Chương 14: Núi Lạc Anh
Sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức gọi dậy, Ôn Ngộ Hà mới nhớ ra từ hôm nay trở đi cách một ngày phải đến sở tư pháp nghe giảng bài. Hắn chưa ngủ đủ, che mặt lại nằm thêm mười lăm phút mới rời giường. Sau đó lúc chạy đến sở tư pháp ngõ Hòe Kim suýt nữa lại đến muộn.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm là hắn chạy vội, chợt nhận ra xa xa phía trước có một bóng người cũng đang chạy từ đầu bên kia, vậy mà là Thu Diễm. Anh vừa chạy ra khỏi bãi đậu xe công cộng duy nhất của khu này, bãi đậu xe kia chật kín xe, Ôn Ngộ Hà suy đoán chắc chắn anh đến muộn vì tìm chỗ đậu xe.
Nhưng đến khi hắn bước vào cổng sở tư pháp, Thu Diễm đã cầm sổ đứng trước cửa lớp học phổ biến pháp luật điểm danh, nhíu mày khi thấy Ôn Ngộ Hà: “Sao cậu luôn đến sát giờ thế? Lần sau không thể ra ngoài sớm hơn à? Chỉ chờ mỗi cậu thôi.”
Ôn Ngộ Hà thấy anh cũng chưa thở đều, không đâm chọc nữa, chỉ cười một tiếng gật đầu nói: “Vâng, sau này cam đoan ra ngoài sớm hơn.”
Hắn vẫn ngồi trong góc ngày hôm qua, nhìn Thu Diễm điểm danh đầy đủ xong bước lên bục giảng trước mặt, giáo viên phổ biến pháp luật hôm nay lại là anh ấy?
Rõ ràng Thu Diễm hơi lạnh lùng và căng thẳng, Trịnh Tư Tâm giúp anh kết nối với màn hình chiếu trong phòng học. Anh tải ppt chương trình học lên, hôm nay vẫn tập trung giảng về “Luật cải chính cộng đồng” quan trọng nhất với đối tượng nghe giảng.
Hôm qua Thịnh Hoài Nam chỉ nhắc qua loa một số trọng điểm họ phải tuân thủ, bảo họ quay về kiểm tra nội quy cụ thể trong ứng dụng. Lúc này Thu Diễm hỏi hôm qua có ai ở đây trở về đã nghiêm túc đọc chưa?
Phía dưới có mấy người giơ tay lên, ánh mắt Thu Diễm liếc đến Ôn Ngộ Hà. Hắn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, cũng không chớp mắt. Thu Diễm hơi nhíu mày.
Buổi học chính thức bắt đầu, Thu Diễm chia nhỏ những dự luật ra giảng kỹ càng, phần trọng điểm trong chương trình học đều đánh dấu bằng nền đỏ, trông rất rõ ràng.
Ôn Ngộ Hà cảm thấy lúc anh giảng bài tư duy logic tốt hơn ngày thường, ít nhất nói chuyện sẽ không tự mâu thuẫn. Hắn kết luận lúc này chỉ đơn thuần giảng về dự luật, không liên quan đến tình huống hiện thực cụ thể. Ôn Ngộ Hà nhớ lại Thu Diễm bảo hắn đừng làm thêm bừa bãi nhớ chuẩn bị cho kỳ thi, càng chắc chắn viên chức cải huấn cộng đồng này là con mọt sách, lý luận suông mới là điểm mạnh của anh.
Giống như việc anh hoàn toàn không hiểu xã hội là gì, lại dám nói chắc như đinh đóng cột muốn giúp hắn tái hòa nhập “Xã hội”.
Ôn Ngộ Hà thất thần trong buổi học, nhớ đến những lời này không khỏi bật cười.
Sau đó đột nhiên bị Thu Diễm điểm danh, “Ôn Ngộ Hà, cậu nói xem trong tình huống nào đối tượng cải huấn phải đeo thiết bị định vị điện tử?”
Ôn Ngộ Hà ngẩn người, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn về phía mình. Trương Nhất Chi ngồi cạnh lặng lẽ đưa vở ghi của cô sang, Ôn Ngộ Hà cụp mắt nhìn. Thu Diễm lại gõ bàn giáo viên, “Không được nhìn vở, ngẩng đầu, điều này vừa mới giảng xong, thử xem cậu còn nhớ được bao nhiêu.”
