Chương 32: Tính nết như kẹo da bò
Dạo này anh Báo bận sứt đầu mẻ trán, quán cơm Hảo Vận Lai đã không thể kinh doanh bình thường một tuần rồi.
Đợt kiểm tra bất ngờ đầu tiên là phòng cháy, đến đây vào giờ cơm trưa. Chỉ mười phút ngắn ngủi đã kiểm tra ra năm mối nguy hiểm ngầm do phòng cháy không đạt tiêu chuẩn, ngay lập tức ra lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh để sửa đổi.
Thậm chí không vượt qua giờ ăn cơm buổi trưa, quán cơm Hảo Vận Lai bắt đầu ngừng kinh doanh từ 12 giờ 30 ngày hôm đó.
Anh Báo thừa nhận quán cơm này được tiếp quản từ người khác, quả thật có vài biện pháp phòng cháy chữa cháy chưa làm đến nơi đến chốn, cam đoan sẽ sửa đổi theo ý kiến chỉnh đốn.
Để không chậm trễ việc kinh doanh, đêm đó anh Báo không ngủ, giám sát quán cơm khắc phục ngay trong đêm. Ngày hôm sau dùng thuốc xịn rượu ngon mời đội phòng cháy đến kiểm tra lại, kết quả lại là nhóm người khác đến. Sau khi kiểm tra một lượt, năm điều nói trước đó đã được khắc phục, nhưng họ lại kiểm tra ra bốn chỗ cần chỉnh sửa tiếp.
Anh Báo hơi sụp đổ, hỏi rằng không thể kiểm tra hết một lần à? Mỗi lần kiểm tra một chút như thế phải kiểm tra đến khi nào? Người phụ trách nói sao anh không tự kiểm tra? Quy định quản lý an toàn phòng cháy để trang trí hả?
Anh Báo chỉ có thể nhận thua, tiếp tục ngừng kinh doanh để chỉnh sửa và tự kiểm tra.
Phòng cháy là phát đầu tiên, năm ngày sau khó khăn lắm mới chỉnh sửa đúng quy định, kinh doanh lại chưa đến nửa tiếng lại có Cục giám sát vệ sinh thực phẩm, thuế công thương, hiệp hội 315, sở lao động lần lượt đến. Anh Báo chết lặng người, quán cơm này mở hơn một năm thực sự chưa bao giờ chào đón nhiều đại thần cùng một lúc như vậy.
Gã hỏi: “Tôi… Đã chọc vào thần tiên nào không nên trêu chọc à?”
Đồng chí của cục vệ sinh thực phẩm trả lời bằng giọng giải quyết việc chung, “Chúng tôi nhận được khiếu nại của người dùng, nói chỗ anh dùng dầu thải, thịt lợn quá hạn, tất nhiên phải đến kiểm tra đối chiếu sự thật.”
Công thương cũng nói là nhận được báo cáo. Anh Báo sờ đầu, mắt to trừng mắt nhỏ với đám nhân viên trong quán, “Ai vậy? Tiên sư đứa nào báo cáo lung tung?”
Đồng chí công thương, “Này! Chú ý ngôn từ.”
Ôn Ngộ Hà đứng sau cùng đám người nhíu mày.
Có hai mươi bản khiếu nại liên quan đến nhiều vấn đề như phòng cháy, kinh doanh thực phẩm hợp pháp, luật lao động, có mua năm bảo hiểm và một quỹ cho nhân viên không. Hảo Vận Lai đóng cửa chỉnh đốn tiếp nhận điều tra đã là chuyện chắc chắn.
Anh Báo và đám nhân viên trong quán đều tin chắc mẹ kiếp bị ai đó chỉnh rồi.
Hôm đó sau khi khó lắm mới tiễn các thần tiên về, một đám người bức xúc chửi ầm lên trong quán đã đóng cửa, “đ*t con mẹ là thằng chó nào?!”
Ôn Ngộ Hà xuyên qua đám người kéo anh Báo, ghé vào tai nói, “Lại đây, em nói chuyện này.”
Hai người ở ngõ sau, Ôn Ngộ Hà kể chuyện đêm đó hắn ra tay đánh Lục Từ, nhưng không nói lý do. Hắn nói, “Em nghĩ chuyện quán mình bị chỉnh, tám chín phần mười là vì em.”
