Chương 14: Chuốc đòn

Chương 14: Chuốc đòn

edit: Hạ Đắng (nammogiuabanngay)

 

---

 

Thay pin - đúng như tên gọi, nghĩa là thay pin cho mi-crô.

 

Ngày mười lăm mỗi tháng, đại ca sẽ đến tiệm kiểm tra sổ sách, trích phần trăm cho người đòi được nợ, tiền hoa hồng có thể lên tới 5% tổng tiền gốc lẫn lại, những người tham gia phân chia thế nào đại ca không quan tâm. Đám đàn em đều thích đi theo Tạ Nhiên bởi vì hắn công bằng khi chia tiền bạc, quan trọng là cách hắn đòi nợ "đàng hoàng" chứ không dùng bạo lực.

 

Nhưng nếu không đòi được tiền, người đứng đầu sẽ phải "thay pin" cùng đại ca.

 

Đại ca thích hát hò, hắn ta thường dùng một chiếc mi-crô sắp hết điện, đèn nhấp nháy, khi hắn ta hát, đám thuộc hạ của hắn ta cũng chẳng rảnh rỗi, bọn họ lôi những người không đòi được nợ sang phòng cách vách mà đánh đập, chừng nào đại ca nói mi-crô hết pin, phải thay pin, khi ấy bọn họ mới dừng tay lại.

 

Khi Tạ Nhiên đến đám đàn em đã chờ sẵn ở cửa, vừa xuống xe hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn mặt đám đàn em đều bầm tím, khóe miệng sưng lên, hắn gần như lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

 

Hắn tức giận bước vào bên trong, đàn em đuổi theo sau, bảo Tạ Nhiên đừng hành động nông nổi, còn nói có anh Tiểu Mã nói hộ, đại ca đã nguôi giận rồi.

 

Sắc mặt Tạ Nhiên càng lạnh hơn.

 

Càng tiến vào sâu trong hộp đêm càng có nhiều người canh gác, nhưng dọc đường đi Tạ Nhiên không gặp trở ngại gì, khi đến trước phòng bao đại ca hay dùng, một người đàn ông đầu trọc đứng trước cửa khách sáo đẩy cửa thay Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên biết người này bây giờ còn khách sáo với mình là bởi vì vẫn chưa tới lúc không cần khách sáo nữa.

 

Trong phòng bao, một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi đang ngồi trên sô pha, một chân gác lên bàn trà, cầm mi-crô hát karaoke, Tiểu Mã mặt mũi bầm dập ngồi bên cạnh, bị đại ca ôm lấy vai hát cùng hắn ta. Đại ca say sưa hát tới nỗi không chú ý tới nỗi không chú ý tới một người trưởng thành sống sờ sờ như Tạ Nhiên bước vào, hắn ta vỗ vai Tiểu Mã theo tiết tấu, Tiểu Mã cũng run lên theo từng cái vỗ.

 

Hát được nửa chừng, mi-crô hết pin, nét mặt Tiểu Mã hơi thay đổi, nhưng lập tức mỉm cười nịnh nọt, đưa cái trong tay mình qua.

 

Đại ca không thèm nhìn mà đưa mi-crô cho Tạ Nhiên, ý là Tạ Nhiên phải đích thân thay pin cho hắn ta.

 

Tạ Nhiên quay lại bảo người bên ngoài đưa pin vào, kính cẩn mà gọi một tiếng đại ca. Người bên ngoài đều lo lắng thay Tạ Nhiên, lâu lắm rồi hắn không thay pin với đại ca, sao vừa thay liền phải thay cái được sạc đầy pin, thế chẳng phải là sẽ bị đánh đến chết ư.

 

Đại ca mỉm cười rất dễ gần, ngồi xuống sô pha, bụng phệ ra phía trước, là dáng vẻ của một người đàn ông trung niên có thể ngẫu nhiên bắt gặp ngoài đường, rất khó nhận ra trong đám đông.

 

"Người kế toán kia vẫn không chịu trả tiền?"

 

Tạ Nhiên gật đầu.

 

"Nghe nói chỗ hắn ta có ba trăm ngàn tiền mặt, tại sao lại không lấy? Tiểu Mã nói là chủ kiến của cậu ta, Tạ Nhiên, đây không giống phong cách của Tiểu Mã, Tiểu Mã nói đó là người quen của cậu ta, sao tôi không tin nhỉ?"

