Chương 30

Chương 30

Chương 30: Tên d* x*m

Nếu Thu Diễm không uống say, anh nhất định có thể đoán ra lúc này Ôn Ngộ Hà cố ý.

Nhưng anh đã say, anh không phân biệt được. Vừa không phân biệt được tại sao Ôn Ngộ Hà lại đột nhiên nhảy ra, cũng không phân biệt được thật giả trong mỗi lời nói của hắn.

Thu Diễm hơi tức giận, quát to tên hắn: “Ôn Ngộ Hà! Sao cậu lại đánh người!”

Lục Từ lại đứng thẳng, khe hở giữa các tòa nhà quá hẹp khiến ba người rơi vào tình cảnh mặt đối mặt lúng túng. Tên cao to trước mặt anh ta còn đứng ngược sáng, khuôn mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ nhìn rõ đường nét. Lục Từ rắn răng, “Ôn Ngộ Hà? Là cậu?”

Ôn Ngộ Hà nhìn Lục Từ, giọng ngạc nhiên đầy khoa trương: “Kiểm sát viên Lục? Sao trùng hợp thế, tôi còn tưởng là tên d* x*m nào cơ.”

Không biết tại sao, Thu Diễm cảm thấy đêm nay Ôn Ngộ Hà ngang ngược lạ thường, không kiêng nể gì cả. Lục Từ là người giám sát hành vi tạm tha của hắn, có thể nắm giữ “Quyền sinh tử” của hắn, sao hắn lại nói như thế?

Thu Diễm lo lắng thay hắn, “Cậu nói kiểu gì vậy?”

Ôn Ngộ Hà hỏi lại, “Tôi nói sai hả?”

Thu Diễm nghẹn lời, Lục Từ giận đến mức ngực phập phồng, chỉ vào Ôn Ngộ Hà nói, “Cậu, cậu, hành vi lúc này của cậu có thể hủy bỏ việc tạm tha của cậu, ngày mai cậu cút về nhà tù ngay!”

Thu Diễm giật thót, vừa định nói rằng đây là hiểu lầm, lại nghe Ôn Ngộ Hà dùng giọng điệu không kiêng nể gì mà Thu Diễm chưa bao giờ nghe cười mỉa một tiếng, sau đó nói: “Hủy bỏ việc tạm tha cũng phải có quy định chứ? Xin hỏi tôi đã vi phạm quy định nào?”

Lục Từ gào khẽ, “Đánh người, tôi là bằng chứng thực tế!”

Chưa dứt lời, Ôn Ngộ Hà nói, “Tôi đánh ai? Tôi gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, nhìn thấy cán bộ cải chính của tôi bị người ta phi lễ nên ra tay cứu anh ấy, đây là vi phạm quy định? Làm sao? Pháp luật không cho phép thấy chết không cứu à? Pháp luật nói nhìn thấy có người bị cưỡng ép cũng phải khoanh tay đứng nhìn?”

Khí thế của hắn nghiêm nghị hùng hổ, đứng cạnh Lục Từ, Thu Diễm bỗng phát hiện Ôn Ngộ Hà thế mà áp đảo Lục Từ.

Lục Từ nói: “Cậu đừng kiêu ngạo như vậy, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”

Ôn Ngộ Hà không sợ hãi, “Được thôi, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm, tôi chịu trách nhiệm ngay và luôn. Chúng ta đến thẳng đồn cảnh sát, nói rõ tình huống cho cảnh sát, tôi tận mắt nhìn thấy anh làm khó cán bộ cải huấn của tôi, quấy rối anh ấy, cưỡng ép anh ấy. Ô, đây là sự thật đúng không? Tôi không nhìn nổi nên ra tay giúp đỡ, thì làm sao?”

“Kiểm sát viên, rốt cuộc là ai trái pháp luật, phải nói cho đúng đấy.”

Ôn Ngộ Hà kiêu ngạo đến mức Thu Diễm cảm thấy khó tin, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy rất khoái chí.

Lục Từ nhìn về phía Thu Diễm, lại nhìn Ôn Ngộ Hà, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu biết cái đếch gì! Tôi không làm khó cán bộ cải huấn của cậu, chúng tôi đang…” Anh ta muốn nói yêu, nhưng dù thế nào đi nữa anh ta cũng không thể nói ra chữ này. Anh ta cố hết sức để kiềm chế bản tính của mình, che giấu tình cảm với đàn ông, sao có thể khiến tất cả công sức đổ sông đổ biển chỉ vì một tên tội phạm tạm tha?

Ôn Ngộ Hà lại cười lưu manh, “Đừng nói là các anh đang yêu.”

