Chương 34

Chương 34

Phó Dạ Hi đã nghiệm ra một điều: hôn môi không có công thức cố định.

 

Hắn đã quá thiển cận, cứ mãi nghĩ về tư thế hay cách làm thế nào cho đúng mà không nhận ra rằng, thật ra nụ hôn hay bất kỳ sự thân mật nào cũng đều là biểu hiện khi tình cảm dâng trào.

 

Hành vi do cảm xúc chi phối thì làm gì có công thức? Nên cắn một cái cũng là điều hết sức tự nhiên thôi. Ai bảo môi đứa nhỏ mềm như thạch, mỗi lần hôn vào là hắn không nhịn được muốn cắn nhẹ một cái.

 

Cho đến khi bên tai vang lên tiếng rên khe khẽ, hình như đứa nhỏ có chút không vui, cậu lấy lại thần trí, đẩy nhẹ vai hắn ra.

 

Phó Dạ Hi lập tức lùi lại.

 

"Em..." Mặt Tống Thính Tuyết đỏ bừng, vành tai cũng ửng đỏ.

 

Cậu giơ mu bàn tay lên lau miệng, quay mặt sang một bên.

 

Phó Dạ Hi lui đến mép giường, nhìn cậu: "Tôi nghĩ, trước khi kết hôn tôi từng nói với em rồi, tôi hy vọng có thể duy trì cuộc hôn nhân này. Tiểu Tuyết, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, tôi cũng sẽ tôn trọng em. Ý của tôi chắc em hiểu rõ. Nếu em không muốn, tôi sẽ không đụng vào em."

 

"Em không phải... không phải là..."

 

Tống Thính Tuyết không có ý đó, chỉ là... khi nãy, bất chợt cậu đã nghĩ đến một điều: cậu thực sự muốn làm chuyện đó sao?

 

Cậu từng lên kế hoạch cho tương lai của mình. Khi Phó Dạ Hi nhờ Lý Cẩn đến bàn chuyện ký hợp đồng tiền hôn nhân, tuy ngoài mặt cậu tỏ vẻ đồng ý với mọi điều khoản hai bên thương lượng, nhưng thực ra trong lòng cậu đã vạch sẵn kế hoạch của riêng mình.

 

Kế hoạch ấy là: một ngày nào đó, cậu và Phó Dạ Hi nhất định sẽ ly hôn.

 

Tống Thính Tuyết không phải con rối ngoan ngoãn mặc người điều khiển, ít nhất thì cậu tin rằng mình không phải vậy.

 

Nếu không có lợi ích, cậu đã chẳng về nhà họ Tống. Cậu muốn bản thân có thể nghe được, cũng muốn có một tương lai tốt đẹp hơn.

 

Kỳ thật cậu và Tống Thời Nguyện ở một khía cạnh nào đó cũng chẳng khác nhau mấy. Chỉ là, Tống Thời Nguyện được hưởng trọn vẹn sự yêu thương của nhà họ Tống, còn cậu thì không.

 

Từ khi cậu sinh ra, y tá bệnh viện đã ôm nhầm cậu và Tống Thời Nguyện, từ đó bọn họ bước lên hai con đường định mệnh hoàn toàn khác biệt do ông trời sắp đặt.

 

Kỳ thật, có đôi khi Tống Thính Tuyết có thể hiểu Tống Thời Nguyện. Nếu có thể sở hữu những điều mà người khác cả đời cũng không chạm tới được, ai lại cam lòng buông bỏ?

 

Nhưng cậu không có, nên cậu chỉ có thể tự lập kế hoạch cho mình.

 

Tất nhiên, giữa họ vẫn có điểm khác biệt. Cậu không tin rằng số phận sẽ luôn hào phóng ban tặng cho một người. Những thứ không thuộc về mình, sớm muộn cũng sẽ bị lấy lại bằng cách khác.

 

Điều cậu cần, cậu càng muốn tự mình giành lấy bằng nỗ lực.

 

Cho nên, nếu như cậu và Phó Dạ Hi kết hôn có điều kiện, có tiền đề, vậy cậu càng muốn giữ nó ở phạm vi lợi ích.

 

Chẳng phải vậy sao?

