Chương 28

Chương 28

Đêm khuya.

Phó Dạ Hi không dám về phòng.

Hắn ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như đang nghiên cứu học thuật hay họp hội đồng quản trị, lặng lẽ ngẩn người nhìn vào chiếc máy tính đã tắt.

Một lúc sau, như thể đã hạ quyết tâm, hắn mở điện thoại, nhắn tin cho Tiêu Dĩ Hằng.

[AAF: Ngủ rồi à.]

[AAF: Đỡ cảm chưa.]

[AAF: [Chuyển khoản lì xì]]

Vài phút sau.

["Tiêu Nhị" đã nhận lì xì của bạn.]

[Tiêu Nhị: Mặt trời mọc đằng tây rồi à.]

[Tiêu Nhị: Biểu diễn drone kết thúc rồi, cuối cùng cũng nhớ ra còn có tôi, xem như cậu còn có chút lương tâm.]

[Tiêu Nhị: Yo, lì xì lớn nha, cảm ơn nhé!]

Giọng điệu Tiêu Dĩ Hằng có vẻ rất vui, như thể thật sự tin rằng Phó Dạ Hi chỉ đơn thuần đến thăm hỏi bạn bè.

Thế nhưng giây tiếp theo, tin nhắn của Phó Dạ Hi lập tức làm tâm trạng anh sụp đổ.

[AAF: Vừa rồi, tôi đã hôn đứa nhỏ một cái.]

Tin nhắn nhanh chóng được thu hồi, từ "một cái" này đã được Phó Dạ Hi sửa thành "hai cái".

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

[AAF: Có vẻ em ấy không thoải mái lắm, về nhà rồi đứng trước gương tự lẩm bẩm, nói tôi không giỏi, hôn thì thôi, tại sao còn cắn em ấy, mấy lời đó tôi đều nghe thấy.]

[Tiêu Nhị: ...]

Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy Phó Dạ Hi thật sự là một nhân tài, đứa nhỏ nhà hắn cũng là một nhân tài, hai người cộng lại đúng là "nhân tài trong nhân tài", trong suốt 27 năm cuộc đời, hắn chưa từng gặp phải ai như Phó Dạ Hi cả.

Tiêu Dĩ Hằng đành chịu thua mà đảm nhận vai trò chuyên viên tư vấn tình cảm, "tái xuất giang hồ".

[Tiêu Nhị: Phải xem tình huống, cậu muốn nghe lời dễ nghe hay lời khó nghe?]

Phó Dạ Hi nhanh chóng trả lời: [Dễ nghe.]

[Tiêu Nhị: ...]

[Tiêu Nhị: Dễ nghe là, kỹ thuật hôn của cậu cũng không tệ, nhóc đó miệng thì chê nhưng lòng thì không, cũng có thể là do nhóc đó quá đơn thuần không hiểu chuyện, đừng để ý.]

Phó Dạ Hi đã mơ hồ nhận ra, lời "khó nghe" mà Tiêu Dĩ Hằng định nói là gì.

[Tiêu Nhị: Không dễ nghe là, kỹ thuật hôn của cậu siêu tệ! Người ta không thích cậu! Cậu còn dám hôn người ta!]

[Tiêu Nhị: Cậu tự chọn đi, chết tiệt, sao tôi lại phải thảo luận kỹ thuật hôn của cậu chứ! Kinh quá! Bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi đi!]

[AAF: [Chuyển khoản lì xì]]

Tiêu Dĩ Hằng lập tức nhận lấy, rồi thu hồi tin nhắn trước đó.

Phó Dạ Hi hỏi: [Vậy ý cậu là, lúc hôn mà cắn người thật ra cũng không có vấn đề gì đúng không?]

Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn tê liệt rồi.

Anh ta như một hồn ma gõ phím, lạnh nhạt trả lời: [Nếu cậu cắn nhẹ thì cũng bình thường thôi, khi cảm xúc dâng trào thì cái gì cũng có thể xảy ra. Nếu cậu không biết thì tự mình tìm tài liệu xem đi, tôi không có nghĩa vụ phải dạy cậu.]

[AAF: [Chuyển khoản lì xì]]

Phó Dạ Hi lại gửi thêm một bao lì xì, không hỏi gì nữa.

Không lâu sau, Tiêu Dĩ Hằng gửi tới một đống đường link.

