Chương 5

Chương 5

Chương 5: Người này rất không đáng tin

“Chỗ ở này của cậu là sao đây?” Thu Diễm chỉ vào tên khu dân cư trong tài liệu, “Đây rõ ràng là khách sạn, nơi như vậy không thể làm nơi ở thường trú và liên lạc, cậu phải biết chứ?”

Anh thầm oán trách những người ở nhà tù làm việc không đáng tin, tùy tiện điều thông tin không xác nhận đã thả ra rồi?

Ôn Ngộ Hà lại quay về điệu bộ vênh váo không quan tâm kia: “Sao không được? Nơi tôi ở lâu không phải là nơi thường trú của tôi sao?”

“Cậu định ở đây lâu dài?” Thu Diễm cảm thấy người này đang nói nhảm, “Nơi đó…” Anh dừng lại lời nói sắp thốt ra, nơi đó quá hỗn loạn và bẩn, ngay cả bà chủ cũng không biết rõ những người ở trong đó là ai, thực sự hỗn loạn hơn cả nhà tù. Tạm tha cậu là để cậu quay trở lại xã hội chứ không phải tự đi đày đến một nơi tệ hơn nhà tù.

Nhưng anh đã nhịn lại, chỉ nói: “Nơi đó quá hỗn loạn, không có lợi cho việc cậu quay lại xã hội.”

Ôn Ngộ Hà bỗng bật cười, Thu Diễm nhìn cậu chằm chằm, hơi tức giận. Ôn Ngộ Hà lại cười to hơn, bả vai run run hỏi, “Cán bộ cải tạo ơi, anh nói xem xã hội là gì?”

Xã hội… là tổng thể của tất cả các mối quan hệ giữa con người và môi trường.

Trong đầu Thu Diễm lập tức hiện lên câu nói này, nhưng anh sẽ không nói ra, những lời nói khoe chữ như vậy sẽ chỉ nhận được sự chế giễu của Ôn Ngộ Hà. Không biết tại sao mới quen nhau một, hai tiếng ngắn ngủi, Thu Diễm lại cảm thấy hình như mình có thể đoán trước một vài phản ứng của Ôn Ngộ Hà.

Nhưng đoán trước thì đoán trước, anh lại không làm gì được cậu.

Xã hội là gì? Thu Diễm nhíu mày trả lời: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Ôn Ngộ Hà vẫn cười: “Còn tưởng cán bộ cải tạo sẽ đọc thuộc lòng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội ngay tại đây.”

Thu Diễm mấp máy môi muốn cà khịa một tiếng, Ôn Ngộ Hà lại nói: “Xã hội là cách sinh tồn, dùng hết mọi cách để mình sống tiếp.”

“Cán bộ cải tạo ạ.”

Từ lúc gặp người đến bây giờ, Ôn Ngộ Hà chưa bao giờ nói chuyện to tiếng như thế, nhưng tiếng TV ồn ào cũng không lấn át được tiếng nói trầm khàn của cậu. Thu Diễm nghe rõ từng chữ một, anh vô thức đáp lại: “Gì cơ?”

“Anh cảm thấy nơi đó bẩn, nơi đó hỗn loạn, nhưng đối với chúng tôi chỉ là cố gắng sinh tồn ở đâu thì nơi đó chính là xã hội.”

Thu Diễm lại một lần nữa trải qua cảm giác không thể cãi lại, cảm giác này thường xuyên xuất hiện trong hôm nay, khiến anh cực kỳ khó chịu.

Anh chỉ có thể lật qua trang nơi ở thường trú, đọc bản tiêu chuẩn của “Phương án cải tạo cộng đồng” mượn từ đồng nghiệp chiều hôm qua. Trong đó gồm có tình huống cơ bản và thông tin bối cảnh của đối tượng cải tạo cần anh điền vào, các vấn đề tồn tại bao gồm vấn đề thích nghi xã hội và vấn đề tư tưởng quan niệm, cuối cùng còn có đánh giá rủi ro và xây dựng sơ bộ kế hoạch cải tạo cá nhân.

Thu Diễm suy nghĩ sau khi quay về phải viết phương án này lần đầu tiên như thế nào?

Mức độ thích ứng xã hội hiện tại của Ôn Ngộ Hà thế nào? Mặc dù bị ốm nhưng Thu Diễm cảm thấy cậu khá thích ứng, tư tưởng quan niệm? Tư tưởng của người này chắc chắn có vấn đề, nhưng cụ thể có vấn đề ở đâu? Người này có nguy hiểm không? Thu Diễm cảm thấy cậu đâu chỉ rủi ro mà còn cực kỳ nguy hiểm.

Quả nhiên, báo cáo giấy tờ của cán bộ cải tạo không dễ viết, vẫn chưa viết mà Thu Diễm đã bắt đầu đau đầu.

