Thuần Thánh Đế đã mấy ngày không lên triều, Nguyên phụ Nội Các Hồ Đoan Lương dẫn theo vài vị đại thần đến điện Hàm Chương báo cáo toàn bộ những việc triều đình gần đây đã bàn bạc.
Khi đi ra, mấy người đều đổ mồ hôi đầy đầu.
“Hiện nay Sóc Dã đại hạn, đang cần tiền bạc lương thực, mà xây lại đài Trích Tinh cần tiền, tu bổ đền thần ở Tinh La quán cũng cần tiền, trong quốc khố giờ làm sao có đủ bạc để lo cả hai phía?”
Một vị đại thần lau mồ hôi trên trán, thở dài: “Ý của Bệ hạ là để Hồ đại nhân ngài tự lo liệu.”
Nhưng phải làm thế nào thì Bệ hạ mới có thể hài lòng?
Đây thực sự không phải một nhiệm vụ tốt.
Hồ Quý phi đang bị cấm túc, là huynh trưởng của bà ta, gần đây Hồ Đoan Lương cũng như đi trên băng mỏng, giờ đây khi con trai của Văn Hiếu Hoàng hậu là Mộng Thạch trở về, có ai mà không thấy sự coi trọng của Bệ hạ dành cho y.
Nếu không xử lý việc này chu toàn, e rằng trong lòng Bệ hạ sẽ không còn Hồ gia nữa.
Giống như Cừu Di Quang đã từng giúp Hoàng thượng đánh bại Vinh Vương, đoạt lấy ngôi vị, công lao như vậy, sau này không còn tác dụng, chẳng phải Bệ hạ cũng chỉ nói giết là giết sao?
Hồ Đoan Lương hiểu rõ, trong lòng Thuần Thánh Đế, chỉ có bề tôi có ích, mới là bề tôi.
“Đi thôi.”
Hồ Đoan Lương mệt mỏi lắc đầu, vừa xuống được mấy bậc thang, lại thấy không xa có hai thiếu nữ được đám cung nhân vây quanh đi tới, chính là hai vị Công chúa Uẩn Hoa và Uẩn Trinh.
Họ không còn giữ lễ nghi, khóc gọi “Phụ hoàng”, chạy qua bên cạnh mấy người Hồ Đoan Lương, ông ta quay đầu lại, tuy không nhìn rõ gương mặt của họ, nhưng nhận thấy cổ họ đã đỏ lên một mảng.
“Chuyện gì vậy?” Một vị đại thần sinh lòng thắc mắc.
Hồ Đoan Lương quay người lại, thấy vị Mộng Thạch Điện hạ kia mặc đạo bào rộng thùng thình, thong dong bước lên thềm.
“Hồ đại nhân.”
Mộng Thạch mỉm cười với ông.
“Đại Điện hạ.” Hồ Đoan Lương lập tức cúi đầu, cung kính hành lễ.
Mộng Thạch nhìn ông ta: “Sắc mặt Hồ đại nhân không được tốt lắm thì phải?”
“Thần tuổi đã cao, không tránh khỏi đôi chút bệnh tật.” Hồ Đoan Lương gắng gượng nặn ra một nụ cười.
“Vậy sao?”
Mộng Thạch nhìn về phía bóng lưng hai vị Công chúa phía trước: “Nếu người đã có bệnh thì không thể chậm trễ, còn chưa kể Hồ đại nhân là cánh tay đắc lực, đang là lúc được Phụ hoàng trọng dụng, bản thân nên chú ý nhiều hơn.”
Hồ Đoan Lương chưa kịp đáp, đã thấy vạt áo trước mắt lướt qua, Mộng Thạch đã lên thềm rồi.
Ông ta cúi người nhìn bậc thang bạch ngọc đang được cơn mưa phùn rửa sạch, rồi từ từ đứng dậy, quay mặt lại, nhìn chăm chú vào bóng lưng Mộng Thạch, nếp nhăn giữa mày càng sâu hơn.
Thương Nhung vừa mới về cung Thuần Linh chưa được bao lâu, thái giám Đức Bảo bên cạnh Thuần Thánh Đế đã mang khẩu dụ triệu nàng đến điện Hàm Chương, nào ngờ nàng vừa lên thềm, đã thấy Uẩn Hoa và Uẩn Trinh đang quỳ bên ngoài cửa điện.
