Chương 21: Người nhà

Chương 21: Người nhà

edit: nammogiuabanngay

 

---

 

Tạ Thanh Ký nhanh chóng bình tĩnh lại, không để Tạ Nhiên nhận ra sự bất thường của mình, Tạ Nhiên đau tới nỗi đầu sắp vỡ tung, đâu kịp để tâm đến phản ứng của Tạ Thanh Ký.

 

Hôm nay là thứ bảy, Tạ Thiền không phải đi làm, nghe thấy tiếng kêu của Tạ Nhiên cô liền lê dép tới hóng hớt.

 

Tạ Nhiên ăn phải một đòn đó của Tạ Thanh Ký nhăn mặt đau đớn, hắn vừa xuýt xoa, vừa kể vắn tắt lại mọi chuyện cho Tạ Thiền.

 

Tạ Thiền cảm khái vài câu, nói ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm bệnh. Cô nhào lên giường của hai anh em giống như hồi còn nhỏ.

 

Lúc nhà họ mới chuyển tới đây, Vương Tuyết Tân từng tới xưởng in báo làm ca đêm để kiếm sống, Tạ Thiền đến môi trường mới không ngủ được, trời lại có sấm sét khiến cô càng sợ hãi hơn, vì vậy cô chạy đến phòng ngủ của Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký chen chúc với bọn họ.

 

Hồi đó Vương Tuyết Tân vẫn chưa chiếm lấy giường đơn của họ, Tạ Thiền chiếm giường của Tạ Nhiên, Tạ Nhiên thì chen chúc với Tạ Thanh Ký, ba người họ vừa nghe tiếng sấm vừa trò chuyện suốt đêm, mãi đến khi Tạ Thiền ngủ thiếp đi mới thôi.

 

"Dạo này nhiều người qua đời quá, lúc trước là ông chú mất, bây giờ ông nội Tiểu Mã lại gặp phải chuyện như vậy, hầy... Thời gian trôi qua nhanh thật, Nhiên Nhiên em không biết đâu, ngày đó bọn chị với mẹ về quê dự tang, lúc tiễn biệt với người chết chị nhìn thử một cái, đáng sợ lắm, chỉ cần nghĩ đến việc ngày nào đó mẹ hoặc ba cũng rời xa chúng ta như thế này chị lại cảm thấy rất khó chịu."

 

Lời nói đa sầu đa cảm này của Tạ Thiền khiến Tạ Nhiên không khỏi nghĩ đến cơ thể khô quắt, chẳng còn chút sức sống nào của ông nội Tiểu Mã, cảm thấy rét buốt từ tận đáy lòng.

 

Cũng may Tạ Thanh Ký kịp thời cắt ngang, "Bảo mẹ với ba kiểm tra sức khỏe định kỳ."

 

Vừa nhắc tới Tạ Văn Bân, Tạ Nhiên liền hả hê kể lại với Tạ Thiền biểu hiện xuất sắc ngày hôm qua của Tạ Thanh Ký, Tạ Thiền nghe vậy thì không nói nên lời. Gương mặt tuấn tú của Tạ Thanh Ký hiện ra vẻ phiền não và xấu hổ, bảo Tạ Nhiên đừng nói nữa.

 

"Chị cảm thấy ba vẫn còn yêu mẹ, mỗi lần chị gọi điện với ba, ông ấy đều vòng vo hỏi về mẹ mấy câu."

 

Tạ Thiền thở dài, dĩ nhiên cô đứng về phía Vương Tuyết Tân, cô hơi tức giận nói, "Có điều là họ cũng chẳng sống với nhau được nữa, nhiều khi thấy ba như vậy chị cũng hơi bực mình, cứ như bây giờ cũng tốt, hơn nữa chị cảm thấy con người ba rất vô trách nhiệm, ba ly hôn với mẹ đúng ngay ngày sinh nhật của Tiểu Tạ... ba hoàn toàn không để ý tới tụi mình, có người ba nào lại làm vậy ngay chính ngày sinh nhật con mình chứ."

 

Tạ Nhiên ho khan một tiếng, dùng một cách không mấy khéo léo để cắt ngang.

 

Tạ Thiền biến sắc, nhận ra mình đã lỡ lời, nhìn Tạ Thanh Ký bằng vẻ hơi áy náy.