Ôn Ngộ Hà cảm thấy mình chưa bao giờ ăn nói vụng về trong một “lớp học” thế này. Hồi còn đi học luôn là người khác không trả lời được câu hỏi, giáo viên mới chỉ đích danh hắn trả lời. Nhưng lúc này, hắn chỉ cảm thấy sự tương phản này cực kỳ nực cười.
Thu Diễm nhíu mày, hình như muốn giữ thể diện cho hắn, “Làm trắc nghiệm nhé, cậu nghe cho kỹ. A, rời khỏi huyện nơi cư trú mà chưa được phép, B từ chối báo cáo tình hình hoạt động của mình theo quy định, C làm trái quy định giám sát quản lý, D dự kiến hủy bỏ án treo, tạm tha hoặc hủy bỏ thi hành án bên ngoài nhà tù đổi thành thi hành án trong tù[1].”
[1]Ôn Ngộ Hà suy nghĩ, “A?”
Thu Diễm nói: “Sai, ABCD đều đúng.”
Ôn Ngộ Hà:… Anh chơi vậy ai chơi lại?
Lúc này Thu Diễm lặp lại, “Từ chối báo cáo tình hình hoạt động của mình theo quy định, Ôn Ngộ Hà, tại sao nhật ký hành trình hôm qua của cậu chưa được đưa lên ứng dụng?”
Bây giờ Ôn Ngộ Hà mới nhớ ra, đúng là quên đưa lên. Hôm qua lúc về đã sắp 2 giờ sáng, nào còn nhớ nhật với chả ký, hắn thành thật nhận sai: “Xin lỗi, nhất thời quên mất, lát nữa tôi sẽ bổ sung.”
Thu Diễm gật đầu: “Được, dựa theo quy định, sau khi tan học thì đến chỗ tôi nhận máy định vị điện tử.”
“Hả? Không phải chứ?” Ôn Ngộ Hà kinh ngạc, mọi người phía dưới cũng kinh ngạc. Máy định vị điện tử này chẳng phải món đồ hay ho gì, sau khi đeo lên trên cơ bản sẽ trong tình trạng luôn bị theo dõi, đi đâu, làm gì, nói gì, đều rõ mồn một.
Trong thời gian ngắn lớp học hơi ồn ào, Trương Nhất Chi cũng nhỏ giọng phàn nàn với Ôn Ngộ Hà và Trình Lãng: “Cán bộ cải huấn của chúng ta nghiêm khắc vậy à? Vừa nói trông cậu ấy rất hiền.”
Thu Diễm lại gõ bàn giáo viên, “Trật tự!” Sau đó mới trừng Ôn Ngộ Hà, chậm rãi nói: “Vừa rồi chỉ lấy bạn này ra làm ví dụ, sau này mọi người phải nghiêm chỉnh chấp hành nội quy. Nếu vi phạm đến ba lần phải đeo máy định vị, biết chưa?”
Ôn Ngộ Hà: Anh có cần cố tình như vậy không…
Nhưng sau ồn ào này, hắn không mất tập trung ở phần sau buổi học nữa. Sau khi dần dần nghe lọt lại cảm thấy viên chức cải huấn này giảng bài cũng hay, rất giỏi lấy ví dụ. Với mỗi điều luật trọng điểm đều lấy một vụ án sinh động làm mẫu, để người ta có thể không nhớ được điều luật cũng có thể nhớ vụ án. Cách giảng bài rất thiết thực. Hơn nữa sau khi học được một nửa, bản thân Thu Diễm rõ ràng cũng thả lỏng, gần như không còn thấy cảm giác trúc trắc. Ôn Ngộ Hà im lặng nghĩ, anh ta thích nghi với vị trí và thân phận này nhanh đấy.