[Tiêu Nhị: Đây là tài liệu cậu cần.]

Phó Dạ Hi không bấm vào.

Hắn bắt đầu suy nghĩ về những lời Tiêu Dĩ Hằng vừa nói.

"Người ta không thích cậu! Cậu còn dám hôn người ta!"

Phó Dạ Hi cảm thấy Tiêu Dĩ Hằng nói rất có lý.

Ít nhất hắn cũng nên xác định rõ tâm tư của Tống Thính Tuyết, phải hỏi rõ ràng xem em ấy nghĩ gì về mình trước.

Lằng nhằng được nửa buổi, lúc Phó Dạ Hi về phòng ngủ chính thì Tống Thính Tuyết đã ngủ rồi, mất luôn cơ hội trò chuyện.

Hắn nhẹ nhàng vuốt lại chăn cho Tống Thính Tuyết, rồi tự mình đi rửa mặt lên giường. Trằn trọc mãi, không biết qua bao lâu mới thiếp đi.

Ngày hôm sau, hiếm hoi lắm Phó Dạ Hi mới thất thần trong cuộc họp sáng.

Sau cuộc họp, hắn trở về văn phòng, lúc mở điện thoại kiểm tra email thì vô tình thấy lại đường link Tiêu Dĩ Hằng gửi tối qua.

Bây giờ trong tay không có việc gấp, Phó Dạ Hi cũng có chút ngứa tay muốn bấm vào, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.

Không phải hắn chưa từng xem tài liệu kiểu đó, những kiến thức cơ bản hắn cũng hiểu, chỉ là việc "học tập" kiểu này thực sự rất đau khổ. Bởi theo kinh nghiệm ít ỏi của mình, tài liệu đó thật ra cũng chẳng có gì hay ho, xem nhiều còn dễ chán ngán, buồn nôn.

Phó Dạ Hi xóa sạch đống link đó.

Hắn đã nhận thức được vấn đề ở đâu, vậy thì không cần những thứ kia nữa.

Khi thoát khỏi ứng dụng mạng xã hội, hắn lướt qua dòng tin tức nổi bật trên đầu điện thoại.

"Tiêu tiền như nước chỉ để đổi lấy nụ cười, rốt cuộc liên hôn giữa Phó thị và Triều Tống là chân thành hay chiêu trò?"

Triều Tống là tên tập đoàn của Tống Tiên Minh. Nghe thì như đang nói đến hai công ty, thực chất là đang chỉ đích danh Phó Dạ Hi.

Phó Dạ Hi bấm vào xem.

Quả nhiên, dù đã đề phòng từ trước, không mời phóng viên, còn dặn dò không được chụp ảnh bừa trên du thuyền, vậy mà những tài khoản marketing vẫn đăng tải tin tức dưới dạng bài viết, tường thuật mập mờ, phóng đại ngôn từ, khiến người ta khó phân biệt thật giả.

Trong bài báo có viết, màn trình diễn máy bay không người lái lần này của Phó Dạ Hi là chuẩn bị cho thiếu gia nhà họ Tống, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là để làm màu, bởi vì lễ ra mắt sản phẩm mới của nhà họ Phó đang đến gần, cần gây chú ý. Hơn nữa, dù sao thì hai nhà Phó – Tống cũng là liên hôn thương mại, lần này có lẽ Phó Dạ Hi lo hiệu quả tiêu thụ sản phẩm mới không tốt, nhân cơ hội tìm kiếm cơ hội hợp tác sâu hơn với nhà họ Tống.

Tuy nhiên, theo tiết lộ từ người trong cuộc, quan hệ giữa Phó Dạ Hi và thiếu gia nhà họ Tống không mấy hòa thuận. Dù sao cũng chỉ là liên hôn thương mại, tình cảm giữa hai bên vốn đã không vững chắc, vì một số nguyên nhân, hai người đã cãi nhau to trên du thuyền, thu hút rất nhiều khách mời xung quanh tới xem.

Phó Dạ Hi tắt thông báo.

Đám tài khoản marketing kia, miệng nói là đưa tin tức thương mại, ngụy trang dưới chiêu bài khách quan công bằng, kỳ thực chỉ là bịa chuyện câu kéo sự chú ý.

Phó Dạ Hi đã là khách quen trong những tin tức của đám tài khoản này.

Chẳng lẽ đời tư của hắn thật sự hấp dẫn tò mò đến vậy sao?

