Chương 26: Cậu nên mặc áo vào thì hơn
Cuối cùng Ôn Ngộ Hà cũng tìm được thời gian thích hợp đến tìm Quý Nhan. Trước khi đi, hắn cẩn thận soi gương trong nhà tắm, xác định vết thương trên mặt không còn dấu vết nào.
Lần này hắn gọi điện hẹn trước với Quý Nhan, sân trường đầu tháng bảy yên tĩnh hơn tháng sáu rất nhiều. Hầu hết các khoa đã nghỉ hè, một số ít sinh viên ở lại trường làm luận văn và làm việc hè. Mười giờ sáng, Ôn Ngộ Hà chờ dưới tòa nhà thí nghiệm, gửi tin nhắn cho Quý Nhan nói mình đến rồi.
Vẫn là bác bảo vệ lần trước, đã nhận ra hắn nên thái độ lần này ôn hòa, cười nói lại đến thăm cô Quý à.
Ôn Ngộ Hà cũng cười, đưa cho bác điếu thuốc. Bác bảo vệ nhận lấy kẹp sau tai, nói ở đây không được hút thuốc, phải ra ngoài.
Sau khi Quý Nhan đi xuống, cô hỏi hắn có muốn đến phòng thí nghiệm ngồi một lát không. Ôn Ngộ Hà do dự, Quý Nhan nói mọi người nghỉ hết rồi, giờ lại là buổi sáng, lúc này phòng thí nghiệm không có ai.
Ôn Ngộ Hà gật đầu nói được, tâm trạng của hắn hơi phức tạp. Hầu hết ký ức đẹp thời đại học, cùng với ký ức cuối cùng và tồi tệ nhất đều ở đó.
Lên tầng chín, Quý Nhan nói với hắn trước khi ra khỏi thang máy rằng viện chi tiền, phòng thí nghiệm đã được nâng cấp.
Quả nhiên, Ôn Ngộ Hà nhìn cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống trong trí nhớ, vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Khi đến trước cửa phòng thí nghiệm công nghệ và kiểm tra, ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn phòng bên cạnh. Quý Nhan rất tự nhiên nói: “Bây giờ ở đó là kho dụng cụ thiết bị, phòng giải phẫu của pháp y học đã chuyển sang tầng khác, không ở đây.”
Ôn Ngộ Hà sững sờ, đột nhiên không biết việc nâng cấp sửa đổi nơi này có liên quan đến chuyện của mình khi đó không. Trên đường đi đến, hắn đã nhìn ra hệ thống kiểm tra an ninh thông minh ở đây cũng được nâng cấp về mọi mặt, dùng tấm thẻ ra vào cấp sinh viên của hắn không thể tùy tiện ra vào đây được nữa.
Bước vào phòng thí nghiệm, Ôn Ngộ Hà lại tìm về cảm giác quen thuộc trước đây. Dù sao những dụng cụ, những quyển sách chuyên ngành nằm rải rác trên bàn, số liệu trên bảng trắng và danh sách các công việc đều là những thứ hắn quen thuộc.
Quý Nhan nhẹ nhàng hỏi hắn: “Cảm giác quay về chốn cũ thế nào?”
Ôn Ngộ Hà nhìn xung quanh, “Các thiết bị kỹ thuật đều được nâng cấp,” Hắn chỉ đầu mình, “Em đã không theo kịp nữa rồi.”
Quý Nhan lại không cho là đúng, “Em chỉ bị thiếu hai năm học thôi, hơn nữa với trình độ của em, người khác học xong trong hai năm, em chỉ cần một năm là đủ. Đây đều là những chuyện dễ giải quyết.”
Ôn Ngộ Hà biết cô đang chỉ điều gì. Dựa vào sự nỗ lực của mình quay trở lại phòng thí nghiệm lần nữa, với thân phận trợ lý được thuê cũng được, với bất kỳ cách gì cũng được. Quý Nhan cổ vũ hắn đi theo con đường này. Có điều, Ôn Ngộ Hà cảm thấy những chuyện này đều liên quan đến “bản thân” hắn, mà “bản thân” là thứ hắn không quan tâm nhất lúc này.
Hắn ngồi xuống bàn làm việc với Quý Nhan, “Cô ơi, lần trước em nói vẫn phải làm phiền cô lần nữa.”
Quý Nhan gật đầu, “Cô nhớ, em có mang đồ cần kiểm tra đến không?”
Ôn Ngộ Hà lấy một thứ từ trong túi quần jean mà hắn cẩn thận cất giấu, không ngại bảo vệ dù đánh nhau với người khác trong thời gian tạm tha, một chiếc túi nhỏ kín trong suốt rồi đưa qua.
