Chương 11: Hạt giống

Chương 11: Hạt giống

Edit: Hạ Đắng (wtp: nammogiuabanngay)

 

---

 

Mã Bối Bối đạp cửa chạy mất, nét mặt Tạ Nhiên thảm không nỡ nhìn.

 

Hắn muốn chuồn chung với Tiểu Mã, một là lúc quan trọng này hắn không yên tâm để một mình Tiểu Mã đi đòi nợ, sợ xảy ra điều bất trắc, hai là hắn thật sự không muốn ở chung trong một căn phòng với Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký lười để ý đến kẻ mềm nắn rắn buông như Mã Bối Bối, giả bộ không nhìn thấy hành động trắng trợn của hai người họ, lại nhắc nhở hắn, "Mẹ bảo hôm nay nhất định phải kêu anh về nhà."

 

Tạ Nhiên tâm trạng rối bời đáp, "Biết rồi, để lát nữa về."

 

Tạ Thanh Ký không để bụng thái độ mất kiên nhẫn này của hắn, cậu ngước mắt nhìn Tạ Nhiên, không hề tỏ ra chút tức giận nào.

 

"Đúng rồi, em lấy ba cái điện thoại này về đi, bên trong có một cái màu trắng đặc biệt mua cho Tạ Thiền đó, nếu chị ấy thích cái màu đen thì em đưa cái màu đen cho chị ấy, anh mua cho em cái khác."

 

Tạ Thanh Ký cúi đầu nhìn mẫu điện thoại Iphone mới nhất, không nói gì mà mở balo ra, quét hai chiếc vào như quét rác rồi đẩy chiếc còn lại tới trước mặt Tạ Nhiên, khách sáo nói, "Điện thoại của em chưa hỏng không cần đổi, anh dùng đi."

 

Tạ Nhiên chẳng hé răng, cũng không dụng đến chiếc điện thoại kia.

 

Hắn phải biết rõ rằng Tạ Thanh Ký sẽ không nhận bất cứ thứ gì của hắn.

 

Thực tế thì hai năm đầu tiên, sau khi Tạ Thanh Ký phát hiện ra bản chất công việc của hắn, cậu đã không còn nhận bất cứ tiền hay đồ của Tạ Nhiên nữa, Tạ Nhiên muốn mua cho cậu chút gì đó đều phải thông qua Tạ Thiền, nói dối rằng cô mua nó Tạ Thanh Ký mới bằng lòng nhận lấy.

 

Chỉ có hôm ấy là ngoại lệ duy nhất, Tạ Thanh Ký bỗng hứng lên mà xin hắn một đồng xu để bắt xe buýt.

 

Tạ Nhiên tưởng rằng hôm nay Tạ Thanh Ký chỉ là bị Vương Tuyết Tân ép, chẳng quan tâm Tạ Nhiên có về nhà thật hay không, hoàn thành nhiệm vụ là sẽ về nhà. Ai ngờ Tạ Thanh Ký giơ tay kéo ghế qua ngồi đối diện hắn, lôi sách bài tập ra, hộp bút cũng lôi ra nốt, cậu dùng hành động để nói với Tạ Nhiên rằng hôm nay nhất định phải về nhà ăn cơm.

 

Tạ Nhiên hơi cạn lời mà nhìn Tạ Thanh Ký im lặng làm bài tập, cũng chẳng để ý tới hắn.

 

Hắn không muốn lại chiều theo ý Tạ Thanh Ký nữa, cũng không muốn để đối phương nhận ra mình vẫn còn tình cảm với cậu.

 

Tạ Nhiên tuân thủ bổn phận, bắt đầu tẩy não bản thân. Tạ Thanh Ký là người thông minh, một khi Tạ Nhiên biểu hiện ra bất kỳ hành vi "ngoại lệ" nào, cậu sẽ đoán ra được ngày đó vốn không phải chuyện ngoài ý muốn do say rượu mà là sự tiếp cận đã được lên kế hoạch từ lâu.

 

Hắn cố ý giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói chuyện với Tạ Thanh Ký, trong lúc đó nên hút thuốc thì hút thuốc, nên mắng người qua điện thoại thì mắng người. Có một cô gái tiến vào nói mấy cô sắp bán hết thuốc rồi, bảo Tạ Nhiên nghĩ cách nhập chút hàng.

 

"Tôi biết rồi, đợi chút." Tạ Nhiên gọi cô lại, "Tôi mua dư một cái điện thoại này, cô lấy chơi đi."

 

Cô gái nọ "Oa" một tiếng, cũng không đùn đẩy mà cười hi hi nhận lấy, nhảy lên người Tạ Nhiên hôn hắn một cái rồi mỉm cười rời đi.

