Chương 66: Hồ Vãng Sinh

Chương 66: Hồ Vãng Sinh

Buổi sáng sau cơn mưa, gió ẩm ướt phất qua mặt, mang theo một chút hương thơm cỏ cây, thêm phần mát mẻ.

“Chiết Trúc, chúng ta vẫn nên đi thôi.”

Thương Nhung ôm đầu gối núp dưới tảng đá, hơi bất an nhìn thiếu niên mặc trang phục thị vệ: “Gần đây đài Trích Tinh thường có thợ thủ công ra vào, nếu chúng ta bị phát hiện thì sao?”

Lúc này trời có màu xám nhạt, sương mù bao phủ toàn bộ hồ Vãng Sinh, đài Trích Tinh ở sau lưng nàng, cao lớn và nguy nga, đường nét mờ ảo như mực đậm.

“Vì vậy ta mới bảo nàng đi cùng ta.”

Thiếu niên dựa dưới bóng cây, nghịch móc câu trên dây câu, tranh thủ nâng mắt liếc nàng: “Nếu có chuyện gì, nàng chịu trách nhiệm thay ta, được không?”

“Chiết Trúc.”

Thương Nhung nhíu mày.

“Nàng không muốn sao?”

Chiết Trúc đặt cần câu xuống, nghiêng đầu tiến lại gần nàng: “Sợ họ lại nhốt nàng như trước? Đối xử với nàng như vậy à?”

Thương Nhung lập tức ngẩng đầu.

Khi trời còn khá tối, hắn đã nhéo má nàng để đánh thức nàng dậy, hào hứng muốn nàng theo hắn ra ngoài chơi, lúc đó Thương Nhung còn chưa tỉnh hẳn, chỉ thấy đôi mắt long lanh của thiếu niên, nàng tưởng mình vẫn còn ở Thục Thanh, nên vô thức nói đồng ý.

Không ai ở cung Thuần Linh biết nàng đã lặng lẽ bị Chiết Trúc dẫn ra ngoài, hôm nay nàng cũng không búi tóc, mà là hắn tết bím tóc cho nàng, cuối bím tóc còn buộc sợi dây lụa màu trúc xanh rút từ tua kiếm của hắn.

“Vì một con cá, chắc không đến mức đó đâu nhỉ?”

Chiết Trúc khoanh tay: “Huống chi bây giờ nàng đã không còn là đứa trẻ ngày xưa, còn sợ gì nữa?”

Thương Nhung không nói gì, chỉ thấy hắn lại nghịch cần câu, nàng chợt nghĩ đến mấy cây trúc dại mọc trong kẽ đá bên cạnh tẩm điện của mình, mấy ngày trước hình như đã thiếu một cây, vậy cây trong tay hắn hôm nay…

Nàng ngẩng đầu: “Cần trúc này, chàng tìm ở đâu vậy?”

Mặc dù Chiết Trúc không hiểu vì sao nàng đột nhiên hỏi điều này, nhưng vẫn nói: “Ngay bên ngoài tẩm điện của nàng, ta tiện tay bẻ hai cây.”

“Hai cây?”

Đôi mắt Thương Nhung mở to hơn một chút.

“Cây trước không biết đã đánh rơi ở đâu, ta cũng chẳng buồn tìm.” Chiết Trúc thấy nàng hơi lạ, dừng lại một chút, rồi hỏi: “Sao vậy?”

Thương Nhung mím môi.

Một lúc sau mới ủ rũ nói: “Chàng hoàn toàn không hiểu.”

“Chàng không được động vào cây còn lại nữa.”

Chiết Trúc không hiểu tại sao, nhưng thấy nàng nói với vẻ nghiêm túc, hắn bèn gật đầu: “Biết rồi.”

“Rõ ràng chàng không cần cần câu cũng có thể bắt được nhiều cá.” Thương Nhung ngồi bên cạnh hắn, cành liễu mềm mại khẽ đung đưa, tán cây xanh mướt như một tấm lọng.

“Đó là để nàng ăn.”

Chiết Trúc ném dây câu.

“Bây giờ không phải sao?”

Thương Nhung nhìn chằm chằm mặt nước.

“Cũng là để nàng ăn, nhưng điều quan trọng nhất.” Chiết Trúc đặt cần câu vào tay nàng, hắn bình thản, khẽ nhếch môi: “Là để chơi cùng nàng.”

