Chương 37: Ma ám
Thu Diễm xách hộp đựng súp lê mật ong đã đóng gói về nhà, câu hỏi của Ôn Ngộ Hà vẫn văng vẳng trong đầu, “Anh gặp phải chuyện như vậy mà không tức giận chút nào sao?”
Nếu thời gian quay về ba tháng trước, nửa năm trước, Thu Diễm cảm thấy mình chắc chắn sẽ tức điên. Chỉ một lần tỏ tình bị từ chối đã có thể khiến anh giận và “tự hủy tương lai”. Nếu biết mình bị đối phương lừa gạt, một năm bị đối phương nói “Chờ anh”, mặt khác vụng trộm quen người phụ nữ khác, Thu Diễm cảm thấy mình thậm chí muốn giết anh ta.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy bình thường.
Vừa không quá kinh ngạc khi Lục Từ làm ra chuyện cặn bã như vậy, cũng không thấy chuyện này có liên quan nhiều đến mình.
Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy nguyên nhân chỉ có thể là anh thực sự không còn chút tình cảm nào với Lục Từ nữa.
Ba ngày sau, chợ đêm Lục Lâm.
Ôn Ngộ Hà và Trương Nhất Chi vừa mở hàng, Trương Nhất Chi đặt giá đỡ điện thoại trên xe đẩy, đang chiếu một chương trình giải trí. Cô vừa thái thịt chuẩn bị đồ ăn vừa nghe tiếng, lúc làm việc nhìn màn hình một lát.
Ôn Ngộ Hà nhìn sang, “Chương trình gì đây? Toàn con trai?”
Trương Nhất Chi hơi xấu hổ, cười nói, “Hai hôm trước đám Trịnh Tư Tâm tới đây, mấy cô ấy luôn nói về chương trình gì đó, chị thuận miệng hỏi một câu, mấy cô ấy nói hay lắm, giới thiệu cho chị xem. Nói là con gái đều sẽ thích, chương trình tìm kiếm thần tượng nổi tiếng nhất hiện nay.”
Ôn Ngộ Hà vừa cất đồ vừa nhìn thêm mấy lần, quả nhiên toàn là trai đẹp. Hắn nói đùa với Trương Nhất Chi, “Trai trẻ mọng nước, được đấy được đấy.”
“Khụ.” Trương Nhất Chi nói, “Chúng ta chỉ có thể nhìn.”
Ôn Ngộ Hà nói, “Chị Chi này, chị nói xem, trai trẻ như vậy với người như anh Trình, bảo chị chọn, chị sẽ chọn ai?”
“Cần phải nói à, chắc chắn chọn anh Lãng rồi.” Trương Nhất Chi không hề do dự.
Ôn Ngộ Hà hơi kinh ngạc trong lòng, lần trước nhắc đến Trình Lãng với Trương Nhất Chi, cô còn nói vòng vo không chịu thừa nhận, lần này không ngại nữa. Ôn Ngộ Hà hỏi: “Giờ chị với anh Trình sao rồi?”
Lúc này Trương Nhất Chi mới tỉnh táo lại, đấm hắn một cái, “Ranh con, cậu lừa chị nói à.”
Cô nói: “Khụ, không thể nói là tiến triển, nhưng giờ anh Lãnh không từ chối chị đưa cơm cho anh ấy nữa, như vậy cũng rất tốt rồi, những cái khác, tùy duyên thôi.”
Ôn Ngộ Hà cười, cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên bị hình ảnh của chương trình tìm kiếm thần tượng khóa lại. Một cậu trai có ngoại hình thanh tú bước lên sân khấu tự giới thiệu, “Xin chào mọi người, chào các cố vấn, em là thí sinh số 38 Liên Tinh Hồi, đến từ giải trí Lợi Giang.”
Chỉ cảm thấy toàn thân như bị đóng đinh, một tiếng nổ vang lên trong đầu Ôn Ngộ Hà.
Trương Nhất Chi thấy hắn hơi ngẩn người, liếc nhìn màn hình nói, “À chính là cậu này, cậu ta tên Liên Tinh Hồi, hôm đó hội Trịnh Tư Tâm nói về cậu ta. Nói cậu ta đẹp nhất, mấy cô ấy đều bỏ phiếu cho cậu ấy, muốn đưa cậu ấy ra mắt.”