 

Nếu không vì lợi ích, sao Phó Dạ Hi có thể đồng ý liên hôn với nhà họ Tống?

 

Cậu không tin Phó Dạ Hi lại làm một cuộc giao dịch thua lỗ như vậy.

 

Mà lý do cậu chấp nhận nhà họ Tống, cũng chẳng qua là vì cậu vẫn còn cần đến họ...

 

Cậu không cao thượng đến thế.

 

Khi mọi vỏ bọc bị l*t tr*n, tình cảm không còn thuần túy nữa, lý trí buộc phải lên ngôi.

 

Sự ấm áp trong mắt Phó Dạ Hi dần phai nhạt. Hắn nhận ra, Tống Thính Tuyết thực sự đang từ chối mình.

 

Hắn còn tưởng rằng... chí ít thì Tống Thính Tuyết là đồng ý.

 

Thì ra, tất cả chỉ là hắn tự mình đa tình.

 

Tiêu Nhị nói đúng, cậu không thích hắn, vậy mà hắn còn hôn cậu.

 

Hắn đúng là tự mình đa tình.

 

"Ngủ đi." Phó Dạ Hi lạnh nhạt nói, giọng bình tĩnh đến dửng dưng, "Về sau sẽ không như thế nữa."

 

Đèn tắt.

 

Là Phó Dạ Hi tự tay tắt đèn ngủ ở đầu giường.

 

Một mảnh tối đen.

 

Tống Thính Tuyết nắm chặt lấy chăn.

 

Cậu không hiểu vì sao lại thành ra thế này.

 

Thật ra được Phó Dạ Hi hôn rất dễ chịu, nhưng...

 

Cậu cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Ít nhất là hiện tại... không nên như vậy.

 

**

 

Sáng hôm sau, Phó Dạ Hi dậy rất sớm, chắc lại có cuộc họp sớm nào đó.

 

Tống Thính Tuyết cũng có giờ học sớm, dậy cũng không muộn, nhưng Phó Dạ Hi đã xuống lầu từ sớm. Cậu lén đeo thiết bị trợ thính lên, nghe thấy dì Chung dưới lầu đang nói: "Phó tiên sinh, đi đường cẩn thận."

 

Sau đó, cậu len lén đi tới cửa phòng ngủ, chắc chắn rằng Phó Dạ Hi đã rời khỏi căn hộ rồi mới yên tâm rửa mặt xuống lầu.

 

Xuống dưới, dì Chung đã chuẩn bị xong bữa sáng kiểu Trung mà Tống Thính Tuyết thích ăn nhất.

 

Cậu ủ rũ ngồi xuống bàn ăn, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo bí đỏ ngọt ngào sánh mịn.

 

Dì Chung quan sát sắc mặt cậu: "Hôm qua cậu Tống ngủ không ngon à?"

 

Có thể nói là vậy, cả đêm gần như không thể ngủ, đầu óc cứ quay cuồng với những suy nghĩ cho đến tận khi trời gần sáng mới chợp mắt được một lúc.

 

Tống Thính Tuyết không trả lời, nhưng dì Chung đã hiểu: "Phó tiên sinh cũng vậy, tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, cũng giống như là cả đêm không nghỉ ngơi."

 

Tống Thính Tuyết sửng sốt một chút.

 

"Học hành, làm việc gì thì làm, nhưng nghỉ ngơi vẫn là quan trọng nhất. Người mà không nghỉ thì dễ sinh bệnh lắm đấy, lần sau nhớ chú ý hơn nhé!" – dì Chung ân cần nhắc nhở cậu.

 

Tống Thính Tuyết ngẩn người.

 

Dì Chung thở dài: "Biết ngay mà, lời tôi nói, Phó tiên sinh không nghe, cậu Tống cũng chẳng thích nghe. Từ nhỏ Phó tiên sinh đã quen một mình quyết định mọi chuyện, bên cạnh chẳng có ai... tôi nói gì cũng chẳng có tác dụng."

 

Trong lòng Tống Thính Tuyết rối như tơ vò, cũng chẳng nghe rõ dì Chung vừa nói gì. Cậu lơ đễnh ăn xong bữa sáng rồi lên xe chú Lương đến lớp.

