Tia lửa lách tách vang lên, ánh sáng mờ ảo tràn ngập cửa sổ.
Hơi nóng từ bát mì nóng hổi trước mặt thiếu niên bốc lên, mùi thơm nhẹ nhàng chỉ ngửi thấy thôi cũng đủ để khiến người ta cảm thấy ngon miệng, hắn cầm chiếc bánh đào trắng tròn trong đĩa sứ lên cắn một miếng.
Nhân đậu đỏ ngọt thơm khiến hắn không kìm được mà khẽ cong khóe môi: “Vậy chúng ta nói rõ rồi, ta coi ngày sinh thần của ta là ngày mười chín tháng bảy.”
Thực ra, mì trường thọ cũng chẳng có gì ngon.
Sư phụ của hắn nấu ăn rất dở, và hắn cũng chưa bao giờ coi trọng ngày sinh thần của mình.
“Ngon không?”
Nước súp là do ma ma kia nấu, Thương Nhung không biết là vị gì, thấy hắn cúi đầu ăn một miếng mì, nàng bèn tò mò hỏi.
”Ừm.”
Chiết Trúc đáp nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên.
Hắn đã ăn rất nhiều món mì thơm ngon nước dùng đậm đà trong các phố phường ngõ hẻm, bát mì này thanh đạm có vị, nhưng không thể coi là ngon lắm, nhưng hắn vẫn ăn rất vui vẻ.
“Chiết Trúc, chúc mừng ngày sinh thần.”
Bỗng nhiên, Chiết Trúc nghe thấy giọng nàng.
Tay hắn cầm đũa khựng lại, ngẩng mắt lên.
Những sợi mưa bay xiên vào cửa sổ, từng giọt nước li ti đọng trên mái tóc đen mềm mại của nàng, khuôn mặt nàng trắng nõn không tì vết, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt dịu dàng sáng ngời trong veo.
Nàng thấm đẫm trong ánh sáng mờ ảo như vậy, thực sự giống như vầng trăng trên cao, không nhiễm chút bụi trần.
Gió ẩm thổi làm hàng mi dài của Chiết Trúc khẽ rung lên, hắn trông vẫn giống như một thiếu niên lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng ở đáy mắt hắn lại là những đốm sáng vụn vỡ dập dềnh, cuối cùng cũng lộ ra đôi chút không bình tĩnh.
Hắn hoàn toàn không biết phải đáp lại lời chúc chân thành của nàng như thế nào, chưa bao giờ hắn cảm thấy lúng túng như lúc này.
Tâm tư của hắn dường như bị bao bọc trong màn mưa bụi kia, bị xối rửa đến ướt đẫm, hắn cực kỳ không tự nhiên, đưa bánh đào đến trước mặt nàng: “Có muốn ăn không?”
“Đây là đào trường thọ dành cho chàng.”
Thương Nhung thấy nhân đậu đỏ bên trong, nàng thực ra cũng hơi thèm, nhưng lại do dự.
“Rất ngọt đấy.”
Chiết Trúc khẽ hất cằm.
Thương Nhung không cưỡng lại được sự dụ dỗ của giọng nói trầm lắng của thiếu niên, nàng há miệng, lớp bột trắng mềm mại bọc nhân đậu đỏ ngọt thơm, cắn một miếng, nóng hôi hổi, vừa thơm vừa ngọt.
Chiết Trúc đút cho nàng miếng thứ hai, tình nguyện để nàng ăn hết tất cả nhân đậu đỏ, rồi cong mắt nhìn nàng nói: “Sinh thần của nàng chắc không chỉ có mỗi một trái đào trường thọ này, sao nàng lại giống như ăn mãi không chán vậy.”
“Trong ngày sinh thần của ta, những quả đào trường thọ đó đều như được chấm thêm phấn vậy, đỏ hồng, chồng thành một ngọn núi nhỏ, nhìn cực kỳ đẹp, nhưng ta cũng chẳng ăn được mấy, lúc đó cũng không thấy có gì ngon.”
Thương Nhung uống một ngụm nước hắn đưa tới, rồi chậm rãi nói tiếp: “Nhưng lúc này ở đây với chàng, ta lại thấy nó ngon.”
Trong cung có đủ các loại bánh ngọt tinh xảo, mà đào trường thọ chỉ là một loại trang trí trong tiệc sinh thần, chưa bao giờ có ai quan tâm nó có ngon hay không.
Trước đây nàng cũng không quan tâm.
Nhưng hôm nay bánh này lại khác, nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là vì nó do ta tự tay nặn ra.”