 

Một tiếng chụt kia như pháo nổ trên mặt Tạ Nhiên, phòng sát vách khéo còn nghe thấy tới nơi, Tạ Thanh Ký lại không ngẩng đầu lên, như lão tăng nhập định mà tập trung học hành.

 

Đây là lần đầu tiên sau khi hai anh em lên giường bình tĩnh mà ở chung một căn phòng với nhau, cũng là lần đầu tiên sau khi Tạ Nhiên trùng sinh cẩn thận quan sát Tạ Thanh Ký mười bảy tuổi như vậy.

 

Lúc Tạ Nhiên chết, Tạ Thanh Ký sắp đón sinh nhật hai mươi bốn tuổi, cũng là kỳ học cuối cùng của cậu ở trường cảnh sát.

 

Nhắc tới cũng thật mâu thuẫn, Tạ Thanh Ký mày cao hốc mắt sâu, nếu chỉ xét theo ngũ quan, gương mặt cậu còn tràn đầy tính công kích hơn Tạ Nhiên, lúc không biểu lộ cảm xúc ra ngoài rõ là không hòa đồng tí nào, khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy người này nội tâm rất cứng rắn.

 

Cậu có gương mặt tinh anh bạc tình trời sinh, giống luật sư, giống thánh phần tri thức, giống nhà tài chính, chỉ là không giống cảnh sát

 

Tuy Tạ Nhiên là một tên côn đồ, nhưng hắn lại là người có gương mặt hiền lành, vậy nên rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ai mà nghĩ tới hắn lại là một kẻ làm trái kỷ cương pháp luật cơ chứ.

 

Hắn thất thần nhìn chằm chằm Tạ Thanh Ký, tự hỏi liệu cậu có thật sự cam tâm tình nguyện muốn làm cảnh sát không?

 

Khi còn bé, gia đình hắn rất nghèo, cuộc sống của bốn mẹ con không dễ dàng, tiền sinh hoạt phí mỗi tháng cha đưa đều được Vương Tuyết Tân tiết kiệm, giữ lại cho ba người họ lên đại học tiêu, chỉ có dịp sinh nhật của một trong bốn người họ cả nhà mới cùng nhau ra tiệm ăn một lần.

 

Cơm nước xong, Tạ Thiền và Vương Tuyết Tân vội vàng đóng gói mang về, Tạ Nhiên ngồi ở trên ghế nấc cục, Tạ Thanh Ký thì gọi phục vụ tới, nói muốn thanh toán hóa đơn.

 

Nhân viên phục vụ lập tức đáp, "Nếu không lấy hóa đơn quý khách sẽ được tặng một bình hồng trà lạnh."

 

Tạ Nhiên nghe vậy thì lắc đầu, thật ra là đang đợi nhân viên phục vụ tăng giá.

 

"Tặng thêm cho quý khách một bình nước cam."

 

Bình thường tặng hai chai là đã đến giới hạn rồi, chần chừ tiếp thì một chai cũng đừng hòng lấy được, Tạ Nhiên đang tính giả bộ suy nghĩ một lát đã thấy Tạ Thanh Ký cực kỳ có nguyên tắc nói, "Không được, thầy nói việc xuất hóa đơn có thể tránh được việc trốn thuế, tiền thuế thu được đều dùng để xây dựng thành phố."

 

Tạ Nhiên ra sức nháy mắt cho Tạ Thanh Ký, mắt gần như muốn bay ra tới nơi nhưng em trai lại làm như không thấy.

 

Nhân viên phục vụ tiếc nuối bỏ cuộc, cầm hóa đơn tới, Tạ Thanh Ký vẫn lải nhải như Đường Tăng, dạy bảo Tạ Nhiên, trong miệng vẫn cằn nhằn cái gì mà phải nghe lời thầy cô, lúc nhận lấy hóa đơn còn nói "Cảm ơn" một tiếng, vẻ mặt Tạ Nhiên vô cùng đau khổ, tiếc rẻ hai bình đồ uống miễn phí bay mất kia.

 

Tạ Thanh Ký này từ nhỏ đã là người chính trực.

 

Vừa nghĩ tới Tạ Thanh Ký hồi còn bé, Tạ Nhiên liền không nhịn được mà cười ra tiếng.

 

Âm thanh này quấy rầy Tạ Thanh Ký, cậu ngẩng đầu từ đống bài tập chất đầy như núi, liếc mắt nhìn Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên lập tức không cười nữa.