Các mẫu phi của họ được cung nữ đỡ lấy, không dám tiến lên, chỉ đành âm thầm rơi nước mắt dưới tán ô.
“Minh Nguyệt.”
Mộng Thạch nghe được lời bẩm báo của Đức Bảo trong điện, bèn ra đón nàng.
Thương Nhung bước đến gần, vạt áo nhẹ chạm mặt đất ẩm ướt, nàng chợt chạm phải ánh mắt đầy căm hận của Uẩn Hoa và Uẩn Trinh, mới phát hiện hai người họ nổi lên rất nhiều mẩn đỏ, mẩn đỏ từ mặt lan đến cổ, ngay cả cổ tay lộ ra ngoài tay áo cũng đỏ một mảng.
“Đây là…”
Thương Nhung lộ vẻ kinh ngạc.
“Cần gì phải giả vờ nữa? Minh Nguyệt, cô dám nói đây không phải do cô làm sao?!” Bông hoa phù dung lớn trên đầu Uẩn Hoa thấm nước mưa trở nên ướt sũng, cả khuôn mặt sưng đỏ và chật vật.
“Muội đang ở phủ Công chúa, mà nàng ấy chưa từng bước ra khỏi cung cấm nửa bước, làm sao muội chắc chắn là nàng ấy?” Mộng Thạch nghiêng mặt, nụ cười ôn hòa nhạt đi trong tích tắc.
Đôi mắt giống Thuần Thánh Đế, vẻ uy nghiêm không lời, khiến Uẩn Hoa vô cớ sinh lòng sợ hãi.
“Chúng ta nổi mẩn đỏ khắp người, phòng ngủ toàn là rắn rết chuột kiến!”
Uẩn Trinh cố nhịn cảm giác ngứa trên mặt và người, không dám gãi trước mặt mọi người, nhưng thực sự bị nỗi đau này hành hạ đến mức mất cả lý trí, nàng ta trừng mắt nhìn Thương Nhung: “Ngày đó cô rõ ràng đã nghe được lời Uẩn Nghi nói!”
“Vậy tỷ nói xem, lời Uẩn Nghi nói có đúng không?”
Thương Nhung cụp mắt nhìn nàng ta.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh như vậy, Uẩn Trinh nhìn nàng một lúc, quay mặt đi: “Không! Ta không làm!”
“Hay để ta tự hỏi các ma ma hầu hạ bên cạnh các muội?” Mộng Thạch vừa nói, vừa giơ tay lên định gọi người, đã thấy Uẩn Hoa và Uẩn Trinh gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào y.
Mỗi người lại lộ ra một vẻ hoảng loạn riêng.
Uẩn Hoa không dám nói gì, nhưng Uẩn Trinh lại khá bất mãn:
“Đại Hoàng huynh, nếu nói về huyết thống, chúng ta với huynh mới gần hơn chứ? Nhưng vì sao huynh lại thiên vị nàng ta, chẳng lẽ bộ dạng chúng ta bây giờ, cũng là do huynh có lòng riêng trả thù?”
Mộng Thạch chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Thuần Thánh Đế từ trong điện vọng ra:
“Bảo bọn chúng cút về cho Trẫm!”
Cả người Uẩn Trinh và Uẩn Hoa đồng loạt run rẩy.
Thấy Mộng Thạch và Thương Nhung đi vào trong điện, người Uẩn Trinh cứng đờ được cung nữ đỡ dậy, đỏ hoe cả viền mắt.
Dù là nàng ta, hay Uẩn Nghi, đều đã quá quen với bóng lưng của Minh Nguyệt.
Nàng ta thường không được gặp Phụ hoàng, cũng chưa từng nhận được nửa câu yêu thương từ Phụ hoàng, nhưng Minh Nguyệt lại luôn dễ dàng có được tất cả những gì nàng ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm tới.
Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Hạ Tinh Cẩm theo cha đi ra từ trong điện, vừa lúc Mộng Thạch và Thương Nhung đi qua bên cạnh hắn ta, hắn ta hơi giật mình, cho đến khi nghe thấy giọng cha, hắn ta mới cúi đầu: “Mộng Thạch Điện hạ, Minh Nguyệt Công chúa.”