Quý Nhan nhận lấy, đẩy kính xem, “Ơ, là tóc à.” Lại lấy kính lúp nhìn một lúc, gật đầu nói, “Được, nang tóc vẫn hoàn chỉnh, có thể làm.”
Dùng tóc để xét nghiệm DNA cần có nang tóc bám vào mới được, thứ mà Ôn Ngộ Hà cố hết sức bảo vệ cũng chỉ là một số nang tóc khó phân biệt bằng mắt thường.
Quý Nhan hỏi: “Đây là tóc ai, em biết không?”
Tất nhiên Ôn Ngộ Hà biết, nhưng hắn nói, “Cô ơi, cái này quan trọng như món đồ em nhờ cô xét nghiệm hai năm trước, sau khi xét nghiệm em sẽ kể sự thật, được không?”
Quý Nhan suy nghĩ một lát: “Tất nhiên là được, em cho cô một tuần.” Cô hơi lo lắng nhìn Ôn Ngộ Hà, “Tiểu Hà, em đang làm chuyện gì rất nguy hiểm đúng không?”
Ôn Ngộ Hà ngẩn người, không ngờ Quý Nhan lại hỏi như vậy. Nguy hiểm không? Hắn không biết, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, nguy hiểm là gì? Nguy hiểm lớn hơn nữa cũng không thể so sánh với ngày Lợi Ninh bị bắt cóc trước mắt hắn vào hai năm trước.
Hắn không cảm thấy nguy hiểm.
Ôn Ngộ Hà lắc đầu: “Không phải, cô không cần lo lắng cho em.”
Quý Nhan vẫn không yên tâm, “Sự an toàn của em là quan trọng nhất, hiểu không?”
Ôn Ngộ Hà gật đầu, không biết tại sao từ khi gặp lại nhau đến nay, mỗi lần gặp Quý Nhan thỉnh thoảng sẽ khiến hắn sinh ra cảm giác phức tạp khi đối mặt với mẹ. Chỉ có Quý Nhan sẽ hỏi hắn, em có an toàn không, em có nguy hiểm không. Ôn Ngộ Hà chưa bao giờ cảm thấy mình cần sự quan tâm này, nhưng khi sự quan tâm này đến từ một người lớn mà hắn quen thuộc, hắn lại cảm nhận rõ yếu đuối trong lòng mình.
Như vậy không tốt, Ôn Ngộ Hà im lặng nói. Hắn không thể yếu đuối dù chỉ may mảy, vì yếu đuối đồng nghĩa với lùi bước, đồng nghĩa với có thể có vô số cách thuyết phục mình từ bỏ. Mà hắn không thể từ bỏ.
Mạng của hắn do Lợi Ninh đổi lại, sao có thể từ bỏ và đường hoàng nhận lấy lời nói dối người khác cố gắng nhét cho hắn yên tâm sống tiếp được?
Đưa đồ xong, Ôn Ngộ Hà muốn chào tạm biệt. Quý Nhan nói chuẩn bị ăn trưa với hắn mấy lần rồi, Ôn Ngộ Hà chỉ có thể nói bây giờ hắn đang làm việc cho một quán cơm, buổi trưa đến làm việc, lần sau hắn sẽ tìm thời gian mời cô ăn cơm.
Quý Nhan không lay chuyển được hắn, mặc dù cô cũng nhìn ra Ôn Ngộ Hà hình như đang trốn tránh, nhưng cô không biết vì lý do gì.
Quay lại quán cơm, Ôn Ngộ Hà đi thẳng vào bếp ở ngõ sau. Vừa bước vào, Tiểu Quân đã lao lên nói oang oang, “Anh Tiểu Hà ơi, đằng trước có người đến nói là muốn tìm anh!”
“Ai vậy?” Ôn Ngộ Hà vừa cởi áo thun vừa vắt khăn mặt lên cổ và hỏi. Đây đã là quá trình cố định, dù sao bật bếp lên sẽ chảy mồ hôi đầm đìa. Để tránh mồ hôi làm ướt áo, còn không bằng cởi ra ngay từ đầu.
Bây giờ Tiểu Quân gan dạ lắm, nhìn chằm chằm ngực và bụng Ôn Ngộ Hà, “Không biết, dù sao cũng là một anh rất đẹp trai, đang nói chuyện với anh Báo.”
Ôn Ngộ Hà ngẩn người, rất đẹp? Con trai? Điều đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là gương mặt của Thu Diễm, không phải chứ?
Quay đầu lại mặc áo đã cởi vào, phòng ngoài đến tiền sảnh, quả nhiên nhìn thấy Thu Diễm ngồi đối diện anh Báo trên chiếc bàn cơm bốn người.