Trước kia, Phó Dạ Hi sẽ không để tâm đến những chuyện này, nhà họ Phó có bộ phận truyền thông, tuyên truyền đúng mức cũng có lợi cho sự phát triển của công ty. Cho dù những tin tức đó lấy Phó Dạ Hi làm chiêu trò đi nữa, chỉ cần không chạm đến giới hạn, thì lợi nhiều hơn hại.

Nhưng...

Bài đăng này đã nhắc đến Tống Thính Tuyết...

Phó Dạ Hi lập tức gửi đường link cho Lý Cẩn: [Để bộ phận quan hệ công chúng xử lý, yêu cầu đối phương xóa bài.]

Một lát sau, Lý Cẩn trả lời: [Phó tổng, không có ảnh, nội dung cũng mơ hồ, về mặt pháp lý thì chưa đủ để cấu thành xâm phạm nghiêm trọng, chúng ta dùng lý do gì yêu cầu họ xóa?]

[Sao lại không xâm phạm? Họ bịa đặt chuyện hôn nhân của tôi bất hòa, tình cảm trục trặc, không phải là xâm phạm thì là gì? Nếu họ không xóa, trực tiếp gửi thư luật sư kiện luôn.]

Lý Cẩn: "..."

Lần này Phó tổng đã nghiêm túc rồi.

Lý Cẩn đáp lại một câu "đã rõ", rồi lập tức cắm đầu làm việc.

Chiều hôm đó, Tống Thính Tuyết tan học trở về ký túc xá.

Trong ký túc xá của cậu có rất nhiều đồ đạc, cần phải mang từng thứ một đi đến căn hộ.

Nói cho đúng, đồ đạc cậu để ở ký túc xá còn nhiều hơn lúc trước để ở nhà họ Tống hay sau này chuyển đến chỗ Phó Dạ Hi.

Dù sao, đối với cậu mà nói, ký túc xá mới thực sự giống như "nhà".

Nhưng bây giờ, có lẽ cậu sắp phải "chuyển nhà" rồi.

Vừa hay chiều nay Ôn Hàm cũng không có tiết, ngồi ở bàn bên cạnh nhìn Tống Thính Tuyết thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng thở dài sườn sượt.

"Tuyết ơi! Cậu thật sự muốn chuyển đi sao? Học kỳ sau không ở ký túc xá nữa à?"

Tống Thính Tuyết suy nghĩ một chút: "Có thể vậy."

"Haiz... Thế chẳng phải chỉ còn mình tớ cô đơn lẻ loi ở đây à?" Ôn Hàm thở dài.

Nhưng nghĩ lại, Tống Thính Tuyết đã kết hôn rồi, nếu còn ở ký túc xá thì ngược lại mới kỳ quặc, nên cậu ta cũng dần chấp nhận.

"Cái ốc tai của cậu sửa xong chưa?" Ôn Hàm vừa nói vừa ghé qua nhìn bên tai phải của Tống Thính Tuyết, muốn quan tâm đến tiến độ sửa chữa ốc tai của cậu, nhưng lại vô tình phát hiện vết thương trên môi Tống Thính Tuyết, "Ủa, sao cậu bị thương thế? Lại còn ở môi nữa, vết thương đóng vảy rồi, hôm qua va vào đâu à? Ốc tai cũng bị hỏng do va đập hả?"

"Không phải, ốc tai là bị người ta làm rớt xuống đất, còn vết thương này thì..." Tống Thính Tuyết sờ sờ môi, bỗng cảm thấy răng hàm dưới đau nhói, "Xì ——"

Cậu lập tức ôm miệng, cúi người xuống.

"Sao vậy?!" Ôn Hàm hoảng hốt, "Chỉ là một vết xước nhỏ ở môi thôi mà, sao lại đau dữ vậy?"

"Chắc là sâu răng..." Tống Thính Tuyết mơ hồ trả lời, "Đau từ lâu rồi..."

"Hóa ra là sâu răng! Sao cậu không đi bệnh viện khám sớm đi?"

"Thỉnh thoảng mới đau nên tớ không để ý."

Vốn dĩ Tống Thính Tuyết chẳng mấy bận tâm đến những "chuyện nhỏ" thế này.