Ánh mắt hắn ta lặng lẽ rơi trên vạt váy lướt qua, ngẩng đầu lên, hắn ta cũng không quay đầu nhìn lại, lại vô tình trông thấy ánh mắt căm hận của Uẩn Trinh Công chúa.
Ngoài mái hiên mưa phùn mờ mịt, tiếng khóc la của Uẩn Hoa và Uẩn Trinh không còn nữa, bên trong điện Hàm Chương, màn dài che bóng Đế vương đang ngồi thiền ở trong đó.
“Minh Nguyệt, còn hai tháng nữa là đến ngày sinh thần của con, hiện nay đài Trích Tinh đang được tu sửa, e là không kịp, nhưng ngày sinh thần của con là đại sự, năm nay sẽ tổ chức ở Tinh La quán, con thấy thế nào?”
Qua tấm màn dài, giọng nói của Thuần Thánh Đế vang lên.
“Hoàng bá phụ cứ quyết định là được.”
Thương Nhung nén sự ngạc nhiên trong lòng, cúi đầu nói.
Nàng cứ tưởng được triệu đến điện Hàm Chương là vì chuyện tế lễ bên bờ hồ Vãng Sinh, nhưng sao Hoàng bá phụ lại như hoàn toàn không hay biết?
Nhưng chuyện cầu phúc ngày sinh thần, quả nhiên đúng như lời Mộng Thạch đã nói.
“Chuyện của Uẩn Hoa và Uẩn Trinh, con đừng để tâm.”
Thuần Thánh Đế được Đức Bảo đỡ dậy, rửa tay sạch sẽ ở một bên, mới vén màn dài bước ra: “Chúng đều đã thành hôn, đáng lẽ nên ở yên trong phủ Công chúa, không có lý do gì để vào cung nữa. Trẫm đã truyền chỉ, bắt chúng khổ tu bốn năm ở Tinh La quán.”
Nói xong, ông quan sát đôi mắt cụp xuống của Thương Nhung, nhưng không nhìn ra nàng đang vui hay buồn. Ông thoáng chốc có nhiều điều muốn nói, nhưng thân là một Hoàng Đế, trong lòng rốt cuộc cũng có nhiều chuyện cần cân nhắc.
“Minh Nguyệt, những gì chúng nợ con, Trẫm sẽ bắt chúng trả.”
Cuối cùng, ông nói.
Sau khi dùng điểm tâm tại điện Hàm Chương, Thương Nhung về cung Thuần Linh trước còn Mộng Thạch thì ở lại trong điện, ngồi đối diện Thuần Thánh Đế uống trà.
“Mộng Thạch, việc này là con làm à?”
Thuần Thánh Đế đặt xuống một quân cờ, đột nhiên lên tiếng.
Mộng Thạch lập tức buông chén trà, vén vạt áo quỳ xuống: “Phụ hoàng thứ tội.”
Kẻ đã trêu chọc Uẩn Hoa và Uẩn Trinh là ai, trong lòng y đã rõ, lúc này cũng bằng lòng nhận việc này trước mặt Thuần Thánh Đế.
“Con làm gì vậy?”
Thuần Thánh Đế lắc đầu cười: “Trẫm nói muốn trị tội con lúc nào? Mau đứng dậy đi.”
Đợi Mộng Thạch ngồi lại đối diện, Thuần Thánh Đế không mấy hứng thú ném quân cờ vào hộp, nghiêng mặt nhìn ra màn mưa bụi dày đặc ngoài cửa sổ: “Con có thể làm đến mức này vì Minh Nguyệt, Trẫm rất yên lòng, vốn Trẫm còn lo con vì cái chết của mẹ con – Tố Hiền, mà có điều khúc mắc với Minh Nguyệt.”
“Nhi thần phân biệt được rõ, Minh Nguyệt không cần phải gánh vác bất cứ điều gì vì chuyện của đời trước.”
Mộng Thạch nói.
“Nói đúng lắm.”
Thuần Thánh Đế gật đầu, nét mặt lại trở nên phức tạp: “Nhưng Trẫm cũng có lúc quên đi những điều này, bốn năm nó ở trên Chứng Tâm Lâu, hoàn toàn là vì Trẫm đề phòng Vinh Vương. Lúc đó Trẫm vô cùng để ý việc nó rõ ràng được Trẫm nuôi dạy, mà trong lòng vẫn nhớ đến Vinh Vương, Trẫm chỉ muốn nó nhận lỗi, muốn nó quên đi Vinh Vương, kẻ gọi là phụ thân đó, nhưng không ngờ, lại khiến nó bị Uẩn Hoa và Uẩn Trinh bắt nạt, biến thành dáng vẻ như bây giờ.”