Tiếng mưa rào rạt, nỗi lòng đầy tâm sự của Chiết Trúc vô tình bị nàng khuấy động, hắn nhìn nàng, nàng lại như hoàn toàn không hay biết đến cùng, những lời nói đó, vẻ mặt đó của mình có ý nghĩa gì.
Hắn vội quay mặt đi, khẽ nuốt khan: “Nàng thật là…”
Nửa câu sau không hiểu sao lại chìm vào giữa răng môi.
“Gì cơ?”
Thương Nhung không nghe rõ.
Những giọt nước long lanh rơi xuống từ mái ngói theo từng đợt, bóng của chúng phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, hắn im lặng nhìn một lúc, rồi mới quay đầu lại:
“Ta nói, nàng luôn biết cách làm ta vui.”
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa một chút bực bội khó hiểu, đó là cảm giác cả trái tim bị nắm lấy, chợt vui chợt buồn, tâm trạng lúc lên lúc xuống khó lòng kiểm soát, vừa phiền não, vừa vui sướng theo từng câu chữ hay biểu cảm của nàng.
Nhưng rốt cuộc, đây là ngày sinh thần hắn thích nhất, khó quên nhất.
Trở về tẩm điện, cuối cùng Thương Nhung cũng thấy món quà mà nàng hằng mong nhớ, phải dùng cá từ hồ Vãng Sinh để đổi lấy, thì ra là một chiếc đèn lồng nhỏ.
Được đan bằng nan trúc, bốn mặt bọc lụa mỏng, điểm xuyết vài con bướm trúc, dưới đèn lồng treo nhiều hạt châu vàng ngọc đẹp mắt.
Rất giống chuỗi dây trên hồ lô ngọc của hắn.
“Đây vẽ cái gì vậy?”
Thương Nhung vẫn không nhìn ra đường nét của màu mực trên lụa là gì.
“Bướm đấy, không giống sao?”
Thiếu niên ngậm viên kẹo, nghiêng đầu nhìn nàng.
“…”
Thương Nhung nhìn những màu sắc đó, thực sự không thể nói ra chữ “giống”, nhưng những con bướm trúc của hắn lại có đôi cánh rất mềm mại đẹp đẽ.
“Còn ba mặt, nàng có thể tự vẽ.”
Chiết Trúc chẳng có chút ngượng ngùng nào, hắn đưa một ngón tay khẽ đẩy chiếc đèn lồng nhỏ, những hạt châu treo bên dưới va vào nhau kêu leng keng.
Hắn kiêu ngạo hỏi nàng: “Có phải đẹp hơn ngọn đèn hoa quỳnh kia nhiều không?”
Trong đèn lồng không có nến, chiếc đèn nhỏ xinh xắn đó được treo trước cửa sổ đung đưa theo làn gió nhẹ, những con bướm trúc cũng khe khẽ rung động trong làn gió. Thương Nhung nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Nàng vẫn nhớ trận mưa như trút nước ngày đó.
Nhớ nàng đã tìm rất lâu trên bờ sông, mới tìm thấy một mảnh giấy đèn lồng ướt sũng, không được hoàn chỉnh.
Nàng vốn tưởng sẽ không còn nữa.
Chiết Trúc nghe thấy giọng nàng, mãn nguyện ngước nhìn chiếc đèn lồng trúc treo trên cửa sổ, bỗng lại nghe nàng hỏi: “Chàng dùng trúc của ta sao? Cây trúc trước đó không hề mất, đúng không?”
“Trúc hoang mọc khắp nơi, nàng quý trọng nó như vậy làm gì?”
Chiết Trúc hạ mi mắt nhìn nàng.
Thương Nhung không trả lời hắn, ôm đầu gối ngồi cùng hắn trên đệm hương bồ.
“Đêm nay nếu không mưa, nàng đợi ta trở về, ta sẽ bắt đom đóm cho vào đèn lồng chơi.” Chiết Trúc hoàn toàn không để ý đến sự im lặng của nàng, lại tự nói.
“Chàng định đi đâu?”
Thương Nhung cuối cùng cũng lên tiếng.
“Sư phụ ta có một sư đệ ở Ngọc Kinh, trước đó ta có được chút tin tức về ông ta, muốn đi tìm hiểu cặn kẽ.” Chiết Trúc cũng không giấu nàng.
Thương Nhung nghe vậy, biết việc của sư phụ hắn đương nhiên quan trọng, bèn nói: “Vậy chàng nhất định phải cẩn thận.”
