Chương 11

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 11: Người từng yêu rất nhiều

Sau sự việc này, Ôn Ngộ Hà có sự kính trọng không có cách nào biến mất đối với Trình Lãng.

Trương Nhất Chi thu dọn đồ đạc rất nhanh, mấy cái thùng và hai cái túi dệt, đồ không nhiều. Cuối cùng cô nhìn căn nhà này, nói rằng đây có lẽ là lần cuối cùng cô bước vào.

Đóng cửa lại đi xuống tầng, Ôn Ngộ Hà đi tìm chiếc xe van nhét hành lý vào, ba người ngồi xe cùng đến nhà cũ của bố mẹ Trình Lãng.

Trên đường đi Ôn Ngộ Hà đột nhiên hỏi: “Nếu vừa rồi chúng ta đánh nhau với mấy tên côn đồ kia thì có tính là trái với quy định cải huấn không?”

“Chắc chắn là có?” Trương Nhất Chi nói: “Đánh nhau ẩu đả là điều nghiêm cấm rõ ràng, bất kể vì lý do gì.”

Cậu nói: “Vậy chắc sẽ thu hồi việc tạm tha và đưa về nhà tù ngay lập tức đúng không?”

Trương Nhất Chi do dự, Trình Lãng đáp: “Cũng chưa chắc, phải xem cán bộ cải huấn viết báo cáo và đánh giá về sự việc này như thế nào. Nếu chúng ta chỉ xuất phát từ tự vệ, anh lại nghĩ cán bộ cải huấn của chúng ta sẽ không vô lý như thế.”

“Ừm, trông cậu ấy có vẻ rất tốt.” Trương Nhất Chi cũng nói.

Ôn Ngộ Hà cười một tiếng, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo của Thu Diễm, đôi mắt trong như hồ nước mùa xuân, còn đôi môi mỏng đẹp kia chỉ toàn nói những lời nhìn như tràn đầy nguyên tắc nhưng mâu thuẫn. Hắn nói: “Chị Chi này, chị nói xem anh ta có ngây thơ không?”

Trương Nhất Chi đấm vào cánh tay hắn một cái, cười nói: “Em đừng nói lời tổn thương như thế, người ta cũng vừa tốt nghiệp đi làm, nói chuyện hay làm việc thiên về sách vở là điều bình thường.”

Ôn Ngộ Hà không cho là đúng, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Em không tổn thương anh ta, ý em là cũng hai sáu, hai bảy tuổi rồi, nhận thức về xã hội còn chân, thiện, mỹ như thế, dễ khiến người ta ghen tị và ghen ghét.”

Lúc này hai người còn lại không trêu chọc nữa, nụ cười của Trương Nhất Chi cũng dần nhạt đi.

Xe van xuống khỏi cầu vượt, Trình Lãng chỉ đường cho bác tài, “Trên đường Dương Châu, hướng Nhị Kiều Lý, đúng, lái thêm năm trăm mét nữa có một chỗ rẽ, lái xe vào là đến rồi. Nhìn số nhà đi, đúng, là vườn Xuân Phong.”

Vẻ mặt Ôn Ngộ Hà hơi sững sờ, hắn nhìn thấy cổng trường rộng lớn cách họ một con đường, đối diện với Nhị Kiều Lý, bên trên có dòng chữ “Đại Học Y Trừng Giang” được viết bằng nét chữ thư pháp cứng cáp mạnh mẽ. Đây là ngôi trường danh tiếng lâu đời, được thành lập từ năm 1919. Trong khoảng cách gần thế này, qua cổng chính còn có thể nhìn thấy hàng cây ngô đồng che khuất bầu trời. Gần chạng vạng tối, lại là mùa tốt nghiệp nên cổng chính đông người ra vào, rất nhiều gương mặt tươi cười trẻ trung bay ra từ bên trong như những đám mây.

Nhẹ nhàng, tùy ý, tràn ngập khát khao vô tận về tương lai.

Ôn Ngộ Hà lẳng lặng nhìn một lúc, hắn không biết nhà cha mẹ Trình Lãng lại gần nơi này đến vậy.

