Chương 50: Món đưa cơm

Chương 50: Món đưa cơm

Thật ra phản ứng đầu tiên của Đào Minh Chước là, Lý Vũ Phách rốt cuộc có gia thế như nào, sao mua được nhiều cua hoàng đế vậy?

Sau đó, cậu thấy sai sai, ngẫm lại lời nói của Lý Vũ Phách, sau cùng nhận ra điều gì đó, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Cậu đơ người nhìn mặt Lý Vũ Phách, phát hiện gương mặt cười tít mắt trước mặt này từng chút từng chút trùng khớp với gương mặt của Lý Lam.

Mồ hôi của Đào Minh Chước tuôn như mưa.

Tuy không nhìn được mặt của bản thân nhưng cậu có thể cảm thấy vành tay mình đã nóng tới mức muốn bốc khói, mặt có lẽ cũng đã sớm đỏ bừng.

Đào Minh Chước mấy nửa ngày mới lắp ba lắp bắp thốt ra được một cậu: “… Anh là?”

Lý Vũ Phách cười hì hì nhìn cậu: “… Tôi là?”

Kinh Từ mở cửa phòng làm việc, trông thấy hai người đứng mặt đối mặt trước cửa thì thoáng sửng sốt: “Sao hai người đều đứng ở đây?”

.

Buổi tối ăn cua ở nhà Lý Lam, Đào Minh Chước cúi gằm mặt suốt bữa ăn. Mặt cậu còn đỏ hơn cả vỏ cua luộc, chỉ muốn vùi thẳng mặt vào bát.

Sau bữa ăn, Đào Minh Chước xung phong nhận nhiệm vụ rửa bát, trốn trong bếp cả buổi không bước ra.

Đào Tuyết lấy làm lạ: “Thằng nhóc này mắc tật gì vậy. Nhà chị Lý có máy rửa bát đắt tiền không dùng, lại muốn tự tay rửa, ăn nhiều quá thừa năng lượng à?”

Lúc Kinh Từ đi vào bếp, nét mặt anh trông có chút phức tạp.

Trông thấy biểu cảm ấy của anh, Đào Minh Chước không cần nghĩ cũng biết, Lý Vũ Phách hẳn đã kể cho Kinh Từ nghe về cuộc nói chuyện ngoài cửa phòng của hai người hôm nay.

Cậu ngượng đến mức ngón tay, ngón chân co quắp hết lại, lập tức quay lưng, tiếp tục gục đầu ra sức chà bát.

Kinh Từ không kìm được muốn phì cười. Nhưng anh biết, cho dù lúc này anh có nói gì đi nữa thì cũng sẽ chỉ khiến Đào Minh Chước thêm xấu hổ, bèn yên lặng vươn tay, xoa tóc cậu.

Đào Minh Chước quay sang, nhìn mặt Kinh Từ một lúc.

Sau cậu cúi đầu, hùng hổ hôn “chụt” một cái to lên mặt Kinh Từ.

Cậu hít sâu một hơi, quay người đi, tiếp tục cúi đầu rửa bát, lúc sau nghiến răng nghiến lợi hỏi: “…Sao anh không nói sớm cho em biết?”

Kinh Từ thở dài: “Chủ yếu vì trước ngày hôm nay, em và anh trai anh đều chưa từng xuất hiện cùng một lúc trước mặt anh nên anh quên mất còn chuyện này.”

Đào Minh Chước thật ra cũng biết chuyện này không thể trách Kinh Từ. Chẳng qua cậu không đủ dũng cảm để nhớ lại những lời mình đã vênh váo và hống hách nói với Lý Vũ Phách lúc trưa, cậu vô cùng mong muốn được bắt đầu lại cuộc đời mình.

Đào Minh Chước ấp úng: “… Đều là lỗi của anh!”

Kinh Từ: “Do anh, do anh.”

Đào Minh Chước im lặng một lúc: “Tối… Tối phải đền bù cho em.”

Kinh Từ mỉm cười: “Sẽ đền, sẽ đền.”

“Nhưng mà anh trai anh thật ra có ấn tượng rất tốt với em.” Kinh Từ nói: “Anh ấy bảo hai người hôm nay trò chuyện rất vui vẻ, cảm thấy tình cảm của chúng ta hẳn cũng rất bền vững.”