Trước kia ở thôn Tiểu Bạc, dân làng chẳng bao giờ lo lắng về bệnh đau răng. Họ cho rằng "có đau cũng không chết, không ảnh hưởng việc lao động, thậm chí ăn ít còn tiết kiệm được lương thực", vì thế Tống Thính Tuyết cũng quen coi nhẹ cảm giác khó chịu này.

Nhưng hôm nay, cậu không thể mặc kệ được nữa.

Bởi vì cơn đau này đã bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, nếu để kéo dài, tối nay chắc chắn cậu sẽ không ăn nổi cơm.

Mà bây giờ, hoàn cảnh của cậu đã khác, không còn là thôn Tiểu Bạc hay viện phúc lợi nữa — dì Chung nấu ăn quá ngon! Nếu không ăn được thì cậu sẽ buồn lắm.

Hơn nữa, nếu để Phó Dạ Hi biết cậu bỏ bữa vì đau răng, chắc chắn hắn cũng sẽ tức giận.

"Đi khám răng thôi." Tống Thính Tuyết nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của Phó Dạ Hi khi yêu cầu cậu phải lập tức đến bệnh viện, cảm thấy hơi rét run.

Vừa hung dữ vừa đáng sợ (dù Tống Thính Tuyết không hề sợ hắn).

Nhưng cậu cũng không muốn sự việc lại giống lần trước, vì trật chân mà khiến giữa hai người xảy ra căng thẳng.

Thế là cậu thu dọn qua loa một ít đồ đạc, rồi gửi tin nhắn cho chú Lương: [Chú Lương ơi, con tan học rồi, trước khi về căn hộ con muốn ghé bệnh viện, chú có thể tới đón con không?]

Chưa đến nửa phút sau, điện thoại của cậu rung "cục cục", là cuộc gọi từ Lý Cẩn.

"Cậu Tiểu Tống," Lý Cẩn giọng rất nghiêm trọng, "Sao vậy, tại sao lại phải đến bệnh viện?"

Giọng nói của anh ta nghe rất căng thẳng, như lo lắng Tống Thính Tuyết đã xảy ra chuyện gì lớn.

"Ưm..." Tống Thính Tuyết lúng túng, "Đau răng thôi mà, không có gì nghiêm trọng đâu, thư ký Lý đừng lo, tôi chỉ ghé bệnh viện khám chút thôi!"

"Đau răng?" Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên ở khoảng cách hơi xa điện thoại, từ xa đến gần, cuối cùng dán vào ống nghe, "Sao lại đau răng?"

Là Phó Dạ Hi.

Sao lại làm lớn chuyện thế này?

Cậu chỉ nhắn cho chú Lương là muốn đi bệnh viện thôi, vậy mà chỉ trong nửa phút, chuyện đã truyền tới tai cả Lý Cẩn lẫn Phó Dạ Hi rồi!

Cậu chỉ là... bị đau răng thôi mà!

Tống Thính Tuyết tê cả da đầu, cảm giác như bị phụ huynh nắm gáy lôi đi vậy.

Cũng may cậu đã nhanh chóng chủ động báo tin cho chú Lương, nếu mà giấu diếm không nói, chắc chắn Phó Dạ Hi sẽ nổi giận!

Tống Thính Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng đáp: "Không biết nữa... phải tới bệnh viện khám mới rõ... để chú Lương tới đón em là được mà~!"

Vì cảm thấy chột dạ, giọng điệu của cậu cũng vô thức mang theo chút nũng nịu.

Phó Dạ Hi trầm mặc một lúc, lạnh nhạt ra lệnh: "Tôi qua đón em. Không cần chú Lương. Em đang ở đâu?"

"Ký túc xá trường học..."

"Đến nơi sẽ gọi cho em." Nói xong liền cúp máy.

"Ơ... anh không đi làm... à?" Tống Thính Tuyết còn chưa kịp hỏi xong.

A a a! Cúp nhanh vậy làm gì chứ!

Đó là điện thoại của thư ký Lý! Cậu còn chưa kịp chào tạm biệt thư ký Lý nữa!

Cũng chưa đến giờ tan làm, xem ra anh Dạ Hi lại trốn việc rồi.

Tống Thính Tuyết rụt rè nghĩ, anh Dạ Hi... quả nhiên cũng không yêu công việc đến thế mà! Lúc nào cũng trốn làm!

Một lát sau, cậu lại nghĩ.

Chắc mình cũng đâu có làm gì sai nhỉ...