Ôn Ngộ Hà chỉ cảm thấy cảnh tượng này kỳ lạ. Từ góc nhìn của hắn, Thu Diễm quay lưng về phía hắn, anh Báo đối mặt với mắt, trong mắt anh Báo lóe ánh sáng kỳ dị và phấn khích. Đây là lần đầu tiên Ôn Ngộ Hà thấy gã giang hồ này đối xử với người khác nhiệt tình khách sáo như vậy.
Anh Báo ngước mắt nhìn thấy Ôn Ngộ Hà, giơ tay nói, “Ơ, Tiểu Hà đến rồi!”
Thu Diễm quay đầu nhìn hắn, thản nhiên gật một cái xem như chào. Ôn Ngộ Hà bước tới ngồi xuống cạnh anh Báo, hỏi người đối diện, “Chào cán bộ, anh muốn làm gì? Tôi lại phạm tội gì à?”
Thu Diễm vẫn chưa lên tiếng, anh Báo vả hắn một cái, “ Nói gì đấy, cán bộ người ta đi ngang qua, đúng lúc đến ăn bữa cơm ủng hộ việc buôn bán của chúng ta, sao mày vừa mở miệng còn làm như người ta đến phá quán vậy.”
Ôn Ngộ Hà:… Em chỉ hỏi bình thường thôi mà? Ơ hay, anh Báo rốt cuộc anh ở bên nào?
Lúc này Thu Diễm mới nói: “Tôi đến cục tư pháp xử lý chút việc, buổi chiều còn phải đến nơi khác nên không về sở. Trùng hợp ở gần đây, nhớ ra cậu làm việc ở đây nên cũng xem như đến xác minh công việc của cậu.”
“À.” Thật ra Ôn Ngộ Hà không hề quan tâm lý do anh xuất hiện ở đây, tóm lại chỉ cần mình không vô tình phạm tội là được. Hắn hỏi: “Được rồi, anh gọi đồ chưa? Muốn ăn gì tôi nấu cho anh, đây cũng xem như xác minh tình hình công việc của tôi cho anh đúng không?”
Thu Diễm đáp: “À, tôi mới đến, chưa gọi.”
Ôn Ngộ Hà ngẩng đầu gọi Tiểu Quân cầm thực đơn lên, anh Báo ngắt lời hắn, “Ê ê còn gọi đồ gì nữa, mày nấu món gì ngon nhất thì làm luôn cho cán bộ thôi?” Vừa nói vừa mèo khen mèo dài đuôi với Thu Diễm, “Không phải tôi khen đâu, tay nghề của Tiểu Hà thực sự đáng để cậu nếm thử. Từ khi nó tới đây, việc kinh doanh của tôi tăng gấp đôi.”
Tiểu Quân lại nói một câu từ xa, “Hiện tại đánh giá trên mạng đều là khen ngợi, nếu anh kiểm tra công việc của anh Tiểu Hà bọn em thì lên đó đọc đi.”
Ôn Ngộ Hà đứng dậy đi vào bếp nấu đồ ăn, anh Báo lại nói với Thu Diễm, “Con nhóc kia giờ là fan số một của Tiểu Hà.”
Anh Tiểu Hà, Thu Diễm im lặng nhẩm lại xưng hô thân mật này, bóng lưng của Ôn Ngộ Hà đã biến mất tăm.
Người ăn trưa còn lâu mới đông bằng buổi tối, phần lớn việc buôn bán ở phố ẩm thực là cơm tối và ăn khuya. Lúc này Ôn Ngộ Hà còn có thời gian nghiêm túc suy nghĩ nấu món gì cho Thu Diễm ăn.
Hắn nhớ lại bữa cơm duy nhất ăn cùng Thu Diễm, nếu gọi đó là cơm, Thu Diễm đã ăn cháo hải sản, chắc là anh ta thích ăn hải sản?
Nhưng mùa này không phải mùa hải sản ngon nhất, hơn nữa quán cơm của họ cũng không chuyên về hải sản. Ôn Ngộ Hà đi dạo quanh bếp một vòng, rồi gọi người làm giết một con cá lóc.
Trước kia hắn không làm trợ thủ, nhưng hôm nay tự tay cắt lát cá. Những lát cá trong suốt và mỏng, đun nóng chảo dầu, hắn làm món canh chua cá lóc. Đang là mùa ăn tôm hùm đất, hắn muốn nấu món tôm hùm đất mười ba bị sở trường của mình. Nhớ đến điệu bộ bắt bẻ của người kia, Ôn Ngộ Hà cố ý cắt đầu từng con tôm, chỉ để lại đuôi tôm đã mở lưng, như vậy ăn sẽ dễ hơn. Lại thêm món artemisia1 xào, đều là món ăn khai vị ngày thường, Tiểu Quân chạy ra chạy vào bưng từng món ra ngoài giúp hắn.