Thương Nhung chưa từng câu cá, từ khi cầm cần câu vẫn luôn cứng người: “Nhưng mà ta…”

“Cá ở đây rất ngốc.”

Nàng vừa mở miệng đã bị thiếu niên ngắt lời, sau đó nàng cảm thấy hắn tiến lại gần, nàng lập tức quay mặt sang một bên, hơi thở nhẹ nhàng của hắn thật gần, trong ánh sáng lạnh lẽo như vậy, hàng mi của thiếu niên thật dài và dày.

Giọng hắn rất nhẹ: “Nhưng chúng ta vẫn phải nói nhỏ một chút, như vậy thì chúng mới cắn câu.”

Vành tai Thương Nhung nóng lên, lập tức quay mặt đi, nắm chặt cần câu, chăm chú nhìn mặt hồ gợn sóng.

Đúng như Chiết Trúc nói, cá ở đây đã quen với việc được cho ăn hàng ngày, thấy mồi câu thì tranh nhau lao lên, nàng không đợi lâu đã cảm thấy dây câu động đậy.

Mắt nàng sáng lên, vội gọi: “Chiết Trúc!”

Chiết Trúc vừa mới ngậm một viên kẹo trong miệng, thấy ánh sáng trong mắt nàng, hắn không khỏi sững người một lúc, nhanh chóng, hắn nắm lấy tay nàng, kéo lên.

Con cá khá mập, tiếng nước vỡ ra vang lên, những giọt nước như mưa bắn về phía hai người.

Hai người gần như đồng thời nhắm mắt lại.

Con cá rơi trên đá không ngừng vẫy đuôi, thiếu nữ và thiếu niên nhìn nhau, hai khuôn mặt đẫm nước.

Thiếu niên chớp mắt một cái, giọt nước tan biến giữa hàng mi đen dày, hắn lấy con cá xuống, bỏ vào giỏ mây trước mặt nàng: “Hôm nay nếu nàng có thể câu đủ mười con cá, ta sẽ tặng nàng một món đồ.”

“Là gì vậy?”

Thương Nhung nhìn hắn.

Trong đáy mắt thiếu niên, ý cười ranh mãnh lan tỏa, đôi môi hồng khẽ hé, giọng nói nhẹ nhàng: “Bí mật.”

“Nhưng chúng ta không thể ăn hết mười con cá.”

Hắn càng bí ẩn như vậy, Thương Nhung càng không kìm được tò mò, nhưng nàng cúi đầu nhìn con cá to mập trong giỏ mây, lại có chút do dự.

“Để Mộng Thạch ăn.”

Chiết Trúc thờ ơ nói.

Thương Nhung chưa từng dám nghĩ, ở trong cung cấm đầy quy củ này, sẽ có ngày mình trốn dưới bóng cây sau tảng đá cùng một thiếu niên, lén lút câu cá.

Sương mù dày đặc đã tan đi một chút, dần dần, ánh mặt trời màu vàng cam rực rỡ điểm xuyết lên tầng mây, một chùm ánh sáng vàng nhạt rơi xuống mặt hồ.

Trời vẫn còn xám xịt, lớp ánh sáng đó rất nhạt, lại khiến Thương Nhung nhớ đến khoảng thời gian nàng và thiếu niên bên cạnh đi đường chẳng phân biệt được ngày đêm.

Nàng cũng từng cùng hắn ngắm bình minh trên lưng ngựa.

Con cá thứ hai cắn câu, Chiết Trúc vừa mới bỏ nó vào giỏ mây, thì nghe thấy tiếng bước chân. Hắn ngẩng đầu đón lấy ánh mắt căng thẳng của Thương Nhung, một ngón tay đặt lên môi lắc đầu với nàng, rồi đưa nàng vào khe hở của hòn giả sơn sau bóng cây.

Trên người hắn dính sương, tóc mai hơi ẩm ướt, lúc này hàng mi khẽ cụp xuống, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân gần đó ở phía trên. Mà khe hở nhỏ hẹp, gần như cả người Thương Nhung đều được hắn ôm trong lòng, hương thơm của lá trúc tràn ngập mũi nàng, Thương Nhung ngước mặt, chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng như vậy, nàng gần như có thể nghe rõ tiếng đập ổn định của trái tim trong lồng ngực hắn.

Tiếng động xa dần, Thương Nhung thấy hắn thò đầu nhìn sang một bên, cũng cẩn thận nhìn theo hướng nhìn của hắn, người đó đã đi xuống từ con đường đá phía trên, đến dưới cây cầu bắc ngang qua hồ Vãng Sinh.

