Chương 12: Xin giúp đỡ
Sau khi Giang Tiểu Hàng rời đi, Ôn Ngộ Hà đứng dậy khỏi bậc thang, nhìn thấy đèn phía trên tòa nhà thí nghiệm đã tối đi, nhưng đèn tầng mười một vẫn sáng.
Cô Quý vẫn ở đó à? Ôn Ngộ Hà cũng không chắc chắn. Sau chuyện kia hắn chưa từng gặp cô Quý nữa, chắc hẳn cô rất thất vọng về hắn?
Ôn Ngộ Hà đứng lên, cảm giác chóng mặt khi say rượu đã giảm đi nhiều. Hắn không biết có thể dễ dàng ngửi thấy mùi rượu trên người mình không, nhưng vẫn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì người đã xuất hiện trong sảnh tòa nhà thí nghiệm.
Hắn đã không còn thẻ thông hành ở đây nữa, bác vệ vốn đang chợp mắt nhìn thấy người lạ nên ngăn lại: “Ai? Đến làm gì?”
Ôn Ngộ Hà sững sờ một lát, lời nói trôi chảy ra mà: “Cháu đến tìm… Cô Quý Nhan.”
“Tìm cô Quý? Cậu là gì của cô ấy? Học sinh à?”
Ôn Ngộ Hà biết mình hoàn toàn không giống sinh viên, nhưng vẫn gắng gượng mơ hồ gật đầu, bảo vệ lại hỏi: “Cậu tìm cô Quý sao không gọi điện cho cô ấy?”
Ôn Ngộ Hà đành phải nói: “Xin lỗi, cháu là học sinh cũ của cô Quý, không có số điện thoại…”
Hắn nghĩ mình hồ đồ thật rồi, hắn nên gọi điện trước cho cô, nghiêm túc tìm thời gian ra ngoài gặp nhau, sửa soạn bản thân trước. Chứ không phải như bây giờ, người toàn mùi rượu ngơ ngác chạy đến đây, đột ngột và l* m*ng.
Lúc này bảo vệ nói: “Vậy à, tôi gọi điện cho phòng thí nghiệm giúp cậu, cô Quý vẫn ở trên đó, cậu qua bên kia chờ một lát.”
Ôn Ngộ Hà im lặng lùi sang bên cạnh, nghe thấy bảo vệ nói to vào điện thoại: “Cô Quý ơi, xin lỗi đã làm phiền cô, có học sinh cũ của cô đến tìm cô. Ừ, nam, cao lắm, rất gầy, nói là không có số điện thoại của cô, cô xem có muốn xuống không? Nếu không tiện tôi bảo cậu ấy đi trước…”
Sau đó lại gật đầu: “À à được, vậy được, tôi sẽ nói với cậu ấy.”
Ôn Ngộ Hà biết mình liều lĩnh thật rồi, tự dưng đến tìm thế này, Quý Nhan cũng không biết là ai, chắc chắn sẽ không gặp. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, bảo vệ lại vẫy gọi hắn: “Này cậu, cô Quý nói lát nữa cô ấy xuống, cậu chờ một lát.”
Ôn Ngộ Hà hơi bất ngờ, lại ngồi xuống cạnh tường.
Không đến mười phút, Quý Nhan đi ra từ thang máy, Ôn Ngộ Hà đứng bật dậy. Hắn vừa mất tự nhiên vừa thấp thỏm. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng người Quý Nhan hắn suýt nữa tông cửa lao ra ngoài.
Quá tệ, bất kể là thời gian hay địa điểm, còn có dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn .
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Quý Nhan cũng ngẩn người. Ôn Ngộ Hà như trúng thuật định thân, toàn thân không thể cử động. Nhìn thấy Quý Nhan ngày càng đến gần mình hơn, thấy mái tóc vốn hoa râm của cô hình như trắng hơn nhiều.
“Tiểu Hà?” Quý Nhan lộ vẻ bất ngờ, khó có thể tin, còn có niềm vui Ôn Ngộ Hà không thể bỏ qua.
Cô bước nhanh đến gần, nắm lấy cánh tay Ôn Ngộ Hà: “Là em thật à? Lúc nãy cô còn đang nghĩ là sinh viên cũ nào? Nếu là em thì tốt rồi, nhưng lại biết điều này không có khả năng, không ngờ…”
Cô ngẩng đầu cẩn thận quan sát hắn, rõ ràng trông rất nghiêm túc nhưng lại hoàn toàn bỏ qua sự bứt rứt lo lắng quanh người Ôn Ngộ Hà. Niềm vui của cô lan sang cả Ôn Ngộ Hà: “Em ra rồi? Vậy là tốt, vậy là tốt, tốt quá…” Đột nhiên lại hỏi: “Sao em gầy thế, em ăn gì chưa? Đi chúng ta đi ăn gì đó đi.”