Ôn Ngộ Hà cầm lấy điện thoại trên giá đỡ, gương mặt trúc trắc của Liên Tinh Hồi, tay chân cứng ngắc, sau khi tự giới thiệu xong bắt đầu hát nhảy. Nhưng hát là hát nhảy là nhảy, hai việc này không có cách nào hòa hợp với nhau. Tay chân vô cùng thiếu phối hợp, giọng cũng khàn, hai phút biểu diễn ngắn ngủi đã khiến cậu ta thở không ra hơi. Ống kính chuyển đến nhóm cố vấn, trên mặt họ đều có biểu cảm WTF.
Nhưng bình luận nhảy trên màn hình toàn là “Trời ơi cậu ấy dễ thương quá”, “Lâu lắm rồi mới thấy một người hoang dại như thế trong làng giải trí trong nước”, “Nhìn là biết chưa bị xã hội rèn giũa, như là bị kéo thẳng từ đường phố đến đây”… Một bình luận màu đỏ bắt mắt chạy qua, “Đừng ngây thơ nữa, cậu ta là người của giải trí Lợi Giang, cậu ta chính là nhà đầu tư, ok.”
Liên Tinh Hồi, cậu ta chỉ đứng nói chuyện, thậm chí lúc không nói chuyện là giống Lợi Ninh nhất.
Nhưng sau khi Ôn Ngộ Hà xem hết màn trình diễn của cậu ta đã không nghĩ vậy nữa. Mặt giống như tính cách hoàn toàn trái ngược.
Sự khiếp sợ lúc ban đầu nhìn thấy dần tan đi trong lòng, nhưng gương mặt này, Ôn Ngộ Hà nhìn chằm chằm cậu ta suy nghĩ thất thần, vẫn nhìn rất lâu.
Gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong.
Tối đó Ôn Ngộ Hà hơi mất tập trung, buôn bán qua loa. Lần thứ nhất xàu rau bị dầu nóng bỏng tay, Trương Nhất Chi thấy hắn hồn vía lên mây, dứt khoát nói dọn quán sớm đi. Dù sao thời tiết cũng không tốt, lát nữa mưa thật họ sẽ phiền hơn.
Thế là chưa đến 10 giờ hai người đã về. Trên đường về bắt đầu có mưa thu như hạt đậu, gió xoáy lá rụng, tia nắng gắt cuối thu cuối cùng biến mất, trời đất dường như đìu hiu trong nháy mắt.
Ôn Ngộ Hà đưa áo tơi cho Trương Nhất Chi, còn mình đội mưa ướt rượt về nhà. Hắn không lo tắm rửa, cầm khăn mặt lau đầu qua loa sau đó ngồi ở bên giường cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm tên Liên Tinh Hồi.
Tài khoản xã hội, Baidu bách khoa, các thông tin liên quan đều hiện ra.
Mặc dù chỉ liếc qua vài lần, Ôn Ngộ Hà liền biết những điều này đã không liên quan đến bản thân “Liên Tinh Hồi” nữa, mà là một “Sản phẩm” được nhà đầu tư đóng gói hoàn hảo.
Thực tập sinh của giải trí Lợi Giang, yêu nhạc, ước mơ lớn nhất là trở thành Justin Bieber của Trung Quốc. Rất nhiều tin tức miêu tả cậu ta là thế hệ nam thần tượng thuần khiết mới, tự nhiên đơn thuần, nhưng quyến rũ mà không hề hay biết. Còn có vẻ đẹp rụt rè mong manh, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của người hiện đại, vô cùng k*ch th*ch mong muốn bảo vệ của người hâm mộ.