Thương Nhung mơ hồ nhìn thấy mặt y.

Chiết Trúc phát hiện người trong lòng có biểu hiện khác lạ, bèn cúi đầu xuống, hơi thở rất nhẹ phớt qua vành tai nàng: “Nàng biết hắn à?”

Khoảng cách này không xa lắm, giọng Thương Nhung cũng nhỏ nhẹ: “Hình như là Tức Quỳnh ca ca.”

Tức Quỳnh ca ca.

Chiết Trúc cụp mắt xuống, nhìn nàng chăm chú.

Thương Nhung vẫn đang chú ý đến động tĩnh dưới cầu, không nhận ra thiếu niên trước mặt có vẻ mặt khác lạ, chỉ thấy dưới cầu có ánh lửa lóe lên, nàng vội nói: “Chiết Trúc chàng xem.”

Chiết Trúc nghiêng mặt, khẽ liếc nhìn.

Lúc này ở dưới cầu, thanh niên kia đang quay lưng lại với họ, đống đá vụn kia đã bốc lên ánh lửa, hóa ra đang đốt vàng mã.

“Trước khi Uẩn Nghi vào đài Trích Tinh, Hoàng bá phụ đã đồng ý cho Đại phò mã và Uẩn Nghi hòa ly, bây giờ Uẩn Nghi đã xảy ra chuyện, Hoàng bá phụ không muốn Tức Quỳnh ca ca đi gây chuyện với Đại phò mã, nên không cho huynh ấy ra khỏi cung, vì vậy, huynh ấy cũng không thể đến phủ Đại Công chúa phúng viếng.”

Thương Nhung nhìn thân hình cô độc kia: “Uẩn Nghi là muội muội ruột của huynh ấy, nhưng huynh ấy không thể tiễn Uẩn Nghi chuyến đi cuối cùng.”

“Đại chân nhân nói, đốt vàng mã, đốt hương e rằng sẽ thu hút oan hồn tụ tập, vì vậy từ khi Hoàng bá phụ lên ngôi, đã cấm tự ý tế lễ vong linh trong cung.”

Cung cấm này đã trải qua quá nhiều cuộc tắm máu, mỗi lần thay đổi quyền lực Hoàng gia, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị chôn vùi tại đây, mà ngay trước khi Thuần Thánh Đế lên ngôi thì càng là như vậy.

Chiết Trúc liếc nhìn Thương Tức Quỳnh đang ẩn dưới cầu: “Như vậy, việc hắn làm này chẳng phải đã vi phạm lệnh của Hoàng bá phụ của nàng sao?”

Hắn đã nhạy bén cảm nhận được điều gì đó.

Quả nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, tiếng bước chân hỗn loạn đến gần từ phía trên.

Ánh bình minh đang ló dạng, trời vẫn chưa sáng hẳn, mây đen lại bao phủ, tiếng sấm vang dội, che đi nhiều âm thanh, nhưng Thương Nhung cũng nghe thấy những tiếng bước chân đó.

“Nàng định làm gì?”

Chiết Trúc đã hiểu rõ hành động của nàng, chính xác nắm lấy cổ tay nàng.

“Chiết Trúc, Hoàng bá phụ vốn đã không hài lòng với Tức Quỳnh ca ca, hiện giờ huynh ấy không còn Mẫu hậu, cũng không còn muội muội ruột, nếu lại chọc giận Hoàng bá phụ, e rằng sẽ gây họa.”

Thương Nhung nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Huynh ấy không xa lánh ta, bắt nạt ta giống như các ca ca tỷ tỷ khác của huynh ấy, huynh ấy từng giúp ta.”

Nàng thấy những người đó sắp đi xuống theo con đường đá trên hòn giả sơn, lập tức trở nên hơi gấp gáp: “Chiết Trúc, chàng mau buông ra.”

Từng giọt mưa rơi xuống, thiếu niên áo đen ẩn mình trong bóng tối mờ mờ, hắn nghiêm túc nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng, các khớp ngón tay buông lỏng.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng xách váy chạy về phía bóng dáng dưới gầm cầu đá, cành liễu đong đưa, mưa nhỏ trở nên dày đặc, khóe môi hắn hơi cong lên.

Ánh mắt lại rơi lên những đạo sĩ kia, nét mặt lạnh lẽo.