 

Cả một buổi sáng, cậu nghe giảng không mấy tập trung.

 

Đến tiết học buổi chiều, cậu ngồi cạnh Ôn Hàm. Vốn dĩ Tống Thính Tuyết luôn nghiêm túc ghi chép trong các tiết học lớn, ngay cả những môn tự chọn không quan trọng cậu cũng chăm chú nghe — trừ lần trước cùng Ôn Hàm thảo luận chuyện thi đấu ngay trong giờ học. Ấy vậy mà hôm nay, cậu lại phá lệ, nằm dài ra bàn, thẫn thờ ngẩn người, từ trước đến nay chưa từng có chuyện thế này. Hành vi này thật không giống một học sinh gương mẫu như Tống Thính Tuyết, khiến Ôn Hàm cảm thấy lạ lùng.

 

[Tuyết Nhi, mặt trời mọc từ phía Tây rồi à mà cậu không nghe giảng] Cậu ta viết một mẩu giấy, chọc chọc Tống Thính Tuyết rồi đưa sang.

 

Tống Thính Tuyết ngẩng đầu lên nhìn giáo viên môn tự chọn đang nói không ngừng trên bục giảng, rồi uể oải nằm xuống, cầm bút viết: [Không phải môn quan trọng, bỏ một tiết ghi chép cũng chẳng sao...]

 

[Cậu không cần tín chỉ, không cần học bổng, không mê tiền rồi hả?]

 

[Có chứ, học bổng vẫn cần, môn này cũng phải qua...]

 

Nét chữ của cậu mềm mại rũ rượi, chẳng có chút ý chí nào. Ôn Hàm dứt khoát ném luôn cây bút, không kiềm được mà bật thốt: "Không ổn rồi, cậu gặp chuyện gì à?"

 

Cho đến khi mấy người ngồi đằng trước đều quay đầu lại nhìn cậu ta, cậu ta mới lại cầm bút lên: [Thằng em giả kia bắt nạt cậu à?]

 

Ý cậu ta là Tống Thời Nguyện.

 

Tống Thính Tuyết lắc đầu, hạ giọng: "Giờ tớ không muốn về nhà..."

 

Nói đến đây, cậu chợt nhớ ra — tuần sau là sinh nhật ông cụ nhà họ Tống, Tống Trọng Sinh. Theo lễ nghi, cậu phải cùng người nhà họ Tống và Tống Thời Nguyện đến mừng thọ ông ấy.

 

Người nhà họ Tống vốn không ưa Tống Thính Tuyết, mà bản thân ông cụ Tống đó cũng là người mà cả Tống Thính Tuyết lẫn Tống Thời Nguyện đều chẳng thích.

 

Trông ông lúc nào cũng im lặng, lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt người ngoài còn khó gần hơn cả Phó Dạ Hi. Đến cả Tống Thời Nguyện cũng sợ ông.

 

Tống Thính Tuyết rất muốn kiếm cớ để từ chối bữa tiệc sinh nhật này, nhưng Lâm Khả Mạn đã sớm đề cập với Tống Thính Tuyết chuyện này rồi.

 

Hồi đó, khi Tống Thính Tuyết làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử, nhiều bệnh viện từ chối vì có rủi ro cao. Chính ông cụ Tống đã kiên quyết yêu cầu đưa cậu đến bệnh viện tư có bác sĩ giỏi.

 

Tống Thính Tuyết biết nhà họ Tống sĩ diện, chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài rằng cậu muốn chọn phương án rẻ tiền. Nhưng giờ nghĩ lại, cậu vẫn nên cảm ơn ông cụ ấy.

 

Nếu hồi đó đến bệnh viện khác, gặp phải bác sĩ tay nghề kém, có khi tai đã hỏng mất rồi.

 

Tai mà hỏng thì đời này của Tống Thính Tuyết cũng coi như xong.

 

Trước đây ở trại trẻ mồ côi, cậu chẳng thấy tương lai đâu, không có tiền làm phẫu thuật, có lẽ đã định sẵn cả đời cứ thế mà sống.

