Chương 41: Cuộc đời của Ôn Ngộ Hà vô cùng xui xẻo
Cảm giác đối với Ôn Ngộ Hà lại phức tạp hơn, nhưng Thu Diễm nghĩ đây là chuyện tốt. So sánh với ba, bốn tháng trước anh hoàn toàn không thể viết báo cáo về người này, bây giờ anh cảm thấy mình đã hiểu được phần nào.
Dưới vẻ ngoài không quan tâm mọi thứ của Ôn Ngộ Hà đều là cố chấp. Sau khi Thu Diễm nhìn rõ lớp bên dưới, đột nhiên cảm thấy gần gũi với hắn hơn rất nhiều.
Nhưng Ôn Ngộ Hà không biết gì, vẫn đang hôn mê.
8 giờ sáng, bác sĩ đến kiểm tra phòng một lần, kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của Ôn Ngộ Hà, nói rằng đều bình thường, chắc một thời gian nữa sẽ tỉnh lại.
Bác sĩ vừa đi, cảnh sát thay ca đã đến. Thu Diễm liếc nhìn, lại là người quen. Cảnh sát hình sự Chu Phỉ và Tần Hải Song đã gặp ở núi Tiễn Thanh lần trước.
Hai người lại không bất ngờ khi nhìn thấy Thu Diễm, “Khi đồng nghiệp tới đây đêm qua tra được thân phận của Ôn Ngộ Hà, chúng tôi đã đoán hôm nay nhất định gặp được anh.”
Thu Diễm nhìn người vẫn chưa tỉnh, “Bây giờ đã điều tra được manh mối gì chưa? Nguyên nhân là gì?”
Chu Phỉ nói: “Mới bắt đầu phân tích vật chứng, vẫn chưa có kết quả chính xác, các đồng nghiệp cũng đang xem camera ở hành lang và phòng thí nghiệm. Phân tích sơ bộ không phải do sai sót khi vận hành máy móc, có khả năng do yếu tố phá hoại bên ngoài.”
“Cũng chính là vụ nổ kh*ng b* do con người tạo ra?”
Chu Phỉ khá là nghiêm túc, “Hiện tại cũng chỉ có khả năng này, giờ chúng tôi cũng không tiện nói cụ thể với bên ngoài, điều tra đến giai đoạn nhất định sẽ công bố.”
Thu Diễm gật đầu, tâm trạng hơi chán nản.
Ôn Ngộ Hà tỉnh rồi, đầu và chân cùng động đậy, Thu Diễm lập tức phát hiện ra và gọi bác sĩ đến.
Kiểm tra lại lần nữa, bác sĩ hỏi cảm giác của hắn, Ôn Ngộ Hà phản ứng vô cùng chậm, khàn giọng nói, “Vẫn ổn.” Lại hỏi, “Tôi mù rồi đúng không?”
Bác sĩ vẫn chưa lên tiếng, Thu Diễm giành nói, “Nói gì đấy, chỉ bị ánh sáng mạnh k*ch th*ch thôi, phẫu thuật rồi, không sao cả.”
Tiếp đó bác sĩ cũng giải thích vài câu, cần phải xem tình trạng hồi phục sau đó, thị lực có khả năng không thể khôi phục như trước, cũng có khả năng mù, nhưng đừng bi quan quá.
Trên mặt Ôn Ngộ Hà không có biểu cảm gì, chỉ khẽ nói, “Tôi biết rồi”.
Tần Hải Song kéo cái ghế ngồi cạnh đầu giường, hỏi hắn: “Ôn Ngộ Hà, chúng tôi là cảnh sát hình sự Chu Phỉ và Tần Hải Song của cục cảnh sát thành phố, lần trước đã gặp, bây giờ cậu có thể làm biên bản với chúng tôi không?”
Thu Diễm hơi lo lắng thể lực hiện giờ của Ôn Ngộ Hà không được, vừa mới tỉnh lại từ vụ nổ và thuốc gây mê liệu đầu óc có đủ tỉnh táo không. Nhưng Ôn Ngộ Hà đã lên tiếng, hỏi Quý Nhan trước, “Cô Quý vẫn ổn chứ? Cô sao rồi?”
Thu Diễm nói, “Cô ấy vẫn ổn, hôn mê một khoảng thời gian, bị thương nhẹ ngoài da, giờ đang nằm ở phòng bệnh khác, có cảnh sát canh giữ.”
Ôn Ngộ Hà ngẩn người một lát, mới nói với cảnh sát, “Được, các anh hỏi đi.”