“Cô bé bây giờ như vậy… không tốt sao?” Mộng Thạch ngước mắt, dò hỏi.
Thuần Thánh Đế lắc đầu, vẫy tay với y: “Con không biết đâu, lúc nhỏ Minh Nguyệt rất hay cười, thấy Trẫm là cười, hoạt bát và đáng yêu như vậy, nhưng từ khi ra khỏi Chứng Tâm Lâu, nó đã thay đổi. Lúc đầu Trẫm còn thấy rất tốt, vì nó không còn nhắc đến Vinh Vương nữa, mọi thứ Lăng Sương dạy nó, nó đều hoàn thành rất tốt, ngoan ngoãn, cung kính, nhưng lại giống như một Quan Thế Âm nhỏ, không buồn cũng chẳng vui.”
“Vừa rồi con cũng thấy rồi đấy.”
Thuần Thánh Đế day day trán, thở dài: “Trẫm hỏi nó điều gì, nó cũng nói được, nó sợ Trẫm, từ lúc đó đã vô cùng sợ hãi.”
“Dù Trẫm có bù đắp thế nào, khúc mắc trong lòng nó vẫn luôn còn đó.”
Mộng Thạch rời khỏi điện Hàm Chương, trên đường về cung Trường Định vẫn luôn thầm suy nghĩ điều gì đó, mưa nhỏ đập vào mái hiên, y bước lên bậc đá, vừa bước vào thư phòng đã nghe thấy một tiếng động.
Y ngẩng đầu, thấy thiếu niên kia lộ vẻ lười biếng dựa vào chiếc ghế sau án thư, lúc này đang dùng đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn chằm chằm y.
“Đi đi.”
Mộng Thạch quay đầu nói với thái giám bên cạnh, sau đó phủi những hạt mưa trên vạt áo, tự mình đóng cửa lại.
“Tin tức của Vô cực ti vừa được gửi đến, ta chưa kịp đi tìm cậu, cậu đã đến trước rồi.”
Mộng Thạch rót một chén trà cho hắn.
“Mang cá đến cho ngài.”
Chiết Trúc chỉ vào chậu ngọc trắng trên án, bên trong có hai con cá mập mạp chen chúc, khó khăn vẫy vẫy đuôi.
“… Đây là chậu rửa bút mà, Chiết Trúc công tử.”
Mộng Thạch có phần bất đắc dĩ, kìm nén chút kì lạ dưới đáy mắt, làm ra vẻ vô tình nói tiếp: “Hôm nay cậu lại đi câu cá ở hồ Vãng Sinh.”
“Ừm, dẫn nàng ấy đi cùng.”
Chiết Trúc nhẹ nhàng gõ vào chén trà, khẽ nhếch môi: “Ngài không biết đâu nhỉ? Chúng ta đã gặp một người.”
“Ai?”
Mộng Thạch nắm chặt chén trà, nét mặt vẫn có vẻ bình thường.
Chiết Trúc nhìn chằm chằm y, mới nói: “Thương Tức Quỳnh đang bí mật tế lễ Uẩn Nghi dưới cầu hồ Vãng Sinh, vừa hay đạo sĩ từ đài Trích Tinh đến lấy nước, Tốc Tốc lo lắng Thương Tức Quỳnh bị Hoàng Đế trách phạt, nên đã giấu hắn đi, thế là những đạo sĩ đó tưởng là nàng ấy đang tự ý tế lễ vong linh.”
Ánh mắt hắn kịp thời hiện lên vài phần lo lắng: “Mộng Thạch, Hoàng Đế có trách phạt nàng ấy không?”
“Không hề.”
Những ngón tay Mộng Thạch nắm chặt chén trà đã thả lỏng ra đôi chút, y đối diện với khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng không phân biệt được tâm tư thực sự của thiếu niên này: “Phụ hoàng không biết chuyện này, có lẽ Lăng Sương đã giấu đi.”
“Vậy sao?”
