Chương 26: Chương mới

Chương 26: Chương mới

Edit: nammogiuabanngay

 

---

 

 Tạ Nhiên thuộc phái hành động, nói làm là làm, chiều hôm đó hắn đã liên hệ chủ xe, hẹn qua ngày hôm sau sẽ bàn bạc chi tiết, dùng mức giá thấp hơn thị trường ba ngàn tệ để mua xe, buổi chiều cùng Tiểu Mã đi làm thủ tục sang tên.

 

Tiểu Mã hỏi hắn muốn bán xe này cho ai, Tạ Nhiên không vội, bảo Tiểu Mã lái xe đi bảo dưỡng, phần linh kiện nào nên đổi thì đổi, nên sơn thì sơn, đúng lúc dạo này Tiểu Mã học nghề sửa xe, có thể được ưu đãi nội bộ.

 

Hắn tự mình đo kích thước, lên Taobao đặt làm một bộ phụ kiện xe, sau đó tân trang chiếc xe từ trong ra ngoài rồi in một xấp quảng cáo để ở cửa hàng hoa quả của Vương Tuyết Tân, bảo bà lúc bán hoa quả thì phát cho khách hàng.

 

Mấy tờ rơi quảng cáo đơn giản này được tạo bằng meituxiuxiu, trên đó viết mấy chữ "Tham gia nhóm để được giảm giá" to đùng, bên dưới là ID WeChat của Tạ Nhiên.

 

Hắn lập một nhóm giao dịch đồ cũ trong tiểu khu, đăng tin nhắn nói rằng mời bạn bè người thân vào có thể được giảm giá, nhóm chat đầy ắp người trong nháy mắt, hơn hai trăm người dùng đã tham gia trong thời gian ngắn ngủi, khi đó Weixin vẫn chưa trở nên phổ biến.

 

Hơn một tuần sau, Tạ Nhiên lại lập thêm nhóm chat thứ hai, lần này không giới hạn trong tiểu khu của mình mà mở rộng ra cả một vùng, vốn hắn định phát lì xì, nhưng lại nhận ra lúc này chức năng phát lì xì của WeChat vẫn chưa ra đời, chỉ đành giở chiêu giảm giá, tự mình bù vào phần chênh lệch giá hoa quả.

 

Tạ Nhiên nhấn đồng ý kết bạn tới nỗi mỏi tay, nhìn chiếc iPhone 4 mới mà bất mãn nói, "Cái màn hình này nhỏ quá, sao trước kia mình chịu nổi nhỉ."

 

Tiểu Mã ngồi bên cạnh cắt tờ rơi quảng cáo kinh ngạc nói, "Thế này anh còn chê nhỏ? Cái này tốt hơn cái trước kia dùng nhiều."

 

Tạ Nhiên cười chứ không đáp, cầm tờ rơi chạy về phía tiệm hoa quả của Vương Tuyết Tân, ném chồng giấy dày lên bàn rồi xoay người bỏ chạy. Vương Tuyết Tân đuổi theo hét lớn, "Đi đâu thế? Không ăn trưa à?"

 

Tạ Nhiên không thèm qua đầu, lớn tiếng đáp, "Con đăng ký học lái xe rồi, phải đi tập!"

 

Vương Tuyết Tân tức chết đi được, miệng mắng Tạ Nhiên liên hồi.

 

"Lần nào cũng vậy, nấu cơm xong thì không ăn cứ chạy ra ngoài, về đến nhà lại kêu đói, bà đây phải làm ô sin nấu cơm cho mày chắc! Ngày nào cũng bận mấy thứ đó, không biết làm gì nữa."

 

Nhờ có "hiệu ứng quảng cáo" của Tạ Nhiên, nửa tháng nay việc buôn bán của tiệm hoa quả rất đắt hàng, bà bận tới nỗi không có thời gian để chơi mạt chược. Mỗi ngày khi Tạ Thanh Ký về nhà vào giờ cơm đều giúp Vương Tuyết Tân trông coi cửa hàng, bảo bà tranh thủ đi ăn trưa.

 

Cậu yên lặng đứng cạnh Vương Tuyết Tân, vừa thu dọn đống tờ rơi Tạ Nhiên đem về, vừa kiên nhẫn giải thích, "Anh ấy đang tích lũy khách hàng tiềm năng cho mình. Sau này có thể tạo một nhóm đại lý xe cũ. Trung Quốc bây giờ người làm nghề này không nhiều, Weixin là một nền tảng có tiềm năng rất lớn, tóm lại..."