Anh Báo nghe xong nổi giận, “đ*t mẹ loại người gì thế không biết? Hắn là công tố viên lại dùng thủ đoạn này để trả thù mày? Tên gì? Bố tìm người xử hắn.”
“Không không không.” Ôn Ngộ Hà giữ anh Báo đang nổi khùng, “Anh đừng tự rước phiền phức. Tuy cách làm của hắn không ra gì nhưng hợp lý hợp pháp, nếu chúng ta không tìm ra lỗi của đối phương, nếu anh đi xử lý hắn, anh nhất định lại phải đi vào.”
Nói đoạn, Ôn Ngộ Hà đột nhiên nghĩ ra có phải Lục Từ cũng đang chờ hắn làm như vậy không. Nếu hắn lại bốc đồng đi đánh người, đúng lúc tự đưa mình trở về nhà tù một lần nữa.
Anh Báo thở phì phò chống nạnh, “Thế phải làm sao? đ*t con mẹ nuốt không trôi cục tức này.”
“Em có cách.” Ôn Ngộ Hà nói, “Chắc là có thể giải quyết nhanh thôi.”
Anh Báo nhíu mày, “Cách gì.”
“Em nghỉ việc, không làm ở đây nữa. Người kia chỉ nhằm vào em, nếu em không làm việc ở đây, hắn tiếp tục nhằm vào đây sẽ không có ý nghĩa gì.”
Anh Báo trợn mắt: “Đây là cách chó má gì đấy!”
Ôn Ngộ Hà kiên nhẫn nói, “Chỉ có cách này, nếu không thì ngừng kinh doanh một, hai tháng, nghiêm túc làm lại tất cả việc nhỏ không đáng kể đến nơi đến chốn. Nhưng anh cũng biết nhiều công việc như thế, muốn vạch lá tìm sâu luôn có thể tìm ra, chỉ cần em ở đây, chuyện này sẽ không kết thúc.”
Anh Báo im lặng một lúc lâu, gã biết những gì Ôn Ngộ Hà nói là thật.
Gã oán hận đá hòn đá bên chân, “đ*t con mẹ nó!”
Gã hỏi Ôn Ngộ Hà, “Đám người kia chỉnh mày như thế, mày cứ bỏ qua?”
Ôn Ngộ Hà chẳng những không giận mà còn cười, “Chẳng thế thì, anh nghĩ bây giờ em có thể làm gì?”
Thân phận tội phạm tạm tha của hắn không chịu nổi bất kỳ biến động nhỏ nào, anh Báo nói, “Mày chịu đựng tí, chỉ một năm thôi, một năm sau anh Báo đòi lại công bằng giúp mày.”
“Không cần,” Nụ cười trên mặt Ôn Ngộ Hà nhạt dần, từng tia quyết đoán b*n r* từ trong xương cốt chậm rãi xuất hiện, “Em sẽ tính sổ, không tha một ai.”
“Được.” Anh Báo gật đầu, “Đêm lúc đó thêm phần anh vào.”
Ngay trong đêm nghỉ việc, hắn ở nhà đăng nhật ký hành trình. Theo quy định hắn cũng phải báo cáo chuyện này cho viên chức cải huấn.
Nhưng không viết nguyên nhân, chỉ miêu tả đơn giản sự thật khách quan, quán cơm Hảo Vận Lai ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, hắn đã chính thức nghỉ việc.
Thu Diễm trả lời một chuỗi dấu chấm hỏi cho phần xét duyệt của hắn.
Ôn Ngộ Hà nhìn thấy nhưng không định giải thích, thoát khỏi ứng dụng.
Không lâu sau, Thu Diễm gửi wechat: Xảy ra chuyện gì?
Ôn Ngộ Hà nhìn chằm chằm tin nhắn, rời khỏi khung trò chuyện. Hắn thực sự không muốn giải thích những sự thật này cho Thu Diễm. Nếu nói chuyện này không liên quan đến Thu Diễm, ít nhiều cũng có chút liên quan. Nhưng Ôn Ngộ Hà không cho rằng cần phải kéo anh vào.