 

Tiểu Mã lén nháy mắt với Tạ Nhiên, ý là cậu ta chịu, nên đánh cũng bị đánh rồi, kêu Tạ Nhiên đừng bốc đồng, nói mấy lời ngon ngọt với đại ca chuyện này coi như bỏ qua. Nhưng Tạ Nhiên biết, nếu lần này Tiểu Mã nhận, nợ của Lão Kiều lần sau vẫn rơi xuống đầu Tiểu Mã, mà Tiểu Mã mãi mãi không đòi được nợ của Lão Kiều.

 

"Là người quen của em."

 

Tạ Nhiên bình tĩnh gật đầu, đại ca nhìn chằm chằm Tạ Nhiên một lát, đột nhiên nuối tiếc lắc đầu, lẩm bẩm, "Một tháng không gặp, sao cậu lại mềm lòng vậy, chẳng phải chuyện tốt gì, được rồi, tự cậu biết quy tắc, làm hỏng chuyện thì được, quy tắc thì không thể phá vỡ."

 

Hắn ta gọi người kéo Tiểu Mã ra, còn mình cũng đi theo ra ngoài, để lại mình Tạ Nhiên trong phòng, hắn ta ngoắc tay với đám vệ sĩ đứng ở trước cửa, gọi bọn họ vào "thay pin" với Tạ Nhiên.

 

Tiếng nhạc trong phòng láng máng phát ra, cũng không có âm thanh nào khác, lúc người khác đi vào thay pin vừa là hét vừa xin tha, cách âm ở chỗ này chẳng ra sao cả, chỉ có Tạ Nhiên đi vào không rên một tiếng nào. Tiểu Mã bị đánh rất thảm, cậu ta nằm trên sàn nhà, da mắt dán sát nền, cố gắng nhìn xuyên qua khe cửa để thấy Tạ Nhiên trong phòng bao.

 

Mười mấy phút sau, Tạ Nhiên bị lôi ra ngoài như một con chó chết, ném về phía Tiểu Mã, hai anh em khố rách áo ôm ngồi cạnh nhau trong góc, đại ca bước đến trước mặt họ, vẫn mỉm cười, ôn tồn nói với Tạ Nhiên, "Mấy ngày tới cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện đòi nợ không được thì giao cho người khác, tháng sau tôi lại đến."

 

Tạ Nhiên nuốt vị tanh trong cổ họng, miễn cưỡng mỉm cười, đại ca hài lòng rời đi.

 

Hắn ta vừa đi, đám đàn em của Tạ Nhiên mới sợ hãi vây quanh, cõng hắn và Tiểu Mã đến phòng làm việc, lại luống cuống tay chân lấy hòm thuốc và túi chườm đá, cánh tay run rẩy của Tạ Nhiên ngăn lại, bảo bọn họ đi làm việc hết đi.

 

Tiểu Mã và hắn nằm cạnh nhau như xác chết trên sô pha, Tiểu Mã rắn rỏi bị đánh đau cũng sẽ rơi lệ, hỏi Tạ Nhiên có đau không.

 

Ngoại trừ một cú đá bị Tạ Thanh Ký đá lúc mới trùng sinh, đã lâu lắm rồi Tạ Nhiên không bị đòn, đừng nói bị đòn, ngay cả việc đánh người cũng không cần hắn tự mình ra tay.

 

Hắn sờ vết bầm trên khóe miệng, đau đến nhe răng trợn mắt, đột nhiên nói: "Đã."

 

Tiểu Mã hết sức kinh hãi, Tạ Nhiên cũng lười giải thích.

 

Mã Bối Bối không cách nào hiểu được cảm giác này, Tạ Nhiên cảm thấy kiếp trước mình vẫn bị đánh vẫn chưa no đòn nên mới làm càn không kiêng nể gì.

 

Ban nãy trong phòng bao, khi nắm đấm đầu tiên nện lên người mình Tạ Nhiên đã biết bọn họ vẫn nương tay, hắn gần như đứng lên khiêu khích, hỏi họ ăn cơm chưa, tiếp tục đi chứ. Mấy vệ sĩ nhìn nhau, bị lời nói và hành động mang tính tự hủy của Tạ Nhiên chọc giận, vốn chỉ dùng năm phần lực bây giờ dùng bảy phần lực, đánh tới đâu đau tới đấy, không đánh chết người là được.

 

Tạ Nhiên nằm trên sàn nhà, nhìn chuỗi tràng hạt trên cổ tay.