 

Giờ cậu đã nghe lại được, mới cảm thấy thế giới có âm thanh thật đẹp đẽ biết bao.

 

Cậu không muốn trở lại trước kia nữa.

 

Dù phải trả giá, cậu vẫn muốn được nghe thấy.

 

Cậu vẫn chưa thể quyết liệt với nhà họ Tống. Họ đã cho cậu đôi tai, ít nhất cậu cũng nên hoàn lại những khoản họ đã bỏ ra trong bao năm qua. Hơn nữa, cậu muốn đường hoàng sống ở Ninh Thành.

 

Cả đời bà ngoại không thể bước ra khỏi thôn Tiểu Bạc, mẹ nuôi cũng vậy.

 

Cha nuôi thì bị ràng buộc bởi tầm nhìn nhỏ hẹp giữa núi non bao quanh làng ấy, cuối cùng bị chính chất nôn trong bụng mình làm nghẹn chết.

 

Tống Thính Tuyết không muốn sống như thế.

 

Cậu không muốn quay về thôn Tiểu Bạc.

 

Cậu muốn ở lại Ninh Thành.

 

Ninh Thành là thành phố lớn, cơ hội nhiều hơn bất kỳ nơi nào. Cậu và Tống Thời Nguyện đều không muốn từ bỏ cơ hội đã vào tay.

 

Cậu không hèn hạ, những gì thuộc về nhà họ Tống có thể không thuộc về cậu, nhưng cậu muốn có được những thứ thuộc về mình.

 

Cuối tuần, Tống Thính Tuyết lên xe mà nhà họ Tống cử tới để đến biệt thự cũ của nhà họ Tống.

 

Mấy ngày nay, cậu đều không gặp Phó Dạ Hi.

 

Vốn dĩ công việc của Phó Dạ Hi đã bận rộn, nếu hắn đã quyết tâm dồn sức cho sự nghiệp, chuyện không về nhà cũng là điều thường tình.

 

Chỉ là công ty gần căn hộ, Phó Dạ Hi vẫn thường xuyên về nhà.

 

Chỉ là mỗi lần hắn về, Tống Thính Tuyết đều đã ngủ rồi.

 

Mấy ngày trước nghe Lý Cẩn nói, chiếc giường bị giữ lại ở hải quan đã về tới, trong vài ngày nữa sẽ có thợ đến lắp đặt. Đến lúc đó, phòng ngủ phụ mà họ chuẩn bị cho Tống Thính Tuyết sẽ hoàn thiện, cậu có thể chuyển sang đó ngủ.

 

Tất cả mọi thứ đều đến quá khéo.

 

Nhưng giữa cậu và Phó Dạ Hi, mối quan hệ đó... cậu thật sự chưa xử lý ổn thỏa, cũng chẳng biết nên nói gì.

 

Tối nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Tống, nghe nói Phó Dạ Hi cũng sẽ đến.

 

Tống Thính Tuyết mặc lễ phục mới, mấy bộ lễ phục mà Phó Dạ Hi đặt làm riêng trước đó vẫn còn mấy bộ chưa mặc qua, nhưng Lý Cẩn lại đưa thêm mấy bộ mới, Tống Thính Tuyết sắp mặc không hết rồi.

 

Trước khi ra ngoài, cậu còn được chuyên viên tạo hình mà Lý Cẩn mời đến trang điểm, trông tinh tế và sáng sủa hẳn lên.

 

Cậu chợt nhớ lần trước đi xem pháo hoa, cũng là do Phó Dạ Hi đặc biệt mời chuyên viên tạo hình đến làm tóc và trang điểm cho cậu.

 

Lúc đó, cậu thật sự đã từng rất mong chờ.

 

Biệt thự cũ của nhà họ Tống là biệt thự kiểu Trung Hoa truyền thống, phong cách trang trí so với nhà chính của họ Tống thì cổ điển hơn, nhưng cũng có vườn tược, sân trong rộng rãi, có thể tiếp đãi nhiều khách. Giờ trong nhà ngoài mấy người làm thì chỉ có mình ông lão Tống ở.

 

Vợ của ông đã mất từ sớm, tuy bao năm nay ông ở Ninh Thành đã từng có vài mối tình, nhưng rốt cuộc vẫn không tái hôn.