Trời tối dần, Mộng Thạch mượn cớ đi Tinh La quán dâng hương, dẫn Chiết Trúc ra khỏi cung cấm. Lúc này vẫn còn mưa nhỏ, xe ngựa dừng lại trong một con hẻm tối tăm cũ kỹ, Mộng Thạch vén rèm gọi thiếu niên vừa xuống xe: “Chiết Trúc công tử, mọi việc cẩn thận, nếu có gì ta có thể giúp, nhất định phải nói với ta.”
Mưa phùn rơi trên búi tóc đen của thiếu niên, chiếc trâm bạc được mưa rửa sạch càng thêm trong veo, hắn khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Giữa ngài và ta, ta luôn không khách sáo.”
Mộng Thạch nhìn thiếu niên đã cởi bỏ trang phục thị vệ đi về phía cuối hẻm, dáng người cao gầy, làn sương dày đặc nhanh chóng che khuất thân hình hắn, y hạ rèm xuống, ngồi yên trong xe ngựa, nói với thị vệ đi theo: “Đi thôi.”
Trong sắc trời mờ tối, người đi đường trên phố rất ít, Chiết Trúc men theo dấu vết đi qua các con phố ngõ hẻm, dừng lại trước một quán rượu.
“Công tử, phường Đôi Vân ở ngõ Hồng Diệp là nơi bán rượu, đây chính là rượu ngon nhất bán ở phường Đôi Vân.” Khương Anh vừa nói vừa chỉ vào vò rượu trên bàn: “Các quán rượu lớn nhỏ ở Ngọc Kinh, hiếm có nơi nào không bán loại này.”
Ánh mắt Chiết Trúc dừng lại trên tờ giấy đỏ của hũ rượu, ba chữ “Thu Dạ Bạch” viết bằng màu mực đậm.
Trong ký ức, nam nhân trung niên đứt một cánh tay nằm trên tảng đá lớn bên thác nước, ngửa đầu uống vài ngụm rượu, lộ ra nụ cười mãn nguyện nhìn hắn: “Tiểu tử, rượu ngon cung đình gì cũng không bằng một vò Thu Dạ Bạch này, tuy rằng rượu này rất tốn bạc, nhưng sư phụ con có mối quan hệ, người ta có nhờ vả ta, tự nhiên ngày nào ta cũng có rượu ngon để uống. Con cũng đừng lo lắng quá chúng ta sẽ không có cơm ăn, nếu không còn có Nguyên Hỉ sư thúc cho hai chúng ta ăn bám.”
“Công tử?”
Khương Anh thấy thiếu niên áo đen ngồi đối diện hồi lâu không phản ứng, bèn cẩn thận nói: “Phường Đống Vân này, ngài thật sự muốn đi sao?”
Trong lòng hắn ta vẫn luôn có chút bất an.
Dĩ nhiên, thân là sát thủ, những người như họ hiếm khi nào thật sự được yên lòng.
“Đi, đương nhiên phải đi.”
Chiết Trúc nâng chén rượu trước mặt lên, khẽ ngửi, quả nhiên hương rượu thanh mát, không phải rượu tầm thường, chẳng trách lão ma men kia ngày đêm nhớ nhung, thường xuyên uống say như vậy.
Đáng lẽ vào lúc này, ở trước mặt người khác, hắn không nên uống rượu, tính cảnh giác cực cao của hắn chưa từng cho phép hắn có khả năng để lộ điểm yếu trước bất kỳ ai, nhưng bây giờ, hắn lại nhớ tới dáng vẻ của lão ma men ấy trước khi qua đời.
Trong lòng cuối cùng vẫn tò mò, hắn thử thăm dò, nhấp một ngụm.
Nhưng cũng chỉ là một ngụm này mà thôi.
“Chỉ là, ta không nên đi như vậy.”
Giọng nói của hắn mang theo một phần men say, trầm thấp và khó đoán.
Đêm khuya mưa không nặng hạt, những giọt mưa bụi nhỏ bay lất phất, âm thanh rơi trên mái ngói rất nhẹ, con phố điểm xuyết ánh lửa từ những chiếc đèn lồng, lúc này đúng là thời điểm tốt để ăn khuya.
Trong ngõ Hồng Diệp, có rất nhiều chân chạy vặt của quán rượu đã bán hết rượu lại đang bận rộn đi mua thêm.