Chiết Trúc như thể thật sự thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra Lăng Sương đã nể mặt ngài, nhưng ngài có cảm thấy, thời điểm những đạo sĩ đó xuất hiện quá trùng hợp không?”
Mộng Thạch nhìn hắn, điềm tĩnh trả lời: “Hiện nay tranh đấu trong triều đã ngày càng gay gắt, chuyện trong cung, vốn không có nhiều sự trùng hợp như vậy.”
Chiết Trúc nghe vậy, hạ mi mắt xuống, đuôi mắt hơi cong, nét mặt lại lặng lẽ lạnh xuống, làm như không có mấy hứng thú, chuyển chủ đề: “Nói về tin tức của Vô cực ti đi.”
“Quả thật có người tên Diệu Tuần.”
Mộng Thạch đưa cho hắn cuốn sổ từ trong tay áo: “Dù Vô cực ti được lập ra cho Chính Dương giáo, nhưng đạo sĩ của Cửu Thanh giáo cũng phải đăng ký vào sổ, Diệu Tuần này quả thật là đạo sĩ của núi Thiên Cơ, nhưng tám, chín năm trước, ông ta đã xóa tên, hoàn tục.”
Chiết Trúc không nói lời nào, số lượng đạo sĩ Cửu Thanh giáo không nhiều, hắn lật đến một trang, đột nhiên chăm chú nhìn ba chữ “Trình Thúc Bạch”.
“Trình Thúc Bạch, người ở Thanh Sương Châu, Vân Xuyên, năm Thuần Thánh thứ nhất vào Cửu Thanh giáo, đạo hiệu ‘Nhất Trần’”.
Cha của Thập Ngũ, Quý Vũ Thanh, chính là đệ tử của Trình Thúc Bạch này, mà Trình Thúc Bạch, chính là Tam thúc công của người đứng đầu Vân Xuyên hiện nay — Trình Trì.
Lật tiếp, hắn tìm thấy ghi chép về Diệu Tuần, cũng như sư phụ của hắn Diệu Thiện.
Đạo tịch của Diệu Thiện đã bị xóa cách đây mười sáu năm.
“Đa tạ.”
Chiết Trúc không đổi sắc mặt ghi lại mấy trang quan trọng, cũng không mang cuốn sổ đó theo, đứng dậy định đi.
“Chiết Trúc công tử.”
Mộng Thạch thấy tay hắn vươn về phía cửa, đột nhiên lên tiếng, đợi thiếu niên quay đầu lại, y lại nói: “Hai tháng sau, ngày mười chín tháng chín, ngày sinh thần của Tốc Tốc đã định tại Tinh La quán.”
“Biết rồi.”
Đốt ngón tay trắng nõn của Chiết Trúc gõ trên cửa, tiếng mưa rơi dày đặc không ngừng nghỉ, trong tiếng cọt kẹt, một cánh cửa mở ra, ánh sáng mờ ảo lạnh lẽo rơi trên người hắn, hơi ẩm ướt thoảng qua, hắn không chút biểu cảm bước ra ngoài.
Mộng Thạch đứng trong thư phòng, nhìn chằm chằm cuốn sổ Cửu Thanh giáo trên án, lông mày khẽ nhíu lại, lại nhìn ra cửa, mưa bụi ẩm ướt, bóng dáng thiếu niên đã không còn nữa.
***
Mưa bụi dày đặc bị gió thổi xiên vào cửa sổ, Thương Nhung ngủ một lúc trong nội điện, tỉnh dậy vẫn không thấy Chiết Trúc, nàng bèn đứng dậy vén rèm đi ra, gọi: “Hạc Tử.”
Hạc Tử lập tức đẩy cửa vào, cúi người hành lễ: “Công chúa.”
“Ta muốn đến thiện phòng.”
Thương Nhung nói.
“Công chúa muốn ăn gì cứ nói với nô tỳ là được, sao phải tự mình đến đó?” Hạc Tử vô cùng khó hiểu.
“Ta muốn đi.”
Thương Nhung nói xong, rồi tự mình đi ra ngoài điện.
Hạc Tử không biết làm sao, đành phải vội vàng đi theo, lại gọi người mang ô đến.
Chiết Trúc mặc y phục thị vệ, dầm mưa đi qua một con ngõ trong cung điện, ngậm một viên kẹo trong miệng, nhẹ nhàng vào cung Thuần Linh, chỉ thấy một đám cung nữ thái giám và mấy thị vệ đang vây quanh Thương Nhung đi về phía khác.