Lục Từ sững sờ, Ôn Ngộ Hà hỏi Thu Diễm: “Cán bộ cải huấn, đúng không? Nếu đúng thì tôi thực sự xen vào việc của người khác, phải cút về nhà tù rồi.”

Thu Diễm lắc đầu: “Không phải.”

Ôn Ngộ Hà nói với Lục Từ: “Nghe chưa, người ta nói không phải.”

Lục Từ chỉ có thể tự ngụy biện, “Tôi chưa từng nói, đờ mờ cậu bớt đoán mò đi.”

Ôn Ngộ Hà phối hợp, “Không phải là tốt nhất rồi, nếu không yêu một tên d* x*m quả là thiệt thòi cho cán bộ cải huấn của chúng tôi.”

Lục Từ chỉ cảm thấy đêm nay thực sự giẫm phải cứt chó, quá xui xẻo. Anh ta kéo cánh tay Thu Diễm: “Chúng ta đi, bớt nói dông dài với loại người này.”

Nhưng không kéo được, Thu Diễm thẳng thừng đẩy tay anh ta ra, thậm chí còn nhích lại dần Ôn Ngộ Hà.

Lục Từ sững sờ.

Nghe thấy Ôn Ngộ Hà nói, “Anh thấy không, người ta không đi theo anh, anh lôi kéo gì đấy.”

Lục Từ nói với Thu Diễm: “Tiểu Diễm, em làm gì vậy? Em uống say rồi, anh đưa em về.”

Thu Diễm vẫn không nói gì, lại hỏi Ôn Ngộ Hà: “Cậu… ở đó có canh giải rượu không?”

Ôn Ngộ Hà do dự một lát, sau đó nói: “Có, tôi nấu cho anh nhé.”

“Được.” Thu Diễm đáp.

Sau đó Ôn Ngộ Hà đỡ anh, hai người chen qua Lục Từ đi đến cửa sau quán cơm Hảo Vận Lai.

Lục Từ sau lưng trợn mắt há mồm.

Đang là giờ ăn khuya, trong bếp sau bận túi bụi. Ôn Ngộ Hà đi vào, các đồng nghiệp đồng loạt hô to như thấy cứu tinh, “Trời ơi, anh Tiểu Hà vừa đi đâu vậy? Tìm anh cả buổi không thấy đâu, bọn em đều không nấu được mấy món sở trường của anh, bận gần chết!”

Ôn Ngộ Hà dẫn Thu Diễm sang bên cạnh ngồi xuống, “Anh cũng thấy đó, giờ tôi không thể quan tâm anh, anh tự chờ đi.”

Thu Diễm ngồi xuống, nghiêng người dựa vào ghế. Ôn Ngộ Hà vừa nhúng khăn mặt vào nước lạnh vừa nói, “Bếp rất nóng, nếu anh không chịu được có thể ra trước ngồi.”

Thu Diễm nói: “Không sao, chịu được.”

Ôn Ngộ Hà đưa khăn mặt cho anh, “Lau mặt đi, có thể thoải mái hơn.”

Thu Diễm nhận lấy lau qua mặt, Ôn Ngộ Hà lại lấy khăn đi, vắt trên cổ mình, bắt đầu nấu ăn.

Có người nhận ra Thu Diễm: “Ơ, đây là anh đẹp trai lần trước đến ăn cơm mà? Cái anh ăn tới mức khiến Tiểu Quân đơ ra ấy?”

Thu Diễm nhíu mày, hả?

Ôn Ngộ Hà thọc cùi chỏ vào người đồng nghiệp kia: “Việc vẫn chưa đủ nhiều, không đủ cho cậu làm đúng không?”

Lại nói: “Còn nước cháo không, múc một ít ra cho tôi nấu bát canh giải rượu.”

Đồng nghiệp vội vàng đi làm việc.

Thu Diễm rất ít khi ở một nơi khói lửa mịt mù, nhân viên đông đúc và nóng hừng hực như vậy, nhưng anh cảm thấy mới mẻ.

Dường như Ôn Ngộ Hà có toàn quyền kiểm soát một khu vực nhỏ chỉ hơn mười mét vuông. Mọi người đều vây quanh hắn, vài câu ngắn ngủi của hắn là có thể sắp xếp mọi thứ trật tự. Nồi bốc hơi nóng, dầu sôi xì xì, từng nồi đồ ăn thơm phức được múc ra. Mọi người gọi hắn là “Anh Tiểu Hà”, rõ ràng hắn không lớn, rõ ràng có đồng nghiệp trông lớn tuổi hơn hắn nhưng họ đều sẵn sàng xem hắn là đại ca.

Thu Diễm thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, thực sự cảm thấy người này là một nhân tài.