Truyền xong một túi nước vẫn còn một túi nữa, Thu Diễm chờ cậu truyền xong ký tên, tạm thời vẫn chưa đi được.

Thế là lại quay về tình trạng nhìn nhau im lặng xem TV. Ôn Ngộ Hà co ro đã lâu, dịch người một chút, có vài âm thanh phát ra từ dưới bàn tay che bụng của cậu. Buổi sáng phòng truyện dịch không đông người lắm, ai cũng đau bệnh, không ai nói chuyện nên vài tiếng réo này rất rõ ràng.

Thu Diễm quay đầu liếc nhìn bụng, bàn tay kia rất đẹp, dài nhỏ, xương ngón tay rõ ràng, móng tay cũng thon dài, được cắt gọn gàng, còn có màu hồng, trông đẹp hơn người rất nhiều.

“Đói à?” Thu Diễm hỏi.

Ôn Ngộ Hà hiếm khi lộ vẻ xấu hổ, bàn tay che bụng đưa lên mặt xoa một cái, nặn ra một chữ “Ừ”.

Đến giờ cơm rồi, Thu Diễm bị cậu kéo theo cũng cảm thấy đói. Buổi sáng không mang cơm, lúc này không thể quay về sở, chỉ có thể giải quyết tại chỗ với bệnh nhân này.

Anh lấy điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài, hỏi Ôn Ngộ Hà ăn gì. Ôn Ngộ Hà nhìn một dãy các cửa hàng giao đồ ăn gần đó trên màn hình điện thoại của anh, Malatang, gà om, canh thịt dê, gà cay… Bụng lại kêu một tiếng, cuối cùng Thu Diễm dừng lại trên một quán cháo, lại hỏi: “Cậu ăn cháo gì?”

Cháo à… Ôn Ngộ Hà đột nhiên không muốn ăn nữa, quay đầu đi. Thu Diễm xoay lại nhìn cậu: “Cậu đau dạ dày như thế, đừng nói với tôi cậu muốn ăn gà cay.”

“Vậy thì cháo trứng muối thịt nạc đi.” Ôn Ngộ Hà không chọn nữa.

Thu Diễm đặt cho mình một phần cháo hải sản, lại đặt một ít rau xanh, ngẫm nghĩ một lát cuối cùng thêm một phần nộm thủ lợn.

“Sao cậu đau dạ dày đến mức này? Trước kia cũng thường bị à?” Thu Diễm tắt điện thoại, vừa xem TV vừa trò chuyện.

“Cách đây vài năm, uống thuốc nhiều quá bỏng dạ dày, sau đó không khỏi,” Ôn Ngộ Hà lại cuộn người lại, tay không chống trán, cách Thu Diễm xa một chút, “Nhưng cũng đã nhiều năm không tái phát thế này.”

“Lần này bị gì? Tối hôm cậu được thả đã ăn gì mà đột nhiên tái phát?”

Ôn Ngộ Hà không nói gì, còn cười một tiếng. Thu Diễm ngờ vực nhìn sang, lại nghe cậu nói: “Có lẽ ăn cơm tù lâu rồi nên không quen ăn đồ ăn bên ngoài.”

Thu Diễm:… Nói cái gì vậy trời?

Nhìn dáng vẻ co ro của cậu, anh hỏi: “Lại đau dạ dày? Cậu nói thuốc có tác dụng mà?”

“Không phải, không đau, chỉ đói.”

Thu Diễm lấy điện thoại ra xem đồ ăn được giao đến đâu rồi, “Sắp đến rồi, cậu chịu đựng chút.” Lại hỏi, “Cậu đói bao lâu rồi? Lần cuối cùng ăn là lúc nào?”

Ôn Ngộ Hà nghiêng đầu: “Chiều… Hôm qua? Chắc là buổi trưa, chị Trân làm chân giò dầm tương gọi tôi ăn, dầu quá tôi ăn không vào, ăn vài miếng sau đó nôn sạch.”

Giỏi thật, dạ dày đau tới mức sắp thủng, ăn gì nôn đó lại cứ chịu đựng. Thu Diễm nghi ngờ nếu hôm nay mình không chạy đến, có lẽ người này vừa ra tù đã chết yểu ở bên ngoài.

Đúng là cạn lời.

Anh không nhịn được: “Vất vả lắm mới được tạm tha, cậu không thể đối xử với bản thân tốt hơn à?”

Ôn Ngộ Hà cười một tiếng qua loa.

Cháo được giao đến, vẫn còn nóng, Thu Diễm tìm một cái bàn nhỏ đặt trước mặt hai người, bảo cậu ăn chậm thôi, ít nhất ăn một nửa cháo mới được ăn thủ lợn.