Bất kỳ quyết định nào hắn đưa ra đều chỉ liên quan tới bản thân hắn, không phải vì ai khác.
Thu Diễm lại không bỏ, giọng điệu trong khung trò chuyện dần mất kiên nhẫn: Nói chuyện!
Lại một câu: Đừng giả chết với tôi.
Lại một câu: Không trả lời tin nhắn của cán bộ cải huấn, không nghe điện thoại cũng là trái quy định!
Ôn Ngộ Hà thực sự không làm gì được anh, gõ mấy chữ: Quán cơm chỉnh đốn, tôi muốn đổi việc khác, không được à?
Thu Diễm trả lời: Quán cơm đang yên đang lành tại sao phải chỉnh đốn? Cậu muốn đổi sang việc gì?
Ôn Ngộ Hà thở dài, đột nhiên cảm thấy tính nết như kẹo da bò của Thu Diễm nếu thực sự yêu ai đó nhất định có thể khiến đối phương nổi điên.
Suy nghĩ một lát, hắn cố gắng trả lời ngắn gọn: Quán cơm muốn nâng cấp mọi phương diện, tôi muốn lập nghiệp.
Thu Diễm trả lời một chuỗi dấu chấm lửng, sau đó nói: Cậu đừng lừa tôi, mấy hôm nay tôi đi ngang qua Hảo Vận Lai, phát hiện không kinh doanh, còn có người kiểm tra bên trong, rốt cuộc kiểm tra cái gì?
Ôn Ngộ Hà nghĩ anh rảnh rỗi đi ngang qua Hảo Vận Lai? Chỗ đó cách sở tư pháp cũng không gần thì phải? Nhưng hắn không hỏi, chỉ nói: Ừ, phòng cháy chữa cháy, công thương, hiệp hội người tiêu dùng đều đã tới.
Hắn không ngờ Thu Diễm phản ứng nhanh đến vậy, hỏi thẳng hắn: Lục Từ làm? Cho nên cậu nghỉ việc?
Ôn Ngộ Hà đọc xong lại cười, ngược lại trở nên khách quan: Không có chứng cứ thì không dễ nói như vậy đâu?
Thu Diễm im lặng một lát, Ôn Ngộ Hà nhìn “đang nhập…” trong khung trò chuyện lúc nhấp nháy lúc biến mất. Một lúc sau Thu Diễm nói: Tôi biết rồi.
Ôn Ngộ Hà chuẩn bị rời khỏi khung trò chuyện, Thu Diễm lại nói: Cậu dự định lập nghiệp gì?
Ôn Ngộ Hà trả lời: Vẫn chưa nghĩ ra.
Thu Diễm lại trả lời một chuỗi dấu chấm lửng: Cuộc sống thì sao? Có vấn đề không.
Ôn Ngộ Hà lời ít ý nhiều: Sống được, có tiền.
Thu Diễm không nói gì nữa, Ôn Ngộ Hà nằm trên giường. Ngày nóng bức nhất, căn phòng không có điều hòa, một chiếc quạt trần trên trần nhà quay kít kít. Toàn thân đều là mồ hôi nóng. Hắn nghĩ, đúng vậy, phải làm gì đây.
Thu Diễm vẫn ở trong phòng lo lắng không yên.
Vốn dĩ sau đêm đó, anh cho rằng xem như hoàn toàn tan vỡ với Lục Từ, không bao giờ chủ động liên lạc với anh ta nữa. Nhưng hôm nay Ôn Ngộ Hà kể lại chuyện này, phản ứng đầu tiên của Thu Diễm đó là chắc chắn có liên quan đến Lục Từ.
Song lúc này bình tĩnh lại, anh hết sức kinh ngạc với “phản ứng đầu tiên” của mình.
Ngày trước, Lục Từ là ánh trăng sáng trong lòng anh, tài giỏi, chính trực, trong sáng.
Nhưng chẳng biết từ khi nào, ấn tượng về chủ nghĩa vị lợi dần dần thay thế ngày trước, hơn nữa ấn tượng này hình như ngày càng ăn sâu bén rễ. Lần đầu tiên Thu Diễm cảm nhận được đã không thể xé nó ra khỏi người Lục Từ được nữa.
