Chương 25: Tình yêu chưa từng trải qua
Nóng bức, ẩm ướt, tiếng ve kêu vang trời, còn có những con muỗi to đốt người không kiêng nể. Ở trong rừng vào mùa hè muốn khó khăn bao nhiêu sẽ khó khăn bấy nhiêu.
Thu Diễm nhận được cuộc gọi của đồng nghiệp nói rằng đã xong việc thu đội chuẩn bị trở về, anh vẫn phải ở lại đây chờ cảnh sát tới.
Ôn Ngộ Hà cũng không đi, trông có vẻ rất rảnh rang, hình như muỗi không đốt hắn. Thu Diễm đập người bét bét hai tay điên cuồng xua muỗi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt. Nhìn người kia nhàn nhã dựa vào thân cây, anh rất không phục, “Sao muỗi chỉ đốt tôi mà không đốt cậu?”
Ôn Ngộ Hà lười biếng: “Chắc máu anh ngọt hơn.”
Thu Diễm: “…”
Một lúc sau Ôn Ngộ Hà mới nói: “Anh đừng đứng đó, đứng gần xác chết như thế làm gì, anh ta có chạy được đâu. Ở đó thu hút muỗi, sang bên này có mảng cỏ bắt muỗi, có thể đỡ hơn.”
Thu Diễm nổi giận, “Cậu không nói sớm!”
Ôn Ngộ Hà: “Tôi tưởng anh muốn rèn luyện…”
Đứng cạnh Ôn Ngộ Hà quả nhiên tốt hơn nhiều, Thu Diễm thở hắt ra một hơi, thiện cảm với núi Tiễn Thanh đã rơi gần hết. Non xanh nước biếc quả nhiều chỉ đẹp để chụp ảnh.
Sau khi trong đầu dần yên tĩnh lại, Thu Diễm không nhịn được hỏi: “Lúc đó… Cậu đã phát hiện ra những gì?”
Anh biết Ôn Ngộ Hà hiểu anh đang hỏi gì, nhưng Ôn Ngộ Hà lại quay về thái độ hờ hững. Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó phun ra mấy chữ hỏi vặn lại: “Trong hồ sơ vụ án viết hết mà, cán bộ cải huấn không đọc hả?”
Thu Diễm hơi cạn lời, tất nhiên anh đọc rồi. Thậm chí còn nói chuyện riêng với Lục Từ, biết được Ôn Ngộ Hà tìm thấy dấu vết tấn công t*nh d*c và chứng cứ chết ngạt trong cơ thể Lợi Ninh.
Nhưng như vậy thì sao, cùng lắm là xác định được kẻ bắt cóc đã giết con tin như thế nào thôi.
Lúc này Thu Diễm không so đo thái độ không tốt của Ôn Ngộ Hà. Việc này liên quan đến cái chết của Lợi Ninh và tình yêu của đối phương, anh có thể thông cảm.
Anh chỉ… Hơi muốn nói chuyện với chính Ôn Ngộ Hà. Anh đã nói chuyện với Lục Từ, nói với cha mẹ mình, nhưng chưa nói chuyện với người liên quan cốt lõi trong vụ việc.
Cùng một sự việc nhưng sẽ có các phiên bản khác nhau qua lời người khác, nếu không tại sao lại có thuật ngữ “Rashomon”.
[1] Hiệu ứng Rashomon là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau. Tên của hiệu ứng được đặt theo một bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Nhật Bản Akiro Kurosawa năm 1950.
Nhưng Ôn Ngộ Hà tỏ rõ thái độ từ chối, Thu Diễm không có cách nào ép hắn.
Sự im lặng quay trở lại cánh rừng cho đến khi cảnh sát đến.
Có bốn, năm cảnh sát đến, nhìn thấy hai người dẫn đầu trong đó Ôn Ngộ Hà sững sờ. Hai người kia chào hỏi Thu Diễm, họ cũng sững sờ sau khi nhìn thấy Ôn Ngộ Hà, không hẹn mà cùng nói một câu: “Ơ? Sao lại là cậu?”
