Lục Uyên sải bước về phía họ.
Nhìn thấy bên cạnh Thịnh Đình An là Hứa Tri Nguyện vẫn tỉnh táo, không phải chiếc áo phao đen dài cũ kỹ, mà khoác lên người chiếc váy vest tinh xảo. Quả nhiên, người nhờ trang phục mà đổi khác—chỉ một bộ quần áo thôi, khí chất đã hoàn toàn chẳng giống trước kia.
Rõ ràng đã bị Thịnh lão phu nhân đuổi việc, thế mà nay lại có thể đứng bên cạnh Thịnh Đình An, còn theo anh tham dự những buổi tiệc thượng lưu thế này.
Trong ánh mắt Lục Uyên thoáng hiện lên sự khó tin, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần suy đoán.
Nhưng chỉ một giây sau, tất cả trở lại bình thường.
Nhìn thấy anh đi tới, Hứa Tri Nguyện theo phản xạ khẽ lùi lại, rồi lặng lẽ theo sát phía sau Thịnh Đình An.
Cô vụng trộm ngắm nhìn gương mặt anh nghiêng dưới ánh đèn. Chưa từng nghĩ, có một ngày, hai người họ lại có thể riêng rẽ chung một mái hiên.
Vừa rồi… chỉ chút nữa thôi, khoảng cách đã gần hơn rồi.
Có chút luyến tiếc.
“Cậu cũng ở đây sao?” – Thịnh Đình An hỏi.
Lục Uyên khẽ nhếch môi:
“Ly hôn, đoán xem là ai?”
Anh không đáp, từ trước đến nay vốn chẳng mấy hứng thú với loại chuyện này.
Lục Uyên liền nói thẳng:
“Huệ Chi. Xử lý xong tài sản ở nước ngoài, cô ấy trở về.”
Từ góc độ của Hứa Tri Nguyện, có thể thấy Thịnh Đình An hơi gật cằm, không tiếp lời. Trên mặt anh mang vẻ gì, cô không nhìn rõ.
“Tôi nhớ hai người trước kia rất hay tụ tập đánh golf cùng nhau.”
Người nói vô tâm, kẻ nghe lại động lòng.
Trong đầu Hứa Tri Nguyện chợt trống rỗng.
Chẳng trách, trong văn phòng của anh lại từng có hẳn một sân golf mini.
Thì ra, đều có dấu vết để lần theo.
Mà đột nhiên anh lại dẹp bỏ sân golf ấy… chẳng lẽ là vì Huệ Chi sắp về nước, sợ cô hiểu lầm rằng anh còn vương vấn tình xưa?
“Không nhớ nữa.” – Giọng anh thản nhiên.
Hứa Tri Nguyện siết chặt áo khoác trên người. Bất tri bất giác đã đi tới cửa, một cơn gió lạnh lùa vào, cuốn bay hết những suy nghĩ rối loạn trong đầu cô.
Lục Uyên đứng bên đường, dõi mắt nhìn theo Thịnh Đình An cùng Hứa Tri Nguyện lên xe.
…
Trong xe Maybach.
Thịnh Đình An day day giữa chân mày.
Trịch Thư Dân đưa tới thuốc giải rượu cùng ly nước ấm.
Anh uống xong, tựa lưng vào ghế, khép mắt chợp đi một lát.
Trong khoang xe yên ắng, chỉ còn tiếng hít thở đều đặn, vương vấn mùi rượu nồng.
Một lúc lâu sau, anh bỗng mở miệng:
“Thư Dân, căn hộ ở Giang Nam của anh không phải đang cho thuê à?”
Trịch Thư Dân khẽ chau mày:
“Đúng vậy, nhị gia. Chẳng lẽ cô Hứa muốn thuê? Căn đó nội thất đầy đủ, xách vali vào ở được ngay, giá cũng rất phải chăng.”
Hứa Tri Nguyện cả buổi chiều còn đang loay hoay chuyện tìm chỗ ở cho kỳ nghỉ đông.
Trùng hợp đến thế, Trịch Thư Dân lại vừa khéo có nhà cần cho thuê.
“Chú Trịch, tiền thuê bao nhiêu ạ?”
Anh nhìn gương chiếu hậu, lướt qua bóng dáng Thịnh Đình An. Đối phương không hề hé môi, chẳng cho lấy nửa câu gợi ý.
Anh đành cắn răng nói:
“Một ngàn. Căn hộ đó bỏ trống lâu nay, không ai thuê, để không cũng phí. Cho người quen thuê vừa yên tâm vừa tiện.”
Hứa Tri Nguyện tròn mắt, giọng bật cao:
“Một ngàn?!”
“Có phải… đắt quá không?”
Cô vội xua tay:
“Không không, chú cho thuê vậy rẻ quá rồi ạ!”
“Thế sao được, một ngàn đã thấy hơi cao rồi.”
Cô vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng như thế cũng giải quyết được nỗi lo tìm chỗ ở.
“Vậy… quyết định vậy nhé. Ngày mai cháu nhờ chú giúp dọn nhà.”
“Ừ.”
“Cảm ơn chú Trịch.”
Maybach dừng lại dưới khu nhà của Lương Văn Âm.
Rõ ràng Hứa Tri Nguyện còn điều muốn nói, nhưng chẳng biết mở lời thế nào.
Uống thuốc giải xong, gương mặt Thịnh Đình An đã bớt đỏ. Đôi mắt đen láy, ánh nhìn không còn vương chút men say.
“Thịnh Nhị gia, em muốn hỏi… hôm đó em có bỏ quên chiếc khăn quàng xanh trong xe của anh phải không?”
“Có. Hôm xe đi rửa, khăn để lại ở Tầm Phương Viên.”