 

Bầu không khí sau đó bỗng trở nên ngượng ngùng, Tạ Thanh Ký ngừng một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập, nhưng hồi lâu sau vẫn không động bút. Cũng may đàn em của Tạ Nhiên bước nhanh vào, sắc mặt hơi lo lắng, Tạ Nhiên vừa nhìn trong lòng liền lộp bộp một tiếng, sợ Tiểu Mã bên kia xảy ra chuyện.

 

Đúng như dự đoán, đàn em đi tới nói lúc Tiểu Mã đòi nợ gặp chút phiền toái, kêu Tạ Nhiên qua một chuyến.

 

Cảm giác đó giống như là giẫm hụt một bước cầu thang, nhịp tim Tạ Nhiên tăng vọt gần như trong nháy mắt, có lẽ vì thấy sắc mặt hắn khó coi, đàn em lại vội vàng bổ sung, "Không có đụng chạm tới người ta, chỉ là biện pháp anh Tiểu Mã dùng có chút... Mấy anh em sợ có chuyện nên mới bảo anh qua xem, anh ấy chỉ nghe lời mỗi anh thôi anh Nhiên."

 

Tạ Nhiên khoát tay, ý bảo hắn biết rồi.

 

Hắn khẽ thở phào, không xảy ra chuyện là tốt rồi.

 

Lần trước hắn cùng Tiểu Mã cãi nhau bị mấy anh em chứng kiến toàn bộ quá trình, mọi người đều biết thái độ của Tạ Nhiên đối với thủ đoạn đòi nợ của Tiểu Mã, e là tình huống lần này khá là khó giải quyết, Tiểu Mã mà giận lên thì chẳng màng tới bất cứ thứ gì, mấy anh em sợ sau khi Tạ Nhiên biết lạ nổi giận, nên mới quyết định lén kêu Tạ Nhiên qua xem xem.

 

Tạ Thanh Ký cũng cất đồ đạc vào ba lô, Tạ Nhiên gọi người lái xe đưa cậu về nhà, cậu lại ôm cặp ba lô chen vào trong xe Tạ Nhiên, dùng giọng điệu bình tĩnh khiến người ta không biết làm sao nói, "Thôi khỏi, em đi theo anh, anh giải quyết xong việc thì về nhà, nếu không em sẽ bị mẹ mắng."

 

Tạ Nhiên trước giờ luôn không quản được Tạ Thanh Ký.

 

Trên đường đi Tạ Nhiên vẫn luôn nghĩ, phải tìm cơ hội khuyên Tiểu Mã đừng làm cái nghề này nữa, nhưng Tiểu Mã đã quen với công việc kiếm tiền nhanh lại mạo hiểm cao như vậy, không làm việc này cậu ta còn có thể làm gì chứ?

 

Đám đàn em lái xe đưa Tạ Nhiên đến khu nội thành cũ, bốt gác ở lối vào khu chung cư đổ nát tan hoang, bị những người vô gia cư chiếm giữ từ lâu, tòa nhà phủ đầy rêu xanh, vừa bước vào hành lang đã ngửi thấy mùi hôi thối mốc meo.

 

Dọc đường có thể nghe thấy tiếng đánh mắng tới tận tầng ba, không biết Mã Bối Bối gặp phải nhân vật khó chơi đến nhường nào, đang nổi giận mắng chửi. Đang là giờ cơm, đứng ở dưới lầu còn có thể nhìn thấy mấy hộ đang thắp đèn nấu cơm, nhưng không một ai đi ra góp vui, có lẽ đây là chuyện thường ngày ở huyện tại khu thành cũ này, cũng có thể là ở nơi như vậy lo cho chính mình còn chưa xong, chẳng ai rỗi hơi xen vào chuyện nhà người khác.

 

Tạ Nhiên vừa đến gần đã nghe tiếng Tiểu Mã đánh người, xen lẫn th* d*c khi thì yếu ớt, khi thì cao giọng xin tha.

 

Đám đàn em thấy sắc mặt Tạ Nhiên khó coi, vừa định đi lên nhắc Tiểu Mã, anh Nhiên tới rồi, vừa phải thôi thì Tạ Nhiên lại ngăn bọn họ lại, ý là xem chút đã rồi tính sau.

 

Tạ Nhiên đứng trước cửa, khoanh tay lạnh lùng lắng nghe, ngay cả mạng mình hắn cũng chẳng coi ra gì chứ đừng nói là người xa lạ, chì là hơi mất hứng với cách làm bằng mặt không bằng lòng này của Tiểu Mã.

 

Đe dọa và đánh đập là thủ đoạn thường thấy trong quá trình đòi nợ nhưng Tạ Nhiên rất ít khi dùng tới, chắc chắn Tiểu Mã còn làm điều gì đó khác mới khiến đàn em xem xong cảm thấy phải gọi hắn tới đây cho bằng được.