Đào Minh Chước: “…?”

Đào Minh Chước hoàn toàn không dám nghĩ sâu về hàm ý của cụm “trò chuyện rất vui vẻ” trong câu kia. Song, sau khi biết đối phương có ấn tượng khá tốt với mình, Đào Minh Chước coi như không ngại ngùng tiếp nữa, lại có dũng khí để ngồi nói chuyện cùng Lý Vũ Phách.

Sau bữa ăn, bọn họ ngồi ở bàn ăn trong nhà Lý Lam, vừa ăn hoa quả, vừa hàn huyên về tình hình dạo gần đây của từng người.

Lý Vũ Phách kể bản thân dự định cuối năm sẽ kết hôn với bạn gái. Đào Minh Chước nghe thấy hai chữ “bạn gái” thì da đầu càng thêm tê dại, không tránh khỏi nhớ lại những lời nói ngang ngược của bản thân lúc trưa.

Kinh Từ nhịn cười, lặng lẽ nắm lấy tay Đào Minh Chước dưới gầm bàn.

Đào Tuyết gửi lời chúc phúc tới Lý Vũ Phách, bày tỏ bản thân sắp sửa có thể ly hôn với tên đàn ông khốn nạn kia, chuẩn bị sau khi vụ kiện kết thúc và đứa nhỏ chào đời thì sẽ cùng Lý Lam mở thêm chi nhánh tiệm làm móng, vui vẻ trở thành phú bà độc thân độc lập.

Lý Vũ Phách mỉm cười bảo: “Tới lúc đó tôi nhất định sẽ bảo bạn gái thường xuyên ủng hộ cửa hàng của mọi người.”

Thế nhưng Đào Minh Chước cảm thấy có lẽ hai, ba năm nữa thì chi nhánh này cũng chưa chắc khai trương được. Đào Tuyết dạo gần đây đang phát cuồng với truyện tranh đam mỹ, mỗi ngày đọc sách hàng giờ liền ở cường độ cao. Vì không muốn tốn chỗ trên giá sách, cô thậm chí còn bảo Đào Minh Chước mang hết mấy cuốn sách nuôi dạy trẻ mà cậu đã mua trước đó đi, chẳng còn tâm trí đâu để lo chuyện khác.

Đào Tuyết khi ấy đã nói: “Em đừng nhìn chị với ánh mắt đấy có được không? Chị đọc mấy cái này cũng là vì em, có biết không hả? Dạo này chị Lý ngày nào cũng đọc cùng chị, vô cùng si mê nội dung bên trong. Chị đang giúp chị ấy chuẩn bị tâm lý, tới lúc đó em và Tiểu Kinh cũng đỡ vất vả hơn một chút…”

Đào Minh Chước ôm ba chồng truyện tranh cao ngất ngưởng: “… Vâng, vâng, vâng.”

Bọn họ hàn huyên rất nhiều điều ở bàn ăn. Ngay cả Ôn Thái Y ở bên cạnh cũng góp vài tiếng “gâu gâu”, quẫy đuôi, tỏ vẻ bản thân tuy chưa có kế hoạch gì cho tương lai nhưng trước mắt vẫn còn bụng để ăn đêm.

Trước khi ra về, Lý Lam xách hai túi đồ “lách cách” chạy tới.

“Trời nóng lên rồi, hai hôm nay cùng Đào Tuyết muối ít món đưa cơm ăn kèm cho hai đứa.” Lý Lam nói: “Hai đứa mang về ăn ngon miệng nhé.”

Đào Minh Chước: “Á, cảm ơn ạ, cảm ơn ạ.”

Lý Lam đặt túi đồ nặng trịch vào tay Đào Minh Chước, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cậu, ngẩng lên cười tít mắt, nói: “Hai đứa phải sống hòa thuận với nhau nhé.”

Lý Lam không nói gì tiếp, chỉ quay trở vào trong bếp, tiếp tục bận rộn.

Đào Minh Chước ngây người, hiểu ra điều gì đó. Cậu ngẩng đầu, lập tức trông thấy Đào Tuyết đứng chống hai tay vào eo cách đó không xa, đang nhướng mày với cậu đầy đắc ý.

