Chương 40

Chương 40

Chương 40: Người đáng thương

Một tuần trước, phòng sách nhà họ Lợi.

Thẩm Nguyên báo cáo tiến độ gần đây của công việc liên quan mà y đang phụ trách, nhắc đến xếp hạng tìm kiếm tài năng của Liên Tinh Hồi, nói rằng bây giờ cậu ta đứng đầu độ nổi tiếng, đứng thứ ba xếp hạng tổng hợp.

Lợi Giang Bành hơi kinh ngạc, “Giờ cậu ta nổi tiếng vậy sao?”

Thẩm Nguyên đáp: “Các cô gái hình như thực sự thích kiểu như cậu ta.”

Lợi Giang Bành cười khẩy một tiếng, “Chỉ là một món hàng thôi.” Sau đó hiếm khi khen Thẩm Nguyên, “Ánh mắt lần này khá đấy.”

Nét mặt Thẩm Nguyên bình tĩnh, “Cảm ơn ông chủ, may mắn thôi.”

Lợi Giang Bành lại nói, “Tôi bảo đưa cậu ta đi chơi, nhưng không muốn cho cậu ta nổi bật như thế. Giờ nổi tiếng thế này, không dễ kết thúc đúng không?”

Thẩm Nguyên nói: “Không sao, nếu ông không muốn, tôi có thể sắp xếp một tai nạn trước đêm chung kết, khiến cậu ta không thể đến hiện trường là xong. Bỏ thi đấu vì chấn thương là được.”

Lợi Giang Bành do dự, “Thôi một thứ nhỏ bé như vậy, cậu ta thích chơi cứ để cậu ta chơi đi, chắc cậu ta cũng không gây ra được tiếng vang gì.”

Thẩm Nguyên lại hỏi: “Hơn một tháng nay cậu ta đều ở trại huấn luyện của ekip chương trình, có cần đón cậu ta ra ngoài ở cùng ông mấy ngày không?”

Lợi Giang Bành gật đầu: “Cậu xem rồi làm.”

“Vâng.”

“Chuyện kia thì sao, tra được manh mối gì chưa?” Lợi Giang Bành hỏi.

Hôm nay Thẩm Nguyên tới đây thật ra chủ yếu là vì chuyện kia. Buổi chiều y vừa lấy được tin tức, sau khi cắt giảm những thông tin không cần thiết, những gì đưa đến trước mặt Lợi Giang Bành đều là thông tin quan trọng.

Là một đoạn ghi âm nghe lén.

Thẩm Nguyên nói: “Tạm thời tôi chưa điều tra được bản báo cáo kia có tồn tại hay không, nên đã lắp thiết bị nghe lén trong phòng thí nghiệm của giáo viên kia, quả nhiên đã nghe được vài thứ hữu ích.”

Đoạn ghi âm đã được chỉnh sửa xuất hiện âm thanh đối thoại của hai người, Ôn Ngộ Hà nói, “DNA tìm được trong cơ thể Lợi Ninh không khớp với DNA của kẻ bắt cóc.”

Hai người trong ghi âm thảo luận về chi tiết vụ án hai năm trước, thảo luận về hai “bằng chứng” đủ để lật đổ toàn bộ phán quyết của tòa. Mặt Lợi Giang Bành tái mét, ngực phập phồng, duỗi tay ném vỡ chén trà trước mắt.

Ông ta cắn răng nói với Thẩm Nguyên, “Sao cậu vẫn thong thả ngồi ở đây?!”

Thẩm Nguyên hít sâu một hơi, “Ông bớt giận trước đã, tôi đã sắp xếp, sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Lợi Giang Bành híp mắt, “Cậu sắp xếp thế nào?”

Thẩm Nguyên nói, “Nếu báo cáo tồn tại, tôi nhất định sẽ tìm ra, hơn nữa sẽ khiến họ trả giá đắt.”

Y lại phân tích cho Lợi Giang Bành nghe, “Thật ra, ông không cần lo lắng quá, chính họ cũng đã nói dù có hai bản báo cáo kia cũng không thể giao cho cảnh sát, vì hoàn toàn không có cách chứng thực nguồn gốc, đều do Ôn Ngộ Hà nói mồm, không được tính. Hai bản báo cáo này không thể đe dọa được ông.”

Lợi Giang Bành cười khẩy một tiếng: “Không thể đe dọa được tôi? Trợ lý Thẩm, cậu rũ bỏ bản thân sạch sẽ đấy.”

Thẩm Nguyên cứng đờ trong chớp mắt, lưng toát mồ hôi, “Không, tôi không có ý này, ông chủ, tất nhiên tôi theo ông.”