Các câu hỏi lúc đầu đều là thủ tục thông thường, thời gian nổ cụ thể, quỹ đạo hành động cụ thể của Ôn Ngộ Hà và Quý Nhan hôm qua từ lúc vào phòng thí nghiệm đến lúc nổ. Ôn Ngộ Hà kể chi tiết từng cái một, nhưng thời điểm xảy ra vụ nổ, hắn nói mọi thứ thoạt nhìn không có gì khác thường, lúc nổ hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, và tại sao lại xảy ra.
Nhìn từ biên bản ghi chép, những gì Ôn Ngộ Hà biết sẽ không nhiều hơn những gì cục công an điều tra phân tích. Về nguyên nhân vụ nổ, Tần Hải Song hỏi, “Chúng tôi sẽ phân tích nguyên nhân vụ nổ từ nhiều phương diện, nhưng liên quan đến cậu, chúng tôi muốn hỏi cô Quý Nhan làm việc ở phòng thí nghiệm nhiều năm như vậy, chưa bao giờ xảy ra sự cố gì. Có khả năng vụ nổ này nhắm vào cậu không?”
Thu Diễm dự thính, cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên. Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra, Ôn Ngộ Hà nhếch khóe miệng như đang cười yếu ớt, hỏi ngược lại, “Thế à? Có bằng chứng gì không?”
Tần Hải Song ngẩn người, “Giờ đang điều tra, không phải đang lấy bằng chứng? Nếu có bằng chứng tôi còn cần đến làm biên bản này chắc?”
Ôn Ngộ Hà thản nhiên nói: “Tôi là một kẻ vô danh, sinh viên nghèo, tội phạm tạm tha, có gì đáng để người khác làm to chuyện như vậy đến giết tôi? Tại sao họ phải giết tôi? Giết tôi thì được gì?”
Thu Diễm xem như đã nhìn rõ, Ôn Ngộ Hà đang lấy đạo của người trả lại cho người, đây là những lời mà Tần Hải Song và Chu Phỉ từng nói với hắn, bây giờ hắn trả lại y nguyên.
Thù dai đấy…
Hai cảnh sát cũng tỉnh táo lại, hai người liếc nhau một cái, Tần Hải Song ném quyển sổ tay đi chực nổi cáu. Tính Chu Phỉ ôn hòa hơn, kéo Tần Hải song ra, ngồi trước đầu giường nói chuyện với Ôn Ngộ Hà: “Việc nào ra việc đó, tình huống cậu nói trước đó chỉ có mình cậu biết, sự thật điều tra cho thấy lại không khớp với lời kể của cậu, chúng tôi không tin là chuyện rất bình thường. Nhưng tính chất chuyện này đã khác, cậu là nạn nhân trực tiếp, cần cậu phối hợp với cuộc điều tra của chúng tôi, được không?”
Ôn Ngộ Hà không có biểu cảm gì, nói ngắn gọi, “Được.”
Chu Phỉ hỏi, “Cậu nhớ lại xem, cậu có kẻ thù nào không? Trực tiếp, gián tiếp, suy nghĩ tất cả những ai có khả năng.”
Ôn Ngộ Hà im lặng một lúc lâu giống như nghiêm túc suy tư, sau đó nói, “Kẻ thù à… Tôi lớn thế này, người từng xúc phạm lớn nhất chắc là kiểm sát Lục? Đây cũng là chuyện gần đây, cũng trùng khớp với thời gian của tai nạn này…”
Tần Hải Song trừng mắt, “Kiểm sát Lục? Kiểm sát Lục nào? Kiểm sát viên?”
Thu Diễm đã ngây người, khó tin, “Lục Từ???”
Ôn Ngộ Hà nhếch môi cười một cái, “Đúng đó, quên mất là viên chức cải huấn của tôi có thể làm chứng, gần đây tôi thực sự đã xúc phạm kiểm sát viên Lục, còn xúc phạm nặng nữa chứ.”
Thu Diễm vốn đang nghiêm túc suy nghĩ Lục Từ có nổi điên tới mức mất trí gây ra vụ nổ lớn như vậy không, nhìn thấy biểu cảm của Ôn Ngộ Hà anh đột nhiên hiểu ra, người này, mẹ kiếp vẫn thù dai!
Anh tức giận nói, “Ôn Ngộ Hà, cậu bị điên hả? Cậu bị đập đầu vẫn chưa tỉnh táo đúng không? Chút xung đột giữa cậu và kiểm sát Lục đáng để anh ấy làm chuyện như vậy? Một nhân viên chính phủ cố tình vi phạm pháp luật, còn lộ liễu như thế? Cậu liên lụy bừa ít thôi.”