Lần này vừa thấy đau răng đã nhanh chóng đi bệnh viện rồi mà!

Chắc anh Dạ Hi sẽ không treo gương mặt lạnh lùng với cậu chứ?

Vừa hung dữ vừa đáng sợ.

Quả nhiên vẫn có chút sợ... TT

***

Chỉ mới hơn 20 phút, Phó Dạ Hi đã lái xe đến dưới ký túc xá của Tống Thính Tuyết.

Tống Thính Tuyết nhận được điện thoại.

"Xuống đi." Giọng nói nhạt nhẽo mà lạnh lùng của Phó Dạ Hi vang lên ở đầu dây bên kia.

Tống Thính Tuyết "ồ" một tiếng, đeo ba lô chạy vội xuống lầu.

Xe của Phó Dạ Hi đậu ngay đối diện lối ra cầu thang. Hắn không ngồi trong xe mà đứng dựa vào cửa xe, tay đút túi áo.

Xung quanh là sinh viên vừa tan học đi lại tấp nập, không ít người khi nhìn thấy chiếc xe của Phó Dạ Hi liền quay đầu nhìn, ánh mắt tiếp tục dừng lại trên người hắn.

Thế nhưng, những ánh mắt đó cũng không nán lại quá lâu. Bởi khí chất của hắn quá áp lực, quá lạnh lùng, chỉ cần ánh mắt chạm phải khuôn mặt hắn, lập tức sẽ quay đi, như thể sợ bị hắn phát hiện.

"Anh Dạ Hi!" Tống Thính Tuyết lấy tay che mặt chạy tới, bước chân càng lúc càng nhanh, còn phát ra tiếng kêu khe khẽ như mèo con, "Anh đến nhanh quá!"

Ánh mắt Phó Dạ Hi liếc về phía ba lô căng phồng sau lưng cậu: "Mang cái gì vậy?"

Trong nhà còn thiếu cái gì sao?

Tống Thính Tuyết vỗ vỗ ba lô: "Hành lý của em!"

"Không phải hành lý của em tôi đã cho người chuyển hết về căn hộ rồi sao?" Như đã đoán được đôi chút, Phó Dạ Hi khẽ cong khóe môi lên, đưa tay một cách tự nhiên nhất có thể nhận lấy cặp sách trên vai cậu, sau đó mở cửa sau, giúp cậu để vào ghế sau.

"Vẫn còn đồ thu đông mà! Với cả bản thảo vẽ tay của em nữa, ừm... còn có đồ lót nữa..." Cậu nói nhỏ như muỗi.

"Không cần thành thật đến thế đâu, ngay cả chuyện trong ba lô có đồ lót cũng khai ra hết. Nhưng mà, em cố ý từ trường đem đồ lót về, là đang ám chỉ tôi mua thiếu đồ lót cho em à?"

"Rõ ràng là anh hỏi em trong ba lô đựng gì mà! Em chỉ trả lời thành thật thôi!" Tống Thính Tuyết sốt ruột đến nheo cả mắt, miệng mũi nhăn nhó, bực bội nói, "Lần sau không thèm trả lời anh nữa!"

Phó Dạ Hi cười nhạt: "Tôi hiểu rồi, em định dọn luôn cái ổ nhỏ trong ký túc xá về căn hộ, căn hộ của tôi thật vinh hạnh."

Tống Thính Tuyết sững người.

Vậy nên, Phó Dạ Hi muốn nghe cậu nói như vậy sao?

Vừa rồi mà trả lời như vậy, chắc anh Dạ Hi sẽ vui lắm nhỉ.

Tống Thính Tuyết lén lút liếc nhìn Phó Dạ Hi.

Hình như cậu không giỏi lắm trong việc nói những lời dễ nghe.

Thật ra Phó Dạ Hi bỏ công việc lại để đón cậu đi bệnh viện, cậu nên cảm ơn hắn mới đúng.

Bởi vì trước giờ, ngoài bà ngoại, chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như vậy.

Tống Thính Tuyết rất nhạy cảm với thiện ý của người khác, có lẽ vì nhận được quá ít nên mới có năng lực cảm nhận mạnh mẽ đến vậy.

Cũng vì thế, cậu luôn cẩn thận từng chút một, muốn đáp lại Phó Dạ Hi, nhưng những gì cậu có thể cho lại quá ít, ngoài sự thành thật ra, cậu chẳng biết còn có thể tặng hắn điều gì.