 

Tạ Thanh Ký ngừng lại, dường như nhận ra bản thân nói hơi nhiều, ngẩng đầu nhìn Vương Tuyết Tân thì thấy bà nhìn đang kinh ngạc nhìn mình, lấp l**m nói, "Anh nói cho con biết."

 

Vương Tuyết Tân "Ờ" một tiếng, không nói gì nữa, im lặng chuyển hàng.

 

Bà dùng hai tay nhấc một thùng hoa quả, lúc đứng lên quá vội vàng, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.

 

Tạ Thanh Ký không nói gì mà đón lấy thùng hoa quả trong tay Vương Tuyết Tân, bảo bà ngồi nghỉ bên cạnh.

 

"Sau này buổi trưa con về chất hàng lên giúp mẹ, thùng hàng nặng quá, mẹ đừng tự mình chuyển nữa."

 

Vương Tuyết Tân nhìn cậu con trai út hiếu thảo cởi áo khoác ngoài ra, giữa mùa đông giá rét mà cậu chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn phong phanh, chẳng hề ngại lạnh, lúc chuyển thùng hàng những bắp cơ căng lên khiến chiếc áo căng chặt. Tạ Thanh Ký nhà bà lúc nào cũng vậy, nói một làm mười, thậm chí có khi còn chẳng nói lấy một lời, lặng lẽ làm luôn.

 

Vương Tuyết Tân nhìn Tạ Thanh Ký nay đã sắp mười tám tuổi, kìm lòng không đậu mà nghĩ đến Tạ Nhiên lúc mười tám tuổi, nghĩ, hai anh em đều cùng ba mẹ sinh ra, tính cách sao lại khác biệt lớn như vậy, nếu như có thể san sẻ cho nhau, Tạ Nhiên an phận một chút, Tạ Thanh Ký hoạt bát hơn một chút thì tốt rồi.

 

"Tiểu Tạ... Con nói thật với mẹ, có phải mẹ quá nghiêm khắc với anh trai con không? Hình như từ lúc nó thành niên mẹ chưa từng hòa hợp với nó."

 

Tạ Thanh Ký không nói gì.

 

Vương Tuyết Tân lại tự lẩm bẩm một mình, "Hầy, tính cách của anh con giống mẹ nhất, nói năng cộc cằn, cố chấp, sĩ diện, cũng lo cho gia đình nhất. Trước kia cứ thấy nó không dùng sự nhạy bén của mình vào đúng chỗ, bây giờ nghe con nói vậy, hình như anh con làm việc gì cũng có lý do riêng, trước đây sao mẹ lại lo lắng cho nó nhiều vậy chứ."

 

Bà không mong đợi Tạ Thanh Ký sẽ đáp lời, dù sao cũng chỉ nói cho mình nghe, nhìn tờ rơi do chính tay Tạ Nhiên làm ra bà lại bắt đầu nghĩ lại cuộc sống của hai mẹ con trong mấy năm qua. Hình như từ trước đến giờ bà chưa từng tin tưởng Tạ Nhiên, bất kể con trai lớn của mình làm gì bà đều vô thức liên tưởng những việc hắn làm với con đường sai trái, không đứng đắn.

 

"Anh ấy sống rất vất vả."

 

Tạ Thanh Ký đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc lặp lại lần nữa, "Anh ấy rất coi trọng gia đình này, rất để tâm đến mẹ và chị... Con cũng vậy, nếu có chuyện gì có khả năng làm tổn thương mẹ và chị, anh ấy thà làm tổn thương chính mình."

 

Cậu dừng lại, rồi lại bổ sung thêm, "...Con cũng vậy."

 

Vương Tuyết Tân không nói gì nữa, Tạ Thanh Ký ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện mắt mẹ mình đã đỏ ửng, cậu quay người lại giả bộ như không thấy, đợi đến khi Vương Tuyết Tân ra vẻ nhẹ nhõm thở dài một tiếng cậu mới bình tĩnh ngẩng đầu.

 

"Mẹ biết rồi, mẹ tự có tính toán." Bà xoa mắt, như thể nhớ ra chuyện gì đó vui vẻ, bà lấy điện thoại ra, thao tác vẫn còn lóng ngóng, mất một lát mới tìm được mấy tấm ảnh, tất cả đều là những cô gái có cùng độ tuổi với Tạ Nhiên.

 

Tạ Thanh Ký chỉ nhìn một cái rồi dời ánh nhìn đi, vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi, đột nhiên cảm thấy hứng thú với một sọt cam mới được phun nước, nghiêm túc lựa chọn. Vương Tuyết Tân lải nhai sau mông cậu, bà kéo vai cậu, bảo cậu quay lại coi thử.