Ôn Ngộ Hà bưng thứ gì đó đi đến trước mặt anh, một bát canh màu trắng đục, “Uống đi, uống xong sẽ dễ chịu hơn.”

Thu Diễm nhận lấy chuẩn bị uống, Ôn Ngộ Hà lại nói: “Nóng! Vừa nấu xong, anh cẩn thận.”

Thu Diễm bị bỏng lưỡi kêu xuýt xoa, sau đó thổi từng hơi nhỏ.

Tiểu Quân đột nhiên lại chạy đến, kêu to: “Anh Tiểu Hà ơi, món ếch cay tê của bàn 13 xong chưa, giục điên luôn rồi!”

Sau đó nhìn thấy Thu Diễm ngồi ở góc tường, cô ngẩn người trong chớp mắt, đi tới, “A, đây là anh đẹp trai hôm đó mà! Anh đang uống gì thế? Canh giải rượu? Anh uống say rồi?”

Ôn Ngộ Hà gọi cô: “Ếch chín rồi! Em không có việc gì thì đừng lượn lờ trước mặt người ta.”

Tiểu Quân vẫn không đi, phàn nàn, “Anh Tiểu Hà, đây là bạn anh hả? Lần trước anh ấy không cho anh c** tr*n nấu ăn?” Cô cười nhạo Thu Diễm, “Anh nói anh xem, chỉ tới có một chuyến mà báo hại công việc của em mất đi phúc lợi. Dáng anh Tiểu Hà đẹp như thế không chịu lộ ra nữa, anh…”

Ôn Ngộ Hà nhét thẳng đĩa ếch vào tay cô, “Có làm việc không?”

Tiểu Quân thở hổn hển bưng ra.

Vừa rồi Thu Diễm mặc kệ người ta chế nhạo tuyệt đối không cãi lại, nhưng trong lòng rất ngạc nhiên, thật á? Anh nhìn chiếc áo thun nóng đến mức dính vào người Ôn Ngộ Hà, không biết tại sao mím môi cười hì hì khó mà kiểm soát.

Sau một hồi bận nhất Ôn Ngộ Hà mới có thời gian nhớ ra sau lưng còn có người. Hắn cứ tưởng Thu Diễm tỉnh rượu đã rời đi từ lâu, quay đầu nhìn thế mà vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế.

Hắn không hiểu lắm, ở lại đây làm gì nữa?

Nhưng hắn không thể quan tâm Thu Diễm, không chỉ là một câu nói đơn giản. Hắn của đêm nay không thể quan tâm đến ai khác hơn bao giờ hết, không chỉ là Thu Diễm, mà là tất cả mọi người trên thế giới này.

Nhưng hắn chịu đựng, xào rau, nấu canh theo các bước hắn đã quen, cái muôi lên xuống, dầu trên người trộn lẫn với mồ hôi, dính thành một mảng.

Mãi đến hơn một giờ sáng, ồn ào náo nhiệt mới dần yên tĩnh lại, các nhân viên của quán cùng ăn cơm theo thường lên. Ôn Ngộ Hà nấu xong bữa ăn cho hơn mười người, sau đó nói với anh Báo rằng hắn có việc muốn đi trước.

Anh Báo thấy vẻ mặt hắn hơi mệt, hỏi có liên quan đến cán bộ cải huấn không.

Ôn Ngộ Hà lắc đầu, hai mắt nổi đầy tơ máu, không nói gì cả, quay vào bếp thấy Thu Diễm ngẩn người thì hỏi một câu: “Tôi tan làm rồi, bây giờ về nhà, anh vẫn chưa đi à?”

Thu Diễm hoàn hồn lại, “À, đi, đi.”

Đêm tháng Bảy cũng rất nóng nực, gió không thể xua tan cái nóng, trong lòng Ôn Ngộ Hà như ngọn lửa hừng hực.

Thu Diễm bước đi lảo đảo sau lưng hắn. Ôn Ngộ Hà đột nhiên xoay người lại nhìn anh, “Xe anh đỗ ở đâu? Tôi đưa anh tới, có gọi người lái thay không?”

Thu Diễm lại cười, có vẻ tâm trạng rất tốt, “Không vội, đi bộ một lát, lát nữa rồi gọi.”

Ôn Ngộ Hà nhíu mày, “Tôi không rảnh đi cùng anh, tôi phải về.”

“Ừ.” Thu Diễm đáp một tiếng, phối hợp đi về hướng khác, “Vậy cậu về đi.”

Ôn Ngộ Hà nhìn dáng người lung lay của anh, khó mà nói anh vẫn say hay là dứt khoát đắm chìm trong cảm giác như say nhưng không say không muốn thoát ra. Hắn bất đắc dĩ đi theo, “Chỉ đi cùng anh đến chỗ đậu xe.”

