Chương 42: Còn có thể hưởng thụ đãi ngộ này?
Sau khi Chu Phỉ và Tần Hải Song rời đi, một cảnh sát khác canh gác ngoài cửa.
Mặc dù Thu Diễm cảm giác mức độ bảo vệ này hơi không đủ, nhưng giữa ban ngày, trong bệnh viện người đến người đi sẽ không có gì không an toàn. Thêm cả bản thân anh, anh vẫn ở lại phòng bệnh, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Ôn Ngộ Hà hỏi anh, “Anh không cần đi làm hả?”
Thu Diễm không vui, “Đi làm? Tôi bắt đầu làm việc từ nửa đêm hôm qua rồi, giờ cũng đang làm việc?”
Ôn Ngộ Hà nhếch miệng, “Anh vất vả rồi.”
Thu Diễm không tiếp lời, một lát sau lại hỏi, “Cậu cũng nghĩ vụ nổ nhắm vào cậu đúng không?”
Ôn Ngộ Hà không nói gì.
Thu Diễm không nhịn được, nhíu mày nói, “Cậu nói gì đi, tôi cũng không phải cảnh sát, lại chưa bao giờ móc mỉa cậu, chẳng lẽ cậu còn thù dai với tôi?”
Giọng Ôn Ngộ Hà hơi bất lực, “Anh bảo tôi nói gì gì, tôi cảm thấy đúng, tôi cảm thấy không đúng, có gì khác nhau không? Chuyện lớn như vậy không có bằng chứng, anh là một nhân viên tư pháp còn nói về cảm xúc với tôi?”
Thu Diễm bị cà khịa nhưng không nổi giận, “Cậu cho rằng người lần này, và người cậu nói muốn giết cậu vào hai năm trước, là cùng một nhóm người đúng không?”
Ôn Ngộ Hà vừa có chút phản ứng, nghiêng cằm về phía Thu Diễm, lại không nói gì.
Thu Diễm hỏi: “Sao cậu không nói gì?”
Ôn Ngộ Hà nói: “Có ai muốn nghe tôi nói đâu, tôi nói gì cũng cho rằng tôi đang ảo tưởng, anh bảo tôi nói gì?”
Thu Diễm nhắc lại, “Tôi chưa bao giờ nói, cũng không có không tin cậu. Bây giờ tôi đang nghe cậu nói.”
Ôn Ngộ Hà thở dài một tiếng, “Anh cũng không thực sự lắng nghe, là trách nhiệm công việc của anh yêu cầu anh nhất định phải nghe. Có lẽ còn thêm chút tò mò hồn nhiên từ bản thân anh, khiến anh muốn nghe. Nhưng tôi đã nói hết những gì có thể nói cho cảnh sát rồi, ngoài cái đó ra tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn lòng tò mò của anh.”
Thu Diễm bị chế nhạo đến mức nói không nên lời, hai tay siết thành nắm đấm.
Ôn Ngộ Hà lại nói, “Thưa cán bộ, nếu anh rảnh có thể làm phiền anh đi thăm cô Quý Nhan giúp tôi không? So với bản thân tôi, tôi lo lắng cho cô hơn.”
Quý Nhan không chết, không bị thương nặng, Ôn Ngộ Hà cảm thấy đây là vạn hạnh trong bất hạnh.
Từ sau khi tỉnh lại hắn đã sinh ra cảm giác nghĩ lại mà sợ, không phải vì bản thân, mà vì hắn lại lần lần nữa liên lụy người vô tội gần gũi bên cạnh.
Lần trước là Lợi Ninh, lần này là Quý Nhan.
Những kẻ xấu trốn trong bóng tối kia cũng sẽ không tha cho người bên cạnh hắn vì chỉ muốn ra tay với hắn.
Thu Diễm đồng ý với hắn, nói rằng cảnh sát đang lập biên bản với Quý Nhan, lát nữa kết thúc anh sẽ đi.
Ôn Ngộ Hà rơi vào im lặng một lúc lâu, hắn đang suy nghĩ, lần tiếp theo đối phương ra tay sẽ liên lụy đến ai?
Trương Nhất Chi? Trình Lãng? Hoặc là, Thu Diễm?
Sức khỏe Quý Nhan không có gì đáng lo, sau khi tỉnh lại và lập biên bản tại phòng bệnh đã xin xuất viện về.
Thu Diễm đến đó, thấy cô cũng không có ai đến đón, anh định đưa cô về.
Trước khi đi, Quý Nhan đến phòng bệnh Ôn Ngộ Hà một lát, Ôn Ngộ Hà nói câu “Em xin lỗi”, Quý Nhan lại giữ vai hắn nói, “Tiểu Hà, em phải kiên trì, đừng từ tỏ, xảy ra chuyện như vậy càng không thể từ bỏ.”