 

"Nhìn này, đều là mẹ nhờ dì Mã thu xếp đó, bà ấy không nỡ giới thiệu mấy cô gái này cho Tiểu Mã mà đặc biệt giữ lại cho anh trai con, đúng là bạn tâm giao, con nhìn cô này xinh đẹp biết nhường nào, còn cô này ốt nghiệp đại học danh tiếng , ồ, có thể con bé không thích Tạ Nhiên, quả thực không thể lừa người ta... không sao, chỗ mẹ vẫn còn nhiều lắm, con đến xem với mẹ coi."

 

Tạ Thanh Ký làm bộ như không nghe thấy, Vương Tuyết Tân vẫn không bỏ qua, giơ ảnh chụp đến trước mặt cậu.

 

Tạ Thanh Ký bị ép ngồi chung với mẹ, thay Tạ Nhiên góp ý về đối tượng kết hôn tương lai của hắn, nét mặt Tạ Thanh Ký vẫn điềm tĩnh, không thấy có gì khác thường, Vương Tuyết Tân hỏi ý kiến cậu cũng chỉ nói, "Anh ấy thích là được."

 

Vương Tuyết Tân hỏi tiếp, cậu dùng cái cớ "Con còn phải làm bài tập" vụng về mà rời đi, sau đó ngẩn người với sách giáo khoa suốt buổi trưa.

 

Cuối tháng này là sinh nhật Tạ Thanh Ký, tuy cậu không có thói quen đón sinh nhật, càng không mua bánh kem thổi nến, nhưng cả nhà bốn người sẽ cùng nhau tới tiệm ăn.

 

Vương Tuyết Tân muốn nhân cơ hội này bảo Tạ Nhiên đi coi mắt.

 

Buổi chiều hôm đó, đồng chí Tiểu Mã tới tìm Tạ Nhiên, tình cờ gặp Tạ Thanh Ký tan học về nhà, hỏi cậu, "Anh cậu đâu?"

 

Tạ Thanh Ký im lặng nhìn cậu ta.

 

Ánh mắt ấy khiến sống lưng Tiểu Mã lạnh buốt, thầm nghĩ cậu ta lại đắc tội gì với thằng nhóc này rồi.

 

Tiểu Mã đầu đầy dấu hỏi chấm xoay người đi ra đầu phố, Tạ Thanh Ký xách theo túi trái cây đuổi theo, giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng, "Mã Bối Bối, anh cầm chỗ hoa quả này về đi, mẹ tôi đặc biệt dành cho dì đó."

 

Tiểu Mã: "..."

 

Đang là lúc tan tầm sáu bảy giờ, con hẻm đông nghịt người, có người lớn tuổi ăn tối xong thì đi bộ hoặc nhảy quảng trường, hàng xóm láng giềng nghe thấy tên thật của Tiểu Mã thì lập tức cười phá lên.

 

Tiểu Mã cao to lực lưỡng nghiến răng nghiến lợi nhận lấy cái túi, lẩm bẩm "Mình không thể so đo với quán quân Sanda được" rồi rời đi với nét mặt méo mó.

 

Cậu ta vừa đi vừa nhắn tin mách lẻo với Tạ Nhiên, nói Tạ Thanh Ký thâm hiểm.

 

Tạ Nhiên thấy rồi nhưng làm như không thấy, Tiểu Mã mách lẻo không thành, lại càng tức giận hơn.

 

Một tuần sau, Tạ Nhiên và Tiểu Mã bán ra chiếc xe cũ đầu tiên của họ.

 

Nhóm WeChat của hắn thực sự có tác dụng, một người mua ở thành phố lân cận đã thông qua họ hàng trong nhóm chat liên hệ với Tạ Nhiên.

 

Hắn đưa ra một mức giá không tồi cho chiếc xe, trừ đi chi phí sửa chữa và giấy tờ sang tên, đơn hàng này có thể giúp Tạ Nhiên và Tiểu Mã kiếm được năm nghìn tệ tiền lời.

 

Trong quá trình thương lượng, Tạ Nhiên nhận thấy người này hình như không phải người đến mua xe để tự lái bình thường mà là người chuyên kinh doanh xe cũ, nghe nói còn có cả showroom riêng. Hắn còn tra được rằng thành phố nơi người mua sống có thể được coi là cái nôi của thị trường xe cũ trong nước, có rất nhiều mối chuyên về xe cũ được đặt ở đó. Sau khi thương lượng với Tiểu Mã, họ quyết định tự mình lái xe đi giao hàng, tiện đường học cách người ta làm ăn ra sao, khảo sát thị trường.