Thương Tức Quỳnh đang lén lút khóc dưới cầu, chợt nghe thấy tiếng bước chân, y lập tức quay mặt lại, chỉ thấy cô nương mặc chiếc váy lụa xanh khói, tóc đen được tết thành bím đang cúi người bước vào.

“… Minh Nguyệt?” Thương Tức Quỳnh kinh ngạc gọi.

Tình thế gấp rút, Thương Nhung không muốn giải thích với y, nhón chân dập tắt ngọn lửa trên đống đá vụn, tiền giấy chưa cháy hết ngấm vào nước, nàng đẩy y vào vùng nước nông được che khuất bởi hoa lau, vội vàng nói: “Tức Quỳnh ca ca, huynh đừng nói gì cả.”

Vừa dứt lời, nàng quay người lại, nhóm đạo sĩ mặc đạo bào xám xanh vừa đi xuống, nhưng vẫn chưa phát hiện có người dưới cầu.

Thương Nhung sợ họ phát hiện ra Chiết Trúc, lại lập tức bước ra ngoài.

Đạo sĩ dẫn đầu Đoàn Vân nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, vừa thấy rõ mặt nữ tử kia, hắn ta giật mình, lập tức quỳ xuống: “Minh Nguyệt Công chúa.”

Những đạo sĩ khác đang định đi về phía giả sơn nghe thấy tiếng, cũng đều quay người lại, lần lượt quỳ xuống.

“Các ngươi đang làm gì ở đây?”

Lòng bàn tay Thương Nhung giấu trong tay áo rộng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng giọng nói vẫn xem như là bình tĩnh.

“Bẩm Công chúa, bần đạo vâng lệnh lấy nước đổ vào vại Thái Bình.”

Đoàn Vân cung kính đáp, nhưng ánh mắt hắn ta lướt qua, dường như phát hiện ra chút ánh lửa chưa tắt dưới cầu, hắn ta giật mình, lập tức ngẩng đầu lên: “Công chúa có phải đang ở đây…”

Hắn ta chưa nói hết câu, đã nghe Thương Nhung nói: “Đêm qua mưa suốt đêm, sao vại Thái Bình vẫn chưa đầy?”

“Trên đài Trích Tinh thiếu nước, nước trong vại sáng nay đã được dùng để ứng phó khẩn cấp, bần đạo không dám để vại Thái Bình trống không, nên vội vàng dẫn người đến lấy nước.”

Đoàn Vân nói.

“Lại mưa rồi, các ngươi vẫn lấy nước sao?” Mưa nhỏ rơi đều trên mái tóc Thương Nhung, ánh mắt nàng quét qua những đạo sĩ đang xách thùng đứng sau Đoàn Vân.

Đoàn Vân thấy nàng không có ý định rời đi, còn ánh lửa dưới cầu đã tắt, hắn ta nghĩ thầm trong lòng một lúc, cũng không dám bất kính với Công chúa, quyết định đợi đến khi đại chân nhân vào cung.

Vì thế, hắn ta cúi mình: “Không biết Công chúa ở đây, mấy người bần đạo không dám quấy rầy.”

Mưa bụi bao phủ, Thương Nhung lặng lẽ nhìn Đoàn Vân dẫn đám đạo sĩ theo con đường đá đi lên, sống lưng của nàng vẫn luôn căng thẳng giờ đã thả lỏng đôi chút, sau đó lập tức quay người chạy đến dưới cầu.

Trong những bông hoa lau, Thương Tức Quỳnh ngẩng đầu nhìn nàng.

“Minh Nguyệt, đa tạ.”

Yết hầu y hơi rung lên.

“Vì sao huynh lại đến đây? Ở trong cung của mình vẫn an toàn hơn ở đây.” Thương Nhung kéo y ra khỏi vùng nước nông.

“Đây là nơi Uẩn Nghi qua đời.”

Thương Tức Quỳnh bước ra khỏi gầm cầu, áo choàng nhỏ giọt bùn nước, trong làn mưa mù mịt y ngước nhìn lên đài Trích Tinh: “Ta không thể đến linh đường của muội ấy, nên chỉ đành đến đây tiễn muội ấy đi.”

Sau khi tiễn Thương Tức Quỳnh rời đi, Thương Nhung lại chui vào trong giả sơn, cành liễu ẩm ướt nhỏ nước đung đưa, thiếu niên áo đen tránh mưa trong kẽ đá không hề bị nước mưa làm ướt một chút nào.