“Báo cáo có đe dọa hay không, không do cậu quyết định, cũng không do họ quyết định. Chỉ có một loại đe dọa không được tính là đe dọa, đó là hoàn toàn không tồn tại!” Lợi Giang Bành nói, “Nếu cậu không làm được điều này, sau này không cần xuất hiện nữa.”

“Vâng.” Thẩm Nguyên sợ hãi gật đầu: “Tôi cũng định làm như vậy, ông yên tâm.”

Vụ nổ ở đại học Y Trừng Giang đã làm cả thành phố kinh hãi. Khi Ôn Ngộ Hà được đưa đi cấp cứu nhanh chóng được xác minh thân phận, cảnh sát đi cùng lại thông báo cho sở tư pháp ngõ Hòe Kim. Thu Diễm nhận được cuộc gọi, lái xe đi xuyên qua thành phố vào 1 giờ đêm và xuất hiện bên ngoài phòng cấp cứu.

Lúc nhận được cuộc gọi quả thực khó tin, anh tự sắp xếp, xin ông nội nói với bà nội cho Ôn Ngộ Hà có tư cách dự thính, đưa hắn quay về con đường đúng đắn mà hắn nên đi. Tại sao, lại đưa hắn vào một vụ nổ?

Có rất nhiều người đến bên ngoài phòng cấp cứu lúc nửa đêm, lãnh đạo đại học y và hai cảnh sát. Các lãnh đạo đều nhíu mày thảo luận nguyên nhân gây ra vụ nổ, là do tự phát hay do sự phá hoại nhân tạo bên ngoài.

Thu Diễm nghe một lúc, đây là chuyện tạm thời vẫn chưa thể đưa ra kết luận, anh báo thân phận với cảnh sát, sau đó hỏi: “Lúc nãy các anh đến hiện trường có phát hiện ra gì không?”

Một cảnh sát trong đó nói, “Giờ mới phong tỏa hiện trường bắt đầu điều tra, vẫn chưa rõ nguyên nhân là gì, vẫn chưa kể đưa ra kết luận.”

Thu Diễm lại hỏi: “Người sao rồi? Vẫn ổn chứ?”

Cảnh sát nói, “Một người bị thương nặng hơn, một người nhẹ, chắc là chỉ bị thương ngoài da.”

Thu Diễm hơi sốt ruột, “Rốt cuộc ai nặng ai nhẹ?”

“Nam nặng hơn, cậu ta rất gần vụ nổ, đoán chừng nội tạng và mắt có thể bị thương. Nữ đỡ hơn, cách khá xa, chắc sẽ được ra nhanh thôi.”

Trái tim Thu Diễm lập tức thắt lại.

Cánh cửa của phòng cấp cứu mở ra, một người được đẩy ra, lãnh đạo nhà trường bên cạnh vây quanh. Thu Diễm đứng dậy nhìn, chắc là Quý Nhan. Cô đeo mặt nạ oxy, một phần cơ thể quấn băng vải. Bác sĩ nói cô không sao, chỉ là luồng khí của vụ nổ quá lớn, hiện giờ vẫn đang choáng, sẽ tỉnh lại sớm thôi.

Cô được đẩy vào phòng bệnh, một cảnh sát trong đó đi theo.

Chỉ còn lại Thu Diễm và cảnh sát khác ở lại bên ngoài phòng cấp cứu.

Chờ hơn ba tiếng đồng hồ, khoảng hơn 4 giờ sáng Ôn Ngộ Hà mới được đẩy ra, cảnh sát bên cạnh đã mệt mỏi không chịu nổi. Thu Diễm chạy tới, nhìn thấy hai mắt Ôn Ngộ Hà bị quấn băng vải, ngực cũng thế. Anh giật mình, hỏi bác sĩ chuyện gì xảy ra.

Bác sĩ cởi khẩu trang ra, nói: “Đôi mắt cậu ấy bị ánh sáng mạnh đốt bị thương, tiếp theo còn phải xem tình hình hồi phục. Nếu tình trạng tốt có thể hồi phục phần lớn thị lực, nếu tình trạng không tốt có khả năng sẽ không nhìn thấy được.”

Thu Diễm sững sờ, “Xác suất là bao nhiêu?”

Bác sĩ đáp: “Rất khó nói, dù sao cũng là tổn thương hữu cơ. Các cơ quan như mắt vô cùng yếu ớt, vừa mới phẫu thuật xong, dùng thuốc cũng không thể khôi phục hoàn toàn cơ quan đó về trạng thái trước khi bị thương, chỉ có thể cố hết sức.”