Học xong, Thu Diễm lại gọi ba người trong nhóm ở lại, bảo Ôn Ngộ Hà bổ sung nhật ký hành trình hôm qua ngay trước mặt anh, lại nói với ba người: “Cùng ăn bữa cơm không sao, không phải không được phép uống rượu, nhưng đừng uống quá nhiều.” Anh chỉ vào nhật ký của Ôn Ngộ Hà: “Mọi người tự nhìn đi, bảy giờ ăn cơm, ăn đến tận mười giờ, trong ba tiếng mọi người đã uống bao nhiêu? Sau này phải kiềm chế lại.”
Ba người liên tục gật đầu, Thu Diễm gập máy tính lại: “Hôm nay cứ vậy đi, cũng phải nhớ dành thời gian để đọc luật và quy định, đừng để vi phạm mà bản thân lại không biết. Tôi sẽ kiểm tra bất chợt hành vi của mọi người hoặc là điều luật.”
“Vâng vâng, chúng tôi nhớ rồi.” Ra khỏi cửa, ba người cùng cười khổ một lúc.
Ôn Ngộ Hà muốn đến núi Lạc Anh.
Còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật Lợi Ninh, nhưng kể từ khi biết Lợi Ninh ở đâu, hắn cảm thấy mình không thể chờ thêm ngày nào nữa.
Hắn kiểm tra vị trí của núi Lạc Anh, đã ra khỏi thành phố Trừng Giang. Hắn biết đến đó là vi phạm quy định, sau buổi học hôm nay thậm chí có khả năng vì vậy mà phải đeo vòng tay định vị. Cho dù muốn đi hắn phải nộp đơn báo cáo cho Thu Diễm trước ba ngày, phải được chấp thuận, nhưng hắn biết mình không lấy được sự chấp thuận này.
Hắn đi thăm Lợi Ninh, đi thăm “người bị hại” trong vụ án của hắn, sự chấp thuận này đã định sẽ bị bác bỏ. Nói không chừng vì thế lại bị viên chức cải huấn nghiêm túc và rập khuôn kia “Quan tâm trọng điểm.”
Vì vậy Ôn Ngộ Hà quyết định không nói gì cả, im lặng đi thăm người yêu của hắn rồi im lặng quay về.
Hắn đến mấy cửa hàng hoa, bây giờ đã là tháng 6, hắn không chắc có tìm được không. Hắn nhớ thời gian nở hoa của freesia chỉ đến tháng 5, nhưng cuối cùng đã mua được một bó hoa vàng nhạt tại một cửa hàng. Đây là loài hoa Lợi Ninh thích, họ cũng trồng nó trong ngôi nhà họ từng sống, lúc nở hoa cả căn phòng đều là hương mùa xuân.
Ngồi xe tuyến đến ngoại ô, Ôn Ngộ Hà cẩn thận ôm hoa trong lòng. Hắn còn cố ý mua một bình nhỏ có vòi phun, đổ đầy nước, trong thời tiết nắng to này thỉnh thoảng sẽ lấy ra phun cho hoa, hy vọng khi nó đến trước mặt Lợi Ninh vẫn tươi.
Lúc xe chạy được nửa chặng đường thì nhận được email của Quý Nhan, trái tim Ôn Ngộ Hà đập nhanh hơn một nhịp. Bấm vào tập tin đính kèm, hắn thấy báo cáo kiểm tra DNA hoàn chỉnh, số liệu được tạo ra bằng phương pháp phân tích STR[2] hai năm trước lít nha lít nhít. Ôn Ngộ Hà lướt nhanh qua từng dòng, ghi nhớ tất cả dữ liệu này vào trong lòng.
[2]Hắn nhìn chằm chằm vào bản báo cáo suốt đoạn đường sau đó, xem đi xem lại, đây là thông tin DNA của hung thủ đã giết Lợi Ninh. Hắn sẽ khắc vào đầu đến khi chết.
Xe buýt chạy suốt một tiếng rưỡi mới đến gần núi Lạc Anh, nơi đây là một thị trấn nhỏ. Ôn Ngộ Hà nhìn khoảng cách trên bản đồ điện thoại, thuê một chiếc xe máy ở thị trấn rồi lái lên núi. Trên núi mát mẻ hơn thành phố rất nhiều, hắn đi thẳng l*n đ*nh núi theo lời Giang Tiểu Hàng nói và tìm được cột mốc đường viết khu E.