[1]Ôn Ngộ Hà không có thời gian đi làm phục vụ hậu mãi, hỏi Thu Diễm vị thế nào, có hài lòng không. Khách trong quán đông hơn, hắn chỉ có thể tập trung nấu nướng.
Đương nhiên áo thun đã bị cởi ra từ lâu, bận rộn cả ngày ngay cả mồ hôi cũng phải gọi người giúp đỡ bên cạnh lau giúp hắn.
Tiểu Quân chạy đến nói to bên tai hắn, “Anh Tiểu Hà ơi, anh đẹp trai kia ăn nhiều thật.”
Ôn Ngộ Hà sững sờ, “Gì cơ?”
Tiểu Quân nói, “Lượng đồ ăn anh nấu, hai người ăn còn thừa, mình anh đẹp trai kia lại ăn hết. Không chỉ vậy, anh biết anh ấy đã gọi mấy bát cơm không?”
Ôn Ngộ Hà quay đầu sang, thấy Tiểu Quân trợn mắt, cong môi giơ ba ngón tay, hét một cách khoa trương: “Ba bát! Ba bát đấy anh! Bát cơm của quán mình to gần bằng cái chậu nhỉ! Em thấy anh ấy thanh tú như vậy sao ăn khỏe thế!”
Ôn Ngộ Hà thực sự không nhịn được cười, phì cười không dừng lại được, nhún vai cười rất lâu, nói với Tiểu Quân, “Người ta là đàn ông, ăn ba bát cơm có cần khiếp sợ vậy không?”
Trên mặt Tiểu Quân vẫn còn biểu cảm khó mà tin, lắc đầu nói, “Không phải thế, em luôn cho rằng tiên nam đều uống hạt sương, sao anh ấy có thể ăn nhiều như vậy.”
Ôn Ngộ Hà cảm thấy não cô hỏng rồi, cười nói, “Không ăn cơm, uống hạt sương, em tưởng tu tiên hả.”
Tiểu Quân nói: “Anh Tiểu Hà không phải à, anh xem mỗi ngày anh ăn ít như thế, có khác gì uống hạt sương không. Anh kia thực sự…”
Tiểu Quân đang bla bla, Ôn Ngộ Hà nghe thấy sau lưng có giọng nói xuyên qua bếp nóng hừng hừng nói với hắn, “Ôn Ngộ Hà, tôi ăn xong rồi, đi trước đây.”
Ôn Ngộ Hà quay người, thấy Thu Diễm đứng bên cạnh lối đi nhà bếp, nghiêng người để người chuyển món ăn đi qua. Ôn Ngộ Hà đang làm việc, chỉ có thể đáp một câu, “Được, đi vui vẻ.”
Nhưng một lúc sau, Ôn Ngộ Hà tưởng Thu Diễm đã đi từ lâu, không ngờ lại nghe anh nói sau lưng, “Cậu… không tuân thủ quy định quản lý vệ sinh đúng không? Cái áo này của cậu vẫn phải mặc vào đúng không?”
Ôn Ngộ Hà kinh ngạc xoay người, nhìn thấy ánh mắt Thu Diễm rất phức tạp rơi trên người mình.
Một chuỗi dấu chấm lửng nhảy ra trong lòng hắn… Đột nhiên cảm thấy ánh mắt này của Thu Diễm hơi giống ánh mắt vô tư không hề che giấu mỗi ngày của Tiểu Quân. Mẹ kiếp, hắn không biết mình điên rồi hay Thu Diễm điên rồi?
Hắn gọi đồng nghiệp bên cạnh nấu giúp mình, mở vòi nước rửa mặt, lại nhúng ướt khăn mặt, vắt khô rồi nhanh chóng lau qua loa mồ hôi khắp người. Sau đó đi đến phòng chứa đồ nhỏ bên cạnh lấy áo thun mặc vào, đứng trước mặt Thu Diễm hỏi: “Được rồi chứ?”
Thu Diễm gật đầu, để lại câu “Đi đây”. Lúc này mới thực sự rời đi.
Đám đồng nghiệp nhao nhao kêu gào, “Tiểu Hà, người này là ai vậy? Mẹ kiếp quản rộng thế, đàn ông đàn ang trời nắng chang chang c** tr*n thì làm sao? Ai cũng ẻo lả như anh ta à.”
“Tiểu Hà ơi, cậu cứ mặc kệ hắn, người ta đi rồi chúng ta nên c** tr*n cứ c** tr*n, hắn cũng có phải Cục vệ sinh đâu.”
Ôn Ngộ Hà không buồn bảo họ ngậm miệng, hắn không giải thích thân phận của Thu Diễm, nhưng cũng không cởi áo ra nữa. Cho dù quần áo nhanh chóng nóng đến mức dính vào người, toàn thân khó chịu.
Comments