 

Tạ Thanh Ký thản nhiên nói: "Không sao, em không để ý lâu rồi."

 

Cậu bò dậy khỏi giường đi ra ngoài, nói đi đánh răng rửa mặt, hai chị em trao đổi ánh mắt sau lưng cậu, Tạ Nhiên lại hả hê, "Nói sai rồi chứ gì."

 

Tạ Thiền đá nhẹ một cái, Tạ Nhiên cũng giả bộ đánh trả để Tạ Thiền đánh chơi.

 

Vương Tuyết Tân và Tạ Văn Bân nhận giấy chứng nhận ly hôn vào đúng ngày sinh nhật hai tuổi của Tạ Thanh Ký.

 

Sáng sớm hai người đã ra ngoài, Tạ Thiền và Tạ Nhiên tưởng họ đi mua bánh kem, ở nhà mong chờ, kết quả chỉ có mỗi Vương Tuyết Tân về nhà.

 

Tóc của bà hơi rối, mắt cũng phiếm hồng, bà tự nhốt mình trong phòng bếp rửa bát đũa còn sót lại từ bữa ăn tối qua.

 

Tạ Thiền bế Tạ Thanh Ký mới hai tuổi trên tay, hỏi ba đi đâu rồi, sao lại không về nhà.

 

Vương Tuyết Tân không quay đầu lại, theo tiếng nước chảy, bà đổ nước rửa chén lên giẻ.

 

Bà nói ba con đến núi Nga Mi xuất gia rồi.

 

Tạ Thiền nhỏ tuổi "Ồ" một tiếng, vui vẻ nói, "Tốt quá rồi, cuối cùng ba cũng thực hiện được tâm nguyện rồi!"

 

Số bát đũa chỉ cần mười mấy phút là rửa xong, Vương Tuyết Tân lại ngẩn người trong phòng bếp hai tiếng đồng hồ mới ra ngoài. Bà đón lấy Tạ Thanh Ký từ vòng tay Tạ Thiền, áy náy hôn lên trán con trai, nói họ phải chuyển ra khỏi căn nhà này.

 

Tạ Nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đang ở cái tuổi mèo ghét chó chê, chỉ cần được chuyển đến chỗ ở khác là vui vẻ ra mặt.

 

Bốn năm liền sau đó, họ chưa từng gặp lại Tạ Văn Bân. Chỉ tình cờ nghe họ hàng kể rằng, sau khi ly hôn ba họ đã tới thẳng Bắc Kinh theo người ta học viết kịch bản rồi. Đợi Tạ Thanh Ký lớn hơn một chút, có lần đón sinh nhật hỏi Vương Tuyết Tân ba cậu đâu, cậu nhóc muốn đón sinh nhật với ba.

 

Câu trả lời của Vương Tuyết Tân lại thăng cấp, bà nói ba con đang nấu nước thì bị con khỉ đẩy ngã xuống núi, chết rồi.

 

Tạ Thanh Ký sáu tuổi nhìn chằm chằm Vương Tuyết Tân một hồi, đột nhiên khóc rống lên, làm Tạ Nhiên đang gặm lê ở cạnh đó giật cả mình, bị sặc vụn lên, khiến cậu ho dữ dội.

 

"Mẹ nói dối, năm ngoái mẹ nói với con ba đang rung chuông ở trên núi thì bị sấm đánh chết, con không đón sinh nhật nữa, dù sao thì điều ước chẳng bao giờ thành hiện thực, tại sao con ước ba quay về ba lại không về nhà, con không tin mẹ nữa con muốn ba con, tại sao mọi người đều có ba mẹ lại ly hôn với ba con."

 

Vương Tuyết Tân giận tới nỗi khóe môi giật giật, bà giơ tay tát mạnh vào cái mông đầy thịt của Tạ Thanh Ký. Tạ Thanh Ký khóc càng ghê gớm hơn, Tạ Thiền cũng sợ hãi, có lẽ nghĩ đến những năm không có ba bên cạnh, bị bạn bè bắt nạt mà đau lòng, nên cũng khóc theo.

 

Trong cảnh tượng hỗn loạn, tiếng khóc của hai người hòa lẫn với tiếng ho của Tạ Nhiên, Vương Tuyết Tân quay người qua, vỗ lưng Tạ Nhiên với đôi mắt ngấn lệ, bảo cậu ho bã lê ra.