Ôn Ngộ Hà không có hứng thú với hình tượng ngôn từ do nhà đầu tư tạo ra, hắn xem trang web của chương trình tìm kiếm tài năng, phát hiện chương trình hắn vừa xem đã chiếu từ hơn một tháng trước, hiện tại chương trình đã đi được một nửa chặng đường. Còn một tháng rưỡi nữa sẽ diễn ra trận PK cuối cùng để ra mắt, chỉ cần xếp hạng tổng hợp lọt vào top 10 là có thể nhận được suất ra mắt. Liên Tinh Hồi chỉ có thể đứng thứ 33 trong bảng đánh giá chuyên môn, nhưng lại đứng thứ 11 trong bảng nổi tiếng, đứng thứ 17 trong bảng xếp hạng tổng hợp.
Cậu ta thậm chí đã có fanclub, định hướng dư luận và số liệu bình chọn được cập nhật mỗi ngày.
Nhấn vào weibo cá nhân của Liên Tinh Hồi, lần này Ôn Ngộ Hà lại phát hiện đây không phải blog chính thức đơn thuần bị công ty lấy ra kinh doanh, vẫn giữ lại một số đặc điểm cá nhân của cậu ta. Ngoại trừ nội dung quảng cáo gần đây liên quan đến chương trình tìm kiếm tài năng, nội dung weibo trong trước đó khi còn là người bình thường cũng được giữ lại. Có lẽ công ty cũng biết các thần tượng AI hiện tại không nổi tiếng nên cho phép cậu ta giữ lại một chút “nhân tính” trong phạm vi cho phép. Vừa có thể tăng độ nổi tiếng, vừa có thể chứng thực hình thượng “đơn thuần ngọt ngào” của cậu ta.
Ôn Ngộ Hà xem một lát, cũng không có gì đặc biệt, chắc là những nội dung không thích hợp đã được dọn sạch từ lâu.
Ôn Ngộ Hà không tìm được lai lịch của người này. Nhưng là nghệ sĩ của Lợi Giang Bành, ngoại hình giống Lợi Ninh như vậy, Ôn Ngộ Hà không cho rằng đây là sự trùng hợp.
Hắn không có ai để nói về chuyện kỳ quái này, suy nghĩ một lúc, hắn lưu mấy bức ảnh sân khấu tìm kiếm tài năng của Liên Tinh Hồi rồi gửi cho Giang Tiểu Hàng.
Hắn không nói gì, Giang Tiểu Hàng nhanh chóng trả lời một đống dấu chấm than, “Đây là ai????”
Ôn Ngộ Hà nói: “Người này tên là Liên Tinh Hồi, là thần tượng cuộc thi tìm kiếm tài năng, ngay cả anh cũng hoang mang đúng không?”
Hình như Giang Tiểu Hàng vẫn đang khiếp sợ, một lúc sau mới trả lời: “Sao lại giống thế…”
Ôn Ngộ Hà không muốn thảo luận với anh ta về vấn đề tại sao lại có người giống Lợi Ninh đến vậy, thật ra sau khi xem hết màn biểu diễn đầu tiên hắn đã không thấy giống nữa. Bây giờ chỉ cảm thấy chuyện này kỳ quái, mà Giang Tiểu Hàng là người duy nhất trên thế giới này có thể thảo luận chuyện này.
Hắn có một suy nghĩ cực kỳ hoang đường, nếu không phải hôm nay nhìn thấy Liên Tinh Hồi giống Lợi Ninh như vậy, suy nghĩ này sẽ không bao giờ xuất hiện.
Hắn hỏi: “Liên Tinh Hồi thuộc giải trí Lợi Giang, là nghệ sĩ Lợi Giang Bành ký hợp đồng, anh nghĩ gì về chuyện này?”
Giang Tiểu Hàng lại không có hồi âm một lúc lâu, Ôn Ngộ Hà hơi thiếu kiên nhẫn, lại hỏi, “Anh quen Lợi Ninh từ cấp hai, thân với anh ấy như vậy. Anh nói cho em biết, Lợi Ninh và Lợi Giang Bành rốt cuộc có quan hệ gì?”
Ôn Ngộ Hà không nhìn thấy phản ứng của Giang Tiểu Hàng, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng. Nếu hắn có thể nhìn thấy Giang Tiểu Hàng, hắn sẽ biết lúc này Giang Tiểu Hàng còn kinh ngạc hơn cả hắn.