 

Những cú đấm đá giáng xuống người hắn dày đặc như một trận mưa rào giữa hè, khi cơn đau đớn lên tới tột cùng khiến hắn khó thở, Tạ Nhiên đã có ý định muốn giải thoát, rằng đánh chết hắn là tốt nhất, tốt nhất là cái chết của hắn có thể làm Tiểu Mã tỉnh ra, lấy cái chết của hắn ra kết thúc bi kịch của những người khác. Đáng tiếc, giấc mơ đẹp của Tạ Nhiên đã tan vỡ, lần đầu tiên hắn nhận ra sức chịu trận của mình lại mạnh như vậy, lúc bị lôi ra ngoài hắn còn tiếc nuối nghĩ thế này cũng không chết được.

 

Tiểu Mã nằm bên cạnh hắn khóc lóc, ồn tới mức Tạ Nhiên nhức hết cả đầu, hắn yếu ớt mắng, "Khóc gì mà khóc, khóc tang hay gì, đợi khi nào tôi chết thật cậu hẵng khóc."

 

"Anh Nhiên, tụi nó đạp nát màn hình cái điện thoại anh mới mua cho em rồi."

 

Cậu ta lấy điện thoại bị vỡ màn hình ra, giơ lên trước mặt Tạ Nhiên, điện thoại cầm chưa ấm tay đã bị đám cháu trai phung phí kia đập nát rồi.

 

"Được rồi, đừng khóc nữa, tôi mua cho cậu cái mới, thứ hiện giờ tôi không ham nhất là tiền." Tạ Nhiên nghĩ ngợi một lát, cảnh cáo, "Cậu đừng nói muốn mua nhà hay gì đó đấy nhá."

 

Tiểu Mã bật cười, nhưng qua một chốc lại bắt đầu khóc. Tạ Nhiên trầm mặc nhìn cậu ta, biết lần này Tiểu Mã khóc không phải vì điện thoại mà vì bản thân cậu ta.

 

"Tiểu Mã, sau này đừng làm chuyện sỉ nhục người ta nữa, để lại cho mình một đường lui đi."

 

"Sao lại sống thành cái dạng này chứ, chết thì thôi vậy, tại anh cả đấy, hôm nay em đã tính lấy ba trăm ngàn tệ của ông ta về báo cáo, anh còn lườm em, giờ thì hay rồi, ăn đòi đã đời."

 

Tạ Nhiên không nói gì, trong lòng hắn cái chết là thứ không đáng nhắc tới nhất, sống tiếp mới khó, hắn biết Tiểu Mã chỉ thuận miệng oán trách vậy thôi, bảo Tiểu Mã chết chắc chắn cậu ta sẽ không bằng lòng.

 

"Được rồi được rồi, là lỗi của tôi."

 

Hắn nói cho có lệ, nhưng dường như ba từ này đã mở ra công tắc thần kỳ nào đó, khiến Mã Bối Bối kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời. Cậu ta nhất thời quên mất cơn đau khắp người, run rẩy, bỏ lên nhìn Tạ Nhiên, Tạ Nhiên bị cậu ta nhìn mà sởn tóc gáy, cũng bò dậy theo.

 

"Ủa em nghe nhầm chắc? Anh lại nhận sai cơ á?"

 

Tạ Nhiên tức cười nói, "Lạ lắm hả?"

 

Mã Bối Bối tấm tắc, cậu ta quen Tạ Nhiên lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy Tạ Nhiên nhận lỗi với ai, ngay cả lúc cãi nhau với Vương Tuyết Tân, Tạ Nhiên thà bị đánh một trận chứ không chịu nhận sai, dường như hai từ "xin lỗi" này không có trong từ điển của hắn, ba từ "tôi sai rồi" càng không có khả năng, Tạ Nhiên chưa từng nhận sai, cũng không có chuyện cảm thấy mình làm sai.

 

"Anh Nhiên, em thấy từ lúc anh bị bệnh phải nhập viện khác với trước kia lắm."

 

Tạ Nhiên chỉ cười chứ không nói gì, cũng không hỏi cậu ta khác ở chỗ nào, một người đã từng chết rồi nào còn để ý người khác nhìn nhận bản thân thế nào nữa chứ, hắn chỉ đành đổi chủ đề, cố ngủ tạm trên ghế sô pha một đêm với Tiểu Mã.