 

Đấy là lần đầu tiên Tạ Thanh Ký bị đánh đòn từ khi còn nhỏ, lần đánh ấy khắc sâu vào lòng Tạ Thanh Ký, từ đó về sau cậu nhóc chẳng đón sinh nhật nữa, chỉ miễn cưỡng cùng người nhà đến quán ăn chúc mừng, cũng không thổi nến ước nguyện nữa,

 

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tạ Thanh Ký bưng hai chén cháo bước vào, Tạ Thiền đi tới vòng tay qua cổ em trai, lắc qua lắc lại như hồi còn bé.

 

"Chị sai rồi, đứng buồn nhé, để chị công tác tư tưởng cho mẹ, tranh thủ bảo ba năm nay đón sinh nhật với em được không?"

 

Tạ Thanh Ký đưa một bát cháo trên tay cho cô, bát còn lại đưa Tạ Nhiên, bảo họ tranh thủ ăn lúc nóng, không bận tâm nói, "Không giận thật mà, hơn nữa em cũng không đón sinh nhật."

 

Không biết Tạ Nhiên nghĩ tới điều gì, tay cầm thìa cháo hơi khựng lại, nhưng lại nhanh chóng điềm nhiên như không.

 

Tạ Thiền không để ý tới sự bất thường của Tạ Nhiên, nói tiếp về chủ đề ban nãy.

 

Hai anh em ý kiến khác nhau, Tạ Thanh Ký thái độ khác thường, cảm thấy ba cậu như lời Tạ Thiền nói, rất vô trách nhiệm. Tạ Nhiên lại làm người hòa giải, nói để ba mẹ thuận theo tự nhiên, họ làm con cái không cần phải xen vào, cũng đừng nói ba như vậy.

 

Tạ Thiền là người ba phải, không có chính kiến riêng, bị Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đồng thời thuyết phục, cảm thấy họ đều rất có lý.

 

Tính cách của cô là vậy, nói dễ nghe thì cô dễ tính dịu dàng, nói khó nghe thì là không có chủ kiến, dường như ai cũng có thể bắt nạt cô.

 

Lúc Tạ Thiền mới vào làm công việc hiện tại, bị một đám ma cũ bắt nạt, họ đều giao mấy nhiệm vụ mình không thích làm cho cô.

 

Cô biết mình bị bắt nạt, nhưng nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chưa từng than phiền bao giờ, sau này bị Tạ Nhiên biết được bèn bảo Tiểu Mã dẫn theo một đám người đón Tạ Thiền tan làm.

 

Một đám đàn ông lực lưỡng xăm trổ, mặc đồ đen đứng một hàng trước cổng công ty, thấy Tạ Thiền ra thì nghiêm túc đi về phía cô. Tạ Thiền trong chốc lát nhớ lại trải nghiệm được người đón "tan học" như lúc trước, sợ tới mức kéo đồng nghiệp cúi đầu bỏ đi. Dưới sự dẫn đầu của Tiểu Mã, nhóm người mặc đồ đen đồng loạt cúi chào trước mặt hơn chục đồng nghiệp khiến Tạ Thiền mặt tái mét, run lẩy bẩy, họ đồng thanh hô "Chào chị đại!" đầy khí thế.

 

Từ đó về sau Tạ Thiền ở công ty không bị ép làm mấy việc quá đáng nữa.

 

Nhắc tới đây, ba chị em không khỏi bật cười. Tạ Thiền ôm từng người vào lòng, xoa đầu họ, ngay cả người không thể hiện cảm xúc ra mặt như Tạ Thanh Ký còn bị chị gái chọc cười, huống chi là Tạ Nhiên.

 

Tạ Thiền bỗng nhiên nhìn Tạ Nhiên, dịu dàng hỏi, "Có thấy vui vẻ thoải mái hơn chút nào không?"

 

Tạ Nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu ý của Tạ Thiền, che giấu nói, "Em có không vui chút nào đâu."

 

"Có phải em bị ông nội Tiểu Mã dọa sợ không? Từ khi trở về sắc mặt em vẫn không tốt lắm, lúc trước chị đọc 'Rừng Na-uy', có một câu thế này, 'Sự chết tồn tại, không phải như một đối nghịch mà là một phần của sự sống'(*). Nhiên Nhiên, ai cũng sẽ có một ngày như vậy, đừng nghĩ về chuyện đã định trước rằng sau này sẽ xảy ra."