“Vừa rồi đạo sĩ kia chắc chắn nghĩ nàng đang ở đây tế lễ vong linh.”

Chiết Trúc khoanh tay, dựa vào trên núi đá: “Nói không chừng, hắn còn sẽ báo với Lăng Sương.”

“Ta biết.”

Thương Nhung khẽ đáp.

“Hoàng bá phụ của nàng cũng sẽ biết, không sợ sao?” Hắn hỏi.

“Những điều mà trước đây ta không muốn học, không muốn chấp nhận, ta đều đã được lĩnh hội trong Chứng Tâm Lâu, ta đã thuộc nằm lòng ngàn quyển đạo kinh, đối với ta, những thứ đó không còn là thứ phải cố gắng hết sức mới nhớ được, nếu Hoàng bá phụ muốn phạt ta, thì cứ phạt.” Lọn tóc mai ướt đẫm của Thương Nhung dính vào bên tai: “Chính chàng đã nói với ta, họ đã cho rằng ta là điềm lành của Đại Yến, nên dù ta không nghe lời, cũng không ai dám dễ dàng làm tổn thương ta.”

Nàng không còn là đứa trẻ ngày xưa.

Dù là Tiết Đạm Sương đã khuất, hay thiếu niên đang đứng trước mặt nàng bây giờ, điều họ muốn nói với nàng, vẫn luôn là đạo lý này.

“Đúng không Chiết Trúc?”

Nàng mong đợi nhìn hắn.

Sương mù lượn lờ, tiếng mưa xào xạc, Chiết Trúc lặng lẽ quan sát khuôn mặt trong sạch không dính một hạt bụi của nàng, khóe môi hắn hơi cong lên: “Ừm.”

“Đi thôi.”

Hắn nhìn làn mưa bùi mờ ảo bên ngoài núi đá.

Thương Nhung thấy hắn cầm lấy cái giỏ đan bằng mây bên cạnh, cái sào trúc được hắn giấu trong kẽ núi đá, nàng lại nhìn về mặt nước bên cạnh cây liễu.

Chỉ có hai con cá, có phải nàng sẽ không nhận được món quà của hắn không?

“Hai con cá này rất béo, tạm thời có thể thay thế cho bốn con.”

Thiếu niên như thể hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng nàng, giọng nói trong trẻo của hắn quyện trong làn mưa phùn dày đặc này: “Còn lại sáu con, nàng có thể dùng cái khác để thay thế.”

“Cái gì?”

Thương Nhung nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của hắn.

Chiết Trúc hơi cúi người, dùng tay áo lau khuôn mặt bị nước mưa làm ướt của nàng: “Thương Tức Quỳnh lớn hơn nàng mấy tuổi? Nàng gọi y như vậy.”

“Chín tuổi.”

Thương Nhung không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Khuôn mặt của thiếu niên ở gần trong gang tấc, đôi mắt đẹp đến không thể tả, dưới hàng mi dài của hắn, nốt ruồi nhỏ đó toát lên một vẻ lạnh lùng.

“Ồ.”

Hắn đáp nhẹ một tiếng, nhưng lại ung dung, từ tốn dẫn dắt: “Vậy nàng nên gọi ta như thế nào?”

Ngày mưa dầm, sương mù mờ mịt.

Trong khe đá bí mật, Thương Nhung ngơ ngác nhìn hắn một lúc, nhìn biểu cảm trong mắt của thiếu niên mà lòng rối như tơ vò, đôi má nàng âm thầm nóng lên, không biết đã hiểu được điều gì, cụp mắt tránh ánh nhìn của hắn, lắp bắp nói: “Đó là phải thành thân, nhưng ta, nhưng ta không thể thành thân…”

Chiết Trúc sững người.

Hắn vốn là vì câu “Tức Quỳnh ca ca” kia mà canh cánh trong lòng, lại nghĩ rằng bản thân cũng lớn hơn nàng một tuổi, nhưng không ngờ rằng điều nàng đang thầm nghĩ trong lòng, lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn.

Nữ tử đã thành thân, sẽ gọi phu quân mình là gì?

Chiết Trúc vừa nghĩ, đã thấy tai nóng ran.

Hắn vội vàng quay mặt đi, đón lấy làn hơi ẩm ướt, khẽ hừ một tiếng: “Hoàng bá phụ của nàng còn không cho nàng ăn cá ở hồ Vãng Sinh nữa kìa.”

Comments