Chương 48: Xin mời cậu đeo vòng
Mười ngày sau Ôn Ngộ Hà mới được bác sĩ cho phép tắm rửa, phần trước ngực vẫn chỉ có thể dội nước sơ qua. Những vết bỏng đó vẫn cần thời gian hồi phục, nhưng tình hình hồi phục bên trong rất tốt, sau khi kiểm tra chắc sẽ không để lại di chứng.
Năm ngày sau mắt mới chính thức cắt chỉ lần thứ nhất. Đó là buổi chiều, bác sĩ và điều dưỡng kéo kín tất cả rèm cửa phòng bệnh, không bật đèn, trong phòng tối tăm. Bác sĩ dặn hắn mở mắt chậm nhất có thể, cho đủ thời gian thích nghi với ánh sáng, khi nhìn thấy đồ vật, xem xem có sinh ra hình ảnh không.
Khoảnh khắc Ôn Ngộ Hà mở mắt ra, Thu Diễm nhắm mắt luôn. Anh không ngờ mình căng thẳng hơn người trong cuộc, bất giác cho tay vào túi áo khoác nắm lại.
Nghe thấy Ôn Ngộ Hà nói, “Sao tối thế, không bật đèn hả?”
Thu Diễm giật thót, vừa lên tiếng lại cà lăm, “Cậu cậu, không nhìn thấy? Không nhìn thấy ai cả?”
Ôn Ngộ Hà chớp mắt, “Chỉ có mấy cái bóng.”
Trái tim Thu Diễm chùng xuống, bác sĩ bảo điều dưỡng kéo rèm cửa ra một khe nhỏ, trong phòng sáng hơn. Một tay Ôn Ngộ Hà che ánh sáng đột nhiên chiếu tới, lập tức nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra và nói, “À, thấy rồi.”
Tất cả mọi người mới thở phào, bác sĩ nói, “Có lẽ vẫn cần thời gian thích nghi, gần đây đừng đến những nơi có ánh sáng mạnh, buổi tối đừng bật đèn trần trong phòng, mở đèn bàn là được, làm quen một khoảng thời gian trước đã.”
Sau khi dặn dò những mục cần chú ý sau đó, đám người rời đi, Ôn Ngộ Hà vẫn dùng tay che mặt, chặn hướng ánh sáng lọt vào. Thu Diễm lại kéo rèm cửa lại, Ôn Ngộ Hà nói, “Lại không nhìn thấy rồi, không thấy gì cả.”
Rèm cửa này không phải loại che nắng hoàn toàn, chỉ là trong phòng rất tối thôi. Thu Diễm nghĩ đến một khả năng, Ôn Ngộ Hà đã tự nói ra trước, “Có lẽ tôi… bị quáng gà rồi.”
“Đừng nói vớ vẩn, bác sĩ cũng không nói như vậy, chỉ cần thời gian thích nghi.”
Ôn Ngộ Hà thở dài, đột nhiên cười một tiếng.
Thu Diễm hỏi, “Cậu cười gì?”
Ôn Ngộ Hà nói, “Lần sau nếu anh lại bị người ta bắt nạt trong ngõ nhỏ, tôi không cứu được anh nữa rồi.”
Thu Diễm lập tức đỏ bừng mặt: “Đừng nói lung tung, lần đó là tôi uống say.”
“Ừ.” Ôn Ngộ Hà nói, “Tên khốn kia bị phá vỡ đã hiện nguyên hình, chắc bây giờ cũng không dám tìm anh nữa.”
Bị nói như vậy, Thu Diễm mới giật mình nhận ra đã lâu rồi không liên lạc với Lục Từ.
Từ sau khi vô tình trông thấy quan hệ của anh ta và Hứa Đa Tư, những chuyện sau đó cần đến viện kiểm sát anh đều nhờ đưa cho đồng nghiệp khác. Chắc chắn Lục Từ sẽ không liên lạc với anh nữa. Thu Diễm cảm thấy nhiều năm quen biết trước đây lại như không có dấu vết. Anh cho rằng mình sẽ luyến tiếc đôi chút, nhưng thậm chí không cảm thấy tiếc cho tình bạn này.
Đến khi mắt ổn định hơn chắc là có thể xuất viện, Thu Diễm hỏi Ôn Ngộ Hà, “Cậu có dự định gì tiếp theo chưa?”
Ý là anh tiếp tục điều tra vụ án, nếu nghi ngờ Lợi Giang Bành, dù sao cũng phải làm gì đó.
Nhưng Ôn Ngộ Hà không tiếp lời, “Mở lại quầy hàng kiếm tiền, chậm trễ lâu như thế, phải uống gió tây bắc rồi.”