Đào Minh Chước và Kinh Từ ăn hơi đầy bụng nên không lái xe về nhà ngay. Họ bỏ đồ vào cốp xe, sau đó đi dạo bộ quanh hồ gần nhà Lý Lam.

Đào Minh Chước ở bên cạnh không nói năng gì một lúc lâu, Kinh Từ cho rằng cậu vẫn đang xấu hổ vì chuyện Lý Vũ Phách. Anh do dự một chốc, kéo tay Đào Minh Chước, bảo: “Lần này là lỗi của anh, lần sau anh sẽ suy xét kỹ càng hơn, không để xảy ra hiểu lầm như vậy giữa chúng ta nữa.”

Đào Minh Chước ngớ người, “Á” một tiếng. Cậu gãi đầu, nói: “Em không bực bội gì đâu, chẳng qua vốn muốn tạo ấn tượng tốt với anh trai anh nên lúc đó có hơi thất vọng.”

“Thật ra nãy giờ em không phải đang nghĩ tới chuyện đó.” Đào Minh Chước nói: “Vừa nãy mẹ anh đưa cho chúng ta một túi đồ muối, nên em đang suy nghĩ về từ “món đưa cơm”.”

Kinh Từ nhìn mặt Đào Minh Chước, gật đầu: “Sao thế?”

“Nói về chuyện món đưa cơm này đi. Thật ra lúc đầu, trước khi chúng ta nói rõ với nhau, tâm trạng em vẫn rất ngổn ngang.” Đào Minh Chước cười bảo: “Nhưng giờ ngẫm kỹ lại, em cảm thấy mối nhân duyên giữa hai ta bắt đầu từ đấy, nên cũng không cần phải tránh né không nhắc tới.”

“Đây là khởi đầu của tình cảm giữa chúng ta, vậy nên em cảm thấy… mình bắt đầu hơi thích cách gọi này rồi.” Cậu nói: “Giống như đang miêu tả mối quan hệ độc nhất vô nhị, thuộc về riêng hai chúng ta. Anh đã nắm chặt em, mà em cũng vĩnh viễn không thể xa rời anh.”

“Đào Minh Chước là món đưa cơm giới hạn chỉ thuộc về riêng mình Kinh Từ.” Cậu nói, nắm tay mình thành nắm đấm rồi giơ lên, giống như một món đồ hộp nhỏ: “Hộp món đưa cơm này độc nhất vô nhị, ngập tràn hương vị, có ưu điểm ăn bao nhiêu cũng không thấy đáy, nhược điểm là chỉ mình Kinh Từ được ăn.”

Lông mi của Kinh Từ khẽ rung nhẹ.

Đào Minh Chước kéo tay Kinh Từ, trịnh trọng đặt nắm tay của mình vào lòng bàn tay của anh.

“Hiện tại hộp món đưa cơm này quyết định, cậu ấy muốn trao mình cho anh, mời anh ký nhận, nhận rồi không thể trả lại nữa đâu nhá.”

Đào Minh Chước có chút kiêu ngạo bổ sung thêm: “Chú thích đặc biệt, món đưa cơm hiệu Đào Minh Chước có hạn sử dụng là vĩnh viễn, vậy nên anh có thể yên tâm ăn cả đời.

“Nếu xác định ký nhận thì ký tên đi.” Cậu nói.

Ngay sau đó, Kinh Từ mỉm cười cúi đầu. Đầu tiên, anh dùng bàn tay mình bao trọn nắm tay của Đào Minh Chước, sau đó anh đan ngón tay với cậu, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Giây tiếp theo, Kinh Từ hơi ngửa mặt, dịu dàng hôn lên môi Đào Minh Chước.

Gió đêm hè có chút nóng nực mà cũng rất êm dịu. Đắm mình trong ánh trăng mát lành và dịu dàng, “món đưa cơm” và người suốt đời cần “món đưa cơm” trao nhau lời hẹn ước chỉ thuộc về bọn họ.

Mũi chạm mũi, hơi thở hòa quyện, tình yêu ngọt ngào.

Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ mỉm cười, nói: “Ký nhận thành công.”

.: HẾT :.

Comments