Chương 15: Lão Kiều

Chương 15: Lão Kiều

edit: Hạ Đắng (nammogiuabanngay)

 

---

 

 Tiểu Mã run rẩy nói, "Cậu nhẹ tay chút."

 

Tạ Thanh Ký quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiểu Mã, lạnh lùng hỏi, "Anh đánh sao?"

 

"Không phải tôi! Tôi không dám!"

 

Tiểu Mã dán sát lên cửa, chưa từng thấy người buồn bực không lên tiếng như Tạ Thanh Ký lại tức giận đến vậy, chỉ sợ cậu không nói hai lời liền lấy thái độ khi thi đấu ra tẩn cho mình một trận.

 

"Được rồi được rồi, tự anh ngã đấy."

 

Tạ Nhiên cố giữ hòa khí, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Mã bảo cậu ta mau chuồn đi. Hắn hơi mất tự nhiên giãy khỏi tay Tạ Thanh Ký, không muốn bị túm lấy thân mật như vậy, thường thì kiếp trước Tạ Thanh Ký dùng sức kéo cánh tay hắn như vậy là do bị hắn trêu tới nôn nóng, muốn làm hắn.

 

"Tìm anh có việc à? Sao không nói qua điện thoại."

 

"... Mẹ bảo em tới gặp anh, nói anh bớt chút thời gian về nhà ăn cơm, sắp xếp một buổi xem mắt cho anh." Tạ Thanh Ký chỉ mất chừng mực trong phút chốc, cậu nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh, bổ sung tiếp, "Gọi điện thoại cho anh anh không nhận."

 

Tạ Nhiên không thể làm gì được Vương Tuyết Tân, người cứ thích làm việc theo ý mình.

 

Có lẽ là gần đây hiếm khi Tạ Nhiên làm nũng, tỏ ra yếu thế khiến bà lấy lại được tình yêu với thằng con mình, bắt đầu sắp xếp cho Tạ Nhiên xem mắt, muốn tìm bạn gái trông coi hắn, khiến Tạ Nhiên phiền hết chịu nổi, khiến hắn nhìn thấy điện thoại trong nhà cũng không dám nhận, lại không dám về mặt ăn cơm với bản mặt này, Tiểu Mã không chịu nổi, bảo Tạ Nhiên về nhà coi thử.

 

Tạ Nhiên lại thản nhiên nói, "Mấy người họ cách xa tôi một chút mới thật sự tốt ấy."

 

Cuối cùng hắn nghĩ ra một biện pháp, chuyển chút tiền cho Vương Tuyết Tân, bảo bà đi du lịch.

 

Buổi sáng chuyển tiền, buổi chiều Vương Tuyết Tân thấy tiền sáng mắt nên không gọi điện thoại cho Tạ Nhiên nữa.

 

"Lớp mười hai rồi, nhà trường tổ chức họp phụ huynh, giáo viên nói rằng phải có người nhà tham dự." Tạ Thanh Ký cúi đầu đứng trước mặt Tạ Nhiên, dáng vẻ đó hơi bướng bỉnh, khiến người ta nhìn mà không đành lòng, tựa như bị người khác bắt nạt, giọng điệu cứng nhắc của Tạ Nhiên không khỏi hòa hoãn một chút, "Không phải mẹ và chị đều ở nhà sao, chỗ anh bận, em bảo họ đi đi."

 

"Chị phải đi công tác, mẹ đi du lịch." Tạ Thanh Ký suy nghĩ một chút, khéo léo nói thêm, "Dùng tiền anh cho đó."

 

Tạ Nhiên không khỏi thầm mắng một câu, đúng là tự bê đá đập chân mình.

 

Hắn có bóng ma tâm lý với chuyện họp phụ huynh này, thực sự không muốn đi dự họp phụ huynh cho Tạ Thanh Ký, nhưng ai bảo hắn trâng tráo nói muốn làm một người anh trai tốt, làm anh trai mà không họp phụ huynh cho em mình có vẻ không hợp lý lắm.

 

Hắn không muốn khiến Tạ Thanh Ký nghi ngờ mình có ý đồ khác với cậu, đành phải cắn răng đồng ý.

 

Sau khi Tạ Thanh Ký rời đi, Tạ Nhiên lập tức gọi điện thoại cho Tạ Thiền, nói dối ngày đó mình có chuyện rất quan trọng, bảo Tạ Thiền đi thay hắn. Tạ Thiền luôn dễ nói chuyện lại không vững lập trường, ban đầu còn thoái thác nói mình phải đi công tác, nhưng sau khi Tạ Nhiên nài nỉ mấy câu, cô đành đầu hàng, nói rõ tình huống với cấp trên.