Thậm chí, bây giờ Thu Diễm tùy tiện quy chụp thủ đoạn trả thù hèn hạ này cho Lục Từ cũng không cảm thấy không hài hòa, trực giác rằng đây là chuyện mà Lục Từ có thể làm.
Ý nghĩ này vừa khiến anh kinh ngạc vừa khiến anh ghê tởm.
Anh gọi điện luôn cho Lục Từ, không thể gửi tin nhắn văn bản được, sẽ cho người ta không gian để bịa lời nói dối, nhưng rất khó giả mạo giọng điệu trong vô thức của một người.
Một lúc sau mới kết nối, tiếng Lục Từ rất nhỏ, giọng điệu vô cùng bất ngờ: “Tiểu Diễm?”
Câu mở đầu của Thu Diễm là: “Chuyện phòng cháy chữa cháy, công thương, hiệp hội người tiêu dùng đến kiểm tra quán cơm của Ôn Ngộ Hà có liên quan đến anh không?”
Lục Từ sững sờ ở đầu kia điện thoại, lại hỏi, “Ôn Ngộ Hà nói với em?”
Thu Diễm nói: “Cậu ấy không nói, có thể trả lời trực tiếp câu hỏi của em không?”
Tiếng Lục Từ to hơn, “Hắn là tội phạm tạm tha! Sao em có thể tin một người như vậy?!”
Thu Diễm nhíu mày: “Em nói không phải cậu ấy! Em chỉ hỏi anh, chuyện này có liên quan đến anh không?!”
Lục Từ thở phì phò, một lúc sau mới nói: “Em cho rằng anh trả thù hắn vì chuyện kia? Sao có thể…” Chưa nói hết câu, Thu Diễm đột nhiên nghe thấy đầu kia điện thoại có giọng nữ từ xa truyền đến, “Anh Lục…”
Chữ sau chưa dứt lời, Thu Diễm đã không nghe được gì nữa, Lục Từ cúp máy.
Bây giờ là 11 giờ 30 phút đêm, Lục Từ ở cùng một người phụ nữ gọi anh ta là “Anh Lục”.
Thu Diễm không tài nào tưởng tượng được mối quan hệ của hai người. Nếu Lục Từ không căng thẳng đến mức cúp máy đột ngột còn đỡ, có khả năng chỉ là mối quan hệ công việc hoặc bạn bè. Nhưng cuộc gọi bị cắt ở đây, Thu Diễm cảm thấy không phải mình đoán mò không có lý do.
Anh có một… không diễn tả được cảm xúc của mình. Giống như phản bội lại như không liên quan đến bản thân, có một chút tức giận nhưng lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Một người phụ nữ.
Lục Từ thích đàn ông, không thể giả vờ những phản ứng của anh ta với Thu Diễm, nhưng phụ nữ?
Anh cảm thấy, có lẽ Lục Từ vô cùng căn hận bản tính đồng tính luyến ái của mình. Bản tính này sẽ trở thành chướng ngại cho dã tâm của anh ta, khát vọng của anh ta đối với quyền lực. Xã hội nam quyền sẽ không dung thứ cho một người đồng tính nam leo l*n đ*nh cao của quyền lực. Anh ta quyết định sẽ không để bản tính này của mình lộ ra trước mặt người khác.
Thu Diễm chợt nhận ra lúc này mình mới thực sự hiểu Lục Từ. Bây giờ nghĩ lại, lời tỏ tình trước đó quả thực quá l* m*ng, quá hoang đường.
Họ không bao giờ có khả năng ở bên nhau.
Lục Từ nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh: Anh không liên quan đến chuyện em nói, ngày mai anh liên lạc với em.
Thu Diễm vốn không muốn trả lời, nhưng suy nghĩ một lát vẫn gửi một câu: Không cần, không quan trọng. Sau này ngoài công việc ra, không cần có liên lạc gì nữa.
Sau khi gửi câu nói này, anh xóa hoàn toàn khung trò chuyện với Lục Từ.
Lúc tắm lại vô thức nhớ ra giọng cô gái vừa rồi hình như hơi quen tai?
Comments