Dù sao Phó Dạ Hi cũng chẳng thiếu thứ gì cả.

"Phải nói thêm, không chỉ đồ lót, cả tất anh cũng bao trọn rồi. Trước đó còn nhờ người mua đủ các loại tất xếp đầy trong tủ quần áo, em cũng thấy rồi còn gì, sao có thể thiếu được."

Phó Dạ Hi lại kéo chủ đề trở về.

"Không cho nhắc chuyện này nữa!" Tống Thính Tuyết hừ nhẹ một tiếng, bước nhanh đến cửa ghế phụ định mở cửa. Khi đi ngang qua Phó Dạ Hi, bỗng bị hắn nắm lấy cổ tay.

Tống Thính Tuyết khó hiểu quay đầu lại.

"Vết thương trên môi..." Phó Dạ Hi cúi đầu nhìn vết thương ở khóe môi cậu, "Sao lại rõ thế này?"

Hắn khẽ nhíu mày: "Tôi cắn rất mạnh, còn đóng vảy rồi, có ai hỏi em gì không?"

Tống Thính Tuyết ngây ngốc: "... À..."

"Không có gì," Phó Dạ Hi nói, "Lên xe đi."

Hắn chỉ nhắc tới một câu, vừa mở miệng đã nhanh chóng tự ngắt, Tống Thính Tuyết còn chưa kịp phản ứng, chỉ đờ đẫn "ồ" một tiếng, rồi ngoan ngoãn theo hắn lên xe.

Đứa nhỏ này còn nhỏ quá, nghe không hiểu những ám chỉ của hắn.

Chỉ đành từ từ dẫn dắt từng chút vậy.

Phó Dạ Hi thầm thở dài.

Xe chạy đến bệnh viện.

Vẫn là bệnh viện tư nhân lần trước Tống Thính Tuyết từng khám tai.

Phó Dạ Hi đi đăng ký cho Tống Thính Tuyết vào khoa răng hàm mặt.

Giờ còn sớm, bác sĩ vẫn chưa tan ca.

Bệnh nhân ở khoa khám răng khá đông, đông hơn khoa tai mũi họng nhiều, mà phòng khám răng lại nối liền với phòng điều trị, chỉ ngăn cách bằng tấm kính trong suốt. Khi Tống Thính Tuyết bước vào, liếc mắt thấy trong phòng có người đang nằm trên ghế nha khoa, bác sĩ đeo găng tay, cầm một cây khoan to, đang đưa vào miệng bệnh nhân.

Dù không nghe được âm thanh, Tống Thính Tuyết cũng có thể tưởng tượng ra tiếng "vo vo" của mũi khoan rung động. Chỉ nghĩ thôi cậu đã cảm giác âm thanh đó có thể xuyên thủng màng nhĩ, xuyên thẳng vào đại não.

Cậu lập tức sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng đi khám nha khoa.

Hồi nhỏ, ở thôn Tiểu Bạc, người ta bảo rằng, trẻ con thay răng sữa, nếu răng dưới rụng thì ném lên nóc nhà, răng trên rụng thì ném xuống gầm giường, như vậy răng sẽ mọc đều tăm tắp.

Tống Thính Tuyết luôn làm theo như thế, răng cũng mọc rất đẹp, cậu cũng chưa từng lười biếng chuyện đánh răng, trong ấn tượng của cậu, nha khoa là một nơi rất xa xôi, vì sao hôm nay lại vì đau răng mà phải tới bệnh viện?

Tống Thính Tuyết không tự chủ được lui về sau một bước.

Phó Dạ Hi lập tức phát hiện ra cậu muốn rút lui, đưa tay đặt nhẹ lên lưng cậu.

"Muốn đi đâu?" Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai trái.

"Em... em..." Tống Thính Tuyết lại lén liếc nhìn phòng điều trị, "Anh Dạ Hi, khám răng đáng sợ lắm sao? Phải dùng cái khoan to đó khoan vào miệng à?"

Phó Dạ Hi nhìn theo ánh mắt của cậu đến phòng điều trị: "Đó không phải khoan miệng, mà là dùng để khoan răng. Giống như em vậy, không chịu chăm sóc răng miệng đàng hoàng để sâu răng, thì phải dùng mũi khoan lớn để trừng phạt một chút."