Thu Diễm nói, “Liên Tinh Hồi kia… có nên bắt đầu từ cậu ta không?”
Ôn Ngộ Hà đi thẳng vào nhà vệ sinh, soi gương nhìn bản thân một lúc, nhất là mắt. Thoạt nhìn ngũ quan vẫn như cũ, nhưng trên mắt có thêm một vết sẹo, trở nên vô lại hơn nhiều, phối hợp với quả đầu húi cua và cơ thể, bây giờ không cần treo bảng tên cũng có thể nhìn ra mấy chữ “Tội phạm tạm tha”.
Hắn làm như không nghe thấy câu hỏi của Thu Diễm, la một câu với bên ngoài, “Tôi muốn gội đầu, cho tôi mượn dầu gội của anh.”
Thu Diễm không thể làm gì, “Ở trên kệ cậu tự lấy đi, dùng tự nhiên.”
Ôn Ngộ Hà gội đầu tắm rửa, tắm mất nửa tiếng mới ra ngoài, toàn thân sáng bừng hẳn lên. Đồ lót được Thu Diễm mua ở siêu thị, áo khoác mặc của Thu Diễm, kích thước hơi nhỏ, nhưng Thu Diễm mặc rộng thùng thình, Ôn Ngộ Hà mặc vào lại thành vừa người, cũng được.
Trong thời gian đó, Thu Diễm ở bên ngoài cũng suy nghĩ rõ ràng, Ôn Ngộ Hà không thể nói rõ cho anh những tính toán trong lòng.
Hắn muốn điều tra, muốn báo thù đều là chuyện riêng của hắn. Cho dù đêm tối quý giá hiếm có kia đã bộc lộ cõi lòng với anh, tạm thời phân anh là “người của mình”. Nhưng không có nghĩa là Thu Diễm thực sự được đưa vào trong kế hoạch cuộc sống tương lai của hắn.
Chỉ là người dự thính thôi.
Nghĩ đến đây, Thu Diễm cũng không định hỏi tiếp nữa. Anh muốn biết kế hoạch của Ôn Ngộ Hà sẽ luôn có những cách khác.
Một ngày trước khi xuất viện, Thu Diễm quay về sở nộp đơn, lại làm một số thủ tục rồi nhận đồ.
Sau đó, ngày hôm sau đến bệnh viện đón Ôn Ngộ Hà xuất viện, lái xe đưa hắn về thẳng nhà. Đến khu dân cư vườn Xuân Phong, dừng xe dưới tầng, Ôn Ngộ Hà nói cảm ơn anh, xuống xe chuẩn bị rời đi, Thu Diễm gọi hắn lại, “Khoan đã, có chuyện này muốn nói với cậu.”
Ôn Ngộ Hà lại ngồi vào, “Chuyện gì?”
Thu Diễm nghiêng người lấy một cái hộp nhỏ từ ghế sau, đưa tới, “Tôi cố ý xin cái này từ sở, sau này cậu phải đeo nó mỗi ngày.”
Ôn Ngộ Hà nhận lấy, nhìn thấy mấy chữ trên hộp, “Vòng tay theo dõi định vị (chuyên gì cho tư pháp).
Hắn lập tức ngẩn người, “Không thể nào? Đây chẳng phải… vi phạm quy định xã hội mới phải đeo cái này mà? Anh đã giảng trong buổi học đầu tiên rồi, tôi không vi phạm điều nào trong bốn điều ABCD kia đúng chứ?”
Thu Diễm lẳng lặng thưởng thức vẻ mặt sốt ruột của hắn, xong mới thong thả giải thích, “Đúng, cậu không vi phạm, bình thường không cần đeo cái này. Nhưng cậu quá đặc biệt, không có tội phạm tạm tha nào gặp những chuyện như cậu, vì an toàn của cậu, đặc biệt xin mời cậu đeo vòng.”
Ôn Ngộ Hà ngơ ngác đến mức không biết nên nói gì, môi mở ra lại mím chặt, cắn răng lại nghiến răng, cuối cùng rặn ra mấy chữ, “Cán bộ cải huấn, anh chơi tôi đấy à?”
Thu Diễm rất tự tin, không hề chột dạ, “Tôi chưa bao giờ lấy công việc ra làm trò đùa, cũng không lấy công việc làm loạn. Thực sự chỉ vì an toàn của cậu, đây cũng không phải theo dõi, như vậy lần tiếp theo nếu cậu gặp phải nguy hiểm gì, dù cậu không kịp kêu cứu tôi cũng có thể nhận được tin ngay lập tức, khóa chặt vị trí của cậu.”