Ôn Ngộ Hà vội nói “Em ăn rồi” lại xin lỗi: “Xin lỗi cô, hôm nay em… Uống chút rượu mới đột nhiên chạy đến, nên nói trước với cô một tiếng.”
Quý Nhan lại như không để ý mấy lời này, vẫn nắm lấy cánh tay hắn, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ăn rồi cũng ăn thêm với cô, cả đêm nay cô đều ở phòng thí nghiệm, cơm tối chỉ ăn bánh mì, đúng lúc em đến, tốt quá có người ăn cơm cùng cô.”
“Vâng, em đi với cô.”
Bên ngoài sân trường vẫn là cảnh tượng Ôn Ngộ Hà quen thuộc. Hắn vẫn nhớ rõ quán ăn nào hắn từng ghé, từng cằn nhằn. Sau đó Quý Nhan dẫn hắn đến một quán cháo nồi đất Triều Sán hắn chưa bao giờ đến.
Đang là giờ ăn khuya, trong quán cháo nhỏ khá đông người, hai người ngồi ở chiếc bàn vuông trong góc. Quý Nhan hỏi hắn ăn vị gì, Ôn Ngộ Hà vô thức nói cháo trứng muối thịt nạc, Quý Nhan cười nói: “Bảo thủ thế, vậy cô bảo ông chủ cho em nếm thử món nổi tiếng ở đây nhé.”
Sau đó Quý Nhan gọi một nồi cháo hải sản to và một đĩa rau xào.
Hắn nhớ lại trước kia, lúc đi học rất thân với cô Quý, còn giúp đỡ trong phòng thí nghiệm của cô nửa học kỳ, nhưng cũng chưa bao giờ ngồi ăn cơm cùng nhau trong khoảng cách gần tại một quán nhỏ như hôm nay.
Lúc còn ở trong tù, hắn luôn ghi nhớ sau khi ra ngoài nhất định phải đến tìm Quý Nhan, hắn có chuyện nhờ cô nhưng không xác định bây giờ Quý Nhan còn giúp hắn lần nữa không. Hai năm trước Quý Nhan giúp hắn trong tình huống hoàn toàn không biết gì. Mà bây giờ, Ôn Ngộ Hà cảm thấy mình đã không còn mặt mũi nhắc đến chuyện hiện tại, cũng biết khả năng Quý Nhan có thể giúp một lần nữa vô cùng xa vời.
Nhưng ngoài Quý Nhan ra hắn cũng không còn ai khác có thể tin tưởng.
Quý Nhan không nhắc đến vụ án kia, cũng không nhắc đến những ngày ở trong tù, chỉ lo hỏi hắn bây giờ ở đâu, cuộc sống thế nào.
Ôn Ngộ Hà đột nhiên vô cùng khó xử với hoàn cảnh hiện tại của mình. Đây là cảm giác khó xử mà hắn chưa từng cảm thấy trước đây khi có người hỏi về tình hình hiện tại của hắn. Tất nhiên hắn không thể nói thật với cô, chỉ có thể chọn nói những phần lộn xộn râu ông nọ cắm cằm bà kia: “Em đang ở nhà cũ do bố mẹ bạn để lại, vẫn rất tốt, đang trong thời gian tạm tha nên không thể làm nhiều công việc bình thường, chuẩn bị đến nhà hàng của một người bạn làm một thời gian.”
Quý Nhan nghiêm túc lắng nghe, “Ở nhà bạn cũng không phải cách, nhà cô vẫn còn phòng trống, em biết đó, con gái cô ở nước ngoài lâu dài cũng không về, ngày thường chỉ có mình cô ở. Nếu em không ngại có thể đến ở.”
Ôn Ngộ Hà lắc đầu liên tục: “Không cần không cần, cảm ơn cô, hiện tại em thực sự có thể xử lý được.”
Quý Nhan nhìn hắn, một lát sau mới nói: “Có việc gì nhất định phải nói, đừng giữ trong lòng, biết chưa?”
Cháo nóng hôi hổi và rau củ mới xào bưng ra, Quy Nhan lại gọi thêm hai món kho. Đêm nay Ôn Ngộ Hà chỉ lo uống rượu, không ăn được mấy, lúc này đúng lúc có cháo lót dạ. Hắn ăn trong miệng, không biết sao lại đột nhiên nghĩ đến bữa cháo ở bệnh viện hai ngày trước, không biết cháo hải sản Thu Diễm gọi có cùng vị với cháo hắn đang ăn không.
Ôn Ngộ Hà hỏi Quý Nhan bây giờ thế nào, Quý Nhan nói vẫn như cũ thôi. Một giáo viên làm công nghệ kiểm tra như cô không dạy học tan học thì làm thí nghiệm làm dự án. Lại nói bây giờ phòng thí nghiệm của khoa thỉnh thoảng cũng nhận một ít công việc bên ngoài, hợp tác với cả bệnh viện và công an.