Sau khi xuống xe hắn luôn quay lưng về phía đại học y, chuyển hành lý giúp Trương Nhất Chi, đi vào nhà cũ không có thang máy, hì hục đi lên tầng năm, một chuyến, hai chuyến nhưng không liếc nhìn đối diện nữa.

Căn nhà của cha mẹ Trình Lãng tuy cũ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, điện nước đều thông. Trình Lãng nói lúc y mới ra đã ở đây hai đêm, sau đó có người bạn cũ biết tin hỏi y có muốn đến nhà máy giúp đỡ anh ta không. Trình Lãng đồng ý luôn, chuyển đồ đạc đến ngay hôm đó. Bây giờ Trương Nhất Chi tới đây đúng lúc sống yên tĩnh.

Mọi thứ trong nhà đều rất đơn giản, nhưng có rất nhiều sách xếp chồng trong phòng khách, Trình Lãng nói trước kia cha mẹ y là giáo viên trường cấp hai gần đó. Trương Nhất Chi chọn căn phòng nhỏ hơn, trên tường trong phòng còn dán một vài giấy khen Trình Lãng giành được từ tiểu học đến cấp hai: hạng nhất khối, giải thưởng cuộc thi hóa, giải thưởng Olympic toán, v.v. Trình Lãng cười nói trước kia cha mẹ không nỡ vứt nên y cũng nghe theo họ, nếu Trương Nhất Chi ở không tự nhiên có thể bóc ra.

Trương Nhất Chi vội nói không cần, cô cảm thấy như vậy rất tốt, cứ để ngôi nhà như trước đây, ít nhiều cũng có kỷ niệm.

Trình Lãng lại nói với Ôn Ngộ Hà, “Tiểu Ôn, hay là chú đi xem căn phòng khác ở đây? Nếu ngày nào đó chú không ở nhà trọ nữa thì cứ đến ở?”

Ôn Ngộ Hà biết mình sẽ không đến ở, nhưng hắn vẫn không muốn phụ ý tốt của Trình Lãng. Đây chắc là phòng ngủ cũ của cha mẹ Trình Lãng, đồ dùng trong nhà còn là đồ từ những thập niên 80, cực kỳ cổ xưa nhưng rất chắc chắn. Một căn phòng sạch sẽ, ngoài cửa sổ là bóng cây ngô đồng mát mẻ, khiến trong lòng hắn có mấy phần thiện cảm, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn anh Trình, em thực sự không cần ở đây.”

“Được, dù sao cũng dẫn chú đi cho biết đường, nếu ngày nào không còn chỗ đi cứ xem như đường lui.” Trình Lãng cũng không miễn cưỡng nữa.

Trương Nhất Chi bắt đầu thu dọn đồ đạc, Ôn Ngộ Hà tìm cái khăn cẩn thận lau bàn ghế và tủ quần áo. Trình Lãng nhìn thời gian nói, “Đã hơn năm giờ rồi, hay là buổi tối chúng ta ăn cơm ở đây? Nhưng anh không biết nấu cơm, anh đi mua ít đồ ăn chín, chúng ta ăn đơn giản thôi.”

Ôn Ngộ Hà vào bếp nhìn, có thể bật bếp, thậm chí có đủ dầu muối tương dấm, hắn nói: “Em biết nấu cơm, để em đi mua thức ăn.”

Trương Nhất Chi thò đầu ra từ phòng ngủ: “Em cũng biết nấu.”

“Vậy được.” Trình Lãng nói với Ôn Ngộ Hà, “Vậy anh đi cùng chú, chú không biết chỗ mua thức ăn, anh dẫn chú đi.”

Chợ thức ăn không xa, ra khỏi khu dân cư, ra khỏi ngõ rồi rẽ trái, lại đi mấy trăm mét về phía Nhị Kiều Lý là đến. Vừa rồi Ôn Ngộ Hà không nói hắn biết chỗ mua thức ăn, hắn từng mua thức ăn ở đây vô số lần, nấu cơm cho một người suốt một năm. Người kia nói hắn nấu cơm ngon, nên hắn nấu mỗi ngày, bữa nào cũng nấu, bản thân ăn không nhiều, nhưng nhìn đối phương thích ăn cơm hắn nấu sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Lợi Ninh.