Thu Diễm luôn cảm thấy giữa họ có một vài chuyện, hoặc là họ đã nói về chuyện gì đó, là những điều anh không biết?
Quý Nhan sống trong khu chung cư công nhân viên chức của đại học y, diện tích nhà rất rộng, nhưng nhà rất cũ.
Thu Diễm đưa cô về, tìm hiểu một chút tình hình học hành hiện tại của Ôn Ngộ Hà, Quý Nhan lại không khỏi kể đến chuyện trước kia của Ôn Ngộ Hà. Thu Diễm nghe suốt dọc đường, biết được hắn là sinh viên xuất sắc thật, trí nhớ hơn người. Người học y thực sự phải nhớ rất nhiều thứ, còn hắn bất kể là lâm sàng, thuốc hay bệnh lý đều có thể đứng đầu. Nhưng tính cách khá cô độc, luôn không có bạn bè gì.
Lại nói nguyện vọng ban đầu của hắn là làm pháp y, nhưng gia đình hắn hình như có chuyện gì nên không thể làm nghề này.
Quý Nhan không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng hôm nay Thu Diễm đã hiểu. Mặc dù Ôn Khánh không nằm trong hồ sơ công khai bình thường của hắn vì cuộc hôn nhân của bố mẹ không có hiệu lực, và tội ác và sự “mất tích” trước kia của bố. Nhưng hồ sơ phạm tội của bố ruột chắc chắn sẽ không được thông qua khi điều tra chính trị.
Quý Nhan sống một mình, cô nói mình ly hôn từ lâu rồi, một mình nuôi con gái. Bây giờ con gái đang học ở Mỹ, rất ít khi về. Trong nhà trống không, trước đó bảo Ôn Ngộ Hà đến ở nhưng hắn không đồng ý.
Thu Diễm vội vàng giải thích hắn đã có chỗ ở, là nhà của bố mẹ của đối tượng cải huấn khác, rất gần đây, ngay trong khu dân cư vườn Xuân Phong cách đại học y một con phố.
Quý Nhan lại sững sờ, “Tiểu Hà chưa từng nói với tôi.” Lại cảm thán, “Thằng bé này, chỉ sợ gây thêm phiền phức cho người khác. Chuyện hôm qua, chắc em ấy lại có cảm giác liên lụy đến tôi.”
Thu Diễm hỏi, “Cô cũng cho rằng vụ nổ này nhắm vào cậu ấy, đúng không?”
Quý Nhan suy nghĩ rồi gật đầu, “Chỗ chúng tôi chỉ là phòng thí nghiệm kiểm tra y sinh bình thường, không có công nghệ cao cấp tiên tiến nào phải đánh cắp và hủy hoại nên loại trừ nguyên nhân này, chỉ có thể tìm nguyên nhân từ người, Tiểu Hà… Khả năng nhắm vào em ấy chắc cao hơn.”
Thu Diễm nghe ra Quý Nhan giữ lại lời nói, anh thử hỏi một câu, “Cô Quý, cô biết gì đó đúng không”?
Quý Nhan hơi mệt, ngồi xuống sofa thở dài một hơi, “Rất nhiều chuyện không có chứng cứ, thế giới này sẽ không có ai tin cậu. Nhưng có nên tin người khác hay không, phần lớn thời điểm không phải nhìn bằng chứng, mà là hiểu rõ. Cậu hiểu em ấy, cậu sẽ bằng lòng tin em ấy.”
Trong lòng Thu Diễm sáng lên, anh vừa chợt sinh ra cảm giác này cách đây không lâu, anh nói, “Cho nên cô tin Ôn Ngộ Hà.”
Quý Nhan gật đầu, nhìn Thu Diễm, “Đúng.”
Thu Diễm nói, “Tôi cũng vậy.”
Quý Nhan cười một tiếng, Thu Diễm hơi buồn rầu, “Nhưng cậu ấy không tin tôi.”
“Đừng vội,” Quý Nhan nói, “Tình cảm không vội được, lòng tin cũng vậy.”
Thu Diễm từ chối lời mời của Quý Nhan ở lại ăn trưa, trong viện vẫn còn bệnh nhân bị bịt mắt, anh phải đến chăm sóc người kia ăn cơm.
Vừa đến bên ngoài phòng bệnh đã nghe thấy giọng nói líu ríu quen thuộc bên trong, Thu Diễm đẩy cửa phòng ra, “Trịnh Tư Tâm, ban ngày không đi học không đến sở, chạy tới đây làm gì?”