Hai người chậm rãi đi về phía trước, xung quanh càng yên tĩnh, Ôn Ngộ Hà nhìn bóng đêm ảm đạm, mỗi tấc đều như trái tim của hắn.

Thu Diễm đột nhiên nói, “Hôm nay cảm ơn cậu.”

Ôn Ngộ Hà: “Không cần, đánh bậy đánh bạ thôi.”

Thu Diễm lại nói, “Nhưng lần sau đừng như vậy nữa, đừng ra tay, đừng đánh người…” Anh đứng lại nhìn Ôn Ngộ Hà, “Cậu đã hứa với tôi, không có lần sau.”

Ôn Ngộ Hà mặt không biểu cảm nhìn anh, “Được, sau này thấy anh bị lợi dụng tôi tuyệt đối sẽ không ra tay.”

Thu Diễm nói, “Không phải, tôi quen Lục Từ, chúng tôi…” Anh không nói được, đây không phải yêu.

Ôn Ngộ Hà lại nói, “Tôi biết, yêu thôi mà, không có gì phải ngại. Kiểm sát viên Lục đẹp trai lịch sự, hai người còn cùng hệ thống, rất hợp, rất xứng đôi.”

Thu Diễm không chắc hắn đang châm chọc hay nói lời thật lòng, nhìn hắn một lát mới nói, “Tôi đã nói rồi, chúng tôi không yêu nhau.”

Ôn Ngộ Hà không hề quan tâm, “Yêu hay không không cần giải thích với tôi, nếu anh không muốn như vậy, cái này không muốn cái kia không muốn hãy nói rõ với anh ta càng sớm càng tốt, tôi thấy anh ta không thể chờ được nữa.”

Thu Diễm sững sờ, hỏi, “Không thể chờ cái gì?”

Ôn Ngộ Hà tùy tiện nói ra, “Không thể chờ để lên giường với anh chứ gì.”

Thu Diễm rất lúng túng, gương mặt lập tức đỏ bừng, muốn chửi người nhưng không biết phải nói gì.

Đi đến bãi đậu xe, Ôn Ngộ Hà nói, “Tôi đi đây.”

Thu Diễm ngẩn người trước xe một lúc lâu, phản ứng chậm nửa nhịp mới chợt nhận ra Ôn Ngộ Hà đã đi. Dường như anh có rất nhiều điều muốn nói, mượn men say, mượn tâm trạng thả lỏng không giải thích được, anh chạy như điên đuổi theo, thở hồng hộc trước ánh mắt khó hiểu của Ôn Ngộ Hà, hỏi hắn, “Ôn Ngộ Hà, rốt cuộc cậu sao vậy?”

“Sao trăng gì?” Câu nói này của Ôn Ngộ Hà bình thường không có gì lạ, mà đến lúc này Thu Diễm mới phát hiện tơ máu đầy mắt hắn.

“Cậu sao vậy?” Những câu hỏi Thu Diễm vốn muốn hỏi tự dưng biến mất hết, anh muốn hỏi rốt cuộc cậu đang nghi ngờ điều này? Tại sao cậu không tin cảnh sát, không tin thẩm phán? Và tại sao cậu cho rằng tôi không xứng hiểu cậu, quen biết cậu?

Nhưng khoảnh khắc này anh chỉ đến gần nhìn vào mắt hắn, “Cậu sao vậy?”

Đôi mắt Ôn Ngộ Hà đỏ hơn, đôi mắt đỏ như máu Thu Diễm từng thấy một lần lại xuất hiện trước mắt anh lần nữa.

Là vì tức giận à?

Lần trước nhìn thấy đôi mắt như thế này, Thu Diễm cảm giác được trong cơ thể Ôn Ngộ Hà như có ngọn lửa đốt cháy bầu trời, vậy hôm nay lại vì điều gì? Cậu ta đang tức giận điều gì?

Đột nhiên, Thu Diễm nhận ra đêm nay hắn không kiêng nể gì cả như đang trút giận.

Ôn Ngộ Hà nhìn chằm chằm Thu Diễm, hỏi anh, “Anh say rồi đúng không? Nếu anh say tôi sẽ nói cho anh biết.”

Thu Diễm: “Tôi say rồi.”

Ôn Ngộ Hà nói, “Nếu anh biết một sự thật mà những người khác không tin sự thật này, anh sẽ làm gì?”

Thu Diễm suy nghĩ một lát, nói từng câu từng chữ, “Liều mạng với họ.”

Ôn Ngộ Hà đột nhiên bật cười, đôi mắt đỏ bừng kia hung dữ và suồng sã, “Được, liều mạng với họ.”

Comments