Ôn Ngộ Hà chọn rau, khoai tây, cà chua, cá… trong khu chợ quen thuộc. Hắn chưa bao giờ quên cái tên này.

Hắn và Trình Lãng không nói chuyện nhiều, Trình Lãng dần dần lại quay về trạng thái như mộng du. Ôn Ngộ Hà xách túi thức ăn, trở về đi ngang qua quán nhỏ ven đường, Trình Lãng dừng chân, hỏi Ôn Ngộ Hà: “Uống được rượu không?”

“Được.”

“Vậy uống chút nhé.” Trình Lãng đi vào mua một két bia, “Ngày thường một mình anh không dám uống.”

Khi về đến nhà, Trương Nhất Chi đã dọn dẹp phòng xong xuôi, Ôn Ngộ Hà đi thẳng vào bếp, Trương Nhất Chi cũng đi theo xem thử, “Tư thế này của em thạo hơn cả chị, vậy chị giúp em?”

“Được chứ.” Ôn Ngộ Hà cầm vạt áo thun lau mồ hôi, Trình Lãng hơi áy náy, “Nhà này cũ, bố mẹ anh đều không thích bật điều hòa, cũng không lắp, nóng lắm nhỉ?”

“Không nóng bằng trong tù, trong đó mới nóng thật.” Ôn Ngộ Hà đánh vảy cá, nói mà không ngẩng đầu lên.

Không ai để bụng, Trình Lãng gật đầu, “Đúng, nóng thật.”

Trương Nhất Chi nhặt rau rửa rau, Ôn Ngộ Hà nổi lửa nấu cơm, bốn món ăn nhanh chóng được cho ra đĩa, đồ ăn bày lên bàn. Dù chỉ là món ăn ngày thường đơn giản, nhưng rau củ xanh tươi, nước kho cá sánh và sáng, bất kể là hình thức hay màu sắc hay hương vị đều khiến người ta thèm nhỏ dãi. Trương Nhất Chi khen một tiếng: “Bảo sao buổi sáng em nói với cán bộ cải huấn em có thể tìm việc nuôi bản thân, em làm trợ thủ trong bếp của nhà hàng đúng là có tài mà không được phát huy, phải cầm muôi làm đầu bếp.”

Trình Lãng đi lấy bia trong tủ lạnh, mới bỏ vào hơn một tiếng nên không mát lắm. Ôn Ngộ Hà nhìn bọt bia trắng tinh trong cốc, nhớ đến buổi sáng Thu Diễm nhíu mày nói với hắn: ”Bếp? Cậu nói muốn thi đại học dành cho người lớn kia mà? Xuống bếp làm việc sao còn thời gian chuẩn bị cho kỳ thi?”

Khi đó Ôn Ngộ Hà kiên nhẫn giải thích với anh: “Thưa cán bộ, vậy cũng phải chờ vấn đề cơm ăn áo mặc của tôi được giải quyết đúng không? Vấn đề cơ bản nhất trong Maslow[1] chưa được thỏa mãn thì nói chuyện gì nữa?”

[1]

Thu Diễm trợn mắt nhìn hắn một lúc lâu, nhưng không nói gì nữa, có lẽ không tìm được từ để phản bác.

Đơn thuần, ngây thơ, Ôn Ngộ Hà không nói được cảm giác đối với viên chức cải huấn này là gì, ghen tị với sự đơn thuần này? Có lẽ đáng ghét nhiều hơn.

Ba người cụng ly trước, số phận đột nhiên xảy ra một bước ngoặt lớn đối với họ, để họ tình cờ gặp nhau vào lúc này.

Trình Lãng ăn không nhiều, nhưng từ lúc nâng cốc bia đầu tiên lên y như được mở công tắc, uống hết cốc này đến cốc khác. Y gỡ kính ra, khí chất nhã nhặn trên người ít đi rất nhiều, chẳng mấy chốc đã uống đỏ mắt.

Trương Nhất Chi vỗ vai y, Trình Lãng lại cười một tiếng: “Không cần, không cần an ủi anh, thật đấy, anh không cần.”