Thu Diễm hỏi: “Cảnh sát Chu, hai người biết nhau à?”
Chu Phỉ cười đáp: “Trong vụ án của cậu ta, lúc đó tôi và lão Tần là người đi bắt kẻ bắt cóc, từng giao tiếp.”
Câu này không hoàn toàn đúng. Lúc đó Ôn Ngộ Hà tỉnh dậy từ căn phòng trọ và gọi cho cảnh sát, sau đó cảnh sát lại liên lạc với hắn. Lúc đi lấy lời khai đã gặp Chu Phỉ và Tần Hải Song. Bây giờ Ôn Ngộ Hà vẫn nhớ được tên của họ.
Về phần sau đó bắt được kẻ bắt cóc cũng là hai người này, Ôn Ngộ Hà thực sự không biết. Lúc đó hắn đã vào tù.
Tất nhiên Chu Phỉ và Tần Hải Song cũng không không biết chuyện xảy ra sau đó với Ôn Ngộ Hà, hai người không có biểu hiện gì khác thường, chỉ luôn miệng nói, “Trùng hợp quá.”
Thu Diễm kể lại việc phát hiện xác chết, nó được phát hiện bởi một đồng chí nữ là đối tượng cải huấn trong nhóm anh. Hiện trường không bị phá hủy, lúc phát hiện như thế nào bây giờ vẫn vậy.
Nghĩ đến tình huống Ôn Ngộ Hà đề cập trước đó, anh nhìn đội cảnh sát, hỏi: “Lần này có pháp y tới không?”
Chu Phỉ đang sắp xếp đồng nghiệp bao vây hiện trường, sau đó làm kiểm tra dấu vết. Tần Hải Song nói với Thu Diễm: “Bây giờ pháp y là người rất bận, ai cũng chỉ mong có thể hẹn trước. Chúng tôi nhận được báo án lập tức chạy đến, các pháp ý khác đều đang xử lý vụ án không thể đi cùng chúng tôi. Chúng tôi phải chờ ở đây khoảng ba, bốn tiếng, họ xong việc sẽ tới.”
Vậy à, thế thì tốt quá. Thu Diễm gọi Ôn Ngộ Hà đi tới và giải thích, “Trước kia Tiểu Ôn là sinh viên y khoa, cũng từng học pháp y. Vừa rồi cậu ấy có vài phát hiện, cậu nói với đồng chí cảnh sát đi?”
Ôn Ngộ Hà nghe thấy xưng hô “Tiểu Ôn” này ngước mắt nhìn Thu Diễm một cái, lại nghe thấy Tần Hải Song gật đầu nói: “Y học của cậu ấy rất đỉnh, tôi biết. Vậy cậu hãy nói xem cậu phát hiện được gì.”
Ôn Ngộ Hà lặp lại những gì vừa nói cho Thu Diễm, mặt khác còn bổ sung thêm vài quan sát chi tiết hơn. Mặc dù những gì hắn có thể quan sát được trong điều kiện tiên quyết là không chạm vào xác chết là có hạn, nhưng Ôn Ngộ Hà đã đưa ra đủ nguyên nhân chứng cứ cho những lời mình nói, có phần thuyết phục.
Chu Phỉ cũng đi tới nghe ý kiến của Ôn Ngộ Hà, sau đó nói: “Lão Tần, dù sao mấy tiếng nữa pháp y của chúng ta mới đến, hay là để Tiểu Ôn khám nghiệm thi thể đơn giản trước?”
Tần Hải Song do dự: “Việc này không phù hợp với quy định thì phải? Nếu lát nữa pháp y Tạ tới đây, biết người khác đã chạm vào xác chết, tôi không chịu nổi tính tình kia đâu.”