Từng dãy bia mộ xếp dọc trong khe núi, tiếng thông reo từng đợt, là một nơi tốt.
Lấy hoa ra khỏi thùng sau xe máy, cẩn thận sửa sang lại, bước xuống ba bậc thang, đi tìm tên Lợi Ninh dọc theo con đường chật hẹp.
Hắn hơi căng thẳng, hơi thở hổn hển, sau đó nhìn thấy đôi mắt Lợi Ninh trên một tấm bia màu đen.
Đôi mắt dịu dàng và quen thuộc biết bao, lẳng lặng nhìn hắn qua ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Đi đến trước mộ, Ôn Ngộ Hà ngồi xổm đặt hoa xuống, ngón tay bất giác xoa bức ảnh đen trắng nho nhỏ kia, im lặng hồi lâu.
A Ninh, A Ninh… Hắn gọi tên anh trong lòng. Hắn biết, sẽ không có ai đáp lại tiếng gọi này nữa.
Lúc ở trong tù, Ôn Ngộ Hà kiềm chế bản thân không nghĩ về chuyện quá khứ, nhưng tại khoảnh khắc giữa trời đất bao la nhưng không có đường đi này, hắn nhận ra hắn chỉ có quá khứ. Hắn là người không có tương lai, chỉ có quá khứ.
Tương lai từ lâu đã không còn quan trọng nữa, hắn sống tiếp nhưng linh hồn và trái tim hắn đã chôn cất ở nơi này cùng Lợi Ninh rồi.
Mặt trời chói chang, nhưng Ôn Ngộ Hà hoàn toàn không phát hiện ra. Hắn ngồi trước bia mộ nói chuyện với Lợi Ninh rất lâu. Lấy khăn ướt mua trên thị trấn cẩn thận lau tấm bia mộ sáng bóng không nhuốm bụi trần. Lợi Ninh có bệnh sạch sẽ rất nhẹ, Ôn Ngộ Hà cảm thấy Lợi Ninh không chịu nổi bụi bặm bám trên người mình.
Nói dông dài một lúc lâu, Ôn Ngộ Hà tạm biệt Lợi Ninh, ngón tay cái vuốt qua môi và mắt anh, chạm trán với anh, trong lòng không ngừng nói A Ninh, chờ em chút nữa, chờ em chút nữa.
Lái xe máy xuống núi, ra khỏi đèo rẽ phải đến thị trấn trả xe. Ôn Ngộ Hà không biết rằng nếu hắn đi ra muộn mười phút có thể sẽ gặp Lợi Giang Bành ở giao lộ ra vào núi.
Một tiếng trước, trợ lý Thẩm Nguyên của Lợi Giang Bành báo cáo với ông ta: “Thư ký của thị trưởng Hứa vừa gọi điện nói hành trình khảo sát sớm, ngày mai sẽ phải xuất phát, bảo chúng ta chuẩn bị.”
Lợi Giang Bành kinh ngạc: “Vội thế?” Sau đó suy nghĩ, “Lần này đi tận nửa tháng…” Ông ta dặn dò Thẩm Nguyên: “Vậy đi ngay bây giờ đi, tôi đi thăm Tiểu Ninh, lúc về đã qua sinh nhật nó rồi.”
4 giờ chiều, cách nhau mười phút đồng hồ, một chiếc xe máy và một chiếc Bentley đi ngang qua nhau trên đèo lên núi Lạc Anh.
Vẫn chưa đến trước bia mộ, Lợi Giang Bành đã nhìn thấy bó hoa đặt dưới đất, vẻ mặt chợt thay đổi. Ông ta bước đến ngồi xuống trước bia, cầm bó hoa kia lên nhìn một lát, bên trên vẫn còn giọt nước. Rõ ràng người mang hoa đến vừa rời đi chưa lâu, hơn nữa tấm bia trước mắt có thể nhìn thấy đã được lau chùi.
Thẩm Nguyên đứng sau lưng Lợi Giang Bành, thử thăm dò: “Có phải… Cậu ta ra sớm vậy ư?”
Lợi Giang Bành đứng dậy, nói với Thẩm Nguyên: “Gọi điện cho kiểm sát Lục, hỏi rõ ràng.”
