Cơm nước xong.
Thịnh Đình An sai người mang hòm thuốc đến, Hứa Tri Nguyện miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Quay lại đây.”
Hứa Tri Nguyện đành ngồi đối diện với anh.
Giữa hai người vốn đã có chênh lệch về chiều cao và dáng người.
Đặc biệt là khi Hứa Tri Nguyện cởi áo khoác, chỉ còn lại chiếc áo len ôm dáng, trông càng nhỏ nhắn.
Trước ngực lộ ra đường cong mềm mại, cô sợ vô tình chạm vào Thịnh Đình An.
Đành giữ khoảng cách, khẽ cụp mi mắt, cẩn thận cất tiếng:
“Thịnh Nhị gia, để em tự làm được rồi.”
Khoảng cách gần đến mức, có thể nghe rõ giọng nói trầm thấp của anh từ lồng ngực vọng ra:
“Em không nhìn thấy.”
“À…”
Hứa Tri Nguyện không dám nhúc nhích, ánh mắt chỉ dám dừng ở chiếc cúc áo màu trắng ngà trước ngực anh.
Tim bắt đầu đập loạn nhịp, như muốn phá tan lồng ngực mà chạy ra ngoài.
Cô đưa tay đè lên vị trí trái tim, cố gắng hít thở sâu để điều chỉnh.
Cho đến khi mắt mỏi nhòe, thắt lưng cũng ê ẩm, cô mới lên tiếng hỏi:
“Vẫn chưa xong sao?”
“Xong từ lâu rồi.”
!!!
Hai tai Hứa Tri Nguyện lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu, giọng cũng cao lên không tự chủ:
“Sao anh không nói sớm?”
Khóe môi anh cong lên, nụ cười khẽ khàng mà cuốn hút:
“Anh có nói, nhưng em không nghe thấy. Hình như em đang nhìn thứ gì đó?”
Ánh mắt hai người giao nhau, khuôn mặt gần trong gang tấc. Trong mắt in bóng gương mặt trong trẻo của đối phương. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nhịp tim loạn cuồng lại dâng trào.
Hứa Tri Nguyện nhíu mày, bàn tay đang đặt trước ngực từ từ siết chặt thành nắm đấm.
Ngay cả đầu ngón tay cũng nóng bừng.
Cô vội vàng quay đi.
Nghĩ tới câu hỏi vừa rồi của Thịnh Đình An, rốt cuộc cô có thể nhìn gì được chứ?
Giống như khi ngẩn người, tầm mắt dừng lại trên một điểm, từ từ tụ lại rồi lại dần tan biến, trôi vào một thế giới mờ sương.
Cô lại lỡ sai rồi.
Nhớ đến giấc mơ có cơ bụng tám múi, đường eo săn chắc, yết hầu gợi cảm, từng đường nét trên cơ thể Thịnh Đình An đều lướt qua tâm trí cô. Khoảng cách gần như thế này càng khiến giấc mơ kia có thêm chất liệu.
Nhưng tiếng chuông chùa vẫn ngày ngày vang vọng, nhắc nhở cô.
Những vọng niệm, chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
“Xin lỗi, vừa rồi em thật sự không nghe thấy gì, cũng không nhìn gì cả.”
Hứa Tri Nguyện vội đứng lên, quay lại chỗ ngồi ban đầu.
Thịnh Đình An vẫn ngồi yên, trầm tĩnh và chín chắn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra:
“Đợt nghỉ đông này định bao giờ về Tô Châu? Hay là đón Tết ở Bắc Kinh?”
Ở Tô Châu đã không còn người thân nào, hiện tại cô chỉ còn dựa vào Hứa Tri Ngật.
Còn phải chăm sóc bà ngoại trong bệnh viện.
Những năm qua, mỗi dịp Tết, hai chị em đều chỉ ở trọ hoặc trong bệnh viện.
Như cánh bồ công anh phiêu bạt, chẳng có nơi nương náu.
Hứa Tri Nguyện khẽ đáp:
“Có lẽ sẽ về Tô Châu.”
Ánh mắt Thịnh Đình An thu lại:
“Được.”
Hình như mỗi lần nhắc đến gia đình, cô đều mang theo nỗi nặng trĩu.
Những năm qua Hứa Tri Nguyện và Hứa Tri Ngật thật sự rất vất vả, vừa phải đi làm nhiều chỗ, vừa thường xuyên vào bệnh viện.
Sau đó, Thịnh Đình An đưa cô trở lại học phủ Giang Nam.
Về đến nhà, Hứa Tri Nguyện khóa mình trong phòng, ngồi trước bàn học. Trước mặt là chiếc gương nổi.
Cô cứ thế nhìn mãi miếng băng dán Doraemon hồng trên trán. Khi ấy, vì mải mê nhìn vào chiếc cúc áo, cô quên mất cảm giác anh dán băng cho mình thế nào.
Bữa trưa hôm nay, có phải cũng là lần đầu tiên hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần đến vậy?
Tính ra chỉ còn tám ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ.
Đợi khai giảng, có lẽ sẽ chẳng còn mấy cơ hội gần gũi.