 

Đại ca lấy Tạ Nhiên ra để giết gà dọa khỉ, đám đàn em càng giở đủ mọi cách để đòi nợ, sợ không đòi được nợ sẽ chịu chung kết cục giống Tạ Nhiên.

 

Trận đòn này khiến Tạ Nhiên ba ngày sau mới xuống khỏi giường, gương mặt của Tiểu Mã tím bầm, sưng húp nên cậu ta không dám về nhà, cũng chẳng đi đâu hết mà nằm trên giường với Tạ Nhiên, giơ chiếc điện thoại vỡ màn hình lên ráng đọc tiểu thuyết tu tiên.

 

Trận đòi nặng này ngược lại khiến Tiểu Mã nhận ra Tạ Nhiên là đại ca của cậu ta, phía trên đại ca vẫn còn đại ca, bò được lên vị trí của đại ca thì thế nào, vẫn phải chịu đòn, nói không chừng ngày nào đó còn bị đánh chết.

 

Cậu ta bắt đầu có ý định bỏ nghề, nhưng cậu ta không có học vấn, không biết ngoài đánh nhau ra còn có thể làm gì.

 

Tạ Nhiên bị cậu ta hỏi vậy thì sửng sốt, đúng vậy, Tiểu Mã tốt nghiệp cấp hai, có thể làm gì cứ. Hắn chỉ nghĩ tới việc ngăn cản Tiểu Mã chết, nhưng chưa từng nghĩ Tiểu Mã sống tiếp thì kiếm sống thế nào, suy cho cùng kiếp trước Tiểu Mã đoản mệnh, Tạ Nhiên chưa từng thấy cậu ta làm việc gì nghiêm túc.

 

"Chỗ tôi vẫn còn tiền, hay là cậu đi học đại học đi?"

 

Tiểu Mã trưng ra vẻ mặt cầu xin, "Thế thà em đi thu phí nhà vệ sinh công cộng còn hơn."

 

"Mở cửa hàng trực tuyến cũng được, bây giờ ngày càng có nhiều người lên mạng, nói không chừng mấy năm nữa chẳng ai tới trung tâm mua sắm đâu, toàn mua quần áo trực tuyến cả."

 

"Bán quần áo còn phải cò kè mặc cả cãi cọ với người ta nữa, em không biết mấy thứ đấy, máy tính em cũng đâu rành."

 

"...Không thì mua hàng hộ, buôn bán mỹ phẩm, cậu tải WeChat đi, cậu biết 'kinh doanh trên WeChat' không? Mấy năm nữa phổ biến lắm đấy."

 

"Thế chẳng phải ngày nào cũng hầu hạ người khác à, chẳng tự do tí nào."

 

"..."

 

Khuôn mặt thật thà của Mã Bối Bối bắt đầu trở nên đáng ghét vì cái tính kén chọn, ham ăn nhác làm của mình, Tạ Nhiên nghiến răng, ngứa tay, nghĩ đứa tốt nghiệp cấp hai như cậu còn có thể làm gì chứ.

 

Lúc Tiểu Mã bị Tạ Nhiên đánh trên sô pha vẫn không hiểu tại sao anh Nhiên của cậu ta lại nổi nóng, cậu ta tránh khỏi Tạ Nhiên đang nổi cơn thịnh nộ, chạy ra ngoài kêu cứu, vừa mở cửa lại phát hiện Tạ Thanh Ký không mời mà đến, đang đứng ngoài cửa.

 

Tạ Thanh Ký nhìn Tiểu Mã một cái, khẽ gật đầu chào hỏi, vô thức nhìn vào bên trong, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

 

Tiểu Mã chưa kịp nhận ra xảy ra chuyện gì trước mắt đã mờ đi, cậu ta bị đập mạnh vào cửa, phát ra tiếng vang lớn, suýt thì nôn ra máu.

 

Trai tráng cao gần một mét chín bị Tạ Thanh Ký dùng một tay đập mạnh vào cửa!

 

Tiếng vang này làm Tạ Nhiên giật mình, ngẩng đầu định chửi lại thấy Tạ Thanh Ký mặt mày xanh xám đứng trước mặt hắn, hung hăng nắm lấy cánh tay mình, cố nén tức giận hỏi, "Anh bị đánh sao?"

 

Tạ Nhiên nghiến răng, thốt ra câu đệt, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

 

Cánh tay hắn không bị đại ca đánh gãy mà sắp bị cái tay không biết nặng nhẹ của thằng ranh Tạ Thanh Ký bẻ gãy rồi!

Comments