Chu Phỉ sờ đầu: “Cũng đúng.” Anh ta nhìn Thu Diễm: “Cậu không biết, bây giờ cục cảnh sát chúng tôi đều do pháp y quyết định, chủ yếu là chức vụ này khan hiếm người quá. Thanh niên toàn kiêng kị làm nghề này.”
Thu Diễm nhìn Ôn Ngộ Hà, nghĩ thầm người này không kiêng kị, chỉ là, sợ rằng hắn cũng không có nhiều cơ hội để tham gia vào công việc này nữa.
Tiếc quá.
Thu Diễm viết xong lời khai hiện trường đơn giản, Ôn Ngộ Hà khai những thông tin hắn có thể cung cấp, Thu Diễm đang định hỏi Ôn Ngộ Hà về cùng anh.
Nhưng ánh mắt Ôn Ngộ Hà lại theo sát hai cảnh sát kia, làm như không nghe thấy Thu Diễm gọi hắn, trực tiếp đi theo Chu Phỉ, hỏi: “Cảnh sát Chu, anh nói anh và cảnh sát Tần cùng đi bắt bọn kẻ cóc lần đó?”
Chu Phỉ xoay người đứng lại, thái độ của anh không nhìn ra sự bài xích vốn có của một cảnh sát bình thường đối với tội phạm tạm tha, “Đúng, tất nhiên đây là kết quả của rất nhiều người cùng hành động, không chỉ mỗi hai chúng tôi. Hành động bắt giữ lần đó là cấp S, toàn bộ hệ thống công an đều rất coi trọng.”
Ánh mắt Ôn Ngộ Hà khẩn thiết, hỏi liên tục, “Anh có thể nói tình hình lúc đó không? Bắt được hắn ở đâu? Lúc đó hắn đang làm gì? Sau đó có phải anh và cảnh sát Tần lấy lời khai thẩm vấn không? Bọn chúng khai như thế nào về vụ bắt cóc đó?”
Thu Diễm cũng đi theo, anh không vội rời đi nữa, thậm chí muỗi bay quanh anh cũng mặc kệ. Nghe thấy Ôn Ngộ Hà hỏi những câu này, Thu Diễm phát hiện mình cũng rất muốn biết đáp án.
Công việc kiểm tra dấu vết gần như đã hoàn thành, dù sao những việc tiếp theo phải chờ pháp y đến mới có thể tiếp tục, Tần Hải Song và Chu Phỉ kể chi tiết chuyện xảy ra lúc đó cho Ôn Ngộ Hà: “Kể ra còn phải cảm ơn cậu. Lúc đó là cậu báo cảnh sát, cậu cũng tận mắt nhìn thấy bọn bắt cóc. Dựa theo miêu tả của cậu, chúng tôi đã làm ra chân chung chính xác của nghi phạm, sau đó trích xuất được thông tin dấu vân tay của kẻ bắt cóc trong phòng trọ của cậu. Đây đều là những thông tin cực kỳ quan trọng. Sau cái chết của Lợi Ninh, lệnh truy nã kẻ bắt cóc đã được phát ra cùng ngày.”
“Hai tháng sau chúng tôi nhận được báo cáo, có người nói rằng nhìn thấy một người trông giống kẻ bắt cóc ở một làng chài nhỏ ở Lạc Thành, Sơn Đông. Lúc đó tôi và lão Tần đã ẩn nấp ở Lạc Thành nửa tháng, cuối cùng xác định kẻ bắt cóc hoạt động ở làng chài này. Lúc này mới có hành động truy bắt nghiêm ngặt tóm gọn kẻ bắt cóc trong một lần.”
Ôn Ngộ Hà sững sờ, Thu Diễm đụng hắn một cái, “Sao vậy?”
Ôn Ngộ Hà nhìn Chu Phỉ: “Anh vừa nói bắt được ở Lạc Thành, Sơn Đông?”
“Đúng.”
“Lạc Thành, cách Liễu Thành xa không?” Hắn hỏi.
