngọc lập tức vỡ thành hai nửa, hắn cầm hai nửa con dấu ngọc xem xét kỹ lưỡng.
Đầu ngón tay mò mẫm một lúc, từ trong một nửa, mò ra một mảnh giấy cực nhỏ.
Hắn tùy ý đặt con dấu đã vỡ sang một bên, hai ngón tay mở mảnh giấy ra, dưới ánh đèn mờ ảo thấy được một dòng chữ:
— Ngõ Hồng Diệp, phường Đôi Vân.
***
Mưa lớn như thác, một nam nhân trung niên toàn thân ướt đẫm, nhân lúc trời tối, vội vã vào một căn phòng tối tăm, ánh sáng trong phòng không quá sáng, người ngồi sau án thư quay lưng về phía gã, cả người ẩn trong bóng tối: “Thế nào?”
“Trần Như Kính đã chết.”
Nam nhân trung niên cúi đầu, nói xong thì ngập ngừng một chút, rồi lại nói: “Có vẻ như Trương Nguyên Tế vẫn còn một đệ tử, ta thấy phản ứng của Trần Như Kính, có lẽ người đó đã ở Ngọc Kinh.”
Giọng nói sau án thư hơi khàn đặc: “Cuối cùng ông ta vẫn nhận một đệ tử không nghe lời.”
“Ngài đã biết Trương Nguyên Tế có một đệ tử từ trước sao?”
Nam nhân trung niên lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn người sau án thư kia.
“Cậu ta đã đến, hẳn là không chịu từ bỏ.”
Người đó gõ nhẹ những ngón tay thô ráp lên tay vịn, trong giọng nói có thêm vẻ tiếc nuối: “Rốt cuộc ta vẫn phải đi nước cờ này.”
Tiếng thở dài của ông ta, chứa đầy cảm xúc phức tạp khó nói.
Dù nam nhân trung niên không hiểu rõ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều: “Chủ nhân, theo ý ngài, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Tiếng sấm rền vang bên trời, ánh chớp thoáng chốc chiếu xuyên qua cửa sổ.
Người sau án thư kia khoác áo choàng, chỉ lộ ra một đôi mắt đục ngầu u ám, nếp nhăn đuôi mắt ông ta khẽ giật: “Bảo người của ngươi canh ở ngõ Hồng Diệp phường Đôi Vân.”
“Nhớ kỹ, chỉ cần có thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đến thăm, lập tức giết.”
Comments