Trương Nhất Chi và Trình Lãng cũng ở đây, Trương Nhất Chi vừa khóc, hai mắt vẫn đỏ.
Thu Diễm hơi đau đầu, “Mọi người đừng làm lớn như thế, một người khóc một người làm ồn, bệnh phân vẫn cần nghỉ ngơi đấy.”
Trịnh Tư Tâm nhăn mặt, “Sao lại xảy ra chuyện này chứ! Đây là tấn công kh*ng b* à anh Thu!”
Cô dùng giọng hơi hỏi Thu Diễm, “Liệu cậu ấy có bị hủy mặt không?”
Thu Diễm:…
Lúc nào rồi chỉ lo nghĩ đến cái mặt đẹp trai của cậu ta? Thu Diễm tức giận khịa cô một câu, “Có, không thấy mắt cậu ấy như thế à?”
Trịnh Tư Tâm lại muốn than thở, nhìn điệu bộ tình mẹ bao la của hai cô gái, Thu Diễm không còn cách nào khác ngồi bên cạnh, cuối cùng vẫn là Trình Lãng khuyên hai người đi. Lúc gần đi Trương Nhất Chi chỉ hộp cơm đặt trên tủ đầu giường, “Tiểu Thu, đây là cơm trưa tôi nấu, đủ cho cậu và Tiểu Hà ăn, làm phiền cậu chăm sóc em ấy.”
Thu Diễm nhìn sang, bảy hộp cơm xếp chồng trong túi…
Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh lại, Thu Diễm nâng một nửa giường lên để Ôn Ngộ Hà có thể nằm nghiêng ăn cơm. Lại dựng cái bàn ăn nhỏ lên giường, mở từng hộp cơm và đặt lên trên.
Mùi thơm của đồ ăn bay vào mũi, điều dưỡng đi ngang qua cửa cũng không kìm lòng được thò đầu vào nhìn, “Món gì thơm vậy?”
Đồ ăn có nhiều, Thu Diễm lấy một hộp đưa cho anh cảnh sát ngoài cửa, anh và Ôn Ngộ Hà đủ ăn rồi.
Lúc cho hộp cơm, Ôn Ngộ Hà hỏi một câu: “Anh đủ ăn không?”
Thu Diễm ngẩn ra, hỏi, “Tại sao không đủ?”
Ôn Ngộ Hà nói, “Tôi nhớ anh ăn khỏe lắm, một mình có thể chén ba bát tô cơm…”
Thu Diễm lập tức nổi giận, chuyện từ ngày tháng năm nào rồi sao người này vẫn nhớ?! Với lại, đó là do… Lần đầu ăn cơm cậu nấu mà! Đó là vì đồ ăn mới lạ!
Anh cũng không biết bác bỏ kiểu gì!
Vì vậy Thu Diễm đưa cho Ôn Ngộ Hà đôi đũa rồi mặc kệ hắn. Ôn Ngộ Hà bệnh tật dựa vào đầu giường, “Tôi không với đến.”
Thu Diễm chuyển bàn ăn về phía hắn, Ôn Ngộ Hà lại nói, “Tôi không nhìn thấy, có những món gì, cán bộ cải huấn đọc tên món ăn được không?”
Thu Diễm hừ một tiếng, “Không phải đầu bếp sao, ngửi mùi vẫn không biết món gì?”
Ôn Ngộ Hà quả thật dùng sức khịt mũi, “Canh gà, thịt xào rau, thịt viên hầm, cải xoăn xào, còn có muối tiêu… Muối tiêu là cái gì? Tôm?”
“Mũi chó.”
Ôn Ngộ Hà cười nhạt, toàn b* ng*c và bụng hắn không thể cử động, lại mù, động tác cũng cẩn thận, chọc đũa mấy lần toàn chọc vào bàn ăn. Thu Diễm thở dài, “Nói đi, muốn ăn món gì tôi gắp vào bát cho cậu.”
Ôn Ngộ Hà không hề khách sáo bắt đầu gọi món, “Thịt viên hầm đi, rồi thêm chút thịt xào rau, thêm hai cây cải xoăn.”
Thu Diễm gắp cho hắn, thuận miệng hỏi, “Sao không ăn tôm muối tiêu? Chị Chi nấu ngon lắm?”
“Quá phiền, tôi lại không nhìn thấy, không tiện bóc.”
Thu Diễm đặt đũa xuống, “Muốn ăn cứ nói thẳng, vòng vo làm gì, tôi bóc cho cậu là được mà.”
Ôn Ngộ Hà:… Ơ?
Hưởng thụ được cách đối xử “không phải người” này, trái lại không tiện nói tôi thực sự không thích ăn tôm.
Comments