Mắt Ôn Ngộ Hà vẫn hơi đỏ, lúc này trợn to, cả khuôn mặt trông vô cùng dữ tợn, “Cho nên chuyện này không có thương lượng đúng không?”
Thu Diễm không hề sợ hãi, “Đúng, không có thương lượng.”
Ôn Ngộ Hà gật đầu, kéo hộp lại, “Được, đeo cho anh.”
“Đeo luôn đi, tôi nhìn cậu đeo, hoặc là tôi đeo giúp cậu cũng được.” Thu Diễm theo đuổi không bỏ.
Ôn Ngộ Hà nén giận cắn răng, mở hộp ra tự đeo vòng. Thu Diễm mở ứng dụng trong điện thoại, kết nối với vòng tay trong chương trình, sau đó nói, “Được rồi, sau này cậu không cần viết nhật ký hành trình nữa, tôi có thể xem được.”
Ôn Ngộ Hà hừ một tiếng.
Thu Diễm ngồi trong xe, nhìn Ôn Ngộ Hà đi vào cửa đơn vị, lên tầng, không quay đầu lại, sau đó lái xe rời đi.
Ôn Ngộ Hà về đến nhà, Trương Nhất Chi không ở nhà, hắn ngồi một mình trong phòng, nhìn đồ chơi mới trên cổ tay một lúc lâu, cực kỳ khó chịu.
Món đồ chơi này không khác gì xích chó, một khi đeo vào sẽ hoàn toàn mất tự do. Hắn thậm chí hối hận tối đó đã nói quá nhiều với Thu Diễm, khiến đối phương lầm tưởng mình thực sự xem anh ấy là người cùng thuyền.
Rồi có liên quan gì, Ôn Ngộ Hà chán nản nghĩ, đáng lẽ họ chỉ là mối quan hệ đơn giản giữa viên chức cải huấn và tội phạm tạm tha.
Kết quả lần này trời xui đất khiến dẫn đến “chuyện cũ trước kia”, khiến chủ nghĩa anh hùng của người kia lại tràn lan, một hai muốn đảm bảo sự an toàn của mình. Đù má, Ôn Ngộ Hà nhớ kỹ bài học này, lấy đá đập chân mình là gì.
Trương Nhất Chi học xong buổi đào tạo giúp việc bà đẻ ở cữ trở về, ngạc nhiên khi thấy Ôn Ngộ Hà ở nhà, cô cũng không biết hôm nay hắn xuất viện. Giữa trưa cô nấu cơm, ăn xong Ôn Ngộ Hà nói buổi tối sẽ mở quầy hàng. Trương Nhất Chi ngăn cản một lúc thấy không khuyên được nên nói để chị chuẩn mọi các thứ, em ngồi yên đừng cử động.
Buổi tối đến chợ đêm, bây giờ thời tiết lại lạnh hơn, dọn quán cũng sớm hơn trước, chưa đến một giờ đã dọn quán. Sau khi về nhà Ôn Ngộ Hà tắm xong ngồi bên giường, mở weibo của Liên Tinh Hồi. Sau hơn nửa tháng, weibo của Liên Tinh Hồi có thêm rất nhiều trạng thái. Chương trình tìm kiếm tài năng của cậu ta đã kết thúc, đêm chung kết, Liên Tinh Hồi ra mắt với điểm nổi tiếng đứng đầu, xếp hạng tổng hợp đứng thứ ba, đảm nhận visual của nhóm nhạc nam Xboy nổi tiếng nhất hiện nay.
Lần trước Ôn Ngộ Hà nhớ người hâm mộ weibo của cậu ta chỉ có hơn mười nghìn, chắc hơn nửa do công ty dùng tiền mua. Bây giờ đã vượt quá một triệu chỉ trong thời gian ngắn. Hơn nữa mỗi lần làm mới vẫn đang không ngừng tăng lên. Có đến hai, ba mươi nghìn bình luận tương tác dưới mỗi bài đăng weibo.
Tất nhiên, Ôn Ngộ Hà biết mình không vào xem cậu ta nổi tiếng đến mức nào. Hắn tắt weibo, mở album ảnh trong điện thoại nhìn rất lâu. Tất cả ảnh của Lợi Ninh đều được lưu trong một thư mục riêng. Hắn mở ra với một mục tiêu cụ thể, lại dừng lại trong từng bức ảnh rất lâu không thoát ra.
Cuối cùng mới chọn ra một bức, lại mở weibo, tìm trang chủ của Liên Tinh Hồi gửi tin nhắn riêng, ảnh của Lợi Ninh được gửi đi, Ôn Ngộ Hà bổ sung thêm một câu: Cậu biết anh ấy là ai không?
Comments