Cứ vậy mà trân trọng từng khoảnh khắc.
Hai ngày không thấy mặt, thì ra Hứa Đắc Thạc lại lẩn vào sòng bạc ngầm.
Lần này hắn tinh thần phấn chấn, còn đặc biệt mua một cái tóc giả, khoác lên chiếc áo phao đen.
Người quản lý sòng thấy hắn lại vác mặt đến, lập tức ra hiệu cho vệ sĩ đuổi đi.
Không ngờ hắn giãy giụa kêu gào:
“Thắng ca, nói cho anh một tin tốt, tiền em nợ anh, em có cách trả rồi!”
Người đàn ông được gọi là Thắng ca mặc bộ vest hoa hòe, đeo kính râm đen, không thấy rõ mặt.
Hắn ngậm điếu thuốc, bộ dáng lười nhác:
“Nói thử xem, cho mày một cơ hội.”
Hứa Đắc Thạc vung tay, khúm núm tiến lại gần hắn, vẻ mặt nịnh nọt, giọng đầy kích động:
“Em có con rể rồi!”
Nghe vậy.
Thắng ca nhả điếu thuốc xuống đất, tàn thuốc lăn vài vòng.
Môi hắn run run:
“Mày? Có con rể? Rồi á?”
“Đúng, đúng! Mới hai hôm trước em còn nói chuyện với nó cơ!”
Thắng ca nheo mắt, cân nhắc xem lời hắn thật hay giả.
Hắn giơ tay, lập tức có hai vệ sĩ ập tới:
“Chặt gân tay gân chân nó.”
Hứa Đắc Thạc bị đè úp xuống bàn, đau đến nhe răng trợn mắt, vừa kêu cứu vừa gấp gáp giải thích:
“Em thật sự có con rể! Con gái em học Thanh Bắc đấy, còn là thủ khoa tỉnh nữa!”
“Cứ nói tiếp.”
“Vài hôm trước, em tìm được nó. Thấy bạn trai nó lái chiếc xe còn xịn hơn cả xe của anh.”
Thắng ca bật cười khẩy. Xe còn hơn của hắn? Đùa chắc?
“Thanh Bắc sinh viên xuất sắc đầy đường, con gái mày tính là cái thá gì?”
Hứa Đắc Thạc kiên quyết:
“Thật đó Thắng ca, em nào dám lấy mạng mình ra mà lừa anh chứ, không đời nào!”
“Vậy nói xem, nó lái xe gì?”
“Maybach, mà biển số toàn số 8, oách chưa?”
Thắng ca bước lên, túm chặt cổ áo hắn, giáng ngay hai cú đấm mạnh.
Trong giới truyền rằng, ở Bắc Kinh, dòng Maybach toàn bản giới hạn. Biển số liền một dãy số 8, hắn chỉ từng thấy nhà họ Phó sở hữu.
Mà biển toàn số 8 thì chỉ có thể thuộc về gia tộc quyền thế còn vượt cả Phó gia. Loại sâu mọt như Hứa Đắc Thạc sao có tư cách nhìn thấy? Không phải rõ ràng đang bịa chuyện sao?
Vì muốn bán con gái mà đúng là lời gì cũng dám nói.
Nếu hắn thật sự từng thấy chiếc xe kia, vậy chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với chiếc xe sang đó.
Nghe hắn ba hoa, trong tai Thắng ca chẳng khác nào nghe chuyện cười, khiến hắn cười ha hả liên tục.
Hắn còn giả vờ an ủi:
“Thôi nào, chắc mày lăn lộn ở sòng lâu quá, đầu óc có vấn đề rồi. Người đâu, đưa nó xuống hầm tỉnh rượu, mang thêm chút đồ chơi, nặng tay vào.”
Hứa Đắc Thạc bị áp giải đi, trong không khí vẫn còn văng vẳng tiếng kêu oan.
Một tên vệ sĩ bước tới, ngập ngừng hỏi:
“Thắng ca, liệu có khi nào hắn nói thật không?”
Thắng ca gõ vào đầu hắn:
“Nó ngu thì mày cũng ngu theo à! Nhưng mà này, giờ nó đang nợ sòng hơn bốn trăm vạn. Trước kia nó còn dám bán vợ cho bọn tao, thì giờ bán con gái cũng là chuyện thường thôi.”
Vệ sĩ chần chừ, cau mày:
“Thật sự phải làm vậy sao? Người trên đã nói rồi, từ giờ không được giao dịch kiểu đó nữa.”
Thắng ca hít sâu một hơi, nhếch môi lạnh lùng:
“Mày ngốc thật hay giả vậy? Đây là nó tự nguyện, bọn tao đâu có ép buộc. Hiểu chưa? Không liên quan gì tới bọn tao hết. Ai lại xui xẻo có ông bố mê cờ bạc như thế chứ.”
Tên vệ sĩ gãi tay, cười đểu:
“Thắng ca, sinh viên xuất sắc thì bọn em chưa được thử đâu nha.”
“Yên tâm, phần của tụi mày sẽ không thiếu đâu.”
Comments