Quán ăn đêm gần đây không ít, con ngõ tràn ngập hương rượu và mùi thơm của thức ăn, một nam nhân trung niên mang sắc mặt vàng vọt, đuôi mắt và hai bên má có vài nếp nhăn, lưng cong gù, xách một vò rượu, trông như say rượu, lảo đảo đi về phía trước.
Phường Đống Vân đã bán hết rượu, tên chạy vặt vừa treo biển, định đóng cửa, bỗng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc đến gần, rồi thấy một bóng người từ bên cạnh chen vào cửa.
Tên chạy vặt ngẩn người, vội gọi: “Này, ngươi là ai?”
“Rượu…”
Nam nhân trung niên hạ giọng thật thấp, có chút khàn đặc không rõ, gã như đã say đến mức không nói rõ lời, lắc lắc vò rượu trong tay về phía tên chạy vặt.
“Phường Đống Vân chúng ta không bán lẻ rượu, ngươi mau ra ngoài đi!” Tên chạy vặt không phải chưa từng thấy kẻ say rượu như vậy, trong ngõ Hồng Diệp này có rất nhiều, hắn ta cũng không có nhiều thời gian dây dưa với gã say rượu này, bèn tiến lên kéo gã ra ngoài.
Nam nhân trung niên vừa xô đẩy với tên chạy vặt, vừa như vô tình quan sát tình hình trong quán rượu, trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề, gã nheo mắt, trên bức tường ở góc cầu thang, thấy rất nhiều bóng người, sau đó một nữ tử áo đỏ dáng người yểu điệu bước xuống.
“Chưởng quỹ, là một kẻ say rượu.”
Tên chạy vặt nói với nữ tử trung niên đó.
“Vị gia này, chỗ chúng ta không bán rượu lẻ, ngài vẫn là mau đi đi.” Nữ tử cầm một chiếc quạt tròn, trên mặt nở nụ cười qua loa lấy lệ.
“Hắn… hắn nói có.”
Vẻ mặt nam nhân trung niên giống như rất hoang mang, lắc đầu.
“Ngài đừng quấy rầy nữa, nếu không nô gia sẽ báo quan.”
Nữ tử hoàn toàn không muốn nghe gã nói, dứt lời bèn bảo tên chạy vặt đuổi gã ra, lại thấy trong lòng bàn tay sạm màu của nam nhân có nửa con dấu ngọc.
“Có…” Giọng gã khàn đặc.
Nữ tử vừa trông thấy con dấu ngọc này, vẻ mặt lập tức thay đổi, nàng ta lập tức hỏi: “Ai đã đưa cho ngài vật này? Thiếu niên đó ở đâu?”
Nam tử trung niên còn chưa nói rõ vật này đến từ đâu, càng không nói gì về thiếu niên, nhưng nữ tử kia lại buột miệng, khóe môi gã che khuất dưới chòm râu khẽ nhếch lên, rồi lập tức chuyển hướng, đưa ngón tay chỉ quanh một hồi, cuối cùng dừng lại ở con ngõ hẹp đèn đuốc mờ ảo đối diện: “Nơi đó.”
“Đưa cho ông ta một vò rượu.”
Nữ tử đã có được câu trả lời mình muốn bèn vội vàng nói với tên chạy vặt một câu, sau đó vội vàng lên lầu, mà nam nhân trung niên kia thì đứng đó âm thầm liếc nhìn bóng lưng nàng ta.
Tên chạy vặt lấy rượu, nhận tiền của gã.
Lúc này, trên lầu dường như có tiếng kêu rất khẽ của vật dụng lạnh lẽo.
Nam nhân trung niên loạng choạng ra khỏi cửa, trong con ngõ náo nhiệt, không ai phát hiện gã nhanh chóng ẩn vào một góc tối.
“Công tử.”
Khương Anh vừa thấy bóng người đó trên mái hiên, khẽ gọi một tiếng.
Chiết Trúc vừa xé bỏ râu và mặt nạ trên mặt ra vừa đặt vò Thu Dạ Bạch mới lấy được sang một bên, hắn hứng nước mưa đọng trên ngói, từ từ rửa sạch phấn son màu đàn hương trên tay.
“Khương Anh, người đến rồi.”
Bỗng nhiên, thiếu niên nghe rõ tiếng ồn ào trong con ngõ hẹp phía trước, bèn đứng dậy trên mái hiên cao, gió đêm thổi lên y phục đen sẫm của hắn, những giọt nước nhỏ xuống từ những đốt ngón tay trắng nõn, hắn không biểu cảm rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra:
“Giữ lại nữ nhân đó, còn lại, giết sạch.”
Comments