 

Tống Thính Tuyết đến gần như cùng lúc với vợ chồng nhà họ Tống. Hai người họ sợ người ngoài dị nghị nên hẹn đến cùng giờ với cậu, còn cố ý cho xe tới đón, chỉ vì sợ chuyện hôm đó Tống Thời Nguyện bị đuổi khỏi du thuyền lan truyền ra ngoài, khiến người ta đàm tiếu rằng nhà họ Tống bất hòa, anh em không ưa nhau, cha mẹ thiên vị.

 

Mặc dù sự thật đúng là như vậy.

 

Tống Thính Tuyết chẳng bận tâm họ nói gì, muốn làm gì thì cứ làm.

 

Dù gì bao năm nay cũng sống như vậy, cậu đã quen rồi.

 

Khi đến biệt thự, khách khứa đã đến khá đông, Tống Thính Tuyết theo vợ chồng nhà họ Tống bước vào, nghe thấy không ít người lên tiếng chào hỏi.

 

"Ơ kìa, đây là Thời Nguyện à? Sao càng lớn càng tuấn tú thế, nhớ hồi trước đâu có vậy."

 

"Đừng nói linh tinh, đây không phải Thời Nguyện đâu."

 

Có người cẩn thận phân biệt Tống Thính Tuyết đứng sau lưng vợ chồng nhà họ Tống, bắt đầu thì thầm bàn tán.

 

Những lời này không hề tránh mặt vợ chồng nhà họ Tống, mà nói ngay trước mặt bọn họ, Lâm Khả Mạn nghe thấy thì ho khẽ một tiếng đầy lúng túng: "Đây là con trai thứ hai nhà chúng tôi, Tống Thính Tuyết."

 

"Nhớ ra rồi," một vị khách như chợt hiểu ra, "trước đây nhà họ Tống ôm nhầm con, đây là đứa con ruột mới nhận lại."

 

"Thời Nguyện không phải là con ruột à?"

 

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đây mới là con ruột. Cậu không nghe à, tháng trước tại lễ pháo hoa ở Ninh Thành, vị kia của nhà họ Phó bao trọn du thuyền, nghe nói là để biểu diễn máy bay không người lái riêng cho đứa con ruột nhà họ Tống này xem. Kết quả là đứa con nuôi kia lên thuyền gây sự, bị vị kia nhà họ Phó đuổi xuống luôn."

 

"Ai? Ai của nhà họ Phó?"

 

"Còn ai vào đây được nữa?"

 

"Là cái kẻ sát thần đó hả..."

 

"Hắn liên hôn với nhà họ Tống, sao nhà họ Tống có thể gả con nuôi đi chứ, người được gả qua chính là 'đứa con thứ hai' này đó."

 

"Cậu đừng nói chứ, nhà họ Tống cưng chiều con nuôi lắm mà. Trước giờ tôi cứ tưởng Thời Nguyện là con ruột. Không phải có lời đồn Phó Dạ Hi khắc vợ, nếu đổi lại là con cậu, cậu dám gả đi không?"

 

"Cái đó thì..."

 

"Các vị thật là nhàn nhã, chi bằng nói thêm vài câu nữa ngay trước mặt mọi người đi."

 

Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng hờ hững.

 

Giọng nói trầm thấp ấy không hiểu sao khiến người nghe cảm thấy sợ hãi và chột dạ.

 

Khách mời đến dự tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Tống đều không phải người tầm thường. Họ có quan hệ tốt với ông cụ, kính trọng ông cụ, nhưng chưa chắc thực sự để mắt đến vợ chồng nhà họ Tống.

 

Quan hệ giới thượng lưu vốn phức tạp. So với Tống Tiên Minh, hiện tại ông cụ Tống vẫn là người có tiếng nói lớn nhất trong nhà, tất nhiên người ngoài cũng sẽ nhìn vào ông mà hành xử, luận vai vế, xét địa vị.

 

Nhưng Phó Dạ Hi thì khác.

 

Phó Dạ Hi là người có thể định đoạt mọi chuyện.

 

Và hắn thực sự khiến người khác phải e ngại.