Sau đó Quý Nhan nói: “Tiểu Hà, cô vẫn rất nhớ thời gian em làm trợ lý cho cô, hai năm nay không gặp được sinh viên có năng khiếu giỏi như em.”
Ôn Ngộ Hà bất giác cắn chặt quai hàm, hắn nói: “Em xin lỗi, em biết mình khiến cô thất vọng rồi.”
“Cô không có ý này.” Quý Nhan để thìa trong tay xuống, nhìn hắn nói: “Cô chưa bao giờ thất vọng, cô chỉ cảm thấy rất tiếc, rõ ràng em rất thích hợp làm nghề này.”
Ôn Ngộ Hà không tiếp lời được, đây chính là thất vọng, còn là sự thất vọng lo lắng cho cảm xúc của hắn.
Hắn cũng rất thất vọng về bản thân, chỉ một lát như vậy, tâm trạng đột nhiên tụt dốc.
Quý Nhan vỗ mu bàn tay hắn, “Đừng nản chí, đừng bao giờ từ bỏ chính mình, cô vẫn ở đây. Hôm nay lúc nhìn thấy em cô đã nghĩ, em ra ngoài rồi tốt quá, không biết em còn muốn làm nghề này không, nếu em muốn cô có thể giúp em.”
Ôn Ngộ Hà ngẩng phắt đầu lên, “Cô ơi, em… Em chỉ sợ…”
Quý Nhan lại nói: “Em đừng kết luận sớm như thế, cô biết bây giờ có lẽ em phải giải quyết rất nhiều việc, trong thời gian ngắn vẫn chưa suy nghĩ đến những cái này. Cô chỉ nghĩ, chờ sau này, ví dụ như em vẫn muốn tiếp tục dự thính chương trình học của khoa, đến lúc đó thi bằng tốt nghiệp cho người lớn hoặc chứng chỉ hành nghề, cô hoàn toàn có thể giúp em những việc này. Hơn nữa phòng thí nghiệm của khoa cũng chuẩn bị cải tổ, sẽ vận hành theo hướng thị trường, cô nghĩ đến lúc đó cô vẫn có thể mời em một lần nữa, đây là chuyện rất tốt phải không?”
Ôn Ngộ Hà không ngờ Quý Nhan lại giúp hắn suy nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy, kế hoạch và sự giúp đỡ thế này, nói không xúc động là điều không thể. Hôm trước gặp viên chức cải huấn, hắn cũng đã thuận miệng nói những lời kiểu vậy. Vì muốn ở lại đây chuẩn bị cho kỳ thi mới nộp đơn xin cải huấn cộng đồng ở địa phương, nhưng đó hoàn toàn là kiếm cớ. Hắn không thật sự nghĩ vậy, nhưng không ngờ cô giáo của hắn lại tin hắn có thể làm được hơn cả hắn. Ôn Ngộ Hà cố đè nén cảm giác áy náy trong lòng, nhìn thẳng vào mắt Quý Nhan: “Vâng thưa cô, em sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Quý Nhan cười trông thực sự vui vẻ, “Mau, ăn nhiều vào, tôm ở đây tươi lắm, được giao đến vào tối cùng ngày.”
Dần dần người trong quán ít đi, họ vẫn đang trò chuyện. Quý Nhan nói không vội, lâu lắm không gặp, phải nói chuyện nhiều.
Ôn Ngộ Hà nghĩ trong lòng, rốt cuộc nên nói chuyện kia như thế nào, hắn thất thần một lúc, Quý Nhan lại đụng hắn, “Sao vậy Tiểu Hà? Trong lòng em có chuyện gì đúng không?”
Cuối cùng Ôn Ngộ Hà cũng hỏi, “Cô ơi, kiểm tra DNA em nhờ cô làm hai năm trước, sau đó có kết quả không?”
Thật ra hắn không ôm hy vọng gì, thời gian trôi qua lâu rồi. Hai năm, mỗi ngày phòng thí nghiệm phải làm rất nhiều phân tích, phải ghi chép rất nhiều số liệu. Lúc đó hắn đưa “Vật chứng” cho Quý Nhan trong lúc tinh thần mê man, nói không chừng không thực sự cầm đi phân tích, hoặc là phân tích ra kết quả gì đó cũng biến mất lâu rồi.
Nhưng Quý Nhan gật đầu: “Có, báo cáo kia vẫn còn, cô vẫn lưu trong máy tính.” Cô do dự một lát, “Cô không hỏi, khi đó em cũng chưa kịp nói, cái đó liên quan đến vụ án của em à?”
Comments