Ôn Ngộ Hà bị mỉa mai một trận cũng không giận, “Tôi chỉ suy luận vậy thôi, cảnh sát hỏi tôi có kẻ thù không, tôi phải liệt kết tất cả những người có khả năng chứ.”
Thu Diễm cảm thấy người này chắc chắn bị va đập ngu rồi, vừa mới suýt bị nổ ngũ mã phanh thây, sau đó cướp về được cái mạnh vẫn có tâm trạng ở đây tính sổ những chuyện vặt vãnh này?
Tần Hải Song nổi giận, “Ôn Ngộ Hà, bảo cậu phối hợp điều tra cũng vì muốn tốt cho cậu! Cậu không xem trọng tính mạng của mình, nói đông nói tây lãng phí thời gian, vậy chúng tôi cũng khỏi cần tốn công điều tra với cậu nữa!”
Ôn Ngộ Hà không nói gì, trên mặt lại trở lại vẻ mặt không cảm xúc, một lát sau hắn nói, “Vậy làm phiền các anh điều tra giúp một người tên là Ôn Khánh đi, là tội phạm truy nã.”
Thu Diễm lại ngẩn người, Chu Phỉ dừng viết biên bản, hỏi: “Người này có quan hệ gì với cậu?”
Ôn Ngộ Hà chậm rãi nói, “Ông ta là bố tôi, bố ruột.”
Bố… Đầu óc Thu Diễm nhanh chóng nhảy số, trong hồ sơ của Ôn Ngộ Hà lấy được lúc trước để trống cột bố. Hắn nói bố hắn và mẹ hắn không kết hôn, sau đó bố mất tích.
Ôn Ngộ Hà nói: “Tôi nghi ngờ… Chỉ là nghi ngờ, có phải kẻ thù của bố tôi đang đối phó tôi không, cho nên nhờ các anh điều tra giúp tung tích hiện tại của Ôn Khánh.”
Chu Phỉ nói, “Được, nếu là tội phạm truy nã, chúng tôi quay về tra cứu mạng nội bộ là rõ. Bây giờ cậu hãy nói rõ cho chúng tôi những gì cậu biết về Ôn Khánh.”
Ôn Ngộ Hà hơi nghiêng đầu về phía Thu Diễm, Thu Diễm cảm giác được gì đó, hỏi, “Tôi không thể nghe à?”
Tần Hải Song nói, “Tiểu Thu là viên chức cải huấn của cậu, cậu ấy có quyền biết mọi chuyện về cậu.”
Ôn Ngộ Hà bất đắc dĩ nói, “Được thôi.”
Hắn nằm chậm rãi kể: “Lần cuối tôi gặp bố là năm tôi mười tuổi, từ đó đến bây giờ chưa bao giờ gặp nữa.”
Chu Phỉ hỏi, “Năm cậu cười tuổi đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Ngộ Hà nói: “Ký ức của tôi về ông ta cũng không nhiều. Tôi nhớ là mùa hè năm đó, có một ngày cảnh sát đột nhiên xông vào nhà tôi, bao vây cả nhà lại, hỏi tôi và mẹ Ôn Khánh ở đâu. Tiếc là cảnh sát đến chậm, nửa tiếng trước khi họ đến bố tôi có quay về một chuyến rồi đi. Đó là lần cuối tôi nhìn thấy ông ta.”
“Sau đó cảnh sát giải thích với mẹ tôi Ôn Khánh là tội phạm truy nã, mẹ tôi cũng mang tội chứa chấp tội phạm truy nã và bị bắt đi cùng ngày, nhưng được thả ra rất nhanh, vì xác nhận rằng mẹ tôi không biết gì về những chuyện này. Hơn nữa bà ấy và Ôn Khánh không đăng ký kết hôn, không phải vợ chồng trên pháp luật. Bắt đầu từ đó, cái tên Ôn Khánh này đã hoàn toàn biết mất khỏi cuộc sống của tôi.”
“Đây là toàn bộ thông tin tôi biết.”
Thu Diễm vừa mới cảm thấy cuộc đời Ôn Ngộ Hà nhiều chông gai, bây giờ lại cảm thấy hình như từ lúc sinh ra, hắn đã bắt đầu “cuộc đời của Ôn Ngộ Hà vô cùng xui xẻo”.
Comments