Chương 45

Chương 45

Chương 45: “Đứa trẻ”

Nếu không phải người trước mắt bị thương nặng quấn như xác ướp, Thu Diễm cảm thấy mình nhất định sẽ cho hắn một đấm.

Cho cậu giả vờ!

Nhưng lúc này anh chỉ có thể cắn răng nghiến lợi hỏi, “Cậu biết là tôi?”

Ôn Ngộ Hà như thể hoàn toàn không cảm nhận được cơn giận của anh, gật đầu rất khẽ, “Lúc đầu không chắc chắn lắm, khi anh hỏi tôi có biết con sông kia không, tôi đã chắc chắn chính là anh.”

Thu Diễm càng giận hơn, đồng thời rất mê man.

Ôn Ngộ Hà như là biết anh không hiểu, “Ngày anh đến quán trọ tìm tôi, thật ra tôi đã nhìn ra.” Hắn khẽ gõ nhẹ vào khóe môi mình, “Anh có một nốt ruồi ở đây, rất đặc biệt, còn có hình dạng môi của anh, tôi nhớ được.”

Thu Diễm rất muốn lao vào nhà vệ sinh soi gương nhìn môi mình, rốt cuộc có hình dạng gì đặc biệt?

Ôn Ngộ Hà nói: “Anh không thay đổi gì nhiều, mặc dù năm đó tôi quá nhỏ, nuốt thuốc lại đuối nước, không tỉnh táo lắm, chỉ liếc anh một cái, cũng chỉ nhớ rõ cái liếc đó.”

Cứ nghĩ rằng khả năng nhẫn nại của người này quả thực như Ninja rùa chuyển thế tái sinh, Thu Diễm lại giận không có chỗ trút. Mặc dù suy nghĩ kỹ một chút, Thu Diễm cũng không biết tiết lộ tầng thân phận này, mối quan hệ của hai người có thay đổi gì không. Họ vẫn là viên chức cải huấn và tội phạm tạm tha, sẽ không trở thành bạn bè vì điều này. Nhưng nghĩ đến việc Ôn Ngộ Hà trắng trợn đã biết còn giả hồ đồ trước mặt mình, anh cảm thấy chuyện này không thể tha cho hắn dễ dàng như vậy được.

 Anh nói: “Nếu cậu biết, tại sao không nói cho tôi?”

Ôn Ngộ Hà mấp máy môi, vẫn chưa kịp nói gì thì điều dưỡng đẩy xe thuốc đi vào, nói hôm nay phải truyền xong, các loại thuốc chữa vết thương và thêm dinh dưỡng. Thu Diễm hỏi cái này mất bao lâu mới truyền xong, điều dưỡng nói khoảng năm, sáu tiếng.

Ôn Ngộ Hà không nhịn được “A” một tiếng.

Điều dưỡng nói mấy hôm nay ngày nào cũng truyền nhiều nước như thế, nếu không thì dùng kim tiêm tĩnh mạch, tránh cho ngày nào cũng phải đâm vào mạch máu. Ôn Ngộ Hà đồng ý. Sau khi cắm kim tiêm tĩnh mạch truyền nước, Thu Diễm nhìn nửa dưới gương mặt lộ ra ngoài của Ôn Ngộ Hà cũng biết lúc này hắn chắc chắn thiếu kiên nhẫn đủ kiểu.

Bị quấy rầy như thế, cảm xúc tức giận của Thu Diễm đã dịu lại, nhưng cũng không có ý định để Ôn Ngộ Hà cứ lừa gạt cho qua như vậy. Anh hỏi tiếp, “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đâu.”

Ôn Ngộ Hà nhếch miệng cười, “Nói gì với anh? Nói với anh rằng người năm đó anh liều mạng cứu từ dưới sông lên, bây giờ đã trở thành tội phạm?”

Thu Diễm muốn nói cậu khác với tội phạm bình thường, nhưng anh nhịn, chỉ nói, “Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.”

Ôn Ngộ Hà không nói gì, Thu Diễm đột nhiên không muốn để ý tới hắn, vẫn đang giận.

Một lúc lâu sau, Ôn Ngộ Hà chậm rãi nói, “Xin lỗi, Thu Diễm.”

Hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi tên mình, còn là lần đầu tiên chịu thua. Thu Diễm ngẩn người trong chớp mắt, cảm xúc tức giận nhanh chóng tiêu tan.

Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng không nghe ra tức giận. Ôn Ngộ Hà lại nói, “Quả thực tôi cố tình giấu anh, một mặt là nguyên nhân tôi vừa nói, mặc khác, chuyện của tôi quá phức tạp, cũng không muốn có quá nhiều người liên quan đến tôi.”

Một lát sau, Thu Diễm nói, “Được thôi, chuyện này chờ cậu khỏi tôi sẽ truy cứu sau.”

Tiếp đó hỏi, “Sau đó thì sao, sau khi tôi cứu cậu, lại xảy ra chuyện gì?”

Ôn Ngộ Hà lại cười: “Anh muốn làm dịch vụ hậu mãi hả? Người ta nói giết người thì phải lo chôn, anh đây cứu người còn lo sau này họ sống thế nào?”

Thu Diễm nhíu mày, anh cũng không nhịn nữa: “Tôi không biết thói quen này của cậu từ đâu ra, xem lòng tốt của người khác là lòng lang dạ thú.”

Nụ cười của Ôn Ngộ Hà chậm rãi biến mất, bình tĩnh đáp: “Cũng chẳng có gì, mẹ tôi bị điều tra một khoảng thời gian rồi được thả ra. Lúc bà ấy bị điều tra tôi đã được đưa về quê Đồng Thành, sau khi được thả bà ấy cũng quay về Đồng Thành. Sau này vẫn sống ở đó, bà ấy đi làm tôi đi học, lên cấp ba bà ấy tìm cho tôi một trường nội trú, sau đó cũng rất ít gặp bà ấy. Sau nữa tôi lên đại học càng không có liên lạc gì.”

Hắn nói, “Mẹ tôi là người ghét cái ác như kẻ thù, cảm thấy Ôn Khánh đã hại cả đời bà, bà ấy không muốn có bất cứ liên hệ gì với họ Ôn nữa, kể cả tôi. Tôi cảm thấy tôi cũng không có lý do hận bà ấy. Mặc dù bà ấy kéo tôi chết một lần, nhưng sau đó chu cấp cho tôi đi học, học phí đại học vẫn là bà ấy cho. Tôi đã cảm kích lắm rồi. Lúc nãy tôi hỏi cảnh sát mẹ tôi có biết Ôn Khánh là đặc vụ ngầm không, thật ra tôi biết cho dù mẹ tôi biết cũng sẽ không tha thứ cho bố tôi. Nằm vùng, chống tội phạm đều là đại nghĩa, nhưng đối với bà ấy, đại nghĩa không liên quan gì đến cuộc sống của bà ấy, cuộc đời bà bị hủy hoại là bị hủy hoại.”

Thu Diễm cũng nghĩ, tại sao trong lúc hoạt động ngầm Chu Chính Tân vẫn lập gia đình thứ hai? Là vì môi trường nằm vùng yêu cầu? Hay là ông ấy không kiềm chế được cảm xúc? Hết thảy đều không thể biết, chỉ có bản thây ông ấy biết.

“Cậu có hận bố cậu không?” Thu Diễm hỏi. Anh nhớ Quý Nhan nói Ôn Ngộ Hà muốn học khoa pháp y, nhưng vì một số lý do gia đình nên không được. Bây giờ nghĩ lại chắc là thân phận tội phạm truy nã của Ôn Khánh không đạt yêu cầu kiểm tra chính trị.

Ôn Ngộ Hà lại lắc đầu, “Đối với tôi, ông ấy chỉ là cái bóng rất mơ hồ. Kể cũng lạ, trí nhớ của tôi không kém, nhiều năm trước chỉ gặp anh một lần tôi cũng có thể nhớ rõ. Nhưng tôi không nhớ rõ cuộc sống trước năm mười tuổi.”

Nghỉ hè năm mười tuổi, Ôn Ngộ Hà bị mẹ dụ dỗ nuốt một lượng lớn thuốc ngủ rồi chết đuối, đúng lúc được Thu Diễm chơi dưới sông cứu được.

Thu Diễm nghi ngờ, “Là vì… thuốc?”

Ôn Ngộ Hà lắc đầu, “Không rõ, có lẽ yếu tố tâm lý nhiều hơn. Lợi Ninh học tâm lý học ứng dụng, từng phân tích với tôi, có lẽ ý thức tự vệ của tôi sinh ra hiệu ứng che chắn, tự động che đậy ký ức trước đó.”