“Ồ…”
“Lần tới em tới Tầm Phương Viên nấu ăn, tôi trả lại.”
“Dạ, được.”
Cô khẽ kéo cửa xe, sắp bước xuống.
Rồi chợt nghiêng người lại, giọng nhẹ nhàng:
“Thịnh Nhị gia, cảm ơn anh vì tối nay. Anh không uống được nhiều rượu, lần sau đừng uống nữa.”
Trong bóng đêm, ánh đèn xe mờ nhạt.
Anh ngồi thẳng trong bộ vest đen, dáng người thư thả, ngón tay trắng lạnh gõ nhịp lên đầu gối.
Môi anh khẽ nhếch, thong thả mở lời:
“Em đang dùng thân phận gì… để nói với tôi câu này?”
Với thân phận gì?
Với thân phận gì mà đi quan tâm đến một người đàn ông quyền thế ngập trời?
Hứa Tri Nguyện ngây người đứng tại chỗ, bối rối chẳng khác nào bông bồ công anh bị gió cuốn loạn, không biết phải dừng lại nơi đâu.
Nhận ra bản thân đã lỡ lời vượt quá giới hạn, ánh mắt cô thoáng lấp lánh vẻ hoang mang, “Thịnh Nhị gia, là em ăn nói không suy nghĩ, xin lỗi.”
Lời vừa dứt.
Cô nhanh chóng khép cửa xe lại.
Rồi đi nhanh vào trong hành lang.
Thậm chí còn chạy nhỏ đến thang máy, bấm lên tầng 8, bật đèn, đóng cửa, ngã người xuống sofa, tâm trạng mãi vẫn không yên ổn.
Chiếc Maybach dưới lầu vút đi như gió.
…
Thịnh Đình An từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng chưa từng là kiểu công tử kiêu căng.
Càng không phải loại người chỉ biết dựa dẫm trên bả vai tổ tiên để hưởng vinh hoa.
Vừa rồi ở Lâu Ngoại Lâu, anh quả thật đã say, và cũng thật sự cần một người dìu đỡ.
Bình thường tiệc tùng xã giao, anh luôn lấy nước thay rượu, chỉ là đêm nay mới phá lệ.
Thế nhưng, con chim sẻ nhỏ kia lại chẳng buồn đưa tay ra.
Không gian tĩnh lặng, chỉ còn vang lên một tiếng thở dài.
…
Tê Phượng Viên.
Khi Thịnh Đình An trở về biệt viện, vài chỗ đỗ xe cố định đã kín chỗ.
Quản gia Tề Lương Vân nghe tiếng động cơ, lập tức ra đứng ở cửa chờ.
Trong tay ông cầm một cây dù đen, cán là đầu rồng mạ vàng.
Thịnh Đình An bước thong dong lên bậc thang, giọng trầm thấp nhàn nhạt:
“Anh ấy ở đâu?”
Tề Lương Vân cầm ô đi sát theo, gió lạnh ngoài trời cũng làm hơi rượu vương trên người anh dần tan đi.
“Đang đợi cậu trong trà thất.”
Mười phút sau, Thịnh Đình An đến nơi, đẩy cửa bước vào, ánh sáng bên trong mờ vàng.
Người anh cả, Thịnh Đình Liêm, đang ngồi ở khu pha trà. Ấm nước bên cạnh sôi ùng ục, nhưng chủ nhân lại chẳng có ý định nhấc xuống.
Thịnh Đình An kéo ghế ngồi xuống, hai anh em đối diện, không ai mở miệng, song đều thừa hiểu đối phương muốn nói điều gì.
Trong nhiều loại trà, Thịnh Đình Liêm chọn Bích Loa Xuân của Động Đình, chẳng những vì nó sản xuất tại Tô Châu.
Hương trà thanh khiết lan tỏa, thấm tận lòng người.
“Em uống rượu rồi?”
Ngón tay dài lạnh trắng của Thịnh Đình An kẹp lấy tách sứ men trắng, nhấp một ngụm khẽ, vị trà thơm lừng lan ra khắp khoang miệng.
“Chỉ uống vài chén thôi.”
“Dạ dày em vốn không tốt, ở chốn xã giao cũng chẳng ai dám ép rượu.” Thịnh Đình Liêm chậm rãi nói, lại rót thêm trà vào chén anh.
Chỉ một câu, đã vẽ rõ địa vị của anh trong thương giới.
Thịnh Đình Liêm khẽ nhắc:
“Bích Loa Xuân này là trà quý, lại còn có một điển tích, không biết em đã nghe qua chưa?”
Trong mắt anh thoáng vụt qua tia u uẩn, rồi rất nhanh khôi phục vẻ thản nhiên.
Thịnh Đình An nhấp nhẹ môi, đáp bình thản:
“Nghe rồi. Nhưng anh cả nghĩ nhiều quá, chỉ là công việc thôi.”
Một câu gọn nhẹ, đã gỡ sạch chuyện giữa anh và Hứa Tri Nguyện.
Bởi lúc này, anh chưa thể đưa Hứa Tri Nguyện ra ngoài ánh sáng. Cô mới mười chín tuổi, ở độ tuổi nở hoa rực rỡ nhất, nếu bị nhiều người chú ý, e rằng họ sẽ chẳng còn cơ hội yên ổn để ở bên nhau.
Thịnh Đình Liêm lặp lại lời anh:
“Chỉ là công việc? Cũng chỉ là quan hệ công việc thôi ư?”
Đôi môi anh khẽ mím, cong thành nụ cười nhàn nhạt pha lẫn bất đắc dĩ, trong cổ họng bật ra một tiếng “ừ” mơ hồ.
Comments