 

Mấy người đó liền tản đi.

 

Nhưng những lời họ vừa nói vẫn còn lơ lửng trong không khí.

 

Lâm Khả Mạn vô cớ cảm thấy xấu hổ, Tống Tiên Minh viện cớ đi tiếp khách khác, chỉ còn lại ba người: Tống Thính Tuyết, Lâm Khả Mạn và Phó Dạ Hi đứng tại chỗ.

 

Lâm Khả Mạn nhớ lại chuyện trên du thuyền lúc trước, Phó Dạ Hi từng đuổi Tống Thời Nguyện xuống thuyền.

 

Lời hắn khi ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

"Các vị thật sự rất hay, là dựa vào việc Tống Thính Tuyết ngoan ngoãn nghe lời hơn người kia hay là gì khác, tôi mặc kệ. Nhưng Thính Tuyết không phải công cụ để nhà họ Tống các người giữ thể diện đôi bên. Đã chọn để cậu ấy kết hôn với tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy. Nếu tôi phát hiện cậu ấy còn bị thiên vị, hay bị bỏ mặc, chịu ấm ức lần nữa, tôi sẽ nhắc nhở tất cả mọi người, rốt cuộc ai trong nhà các vị mới thật sự mang họ Tống. Tôi tin sẽ có rất nhiều người thấy hứng thú với chuyện này."

 

Lâm Khả Mạn bị lời nhắc nhở của Phó Dạ Hi dọa cho bừng tỉnh, bà biết hắn làm được.

 

Từ trước tới nay hắn chẳng hề để tâm đến ánh mắt người ngoài. Năm xưa vì tranh giành tài sản nhà họ Phó, hắn điên đến mức dùng thủ đoạn đoạt quyền với chính cha ruột mình, Lâm Khả Mạn biết rõ người này không thể dùng lẽ thường để phán đoán, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.

 

Hắn không phải là người bình thường.

 

Lâm Khả Mạn không dám mở miệng. Bà biết hôm nay Phó Dạ Hi sẽ đến, nên cố tình không để Tống Thời Nguyện đi cùng.

 

Ban đầu bà còn không định cho Tống Thời Nguyện tham dự tiệc sinh nhật lần này của ông cụ Tống, nhưng bà biết Tống Thời Nguyện chắc chắn sẽ không đồng ý.

 

Đành phải nói dối giờ khai tiệc trễ nửa tiếng, để lúc Tống Thời Nguyện đến thì khách khứa đã đông đủ, Phó Dạ Hi chưa chắc để ý thấy. Chỉ cần Tống Thời Nguyện im lặng, không lại gần gây sự với Tống Thính Tuyết, thì tiệc sinh nhật hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

 

Nếu lại gây chuyện như lần trước, Lâm Khả Mạn không dám nghĩ sẽ phải thu dọn như thế nào.

 

Với những gia tộc như nhà họ Tống, ngoài mặt nói là Tống Tiên Minh nắm quyền, nhưng phần lớn tài sản vẫn nằm trong tay ông cụ.

 

Người muốn leo lên nhờ nhà họ Tống, tự nhiên sẽ ưu tiên nịnh bợ ông cụ.

 

Sắp đến giờ khai tiệc, ông cụ Tống vẫn chưa xuống. Khách khứa tụ tập rải rác trong đại sảnh, hoặc trò chuyện, hoặc thì thầm với nhau.

 

Phó Dạ Hi và Tống Thính Tuyết cùng đứng dưới hành lang bên ngoài hoa viên của biệt thự cũ nhà họ Tống, cả hai đều trầm mặc.

 

Không biết qua bao lâu, Tống Thính Tuyết nghe hắn nói: "Bức tranh ở phòng sách dưới lầu, tôi tưởng em vẽ hai chúng ta."

 

Tống Thính Tuyết ấp úng.

 

Phó Dạ Hi lại nói tiếp: "Thì ra không phải, em chỉ tiện tay vẽ hai người bất kỳ thôi."

 

Tống Thính Tuyết há miệng.