Trong đôi mắt đen láy của hắn lộ vài phần nghi hoặc.
Đội mưa nhẹ bước theo sau mấy thị vệ đó, hắn khẽ vỗ vai một người: “Vị đại ca này, Công chúa đang đi làm gì vậy?”
Người thị vệ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xa lạ của hắn, gã chưa từng thấy người này, tay đặt trên chuôi kiếm định động thủ, nhưng lại thấy lệnh bài cung Trường Định bên hông hắn, bèn hỏi: “Ngươi chính là ám vệ Mộng Thạch Điện hạ phái đến bảo vệ Công chúa?”
“Ừm.”
Chiết Trúc gật đầu.
Thị vệ kia thấy hắn mang vẻ mặt thật thà hiền lành vô hại của thiếu niên, còn có chút nghi ngờ: “Vậy vừa rồi sao ngươi không ở trong cung Thuần Linh? Giờ lại đến hỏi ta.”
“Hôm qua nghỉ phép, hôm nay đúng giờ mới từ cung Trường Định qua đổi ca.”
Sắc mặt Chiết Trúc không chút thay đổi.
“Công chúa muốn đến thiện phòng.”
Thị vệ nghe hắn nói một hồi, sắc mặt mới dịu bớt, nói.
Thiện phòng?
Nàng đến thiện phòng làm gì?
Chiết Trúc đi phía sau cùng, đám người phía trước chắn tầm nhìn của hắn, hắn hoàn toàn không thấy được nàng.
Cung Thuần Linh có thiện phòng, nhưng chỉ lo điểm tâm sáng của Công chúa cùng với một số bánh ngọt làm từ hoa tươi và nước sương, còn những bữa trưa và bữa tối tinh xảo hơn thì đều do Ngự thiện phòng lo liệu.
Thương Nhung vào thiện phòng, mấy ma ma đang tranh thủ thời gian làm biếng trốn việc lập tức giật mình, đứng dậy suýt ngã, cuống cuồng quỳ xuống trước mặt Thương Nhung vấn an.
“Các bà có biết làm mì không?”
Thương Nhung ngồi xổm xuống, làn váy trắng như tuyết bóng mượt xếp lại trên mặt đất.
Mấy ma ma nhìn nhau, không hiểu chuyện gì, một người trong số họ mạnh dạn nói: “Biết, nhưng sao Công chúa người lại ăn thứ đó…”
“Dạy ta được không?”
Thương Nhung nhìn bà ta.
Ma ma kia sững người, dưới ánh mắt trong trẻo của tiểu Công chúa, bà ta thoáng chốc không biết phải làm sao.
Bên ngoài thiện phòng vẫn đang mưa, âm thanh rào rào, nghe rất êm tai, mấy lão ma ma tụ lại cùng một chỗ canh lửa, thỉnh thoảng lại lén nhìn tiểu Công chúa đang dùng khăn choàng lụa buộc tay áo rộng thùng thình lại.
“Có lẽ Công chúa thấy thú vị chăng?”
Một ma ma khẽ nói.
“Có khi Công chúa đã ăn ở bên ngoài, còn chưa tận hưởng hết cảm giác mới mẻ…” Một ma ma khác phỏng đoán.
Tâm trạng ma ma đang dạy tiểu Công chúa làm mì bên bàn cũng đầy hỗn loạn, lo sợ nàng bị bột mì làm bẩn quần áo hay giày dép, nhưng dù phòng ngừa cẩn thận đến đâu, trên mặt và người tiểu Công chúa vẫn dính không ít bột mì.
“Bà biết nặn đào không?”
Thương Nhung nặn bột, hỏi ma ma bên cạnh.
“Biết, để nô tỳ dạy người.”
Ma ma thấy tiểu Công chúa ngoan ngoãn, thoáng chốc quên hết mọi thứ, vội vàng dạy nàng.
Chiết Trúc ẩn mình trong bóng cây, nhìn bóng lưng Thương Nhung trước bàn qua khung cửa sổ, ban đầu hắn không biết nàng đang làm gì bên trong, cho đến khi nàng quay người lại gần song cửa sổ, hắn mới thấy bột mì trên chóp mũi nàng.