 

Bên trong nhà, một người đàn ông co ro bị trói ngồi trên băng ghế cứng, mặt đầy râu ria đỏ máu, bị đám côn đồ do Tiểu Mã cầm đầu vây quanh, nửa người dưới của ông ta bị l*t s*ch, chỗ có thể nhìn thấy đều bầm tím, có lẽ là bị Tiểu Mã đánh.

 

Tiểu Mã đá một phát vào lưng ghế khiến một đầu ghế nhếch lên, hai chân con nợ dang rộng ra.

 

Miệng ông ta r*n r* như con chó sắp chết, giống đang khóc, cũng giống như đang rống lên, Tiểu Mã mắt điếc tai ngơ, kêu những người khác lấy bút lông ra viết chữ lên d**ng v*t co rúm của ông ta, phải viết "Thiếu nợ thì trả tiền", viết không được, một đám người lại cười lên giễu cợt, chỉ có thể viết lên bụng ông ta, viết xong còn lấy máy ảnh kỹ thuật số ra chụp lại.

 

"Tôi biết ông có tiền! Tuần trước vợ ông vừa mua vé máy bay bay ra nước ngoài! Có tiền cho vợ ra nước ngoài lại không có tiền trả nợ sao?"

 

Tiểu Mã hung dữ nói.

 

Người đàn ông kia dường như bị đâm trúng chuyện đau lòng, hoặc có lẽ chuyện bị người ta l*t s*ch sẽ viết chữ lên d**ng v*t sớm đã phá vỡ chút lòng tự trọng duy nhất của ông ta, ông ta như câm lặng, vẻ mặt xám xịt mặc cho Tiểu Mã nhục mạ.

 

Tiểu Mã thấy ông ta mạnh miệng thì cười gằn, máu vọt từ chân lên tới đỉnh đầu, kêu người bưng chậu nước đã được chuẩn bị ra, bên trong chứa đờm và nước tiểu, là cậu ta đặc biệt gõ cửa từng nhà thu thập, chuẩn bị cạy mồm ông ta ra bắt ông ta nuốt xuống, cơn giận k*ch th*ch thần kinh của cậu ta, Tiểu Mã bây giờ đã hoàn toàn mất hết lý trí.

 

Tạ Nhiên biến sắc, vừa muốn ra tay ngăn cản, người bên cạnh đã đi trước hắn một bước.

 

"Chờ một chút!"

 

Tiểu Mã dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tạ Thanh Ký mặc đồng phục học sinh bước tới, nét mặt lạnh tanh bước qua mớ hỗn độn, không để ý tới một đám xã hội đen đang nhìn chằm chằm vào mình, khập khiễng đứng ở trước bàn.

 

Lúc này mọi người mới phát hiện ra manh mối.

 

Một bàn chân nhỏ nhỏ mang giày da thò ra từ dưới tấm khăn trải bàn, thì ra có người đang trốn ở bên dưới!

 

Tạ Thanh Ký xốc khăn trải bàn lên, cúi xuống thì thấy một cô bé tầm năm sáu tuổi đang chăm chú chơi đồ chơi.

 

Cô bé thấy bị Tạ Thanh Ký phát hiện cũng không sợ hãi, nhìn cậu một cái sau đó lại tiếp tục chơi đồ chơi của mình, hiển nhiên đã sớm quen với cảnh tượng như vậy.

 

Tạ Thanh Ký vẫy tay với cô bé, "Lại đây, chú dẫn con ra ngoài chơi."

 

Người đàn ông nằm trên ghế kia đột nhiên "sống lại", gào thét mắng Tạ Thanh Ký, cho rằng cậu là đồng lõa với đám xã hội đen này, lại bị Tiểu Mã đấm một phát vào mặt đau tới nỗi không nói nên lời.

 

Cô bé ngoan ngoãn đi ra, được Tạ Thanh Ký ôm lấy, cô bé muốn quay đầu lại nhìn ba mình, nhưng bị Tạ Thanh Ký che hai mắt lại, tiếng mắng chửi của Tiểu Mã lại vang lên, Tạ Thanh Ký lại bảo cô bé tự bịt lỗ tai lại.

 

Tiểu Mã khó hiểu nhìn Tạ Thanh Ký như nhìn tên thần kinh.

 

Tạ Thanh Ký không nhìn cậu ta, ôm bé gái ra ngoài.

 

Cậu còn chẳng thèm ngoảnh mặt lại, lịch sự nói, "Mấy anh tiếp tục đi."

Comments