Y lẳng lặng nói: “Mỗi người có hình phạt của riêng mình, đây là điều anh phải chịu.”

Bữa cơm này rất kỳ lạ, mới đầu mọi người nói về chuyện nhà, cười cười nói nói, nhưng sau vài cốc bia đã nhanh chóng rơi vào im lặng. Ba người cúi đầu uống bia của mình, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, càng về sau lại dần dần có xu thế không quan tâm gì nữa. Trình Lãng uống rất nhiều nhưng không say, y nói sao lại không ăn, đồ ăn Tiểu Ôn nấu ngon thế này không ăn phí lắm.

Đến cuối cùng cả bàn đồ ăn bị ba người ăn hết, bia cũng chỉ còn lại vài chai. Ôn Ngộ Hà cảm thấy mình đã say, nhưng không chắc chắn lắm, hình như ý thức vẫn tỉnh táo song lúc đứng lên bắt đầu chóng mặt.

Bia thôi, đến nhanh đi cũng nhanh, lát nữa trên đường về đi bộ một lúc sẽ tiêu tan.

Sắp 10 giờ rồi, Trương Nhất Chi bảo hai người ở lại đây qua đêm, nhưng hai người không chịu. Trình Lãng nói có thể đi xe tuyến đêm về nhà máy, Ôn Ngộ Hà nói hắn ra ngoài đi bộ một lúc rồi bắt xe buýt.

Hai người cùng xuống tầng, ra khỏi ngõ rồi chào tạm biệt nhau, đi về hai hướng khác nhau.

Trăng đêm nay vừa to vừa tròn, chiếu lên tấm biển to lớn của đại học y. Ôn Ngộ Hà đứng bên này đường cái ngẩn người nhìn một lát, sau đó băng qua đường đi về phía đối diện mà không hề hay biết.

Không ai ngăn cản hắn, 10 giờ đêm hè, cổng trường đại học vẫn nhộn nhịp. Bác bảo vệ cũng không nhìn ra cái tên nồng nặc mùi rượu này đã không còn là sinh viên trường từ lâu. Ôn Ngộ Hà như con cá len lỏi trong đám người, tâm trí hắn ngày càng hỗn độn, ngỡ như mình vẫn học ở đây, về muộn thế này cùng lắm là làm bài tập ở thư viện hoặc phòng thí nghiệm rất lâu, giờ đang định quay về ký túc.

Đến khi hắn đứng dưới tòa nhà ký túc xá, sờ khắp người nhưng không tìm thấy thẻ tòa nhà, nhân viên quản lý ký túc xá cũng không nghi ngờ hắn, chỉ hỏi: “Phòng số mấy? Đăng ký rồi đi vào.”

Ôn Ngộ Hà cầm bút, vô thức muốn viết 308, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, cười một tiếng với nhân viên quản lý: “Xin lỗi cháu uống say rồi, cháu không ở đây, đi nhầm tòa nhà rồi.”

Nhân viên quản lý chậc một tiếng: “Sinh viên các cậu cả ngày chỉ biết uống rượu, bố mẹ đưa các cậu đến đây đi học hay đến uống rượu?”

Ôn Ngộ Hà như bước đi trên bông, mơ hồ tiếp tục đi về phía trước, đi qua sân bóng sáng đèn, rừng trúc, bãi cỏ rộng trong trí nhớ. Hắn và Lợi Ninh đã đi qua con đường này vô số lần.

Sau đó ngơ ngác nhận ra mình đã chạy đến dưới tòa nhà thí nghiệm. 10 giờ rồi, các dãy đèn vẫn sáng trên tầng, là ai vẫn đang tiếp tục làm thí nghiệm à? Trước đây, người rời khỏi phòng thí nghiệm muộn nhất luôn là hắn. Hắn vừa xuống tầng sẽ nhìn thấy Lợi Ninh đứng trên bậc thang chờ mình.

Ôn Ngộ Hà ngồi xuống bậc thang, gió đêm đầu tháng 6 vẫn mát mẻ. Hắn nhắm mắt lại, để mặc bản thân nghĩ rằng hai năm trước mắt chưa bao giờ tồn tại.

“Ôn Ngộ Hà?”