Tống Thính Tuyết sợ đến rụt cổ lại.

Bác sĩ nghe Tống Thính Tuyết kể sơ qua, liền bật đèn trên trán, lấy một que đè lưỡi rồi bảo cậu há miệng.

Tống Thính Tuyết: "A——"

Que đè lưỡi vừa chạm vào, cậu lập tức cảm thấy buồn nôn.

Phó Dạ Hi giơ tay bóp nhẹ vai cậu.

"Mọc răng khôn rồi, hơi viêm, phải nhổ đi. Nếu không sau này sẽ càng nặng. Mấy ngày tới cứ uống thuốc tiêu viêm trước, đợi hết đau rồi quay lại nhổ."

"Răng khôn..." Tống Thính Tuyết lau nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, "Không phải sâu răng..."

"Không phải," bác sĩ cười, "Người trưởng thành mọc răng khôn lệch là chuyện bình thường, nhổ đi là được."

"Mấy ngày tới không nhổ đâu," Tống Thính Tuyết nổi lòng tham, "Nếu tiêu viêm rồi hết đau thì cứ để đó, không cần lo nữa, được không?"

Vấn đề này, rất nhiều bệnh nhân đều hỏi. Đa phần mọi người đều kháng cự nha khoa, đó là bản năng, bác sĩ cũng đã quen: "Không được. Tiêu viêm tạm thời chẳng giải quyết được gì, sau này sẽ càng đau, càng nặng. Đến lúc đó đau chịu không nổi mới nhổ thì càng phiền phức. Giải quyết sớm thì sau này không còn phải lo lắng nữa, chẳng phải tốt hơn sao?"

Tống Thính Tuyết cũng hiểu điều đó, nhưng mà...

"Phiền bác sĩ," Phó Dạ Hi lên tiếng từ phía sau Tống Thính Tuyết, "Phiền anh kê thuốc trước, vài ngày nữa chúng tôi sẽ quay lại nhổ."

Bác sĩ mỉm cười liếc nhìn Phó Dạ Hi: "Anh là anh trai cậu ấy à?"

Hai người trông có vẻ chênh lệch tuổi tác, mà Tống Thính Tuyết rõ ràng còn như học sinh, nên bác sĩ cũng không nghĩ nhiều.

Tống Thính Tuyết há miệng định nói.

"Ừ, tôi là người giám hộ của em ấy," Phó Dạ Hi tiếp lời, "Có gì cần dặn dò thì nói với tôi, tôi sẽ nhắc nhở em ấy làm theo."

Tống Thính Tuyết rụt cổ lại: "......"

Bác sĩ dặn dò vài điều cần chú ý, kê đơn thuốc xong liền để Phó Dạ Hi và Tống Thính Tuyết cùng rời đi.

Lấy thuốc ở nhà thuốc xong, quay lại bãi đỗ xe, Phó Dạ Hi đưa Tống Thính Tuyết lên xe, rồi tự mình cũng ngồi vào ghế lái, lúc này mới dặn dò: "Mỗi ngày uống một viên, uống sau khi ăn, đừng quên. Tối nay ăn cơm xong nhớ uống."

Tống Thính Tuyết nhận lấy túi đựng thuốc trong tay hắn: "Ồ."

Răng lại bắt đầu đau.

Cậu héo rũ.

Không hề muốn đi gặp nha sĩ, càng không muốn nhổ răng, nhưng răng đau quá, không nhổ thì cũng không được.

Thật là khó chịu.

Một bàn tay nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải ngẩng đầu: "Đau lắm à?"

Tống Thính Tuyết như một chú mèo Garfield nhăn nhó.

"Tôi xem xem" Phó Dạ Hi hỏi.

Tống Thính Tuyết theo bản năng há miệng: "A——"

Cậu chưa kịp phản ứng, vì lúc nãy bác sĩ cũng bảo cậu làm vậy, nên giờ thành phản xạ có điều kiện.

Chờ đến khi cậu kịp nhận ra, thì Phó Dạ Hi đã hơi nhướng mày.

Hắn rút ra một tờ khăn ướt khử trùng từ kệ bên ghế, lau tay, rồi đưa ngón tay sạch sẽ chạm vào bên trong miệng Tống Thính Tuyết.

Ngón trỏ lạnh khô chầm chậm di chuyển trong khoang miệng mềm mại, cuối cùng chạm đến chiếc răng hàm phía trong: "Ở đây."