Giống như Ôn Ngộ Hà, Giang Tiểu Hàng cũng nhanh chóng dùng máy vi tính tìm kiếm tất cả thông tin về Liên Tinh Hồi trên mạng, chương trình, tin tức, weibo, fan club, không tha cái nào. Nhưng khác với Ôn Ngộ Hà đó là sau khi xem xong màn biểu diễn đầu tiên như tai nạn của Liên Tinh Hồi, tâm trạng anh ta vẫn bối rối, đắm chìm trong ảo giác “Tại sao giống Lợi Ninh đến vậy” không thể thoát ra.
“Người hàng hóa” Liên Tinh Hồi được nhà đầu tư đóng gói đã hoàn toàn ẩn thân, trong mắt Giang Tiểu Hàng chỉ giống như Lợi Ninh đầu thai sống lại, một lần nữa quay về nhân gian.
Anh ta không khỏi bật khóc, khi Liên Tinh Hồi lăn lê bò lết trên sân khấu, Giang Tiểu Hàng bên ngoài màn hình khóc như mưa.
Một lúc lâu sau anh ta mới nhìn thấy câu hỏi Ôn Ngộ Hà hỏi mình, lại sững sờ tại chỗ.
Tim anh ta đập mạnh, thình thịch thình thịch như có vô số viên đạn bắn xuyên qua trái tim, khiến lồng ngực anh ta lên xuống như núi đồi nhưng không thể hít thở. Lợi Giang Bành, cái tên này như ma ám, khắc sâu vào tâm trí Giang Tiểu Hàng.
Đây là bí mật lớn nhất, quá khứ bẩn thỉu nhất trong cuộc đời anh ta, là sự hối hận dù cả đời tự làm khổ chôn trong vực sâu cũng không mảy may dễ chịu.
Mà bây giờ, anh ta không ngờ Ôn Ngộ Hà sẽ theo sát không bỏ như thế, thậm chí suýt nữa đã có thể thăm dò đến vấn đề quá khứ dơ bẩn của anh ta. Giang Tiểu Hàng cảm thấy điện thoại trong tay nóng bỏng tay như cái bàn ủi.
Anh ta thở hổn hển một lúc lâu, mắt nhìn chằm chằm ống kính cận cảnh của Liên Tinh Hồi trên chương trình tìm kiếm tài năng. Đó là gương mặt tựa như thiên sứ, là kỳ tích do thần linh thực hiện, khiến anh ta mất mà được lại.
Lần này anh ta tuyệt đối sẽ không để “phép màu” dễ dàng biến mất, anh ta đã nhìn thấy, vậy chính là “phép màu” chỉ thuộc về anh ta, anh ta muốn bảo vệ “phép màu” này.
Giang Tiểu Hàng trả lời Ôn Ngộ Hà: “Không có gì, chú Lợi chỉ quản nghiêm quá thôi. Khi đó có người săn tìm ngôi sao không biết thân phận của Lợi Ninh, muốn ký hợp đồng với cậu ấy. Sau khi chú Lợi biết đã đánh gãy chân người kia.”
Ôn Ngộ Hà lại hỏi, “Với hiểu biết của anh, nếu Lợi Giang Bành biết Lợi Ninh yêu đương, sẽ như thế nào?”
Giang Tiểu Hàng nhìn chằm chằm khung trò chuyện, như thể bị rắn độc cắn một cái, lập tức ném điện thoại đi.
Liên Tinh Hồi trong chương trình vẫn vô tư ca hái, bắt chước màn biểu diễn thiếu nam quyến rũ của ca sĩ nước ngoài nổi tiếng nào đó, bình luận chạy toàn là tiếng hú hét.
Giang Tiểu Hàng si ngốc nhìn chằm chằm, dường như toàn bộ năng lượng, can đảm, thậm chí là sinh mệnh trong cơ thể đã bị cuốn trôi đều đang dần chảy về.
Anh ta nhặt điện thoại lên, bình tĩnh trả lời: “Có lẽ… Sẽ kiểm tra đối phương rất nghiêm khắc, nếu không hợp yêu cầu của chú ấy nhất định sẽ không đồng ý. Lợi Ninh cũng biết, cho nên vẫn luôn không nói với gia đình. Cậu đã sớm biết nguyên nhân rồi.”
Comments