 

(*)bản dịch của sách xuất bản

 

Cô khoác vai Tạ Nhiên, dùng sự bình tĩnh và bao dung của người phụ nữ dịu dàng nhìn người em trai hơi bất thường từ khi quay về này.

 

"Em còn có chị và Tiểu Tạ nữa, chúng ta là người nhà, nếu ngày đó thật sự đến, ít nhất em còn có người nhà ở bên, sẽ không để em cô độc đối diện với cái chết đâu."

 

Cô bỗng nhiên lại cười nói, "Đúng rồi, em biết không, trên mạng đồn nhau rằng năm 2012, cũng là cuối tháng mười hai này là tận thế đấy, tất cả chúng ta sẽ chết cùng nhau."

 

Tạ Thiền luôn giàu trí tưởng tượng như vậy, cứ như là một cô bé không bao giờ lớn.

 

Tạ Nhiên cười nhạo, "Giả đó."

 

Lúc này, cuối cùng Tạ Nhiên cũng dám đối diện với sự kinh hãi mà khuôn mặt khô héo của ông nội Tiểu Mã mang đến cho hắn khi ông ấy cận kề bên cái chết.

 

Thế nhưng Tạ Thiền không biết rằng, Tạ Nhiên từng tự mình trải qua cái chết một lần.

 

Một mình hắn đứng bên bờ biển, nghe tiếng sóng biển, ngửi mùi gió biển mặn chát, cuối cùng nhảy xuống biển kết thúc cuộc đời ở tuổi ba mươi.

 

Họ là người nhà, nhưng lúc Vương Tuyết Tân chết chỉ có một mình, lúc Tạ Thiền chết cũng chỉ có một mình, Tạ Nhiên chết đi, nếu thế giới ấy vẫn tiếp tục tồn tại, ngay cả Tạ Thanh Ký cũng chỉ có một mình.

 

Hắn chưa bao giờ cảm thấy tự mình đối diện với cái chết có gì đáng sợ, chẳng qua là trải qua những gì mà những người hắn yêu thương nhất từng trải qua mà thôi.

 

Tạ Nhiên nhìn người chị hoàn toàn không biết gì của mình thì bỗng nhiên nghẹn ngào, đúng lúc hắn đang không biết nói gì, Tạ Thanh Ký chợt lên tiếng, "Đổi chủ đề khác đi, chị với anh rể thế nào rồi?"

 

"Anh rể gì chứ, còn chưa kết hôn không được gọi như vậy." Tạ Thiền xấu hổ nở nụ cười, cô bỗng nghĩ đến gì đó, hỏi Tạ Nhiên, "Đúng rồi, có phải em quen Tư Bác không? Hôm đó sau khi rời khỏi nhà, anh ấy có hỏi chị về em đấy."

 

Lời của Tạ Thiền như một hồi chuông cảnh tỉnh, khoảnh khắc lời này thốt lên, da đầu Tạ Nhiên tê dại, tim đập nhanh tới nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Hắn vẫn được chị gái ôm, vẻ mặt không đổi, nhưng thực tế thì lòng bàn tay hắn đã đổ mồ hôi. Khuôn mặt lúc này của Tạ Thiền trùng khớp với cảnh tượng trước khi cô chết ở kiếp trước, cô được đẩy từ phòng cấp cứu ra, trên đầu phủ một lớp vải trắng, Tạ Nhiên từng chút vén tấm vải lên, nhìn thấy gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của chị.

 

Anh rể Đường Tư Bác từ bên cạnh chạy tới quỳ trên đất gào khóc. Tạ Nhiên không rơi một giọt lệ nào, hắn mặt không đổi sắc túm lấy Đường Tư Bác cho anh ta một đấm rồi bị Tạ Thanh Ký kéo lại.

 

Tạ Thanh Ký đột nhiên đứng dậy, thu dọn bát đũa do Tạ Thiền và Tạ Nhiên ăn, cầm ra ngoài bồn rửa bên ngoài.

 

Trong phòng chỉ còn lại hai chị em họ.

 

Tạ Nhiên cố làm ra vẻ điềm tĩnh, "Ờ thì, trước đó học chung cấp ba, không thân lắm, thì.. từng chơi bóng rổ với nhau."

Comments