Thẩm Nguyên lập tức gọi điện, sau khi trò chuyện vài câu thì uyển chuyển đi vào chủ đề: “Xin hỏi gần đây nhà tù Hạc Kiều tạm tha cho một nhóm phạm nhân đúng không? Trong đó có người chúng tôi quen không?”
Không biết Lục Từ ở đầu kia nói gì, Thẩm Nguyên gật đầu: “Như thế à, vậy tôi hiểu rồi.” Sau đó che micro ra hiệu với Lợi Giang Bành, người kia thực sự ra rồi.
Lợi Giang Bành nhận điện thoại nói với Lục Từ: “Kiểm sát Lục, đã lâu không gặp, tôi là Lợi Giang Bành.”
Giọng Lục Từ hơi nâng cao, “A sếp Lợi, chào ông chào ông, chuyện trợ lý Thẩm vừa hỏi quả thật là vậy, Ôn Ngộ Hà vừa mới được tạm tha ra tù.”
Lợi Giang Bành nói: “À cậu ta được tạm tha thì tạm tha, đây là kết quả thực thi pháp luật và quy định, tôi không có ý kiến gì. Nhưng tôi nhớ có một điều thế này, người tạm tha không thể tùy ý tiếp cận người có liên quan đến vụ án đúng không? Tôi học luật không giỏi, kiểm sát Lục xác nhận giúp tôi?”
Lục Từ nói: “Đúng vậy, quả thực theo quy định phải như vậy, đã xảy ra chuyện gì à? Ôn Ngộ Hà đến làm phiền ông?”
“Không phải, nhưng nó làm phiền người khác. Sắp đến sinh nhật con trai tôi rồi, tôi đến thăm thằng bé thì phát hiện Ôn Ngộ Hà vừa đến. Tôi nghĩ lệnh cấm mất hiệu lực rồi sao? Sao cậu ta có thể đường hoàng tiếp cận người bị hại như vậy?”
Giọng điệu Lợi Giang Bành thong thả nhưng đâu đâu cũng tràn đầy uy h**p, Lục Từ ở đầu kia điện thoại đã bị ép tới mức căng thẳng, nghe vậy lập tức nói: “Tôi sẽ đi tìm hiểu ngay, theo quy định cậu ta không thể làm vậy.”
“Nếu trái với quy định, thì nên hủy bỏ việc tạm tha ngay lập tức và đưa trở lại nhà tù đúng không?”
Lúc này Lục Từ vẫn có thể giữ vững lý trí, do dự một lát sau đó không nói thẳng “Tất nhiên” mà nói: “Cậu ta hiện nằm trong chương trình cải chính cộng đồng của sở tư pháp, tôi sẽ đến trao đổi với bên đấy, ông yên tâm.”
Lợi Giang Bành nhẩm đọc “Sở tư pháp” mấy lần, rồi nói: “Tôi nhớ viện kiểm sát là đơn vị giám sát của cơ sở cải chính cộng đồng kiểu này, chắc các cậu cũng được xem là cấp trên của họ? Hủy bỏ thời gian tạm tha của một nhân viên tạm tha vi phạm quy định khó khăn đến vậy hả?”
Lục Từ vẫn chưa đáp lại, Lợi Giang Bành lại nói: “Chuyện này xin làm phiền kiểm sát Lục, gần đây tôi đi công tác với thị trưởng Hứa, sau khi về chúng ta tụ tập một bữa, cũng lâu rồi không gặp.”
“Vâng được.” Lục Từ trả lời.
Cúp điện thoại, Lợi Giang Bành ngồi xổm xuống, đưa bó freesia cho Thẩm Nguyên: “Vứt đi.”
Thẩm Nguyên nhận hoa xoay người định đi, lại quay đầu hỏi: “Sếp Lợi, người kia, có cần tôi đi thu xếp không?”
Lợi Giang Bành lấy một chiếc khăn tay bằng tơ từ trong túi ra, cẩn thận lau ảnh Lợi Ninh, vừa dặn dò Thẩm Nguyên: “Làm việc cẩn thận, tìm người theo dõi trước đã.”
Comments