“Nhưng,” Hắn lại nói, “Lúc đó uống nhiều thuốc như vậy, vẫn để lại chút di chứng…”

Thu Diễm đã đoán được, “Cho nên dạ dày cậu luôn không khỏe.”

Ôn Ngộ Hà gật đầu, “Đúng.”

Lần đầu tiên gặp nhau, Thu Diễm đã thấy người này đau dạ dày tới mức suýt chết, thì ra gốc bệnh ở đây.

Lợi Ninh, Ôn Ngộ Hà vừa mới nhắc đến Lợi Ninh, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc đến cái tên này trước mặt Thu Diễm. Thu Diễm muốn hỏi chút gì đó, không biết tại sao anh cảm thấy mọi thứ liên quan đến Lợi Ninh đều khiến anh ra sinh ra một cảm xúc phức tạp khó tả. Là điều mà trước đây anh chưa từng trải qua, không thể gọi tên, khó diễn tả bằng lời.

Nhưng vẫn không nhịn được, anh hỏi, “Lợi Ninh… Tình cảm của hai người chắc là tốt lắm?”

Anh cũng không biết tại sao lại quan tâm đến vấn đề tình cảm của Ôn Ngộ Hà, rõ ràng nó không liên quan gì đến công việc của anh. Anh có thể quan tâm mọi thứ về Ôn Ngộ Hà, nhưng vấn đề tình cảm trước đây không hề nằm trong phạm vi công việc của anh.

Ôn Ngộ Hà cũng không ngờ Thu Diễm sẽ hỏi như vậy, nhưng lúc này hắn không tỏ ra kinh ngạc, chỉ im lặng một lát rồi nói, “Đúng, rất tốt.”

“Tốt đến mức… Cậu có thể từ bỏ nửa đời sau của mình vì anh ta?”

Thu Diễm nói xong lời này mới nhận ra cực kỳ không ổn. Vụ án của Lợi Ninh rõ ràng có ẩn tình, Ôn Ngộ Hà đã xác nhận ngay từ đầu là có người nhắm vào hắn chứ không phải Lợi Ninh. Nếu không phải hắn cô đơn dũng cảm kiên trì đến bây giờ, cũng sẽ không có “xác nhận” này.

Hắn đang làm một việc hắn tin tưởng chắc chắn và đúng đắn, đối mặt với một vụ án hình sự có nghi vấn. Thu Diễm biết mình không nên dùng câu hỏi mang tính cảm xúc để tìm hiểu một chuyện nghiêm túc như vậy.

Quả nhiên, Ôn Ngộ Hà lắc đầu, “Chuyện này không liên quan đến bản thân tôi, chỉ liên quan đến sự thật.”

Thu Diễm im lặng.

Thuốc trong chai truyền chậm rãi nhỏ giọt từng chút một, Thu Diễm nhìn một lúc, hơi ngẩn người. Sau khi định thần lại, anh chợt nhận ra đây là khoảnh khắc hắn “chân thành” nhất từ khi quen biết Ôn Ngộ Hà đến nay.

Tảng đá và tấm thép cố chấp trước đó, hôm nay hiếm khi để lộ hình ảnh tinh thần, thể hiện sự chân thành với anh.

Ôn Ngộ Hà kể về cha mẹ, kể về những trải nghiệm của mình, thậm chí còn nhắc đến Lợi Ninh. Những điều này đều là một mặt mà trước kia hắn che giấu tuyệt đối với Thu Diễm.

Thu Diễm không biết điều này có liên quan với việc thân phận “ân nhân cứu mạng” của anh cuối cùng cũng bị tiết lộ hay không. Nhưng anh có xu hướng cho rằng sau khi tuyên bố thân phận này, Ôn Ngộ Hà có thể xem anh là “người của mình” trong thời gian ngắn.

Có đáng để vui mừng không?

Trong lòng Thu Diễm một nửa vui mừng, một nửa hơi chát.

Anh nói, “Thật ra, năm đó sau khi cứu được cậu, người của đồn công an nhanh chóng đến đưa hai người đến bệnh viện. Sau đó tôi còn đến bệnh viện tìm cậu, nhưng không tìm được. Say này, thỉnh thoảng nhớ lại chuyện này, tôi sẽ nghĩ không biết đứa trẻ tôi cứu bây giờ thế nào rồi.”