Chu Phỉ nhíu mày, Tần Hải Song đáp: “Gần lắm, sát bên, Tiểu Chu anh quên à? Năm đó khi chúng ta ẩn núp đã học sai giọng Lạc Thành, dân bản xứ còn hỏi có phải chúng ta đến từ Liễu Thành không, cố ý bắt chước họ nói chuyện nhưng không giống.”
Thu Diễm đã biết Ôn Ngộ Hà đang nghi ngờ điều gì, đừng nói là hắn, anh cũng cảm thấy hơi sởn gai ốc. Đây có phải là một sự trùng hợp không? Bọn cướp năm đó đến từ Lạc Thành, kẻ đánh nhau gây sự với Ôn Ngộ Hà ở khách sạn đến từ Liễu Thành, hai nơi gần như nằm cạnh nhau.
Chỗ đó có tổ chức gì thao túng phía sau đúng không?
Chu Phỉ thấy hai người trước mắt đều thất thần, “Có chuyện gì thế?”
Thu Diễm há miệng, vẫn chưa kịp nói thì Ôn Ngộ Hà đã nói, “Không có gì, anh có thể kể quá trình thẩm vấn bọn bắt cóc không?”
“À, thẩm vấn lại dễ hơn bắt. Chúng tôi đều nghĩ người hung hãn tàn bạo như thế chắc chắn rất cứng đầu, thẩm vấn sẽ rất phiền phức. Nhưng không ngờ chỉ vài ngày hắn đã khai hết. Là hắn bắt cóc Lợi Ninh, mục đích rất đơn giản, vì tiền.”
Ôn Ngộ Hà hỏi: “Một ngư dân Lạc Thành, Sơn Đông như hắn tại sao lại đến Trừng Giang để bắt cóc con trai của Lợi Giang Bành?”
Chu Phỉ nói: “Là thế này, tập đoàn Lợi Giang đầu tư xây dựng làng du lịch ven biển ở Sơn Đông, xảy ra xung đột với làng mạc và ngư dân ở đó. Chắc là bồi thường không đủ, đồng thời liên quan đến việc cưỡng ép phá dỡ, còn xảy ra xung đột thể xác. Kẻ bắt cóc có người thân bị thương nặng vì việc này, lúc đó hắn mới suy nghĩ về chuyện này.”
Ôn Ngộ Hà không nói gì một lúc lâu, nghe có vẻ là một lời giải thích rất hợp lý. Mọi chuyện xảy ra với Lợi Ninh đều có lời giải thích rất hợp lý, nhưng hắn không tin.
Tần Hải Song lại bổ sung: “Kẻ bắt cóc nói việc bắt cóc tống tiền là có kế hoạch. Hắn theo dõi Lợi Giang Bành ở Trừng Giang rất lâu, biết ông ta rất cưng đứa con trai này, sau đó chuyển sang theo dõi Lợi Ninh mới biết cậu ta thuê một phòng bên ngoài trường…” Nói đến đây Tần Hải Song dừng một lát, giọng chậm dần, “Hắn cũng thừa nhận chuyện tấn công t*nh d*c, nói việc này không có kế hoạch, là lâm thời thấy sắc nổi máu dê, cũng muốn cho Lợi Giang Bành một bài học. Nhưng không ngờ Lợi Ninh bị hen suyễn.”
Sự chú ý của Thu Diễm hoàn toàn nằm trên người Ôn Ngộ Hà, thấy hắn nghe được chi tiết câu chuyện lại lo hắn không chịu được.
Nhưng vẻ mặt Ôn Ngộ Hà rất bình tĩnh, chỉ là có phần bướng bỉnh Thu Diễm chưa từng thấy, hắn truy hỏi, “Nếu là có kế hoạch, vậy tại sao người hắn muốn giết lúc đầu lại là tôi? Hắn cầm dao đứng cạnh giường tôi, tôi tỉnh dậy muộn một giây thôi sẽ bị hắn giết luôn. Hắn là kẻ bắt cóc, anh cũng nói hắn vì tiền, vậy tại sao hắn lại muốn giết tôi ngay khi bước vào?”