Liên tục nghe thấy tên mình gọi hai lần, Ôn Ngộ Hà chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Giang Tiểu Hàng đứng trước mặt hắn.

“Tiểu Hàng?” Ôn Ngộ Hà không ngờ lại có thể gặp được người quen. Giang Tiểu Hàng cũng rất kinh ngạc, đỡ kính, đi đến đứng trước mặt hắn: “Anh còn tưởng anh nhìn lầm.”

Toàn thân Ôn Ngộ Hà mềm nhũn không đứng lên được, ngửa đầu nhìn Giang Tiểu Hàng, cười nhạt nói: “Không nhìn lầm, là em.”

Giang Tiểu Hàng ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cậu ra rồi à? Ra lúc nào?”

“Khoảng ba, bốn ngày trước, tạm tha trước thời hạn.”

 Giang Tiểu Hàng im lặng một lúc: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Câu hỏi này quá rộng Ôn Ngộ Hà cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói mơ hồ: “Cứ vậy thôi.”

Hắn không cần phải nói dối Giang Tiểu Hàng, anh ta là bạn của họ. Giang Tiểu Hàng là người duy nhất biết Ôn Ngộ Hà và Lợi Ninh yêu nhau.

Ban đầu Giang Tiểu Hàng là bạn cấp hai của Lợi Ninh, sau đó trở thành bạn chung của hai người. Thậm chí năm đó Ôn Ngộ Hà khăng khăng muốn trộm thi thể Lợi Ninh, Giang Tiểu Hàng là người đã nói cho hắn biết là nhà tang lễ nào.

Tất nhiên, Giang Tiểu Hàng không biết hắn sẽ làm ra chuyện lớn như thế, chỉ cho rằng hắn đến gặp Lợi Ninh lần cuối.

Giang Tiểu Hàng cúi đầu im lặng, anh ta cảm thấy rất bất ngờ, sau khi bất ngờ lại dâng lên cơn giận trước kia chưa kịp trút ra. Cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như hỏi Ôn Ngộ Hà tại sao phải giải phẫu thi thể Lợi Ninh. Người đã chết, kẻ bắt cóc giết con tin, cho dù giết con tin như thế nào, chung quy là đã chết. Hung thủ nhìn thoáng qua đã rõ, bằng chứng xác thực, để Lợi Ninh im lặng hoàn chỉnh rời đi không được ư? Ví dụ như cậu ta từng lợi dung mình, Giang Tiểu Hàng cũng từng hối hận nếu lúc đó mình không nói cho cậu ta biết địa chỉ thì những chuyện sau này sẽ không xảy ra.

Nhưng lúc này nhìn thấy Ôn Ngộ Hà, Giang Tiểu Hàng lại cảm thấy những tức giận trước kia đã không thể nói ra được nữa. Anh ta gặp được một Ôn Ngộ Hà vẫn còn đau lòng. Khi Lợi Ninh còn sống anh ta từng ghen tị với Ôn Ngộ Hà dễ dàng có được Lợi Ninh. Nhưng giờ phút này anh ta không thể hận một người từng yêu Lợi Ninh sâu đậm, bây giờ vẫn yêu Lợi Ninh.

“Sao cậu lại tới đây?” Giang Tiểu Hàng hỏi hắn.

Đôi mắt Ôn Ngộ Hà trống rỗng: “Em ăn cơm ở đối diện, bất giác đi tới đây.”

Lại hỏi: “Còn anh? Sao giờ này vẫn ở trường?”

Giang Tiểu Hàng cùng khóa với Lợi Ninh, lớn hơn Ôn Ngộ Hà hai khóa nhưng khác chuyên ngành. Anh ta là sinh viên khoa tâm lý học ứng dụng, đáng lẽ đã tốt nghiệp từ lâu. Giang Tiểu Hàng nói: “Anh quay về trường dạy học, vừa dạy học môn tự chọn mới tan học.”

Nếu Lợi Ninh còn sống, chắc anh ấy cũng ở lại trường dạy học, Ôn Ngộ Hà nghĩ. Lần đầu tiên hắn gặp Lợi Ninh là khi anh đang làm trợ giảng môn tâm lý học ứng dụng, đứng trước giảng đường giao bài tập cho họ, trong trẻo mát mẻ như đóa Freesia.