Thu Diễm cảm thấy những chuyện này đến quá đột ngột. Ôn Ngộ Hà là người muốn làm bác sĩ, phải làm kiểm tra chi tiết, sau này sao có thể không nhìn thấy được?

Bác sĩ an ủi anh: “Ngoài mắt, những chấn thương ở ngực và bụng cậu ấy đều có thể chữa khỏi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe thôi.”

“Có điều.” Hình như bác sĩ cũng hơi nghĩ lại mà sợ, “Cậu ấy cũng may mắn thật, nếu gần vị trí nổ thêm chút nữa thôi, rất có thể đã ra đi ngay tại chỗ.”

Vì là tình huống đặc biệt, Quý Nhan và Ôn Ngộ Hà đều ở phòng bệnh riêng, đồng thời sẽ có cảnh sát canh gác ở mỗi phòng bệnh. Cảnh sát nói anh ta chờ Ôn Ngộ Hà tỉnh dậy để làm biên bản, nếu hắn không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, đến 8 giờ sáng anh ta sẽ giao ca với người khác, đến lúc đó đồng nghiệp của anh ta sẽ đến.

Thu Diễm lo lắng vấn đề an toàn, hỏi: “Nếu vụ nổ này là cố ý, thì sự an toàn của nạn nhân bây giờ sẽ là vấn đề đúng không? Cảnh sát có nên tăng cường nhân lực để bảo vệ không?”

Cảnh sát gật đầu: “Chắc chắn rồi, nhưng bây giờ lực lượng cảnh sát cũng có hạn. Vừa phải điều tra vụ án vừa phải bảo vệ nạn nhân, nhiều nhất chỉ có thể cử một người một phòng bệnh, trông coi ngoài cửa.”

Thu Diễm gật đầu, trong lòng anh không cho rằng vụ nổ này do người vận hành máy móc sai sót, hoặc thí nghiệm hóa học của phòng thí nghiệm xảy ra sự cố như đám lãnh đạo nhà trường vừa nói.

Nạn nhân là Ôn Ngộ Hà, vụ nổ này nhằm mục đích lấy mạng hắn.

Rốt cuộc hắn đã chọc phải ai?

Trong lòng Thu Diễm có rất nhiều nghi vấn, lại nhớ đến lần ở túi Tiễn Thanh, Ôn Ngộ Hà đỏ mắt chất vấn Chu Phỉ và Tần Hải Song, tại sao kẻ bắt cóc lại muốn cầm dao giết hắn ngay khi vừa vào nhà.

Cảnh sát đều nói hắn điên rồi, một sinh viên nghèo bình thường như cậu, ai muốn giết cậu? Cậu có gì đáng để bị người khác giết? Giết cậu được gì?

Không ai tin Ôn Ngộ Hà, nhưng lúc này Thu Diễm lại rùng mình, ớn lạnh toàn thân.

Anh đột nhiên cảm thấy Ôn Ngộ Hà đúng.

Thu Diễm thêm một cái giường chăm sóc trong phòng bệnh, mới nằm xuống chưa đến một tiếng thì Thịnh Hoài Nam và Mạnh Bình đến. Ôn Ngộ Hà vẫn chưa tỉnh. Thu Diễm báo cáo những gì mình biết cho hai lãnh đạo, hai người đi trước, bảo Thu Diễm gần đây tập trung xử lý chuyện của Ôn Ngộ Hà.

Chuyện đêm nay rắc rối phức tạp, giấc ngủ bị làm phiền, Thu Diễm không ngủ lại được nữa. Anh ngồi bên giường nhìn Ôn Ngộ Hà bịt mắt truyền nước, cảm nhận được thực thể của bốn chữ “số phận thăng trầm”.

Tiếp xúc lâu như vậy, anh đã biết rõ người trước mắt không phải kẻ ác, cũng không phải tên b**n th** thích xác chết anh nghĩ lúc đầu, mà là một người đáng thương.

Anh sẽ không bao giờ nói những lời này trước mặt Ôn Ngộ Hà. Người này thẳng thắn cương nghị, không cần người khác thương hại hắn, hành vi điệu bộ ngày thường hoàn toàn không khớp với hai chữ “Đáng thương”. Nhưng khi hắn hôn mê bất tỉnh, Thu Diễm như thể nhìn thấy bộ mặt thật của Ôn Ngộ Hà.

Hắn rất đáng thương.

Dựa vào sức một người đi tìm cái gọi là sự thật, vừa cô đơn, vừa dũng cảm.

Thu Diễm cũng không biết tại sao mình cảm thán mãi thôi. Ngoài đáng thương ra, trong lòng còn sinh ra một sự bội phục chưa bao giờ có.

Comments