 

Tạ Nhiên cúp điện thoại rồi đến ngân hàng một chuyến mở sổ tiết kiệm mới, hắn chia tiền trong tài khoản thành hai phần, để lại một nửa cho Tiểu Mã, mặc cậu ta khởi nghiệp, chỉ cần không làm nghề này nữa là được, không vi phạm pháp luật rối loạn kỷ cương là tốt rồi.

 

Hắn không lo lắng cho mẹ, chị với em trai, bởi hắn biết, miễn là hắn không ở bên cạnh họ sẽ ổn thôi.

 

Tạ Nhiên để sổ tiết kiệm trong túi rồi mang đến tiểu khu của Lão Kiều. Lúc hắn đến, Lão Kiều đang lục lọi đồ đạc trong nhà, thấy Tạ Nhiên thì sợ tới mức ngã phịch ra sàn, ông ta nghĩ Tạ Nhiên đến đòi nợ nên vô thức bảo vệ con gái mình, ông ta nhìn về phía sau Tạ Nhiên, xem xem phía sau hắn có đám trai tráng bụng dạ nham hiểm đi theo không.

 

"Đây là làm gì vậy."

 

"Đổi mùa rồi... sắp, sắp xếp quần áo một chút."

 

Tạ Nhiên không đếm xỉa tới Lão Kiều nhát gan đang cảnh giác, hắn không coi mình như người ngoài mà nghênh ngang ngồi trên sô pha, lấy quần áo mua cho Tiểu Kiều ướm thử cho cô bé. Tạ Nhiên chưa từng làm cha, không biết mua quần áo cho con nít, quần áo hắn mua hơi rộng rồi.

 

Tiểu Kiều lại rất vui, cầm trong tay không chịu buông xuống. Tạ Nhiên thấy va li mở rộng trên sàn nhà, lại nhìn thoáng qua biểu cảm chột dạ của Lão Kiều thì biết, đây không phải đổi mùa sắp xếp quần lại quần áo, mà là định đi trốn nợ.

 

Hắn không vạch trần lão Kiều mà vỗ sô pha, bảo Lão Kiều ngồi xuống.

 

Lão Kiều lề mề không chịu.

 

Tạ Nhiên lại trừng mắt vỗ một cái, Lão Kiều sợ tới mức tè ra quần, làm Tạ Nhiên tức cười. Hắn ôm bả vai lão Kiều, tay sờ cái đầu vẫn chưa hói của Lão Kiều, hắn gần như đã quên lúc Lão Kiều còn trẻ đầu tóc cũng rậm rạp.

 

"Lão Kiều, lời này tôi chỉ nói một lần, anh nhớ cho kỹ đấy."

 

Lão Kiều ngơ ngác ngẩng đầu, trong tay được nhét vào một quyển sổ nhỏ dày cộm, cúi đầu nhìn thì thấy một cuốn sổ tiết kiệm.

 

"Chỗ này có tám mươi ngàn, anh lấy thêm hai mươi ngàn nữa rồi tìm đại ca trả lại một nửa tiền vốn trước." Tạ Nhiên đang nói thì vỗ đùi một cái, làm Lão Kiều giật mình, chỉ thấy tên xã hội đen kia tràn đầy hối hận nói, "Đệt, tại tên hói đầu chết tiệt là anh chẳng chịu nói gì với tôi, nếu tôi biết tình hình nhà anh như vậy tôi đã không mua nhiều điện thoại như thế, giờ thì hay rồi, tiền tiêu mất một đống rồi mới gặp được anh, còn phải giữ lại cho Tiểu Mã một chút, đúng là phiền chết mất."

 

Tạ Nhiên tỏ ra gắt gỏng.

 

Trong tay Lão Kiều cầm tám mươi ngàn tệ tiền cứu mạng, không thể tin được một người xa lạ, lại còn là xã hội đen lại sẵn lòng thay mình trả nợ, ông ta căng thẳng nuốt nước miếng, nhất thời không nhận ra khác thường trong lời nói của Tạ Nhiên.

 

"Anh nói với đại ca là anh muốn làm kế toán từ từ trả nợ." Tạ Nhiên ngừng lại, che giấu nói, "Anh xem đi, mấy năm nay thành phố chúng ta phát triển ngành du lịch, nhất định sẽ trấn áp xã hội đen, không tới ba năm nữa đại ca sẽ bị điều tra, đến lúc đó anh ra nước ngoài trốn một thời gian, hiểu chưa? Ba năm, nhỡ cho kỹ đấy, thấy tình hình không ổn thì chạy ngay, thông minh một chút."