Hai người nhất thời không nói gì, cuối cùng Giang Tiểu Hàng không nhịn được lên tiếng an ủi: “Tiểu Hà, chuyện đã qua rồi, cậu cũng nên nhìn về tương lai…”

Ôn Ngộ Hà đột nhiên hỏi, “Tiểu Hàng, anh và A Ninh quen nhau lâu như thế, trước kia anh ấy có gặp kẻ theo đuổi b**n th** gì không?”

Giang Tiểu Hàng ngẩn người, lại cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu đáp: “Không có, cậu biết đấy, vòng xã giao của Lợi Ninh không rộng, ngày thường cậu ấy cũng không quen biết những người lộn xộn. Chú Lợi bảo vệ cậu ấy như thế, về mặt này cũng quản rất nghiêm, thậm chí không cho Lợi Ninh tiếp xúc với nghệ sĩ công ty chú ấy.”

Ôn Ngộ Hà “Ừ” một tiếng, “Em biết.”

Giữa hai người lại quay về im lặng, Giang Tiểu Hàng thấy Ôn Ngộ Hà sẽ không đi ngay, vừa đứng dậy chuẩn bị đi thì Ôn Ngộ Hà duỗi tay túm tay áo anh ta: “Tiểu Hàng, giúp em một việc.”

Giang Tiểu Hàng giật thót, “Việc gì? Cậu lại muốn làm gì?”

Ôn Ngộ Hà miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh đừng sợ… Sắp đến sinh nhật A Ninh rồi, em muốn đến thăm anh ấy, anh có thể nói cho em biết anh ấy ở đâu không?”

Giang Tiểu Hàng do dự, lần trước anh ta nhất thời mềm lòng để lộ địa chỉ, kết quả đã dẫn đến hậu quả như vậy, lần này anh đã rút kinh nghiệm, “Chú Lợi không cho cậu gặp cậu ấy, nếu biết anh cho cậu biết địa chỉ sẽ hận anh đến chết mất. Sau này anh cũng không được đến thăm A Ninh nữa.”

Ôn Ngộ Hà nói: “Sẽ không để ông ta biết, em không làm gì cả, chỉ đến thăm anh ấy thôi, anh nói cho em biết anh ấy được chôn ở đâu, ở nghĩa trang công cộng nào là được, không cần nói cụ thể cho em, em đi tìm từng cái…”

Giang Tiểu Hàng thực sự không nghe nổi nữa, vội vàng cho một địa chỉ: “Nghĩa trang công cộng Lạc Anh, đi theo con đường chính lên núi đến nơi cao nhất, hàng thứ ba từ trên xuống dưới khu E.”

Ôn Ngộ Hà nhanh chóng nhẩm lại địa chỉ này trong lòng mấy lần, “Cảm ơn Tiểu Hàng, cảm ơn…”

Giang Tiểu Hàng giữ vai hắn: “Nhìn về tương lai đi, Ôn Ngộ Hà, người chết không thể sống lại.”

Ôn Ngộ Hà ngẩn người, trong đầu lúc là địa chỉ vừa rồi lúc lại là người chết không thể sống lại.

Người chết không thể sống lại, đương nhiên hắn biết người chết không thể sống lại. Người chết, là người mà đời này hay kiếp sau, dù bạn bằng lòng dùng mạng sống của mình để trao đổi cũng không bao giờ gặp lại nữa.

Hắn vẫn chưa nói với bất kỳ ai, cho đến hôm nay hắn vẫn không biết làm thế nào để chấp nhận chuyện Lợi Ninh đã chết.

Hắn không cần an ủi, không cần khuyên bảo, những lời nói nhẹ như lông hồng kia không có bất kỳ ý nghĩa gì. Hắn giỏi nói những câu trích dẫn tích cực đường hoàng hơn họ, nhưng hắn không chấp nhận chuyện tử vong, dường như làm vậy là có thể luôn nhớ Lợi Ninh.

Người hắn từng yêu rất nhiều, người từng yêu hắn đến thế, sao có thể quên được.

Hoa FreesiaTháp Maslow
Comments