Thu Diễm giật mình, anh không hề biết những chuyện này! Trong chi tiết vụ án không viết, Lục Từ không kể chi tiết quan trọng như vậy!
Nhưng Tần Hải Song nhíu mày nói: “Cậu vẫn nhớ khi cậu báo án đã nói như vậy à, có người muốn giết cậu, nhưng cuối cùng lại bắt cóc Lợi Ninh. Về chuyện này, chúng tôi đã thẩm vấn bọn bắt cóc kỹ càng, kết quả nhận được là mục tiêu ban đầu của hắn là Lợi Ninh. Ngày đó đến căn phòng trọ mai phục chờ cậu ta, kết quả không ngờ còn có người khác. Lúc đó hắn không muốn giết cậu mà muốn trói cậu trước rồi trói Lợi Ninh, nhưng giữa chừng lại ném cậu đi, chỉ không ngờ cậu phản ứng nhanh như vậy, hắn không thực hiện được.”
“Hắn đã theo dõi Lợi Ninh, ngay cả chuyện anh ấy thuê phòng bên ngoài cũng biết, chẳng lẽ không biết anh ấy ở chung với người khác? Không biết trong phòng sẽ có người khác?” Ôn Ngộ Hà đỏ mắt hỏi tiếp, “Tại sao bằng chứng trăm ngàn chỗ hở như thế các anh đều tin?”
Tần Hải Song cũng nổi nóng, “Này? Chúng tôi đang giải thích tình huống cụ thể khi đó cho cậu, cậu đang chất vấn điều gì? Chỉ trích cảnh sát phá án bừa bãi à? Kẻ bắt cóc đã bị bắt và thú tội, chuyện chỉ có như vậy. Hắn theo dõi mấy ngày chứ không phải theo dõi mấy tháng, không biết việc các cậu sống chung kỳ lạ lắm à? Cậu cũng nói ngay cả bạn học của cậu cũng không biết hai người yêu nhau!”
Ôn Ngộ Hà không nói gì nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong rừng cây đã tối, Thu Diễm đụng Ôn Ngộ Hà, “Nếu không còn gì muốn hỏi đồng chí cảnh sát thì chúng ta đi trước đi?”
Khi Ôn Ngộ Hà ngẩng đầu lên, Thu Diễm có cảm giác như thể hắn không ở cùng một thời gian và không gian với mọi người. Ánh mắt hắn đỏ bừng, vặn vẹo, có sự điên cuồng cháy hừng hực. Thu Diễm giật mình trước ánh mắt này.
Nhưng hình như mãi đến lúc này anh mới cảm thấy Ôn Ngộ Hà giống một người sống.
Đêm hôm ấy Thu Diễm mất ngủ.
Đôi mắt đỏ như máu của Ôn Ngộ Hà luôn hiện lên trước mắt anh, không gạt đi được. d*c v*ng đậm đặc trong đôi mắt đó vượt qua những gì Thu Diễm từng thấy trong hai mươi sáu năm qua. Anh nghĩ mình vẫn sai, anh chưa bao giờ hiểu rõ con người Ôn Ngộ Hà.
Thậm chí, anh bắt đầu không kiềm chế được tưởng tượng tình cảm giữa Ôn Ngộ Hà và Lợi Ninh. Chắc chắn họ từng yêu nhau sâu đậm, đó là tình yêu như thế nào mà có thể khiến người ta tình nguyện đốt cháy tương lai của mình không hề do dự? Ôn Ngộ Hà yêu Lợi Ninh đến mức nào, yêu đến mức có thể từ bỏ quãng đời còn lại, từ bỏ mạng sống của mình vì anh ta?
Thu Diễm tưởng tượng một tình yêu anh chưa từng trải qua, không nói rõ được đó là sợ hãi hay là khát khao.
Comments