 

Lão Kiều theo bản năng nói, "Cậu đang nói gì thế, sao tôi nghe không hiểu?"

 

Tạ Nhiên không nói nhiều, vừa định nói bóng gió dặn dò vài câu lại nhìn thấy chiếc va li trên sàn nhà, hắn chợt nhận ra Lão Kiều chưa chắc đã lựa chọn con đường giống như kiếp trước, ông ta có thể cầm số tiền này đưa theo con gái cao chạy xa bay, đi đến một thành phố khác, sống một cuộc sống khác.

 

Nhưng nếu đã quyết định chạy trốn, kiếp trước Tạ Nhiên không can thiệp, vậy rốt cuộc vì sao Lão Kiều lại quyết định đi theo đại ca?

 

"Bỏ đi. Tự anh tính đi, chạy trốn cũng được."

 

Lão Kiều lập tức đỏ từ cổ tới tai, ấp úng nói, "Không, không muốn chạy trốn... Tôi, tôi chỉ sắp xếp một chút, mặt, mặt cậu làm sao thế?"

 

"Còn không phải nhờ anh chắc, không đòi được tiền nợ chỗ anh, tôi sắp bị đại ca đánh chết rồi." Tạ Nhiên trừng mắt lườm ông ta một cái, đứng lên tính rời đi, thời gian của hắn có hạn, hắn còn phải đi coi thử có kiểu buôn bán nhỏ nào thích hợp với kẻ nửa mù chữ như Tiểu Mã, lại không bị đào thải trong bối cảnh mạng thông tin khổng lồ trong tương lai hay không.

 

"Đợi đã..."

 

Tạ Nhiên đứng ở cửa quay đầu lại, nhìn vẻ mặt xoắn xuýt do dự của Lão Kiều, dường như biết ông ta định nói gì, hắn cười nói, "Tự anh quyết định đi, không cần để ý tới tôi, tiền đưa anh rồi tôi sẽ không đòi lại đâu, hơn nữa tôi cũng không dùng được, đi đây."

 

Tạ Nhiên xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Kiều, xoay người rời đi.

 

Tiểu Kiều ngây thơ nhìn bóng lưng Tạ Nhiên, đột nhiên nhỏ giọng nói, "Ba ơi, là vì chúng ta chưa trả tiền nên chú mới bị đánh sao? Thế chúng ta có đi nữa không?"

 

Tiếng "Ông nội mày!" đầy phẫn nộ phát ra trong hành lang, hình như lúc Tạ Nhiên xuống cầu thang không cẩn thận suýt chút nữa ngã xuống, Tiểu Kiều vội vã chạy đi hóng hớt, Lão Kiều cầm sổ tiết kiệm đứng tại chỗ, không lên tiếng, ông ta tháo kính xuống lau nước mắt, khuôn mặt bóng loáng vì dầu của ông ta.

 

Mấy ngày sau, người vốn định họp phụ huynh cho Tạ Thanh Ký là Tạ Thiền khóc lóc gọi điện tới, nói cô sắp đau chết rồi, không đi đâu được. Tạ Nhiên hoảng sợ, nghe giọng điệu của Tạ Thiền cứ như sắp rời khỏi thế gian tới nơi, vừa cúp điện thoại hắn liền chạy về nhà.

 

Về đến nhà mới biết thì ra Tạ Thiền đau bụng kinh, Tạ Thanh Ký đang đứng bên cạnh hầu hạ, nấu nước đường đỏ cho chị, rót nước vào túi chườm nóng.

 

Sắc mặt Tạ Thiền trắng bệch, cô vừa khóc vừa cuộn tròn quằn quại trên giường, "Em đi họp... họp phụ huynh cho Tiểu Tạ đi."

 

Tạ Nhiên chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi, "Chị có thể gắng gượng thêm chút nữa không."

 

Tạ Thiền bảo Tạ Nhiên đi chết đi.

 

"Đừng nóng đừng nóng, sắp đi chết rồi đây." Tạ Nhiên nâng chị gái lên, đỡ chị vào nhà vệ sinh nôn, Tạ Thanh Ký cầm thuốc giảm đau đuổi theo, mím môi nói, "Bỏ đi, chỉ là họp phụ huynh thôi mà, không đi cũng được."

 

Tạ Nhiên không lên tiếng, bảo Tạ Thanh Ký ra ngoài đợi mình, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tạ Thiền, hắn quay về phòng ngủ mặc một bộ âu phục đen, lại lén dùng một ít keo xịt tóc của Tạ Thiền, vuốt tóc lên để lộ vầng trán bóng loáng.