 

"Giường đến rồi," hắn nói, "Tối nay chúc thọ ông cụ xong tôi sẽ về tăng ca. Em muốn chuyển qua phòng ngủ phụ thì tôi bảo người dọn dẹp, trải sẵn giường, em về là có thể ngủ luôn. Không muốn ngủ hôm nay cũng không sao, tối nay vẫn có thể ở phòng chính. Dù sao lúc tôi về thì chắc em cũng đã ngủ rồi, tôi không làm phiền được đâu."

 

"Em..." Tống Thính Tuyết sắp khóc, "Em không có ý đó... anh Dạ Hi..."

 

"Vậy em có ý gì? Em không cho tôi chạm vào, không cho tôi hôn, không muốn ngủ với tôi, là định mấy năm sau ly hôn với tôi sao?" Phó Dạ Hi nói, "Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, 80% tài sản của tôi thuộc về em. Tôi lỗ nặng rồi. Muốn tỏ thái độ một chút để sau này chia tay khỏi thêm đau lòng, chi bằng bây giờ cứ giữ khoảng cách trước, em đứng cách tôi nửa mét, đừng lại gần nữa. Tôi không muốn sau này ly hôn còn lưu luyến em."

 

Hắn ngừng một lát, bổ sung: "Không dây dưa với em, yên tâm đi."

 

Phó Dạ Hi đợi một hồi, không nghe cậu trả lời. Vừa quay đầu lại thì thấy cậu khóc, nước mắt đầy mặt.

 

Cậu thật sự bị lời của Phó Dạ Hi dọa khóc rồi.

 

"Em..." Tống Thính Tuyết lau nước mắt, sợ bị người khác nghe thấy, nên lí nhí nói, "Em không muốn lấy tài sản của anh, là anh bảo thư ký Lý đến tìm em, bắt em ký... hu hu... Em chưa nói muốn ly hôn với anh, em chưa nghĩ đến... Em vẽ là vẽ anh mà... hu hu... Anh đáng sợ quá... Nếu anh nói vậy, không muốn gặp em nữa, thì em dọn về ký túc xá..."

 

Nước mắt của cậu "tí tách" rơi xuống, lần này lại khiến Phó Dạ Hi hoảng hốt.

 

Hắn cố ý chọn nơi vắng người để nói chuyện này với Tống Thính Tuyết, vì thật sự không biết đứa nhỏ nghĩ thế nào, hắn chỉ muốn nghe cậu nói thật. Nhưng hắn lại không biết cách hỏi, chỉ đành cố ý nói vài câu k*ch th*ch, ai ngờ lại nghiêm túc quá mức, khiến đứa nhỏ sợ đến phát khóc.

 

Quả nhiên, Tiêu Nhị không đáng tin, hắn không hợp với vai ác trước mặt trẻ con.

 

Phó Dạ Hi hắn là người nào, một khi nghiêm túc thì đúng là dọa người thật.

 

Giờ thì hay rồi, lại phải dỗ.

 

Phó Dạ Hi thở dài, dở khóc dở cười. Hắn đưa tay, kéo đứa nhỏ lại gần, ngón tay hơi lạnh khẽ lau mắt cho Tống Thính Tuyết.

 

"Tôi nói đùa thôi, em muốn sao cũng được... Đừng khóc," Phó Dạ Hi cúi đầu, thấy mắt cậu đỏ như thỏ con, "Chậc, em khóc cái gì chứ, tôi đáng sợ đến vậy sao?"

 

"Không có..." Tống Thính Tuyết vừa khóc vừa nấc, "Em...hu..."

 

Cậu tiến lên một bước, ôm chặt lấy Phó Dạ Hi, vùi mặt vào ngực hắn.

 

Chẳng mấy chốc, cổ áo sơ mi của Phó Dạ Hi đã ướt đẫm.

 

Thật sự là vỡ đê rồi!

 

Phó Dạ Hi vừa dở khóc dở cười, lại vừa cảm thấy trong lòng được an ủi.

 

Đứa nhỏ này vẫn không nỡ rời khỏi hắn.

 

Tốt lắm. Sau này phải để ý hơn mới được, không thể cứ nói nặng lời với đứa nhỏ như thế.

 

Nếu thật sự dọa cậu chạy mất, thì biết làm sao bây giờ?

Comments