Viên kẹo tan ra trên đầu lưỡi, giữa tiếng mưa ẩm ướt vang đầy trong tai, thiếu niên ngơ ngẩn nhìn nàng.
Trong thiện phòng, ma ma bỏ mì mà bà và tiểu Công chúa vừa làm vào nồi, rồi cười nói với nàng: “Nhồi chút đậu đỏ vào trong bánh đào này, rồi hấp lên, rất ngọt đấy.”
“Công chúa có muốn thêm bánh đào không?”
Bà hỏi.
Thương Nhung lắc đầu: “Chỉ cần một cái này thôi.”
Hấp bánh bao làm sao chỉ hấp một cái, nhưng để chiều lòng tiểu Công chúa, các ma ma vẫn mang lồng hấp đến, hấp một cái bánh đào đó cho nàng.
Thương Nhung ngồi bên cửa sổ chờ đợi, lại cảm thấy có thứ gì đó vừa đập vào lưng mình, nàng cúi đầu, thấy bên chân có một viên kẹo tròn nằm yên, nàng lập tức xoay đầu lại, qua những cành lá được mưa gột rửa thành màu xanh non tươi tốt, nàng thấy gương mặt thấm ướt của thiếu niên.
“Công chúa, đã làm xong rồi.”
Một ma ma tươi cười đặt tô mì nước trong vắt và cái bánh đào đã hấp to lên một chút lên bàn.
“Công chúa, có muốn về tẩm điện không?” Hạc Tử tiến lên, hỏi.
Thương Nhung quay đầu lại, lắc đầu: “Các em ra ngoài cả đi, ta muốn ở đây một mình một lát.”
“Chuyện này…”
Hạc Tử có chút do dự.
“Ra ngoài đi, Hạc Tử.”
Thương Nhung nhìn nàng ấy.
“Vâng.”
Hạc Tử đành phải đáp lời, dẫn mọi người và mấy ma ma lui hết ra ngoài, thị vệ cũng đều đứng canh ở ngoài sân, họ không phát hiện ra rằng, lúc này ở cành cây phía bên kia, có một thiếu niên đang lặng lẽ lướt đến theo gió.
Cách một song cửa sổ, thiếu niên cài bông hoa màu xanh nhạt hắn cầm trong tay lên búi tóc nàng.
Thương Nhung không nhìn rõ, đưa tay sờ: “Chàng cho ta cái này làm gì?”
“Mì trường thọ là nàng làm cho ta à?”
Ngón tay thiếu niên lau chút bột mì dính trên chóp mũi nàng, lại hỏi.
Thương Nhung thấy vết tích trên đầu ngón tay hắn, nàng có chút ngượng nghịu mím môi, lại khẽ “ừm” một tiếng.
Cơn mưa có thể che giấu kín kẽ rất nhiều tiếng động, trong thiện phòng rộng rãi, thiếu niên và thiếu nữ ngồi đối diện nhau, trên bàn là một tô mì nóng hổi, và một cái bánh đào trắng núng nính.
“Hoàng bá phụ không thích đồ làm từ bột mì, trong cung cũng không có mì trường thọ, nhưng quả đào mừng thọ này là thứ ta có mỗi ngày sinh thần.” Thương Nhung nói, thấy thiếu niên cầm đũa lên, cụp mắt xuống nhìn bánh đào trên bàn, những giọt mưa long lanh sắp theo mi mắt hắn nhỏ xuống, nàng không suy nghĩ gì, đưa tay dùng tay áo lau khuôn mặt đẫm nước mưa của hắn.
Mi mắt hắn khẽ run, giọt nước kia rơi xuống mu bàn tay nàng, trong giây lát, bốn mắt nhìn nhau.
Má Thương Nhung hơi nóng, rút tay về, không nhìn hắn nữa, chỉ nói: “Sinh thần ta vào ngày mười chín tháng chín, mà hôm nay là ngày mười chín tháng bảy.”
Tàn lửa trong bếp b*n r* tiếng kêu tí tách, nàng lại không kiềm chế được chuyển ánh mắt trở lại khuôn mặt hắn:
“Chiết Trúc, không biết mình sinh vào ngày nào cũng không sao, sư phụ chàng không có ở đây, vậy để ta mừng ngày sinh thần cho chàng, được không?”
Comments