Ôn Ngộ Hà thực sự ăn từng muỗng, tướng ăn lại nhã nhặn hơn nhiều so với tưởng tượng của Thu Diễm, tôn lên bàn tay đẹp đẽ kia. Ăn được một nửa cháo, cậu xin phép bằng ánh mắt, Thu Diễm tách đũa đưa cho cậu, đột nhiên nhớ ra tay phải của cậu vẫn đang truyền nước, “Cậu ăn không tiện đúng không, dù sao thủ lợn cũng là nộm, lát nữa truyền xong rồi ăn.”

“Không có gì đáng ngại.”

Ôn Ngộ Hà nhận đũa, thành thạo gắp thức ăn bằng tay trái để ăn. Thu Diễm ngẩn người: “Cậu thuận tay trái à?”

“Ừ, xem như vậy đi.”

“Thế viết chữ thì sao? Cũng dùng tay trái?” Lúc này Thu Diễm mới nhớ ra người này vừa nói tay phải truyền nước không ký tên được, kết quả là thuận tay trái? Trêu anh cố tình lừa anh hả?

Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Ngộ Hà cũng ngẩn người, lại nhanh chóng cười một tiếng: “Không phải, viết chữ vẫn dùng tay phải.”

Thu Diễm tỏ ý nghi ngờ với điều này, Ôn Ngộ Hà này rất không đáng tin.

Ăn hết sạch một bát cháo trứng muối thịt nạc to đùng, cháo hải sản của Thu Diễm vẫn còn nửa bát, ăn hết nửa đĩa rau xanh và một phần nhỏ thủ lợn, còn lại Ôn Ngộ Hà chén hết, thỏa mãn dựa vào lưng ghế xoa bụng.

Thu Diễm thu dọn đũa và hộp thức ăn đi ra hành lang vứt vào thùng rác, lúc này Ôn Ngộ Hà cũng đã truyền nước xong. Chờ y tá đến rút kim cầm máu, Thu Diễm lấy biểu mẫu ra bảo cậu điền rồi ký tên. Ôn Ngộ Hà hoàn thành những việc này bằng tay phải, Thu Diễm kiểm tra một lượt không có vấn đề gì, sau đó nói, ngày kia cậu đến sở làm những thủ tục còn lại, ngày kia sẽ làm tuyên bố tham gia cải tạo, tám giờ sáng, đừng đến muộn.

“Nhớ rồi, không muộn đâu.”

Thu Diễm đứng lên, “Tôi đi đây, cậu tự về đi, đừng đi lung tung ở ngoài.”

“Dạ vâng, không đi lung tung.”

Thu Diễm thu dọn biểu mẫu tài liệu, xách đồ đi ra ngoài, sau lưng vang lên tiếng bước chân, “Cán bộ ơi.”

Anh đứng lại quay đầu, “Có chuyện gì?”

“Vẫn chưa biết anh tên gì? Chỗ các anh nhiều cán bộ cải tạo, sau này tôi muốn tìm anh cũng không biết nói gì.

“Tôi họ Thu, Thu trong mùa thu.”

“Vâng, cán bộ Thu.”

Thu Diễm quay người đi, Ôn Ngộ Hà lại bước nhanh đuổi theo bên cạnh, “Ê, tôi vẫn chưa trả tiền cơm cho anh, còn có tiền khám bệnh hôm nay.”

Thu Diễm vốn muốn nói không cần, tổng cộng chưa đến hai trăm tệ, lại nghĩ người này không đáng tin, hôm nay đi rồi sau này lại không liên lạc được, bèn nói: “Được thôi, thêm wechat, cậu chuyển khoản cho tôi, đúng lúc sau này tôi muốn tìm hay liên lạc với cậu cũng tiện hơn.”

Ôn Ngộ Hà thoáng dừng bước lại: “À cái này, liên lạc quản lý ngày thường đều có trên ứng dụng cải tạo mà?”

Thu Diễm cũng dừng bước lại, hình như là anh đã quên chuyện này, sau đó lại kịp phản ứng, tên này đang từ chối kết bạn wechat riêng à?

Anh bật cười, có tính toán gì đây? Làm như người ta thích thêm không bằng, anh mở mã QR nhận tiền ra đưa đến trước mặt cậu, “Tổng cộng 195, chuyển đi.”

Ôn Ngộ Hà lấy điện thoại ra lại sững sờ, “Ơ, quên mất, tôi vẫn nợ phí, không chuyển được…”

Thu Diễm “Chậc” một tiếng, “Lãng phí thời gian.”

Anh nhanh chân đi về phía trước, không buồn quay đầu lại, “Tám giờ sáng ngày kia, cậu nộp tiền điện thoại trước đi, còn chỗ ở nhanh chóng tìm chỗ khác, khách sạn không được, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi…” Ôn Ngộ Hà vẫn chưa nói hết câu, Thu Diễm đã biến mất tăm.


Tác giả có lời:

Tiểu Hà: Đưa đi khám bệnh còn lo cơm nước, anh chàng này được :))

Comments