Tống Thính Tuyết lắc đầu.

Cậu không nói được.

[Ở sâu hơn, đau.]

Tống Thính Tuyết dùng thủ ngữ.

Phó Dạ Hi rút tay về.

Dĩ nhiên là hắn biết vị trí răng khôn ở đâu.

Đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua đầu lưỡi ấm nóng của cậu.

Vì há miệng lâu nên nước bọt rịn ra, môi cậu cũng ướt mềm.

Phó Dạ Hi lại rút thêm một tờ khăn ướt lau tay, tiện thể đưa cho Tống Thính Tuyết một tờ giấy khô.

"Đúng là có sưng." Hắn xoa xoa đầu Tống Thính Tuyết, "Tối nay mua kem cho em ăn."

"Ừm!" Đôi mắt Tống Thính Tuyết lập tức sáng rỡ, "Em được ăn kem à?"

"Tất nhiên rồi, bác sĩ cũng nói nếu có sưng thì có thể chườm lạnh thích hợp. Đã không phải sâu răng, ăn đồ ngọt một chút cũng không sao, chỉ cần kiêng đồ cay nóng thôi, không cần quá kiêng khem."

"Hehe!" Tống Thính Tuyết vui vẻ hẳn lên, "Tuyệt quá!"

Cậu giơ hai tay lên vui mừng.

Chỉ một cây kem đã dỗ được cậu, thế giới của trẻ con thật đơn giản.

Khóe mắt Phó Dạ Hi khẽ cong lên, ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Không lâu sau, điện thoại trong túi hắn rung lên.

Phó Dạ Hi lấy ra xem, là Lý Cẩn gọi đến.

"Nói đi." Phó Dạ Hi bắt máy.

"Phó tổng," Lý Cẩn hỏi, "Tình hình cậu Tống thế nào rồi ạ?"

"Viêm răng khôn." Phó Dạ Hi liếc nhìn Tống Thính Tuyết một cái, "Không có việc gì, sao vậy?"

Sao Lý Cẩn lại quan tâm Tống Thính Tuyết như thế?

Phó Dạ Hi nhíu mày.

"A a a tôi không có ý gì khác đâu," Lý Cẩn vội giải thích, "Hôm nay ngài lại không tăng ca, trong công ty có người tò mò, vừa rồi tôi ở phòng trà, có nghe được một ít lời đồn ..."

Lý Cẩn ấp úng: "Mọi người biết ngài đi cùng cậu Tống đến bệnh viện, ai cũng lo cho cậu ấy."

Phó Dạ Hi lập tức hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của anh ta.

"Lý Cẩn." Giọng hắn lạnh hẳn đi, "Tôi nhớ hành trình sau giờ làm hôm nay của tôi chỉ có cậu biết."

"Phó tổng, oan cho tôi quá! Hôm nay ngài đi quá nhanh, mọi người đều đoán được cả. Nếu tôi không giải thích rõ là ngài chỉ đưa cậu Tống đi nha khoa, không biết họ còn đồn thổi thành gì nữa đâu!" Lý Cẩn vội vàng thanh minh.

Phó Dạ Hi nhắm mắt lại, đè nén sự bực bội trong lòng: "Về sau..."

Cả không gian trong xe cũng lập tức lạnh xuống.

Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp của ai đó nhẹ nhàng phủ lên tay phải đang đặt tùy ý trên vô lăng của hắn.

Phó Dạ Hi khựng lại.

"Đừng hung dữ như vậy nha!" Tống Thính Tuyết mấp máy môi, làm khẩu hình nhắc nhở hắn: "Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Cậu đặt một tay lên ngực, nhẹ nhàng ấn xuống, ra hiệu như đang xoa dịu cơn giận.

Phó Dạ Hi giống như bị tháo mất van xả hơi, cơn tức liền tan biến: "Thôi vậy," hắn thở dài, "Lần sau chú ý."

Lý Cẩn vội vã đáp một câu rồi cúp máy, tay còn vô thức lau mồ hôi trên trán.

Thư ký Lý... Tống Thính Tuyết thầm nghĩ, ài, tôi chỉ có thể giúp anh được tới đây thôi!

Dù sao thì với khuôn mặt lạnh như băng kia, cậu cũng sẽ sợ đó!

Comments