Ôn Ngộ Hà hơi không hài lòng với danh từ “đứa trẻ” trong lời Thu Diễm. Hắn nhỏ tuổi hơn Thu Diễm, nhưng do kinh nghiệm nên nhìn Thu Diễm luôn cảm thấy anh mới là đứa trẻ. Vì vậy khi lên tiếng lại mang chút bất cần đời, “Anh nói xem, anh… Làm một việc cũng có thể nhớ lâu như vậy, nếu ai đó có dính líu gì với anh sẽ thảm lắm, có thể bị anh càm ràm cả đời.”

Thu Diễm bị nói mà bật cười, “Tôi Đường Tăng thế cơ à?”

Ôn Ngộ Hà cũng cong khóe miệng, không nói phải, nhưng nửa dưới gương mặt viết đầy chữ “Phải.”

Thu Diễm rất thích bầu không khí lúc này không giải thích được, không khỏi thừa thắng xông lên, “Ôn Ngộ Hà, cậu biết một vài chuyện đúng không? Lần trước tôi uống say, cậu nói cậu biết một sự thật mà không ai tin, đó là gì?”

Anh không chắc Ôn Ngộ Hà nhất định sẽ nói cho anh biết. Nhưng nếu có một chút khả năng Ôn Ngộ Hà sẽ nói cho anh biết, thì lúc này đây hẳn là thời cơ gần khả năng này nhất.

Nhưng Ôn Ngộ Hà im lặng.

Thu Diễm suy nghĩ một lát, “Hôm qua lúc đưa cô Quý về, cô ấy cũng nói giống vậy, cô nói cô tin cậu. Ôn Ngộ Hà, mặc dù tôi không biết cậu đã điều tra được gì, nhưng tôi muốn nói rằng thật ra tôi cũng tin cậu.”

Ôn Ngộ Hà chậm rãi nói, “Cô Quý đã giúp tôi, anh xem bây giờ cô gặp phải cái gì.”

“Thu Diễm, không ai có thể giúp tôi. Những thứ tôi điều tra được không đáng kể, thậm chí quân địch ở đâu cũng không rõ.”

Trong lòng Ôn Ngộ Hà cũng có chút cảm xúc phức tạp khó tả, hắn không biết tại sao Thu Diễm tin hắn. Chỉ vì đột nhiên biết được tội phạm tạm tha trước mắt còn có tầng thân phận khác, là đứa trẻ rơi xuống nước anh đã cứu nhiều năm? Vì chút “tiền duyên” chẳng liên quan như thế đã xác định mình không phải người xấu?

Người này thực sự quá đơn thuần, Ôn Ngộ Hà nghĩ. Một người đơn thuần như vậy cần gì phải cuốn vào cuộc đời đã như một nắm đay rối của hắn chứ.

Nhưng Thu Diễm đã bắt đầu phân tích của mình, “Đến bây giờ cậu cũng không phủ định suy luận của cậu trong phiên tòa khi đó, cậu nói mục tiêu ban đầu của kẻ bắt cóc là cậu chứ không phải Lợi Ninh, và cậu nói trong cơ thể Lợi Ninh có dấu vết bị tấn công t*nh d*c. Cậu nghi ngờ người tấn công t*nh d*c anh ấy không phải là kẻ bắt cóc công khai thú nhận?… Nếu cậu không phủ định, như vậy tôi giải dụ hai điều này đều là sự thật cậu đã kiểm chứng. Như vậy, cậu đã biết hung thủ thực sự g**t ch*t Lợi Ninh?”

Phân tích đến đây, Thu Diễm cũng rơi vào khiếp sợ. Nếu đúng là vậy, thì vụ án bắt cóc tống tiền hai năm trước thực sự phải lật lại bản án tái thẩm!

Nhưng Ôn Ngộ Hà hờ hững nói, “Khiến anh thất vọng rồi, tôi không giỏi như vậy, tôi không biết ai là hung thủ.”

“Thế nhưng,” Cuối cùng hắn cũng thừa nhận với Thu Diễm, “Tôi thực sự đã điều tra được vài thứ, kẻ giết Lợi Ninh là một người khác.”


Bưởi: Tiểu Ôn ơi nghiệp tụ vành môi, mình uốn lưỡi bảy lần trước khi nói nha em không sẽ bị càm ràm cả đời đó =)))

Comments