 

Tuy âu phục chỉ là hàng vỉa hè, nhưng mặc trên người Tạ Nhiên lại khác bọt hẳn, được chiều cao của hắn làm nổi bật, khiến hắn trông cực kỳ có khí chất.

 

Ban đầu Vương Tuyết Tân biết hắn làm gì vẫn còn ôm tâm lý may mắn, muốn khiến Tạ Nhiên phải khuất phục trước "uy quyền" của mình mà tìm một công việc đứng đắn, Tạ Nhiên bị bà mắng cho to đầu, đành phải mua một bộ âu phục, lừa mẹ hắn là hắn đang bán bảo hiểm.

 

Nhưng sống lại một đời, tâm tình và khí chất của Tạ Nhiên rất bất đồng, khi mặc vào, trông hắn lại chẳng giống nhân viên bán bảo hiểm tí nào.

 

Ánh mắt Tạ Thanh Ký dừng lại trên người hắn hồi lâu, chợt cậu nói, "Không phải anh không muốn đi sao, chỉ là họp phụ huynh thôi, không đi cũng chẳng sao."

 

"Em còn nói nữa là anh không đi thật đấy." Tạ Nhiên không nhìn nổi bộ dạng này của cậu, làm bộ muốn quay về, quả nhiên Tạ Thanh Ký không nói lời nào.

 

Tạ Nhiên mỉm cười rời mắt khỏi Tạ Thanh Ký, cài nút áo trước người mình, bình tĩnh nói, "Đi thôi, anh trai họp phụ huynh cho em trai không phải rất bình thường ư?"

 

Hai người ngồi trên xe taxi, suốt đường đi không ai nói một lời, giữa hai người như có ranh giới(*), một người nhìn sang trái, một người nhìn sang phải. Cổng trường học đã chật kín phụ huynh và học sinh đang chờ được dẫn vào chỗ ngồi dưới ánh nắng chói chang. Các thầy cô bận tới nỗi chân không chạm đất, hoa mắt tìm kiếm các học sinh của mình.

 

(*)Sở hà Hán giới- 楚河汉界

 

Tạ Nhiên biết hôm nay không phải buổi họp phụ huynh bình thường mà là buổi lễ động viên thi đại học mỗi năm một lần của học sinh lớp mười hai. Khi đó mọi thứ vẫn chưa đa dạng như bây giờ, không có khuynh hướng coi buổi lễ động viên thành đại hội biểu diễn tài nghệ, chỉ đơn thuần tập trung phụ huynh và các học sinh ở sân trường, nghe một bài phát biểu vừa dài dòng vừa dõng dạc của hiệu trưởng.

 

Một người đứng tuổi nhìn thấy Tạ Thanh Ký thì cố gắng chen ra khỏi đám đông, ông ấy là chủ nhiệm lớp Tạ Thanh Ký, đã dẫn dắt bốn bốn khóa chạy nước rút của lớp mười hai.

 

Tạ Thanh Ký lễ phép chào một tiếng, "Chào thầy Nhậm" rồi chỉ Tạ Nhiên, nói đây là anh trai cậu.

 

Thầy Nhậm mắt mờ, mặt đổ đầy mồ hôi, ông ấy kéo kính lão xuống quan sát Tạ Nhiên.

 

Hình như nhớ tới chuyện khiến người ta ấn tượng sâu sắc, cực kỳ phẫn nộ, khóe miệng thầy Nhậm vô thức giật giật, "Tôi đã nói sao lần đầu nhìn thấy Tạ Thanh Ký lại thấy quen thuộc như vậy, còn là họ Tạ, thì ra là em trai cậu thật."

 

Tạ Nhiên gãi chóp mũi, vẻ mặt ngượng ngùng, ngoan ngoãn chào hỏi người giáo viên trung học đã từng dạy mình.

 

Thầy Nhậm rất miễng cưỡng đáp lời, hai người ghét bỏ lẫn nhau, bị ép bắt tay nhau dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Thanh Ký.

 

Ấn tượng sâu sắc ông ấy để lại cho Tạ Nhiên còn hơn cả những đầu bút chì bay tới thời trung học, nước miếng khi mắng chửi người khác, và cả dáng vẻ đỏ mặt tía tai mỗi khi gọi tên Tạ Nhiên.

 

Kiếp trước, do ông ấy nên suốt sáu năm liền Tạ Nhiên không ăn một miếng táo nào.

Comments