 

Hai người xuất phát từ sáng sớm, quãng đường từ nhà Tạ Nhiên lái qua đó mất bốn tiếng, Tiểu Mã đỗ xe trước nhà Tạ Nhiên, sau khi gọi điện mới biết Tạ Nhiên không ở nhà mà đang ở bờ biển.

 

Cậu ta còn tưởng Tạ Nhiên dậy sớm đi biển bắt cá, không nghĩ gì nhiều, lúc đón Tạ Nhiên thuận miệng nói, "Sao mới sáng sớm đã ra biển thế."

 

Tay Tạ Nhiên đang châm thuốc hơi khựng lại, che giấu nói, "Không có gì, chỉ là không ngủ được nên ra đây xem thôi."

 

——Hôm nay là ngày kiếp trước hắn nhảy xuống biển tự sát.

 

Tuy không cùng năm nhưng lại cùng một ngày, Tạ Nhiên tới thăm nơi chôn cất mình.

 

Tiểu Mã điều chỉnh bảng dẫn đường, Tạ Nhiên tìm kênh phát nhạc.

 

Đúng lúc này Tạ Thiền gọi tới.

 

"Nhiên Nhiên, sao em lại ra ngoại tỉnh thế? Mẹ nói em đi công tác, sắp đến sinh nhật Tiểu Tạ rồi em có về kịp không? Sáng sớm hôm nay Tiểu Tạ nghe em..."

 

Đầu dây bên kia, Tạ Thanh Ký chen ngang, hình như hỏi Tạ Thiền bữa sáng muốn ăn gì.

 

Sự chú ý của Tạ Thiền bị chuyển dời thành công.

 

Tạ Nhiên cắn điếu thuốc, mơ hồ trả lời, "Yên tâm đi chị, sinh nhật lần này chắc chắn em sẽ đón cùng em ấy, quà sinh nhật em cũng nghĩ xong rồi."

 

Hắn ngắt điện thoại, phát hiện Tiểu Mã đang ngẩn người.

 

"Đi thôi, không tìm thấy địa chỉ à?"

 

Tiểu Mã lắc đầu, "Không, không phải, lần trước chị Tạ Thiền giới thiệu cho em một quyển sách, tên là 'Rừng Na-uy', mà sao em đọc không hiểu gì? Hơn nữa, có một số đoạn quá ư là nhạy cảm, mẹ nó đúng k*ch th*ch! Chị Tạ Thiền đọc sách khiêu dâm cơ à?"

 

Tiểu Mã lẩm bẩm một mình, "Sao em lại đọc không hiểu nhỉ?"

 

Tạ Nhiên bỗng nhiên quay ngoắt sang, cảnh giác nhìn Tiểu Mã, nhíu mày uy h**p, "Không nói đến đó có phải sách khiêu dâm không, chị tôi đọc sách khiêu dâm thì sao nào, chị ấy có xem phim khiêu dâm cũng không liên quan gì đến cậu."

 

"Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thỏ không ăn cỏ gần hang, đạo lý này em hiểu." Tiểu Mã cười khúc khích, chuyển chủ đề, "Ê anh Nhiên anh biết gì chưa, trên bản tin nói qua mùa xuân bãi biển này sẽ bắt đầu công trình lấn biển đấy, nói là sắp xây đê điều gì đó, nhưng không biết để làm gì."

 

Tạ Nhiên cười khẽ, thuận miệng nói, "Đương nhiên là anh biết."

 

Hắn không chỉ biết tin tức này, ngay cả con đê đó ở đâu, trông như thế nào hắn đều biết tường tận.

 

Trong tiếng nhạc, Tiểu Mã đạp chân ga, bắt đầu lái xe lên đường cao tốc và lắc lư theo điệu nhạc.

 

Cửa sổ xe hạ xuống, gió biển phả vào mặt khiến người ta cảm thấy khoan khoái, Tạ Nhiên nhịn rất lâu, thấy Mã Bối Bối vừa đắc ý vừa hạnh phúc, cuối cùng nhịn không nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi không nói lý, "Sao cậu lại đọc chung một quyển sách với chị anh."

 

"Có lẽ là vì em vừa khéo cũng biết chữ Hán... bài này hay thật đấy, trời ơi trạm xăng ở đâu nhỉ em muốn đi vệ sinh."

 

"Mã Bối Bối cậu bớt... Anh cảnh cáo cậu đấy, Tạ Thanh Ký nhà anh mà ra tay cậu không chết thì cũng tàn tật."

 

Tiểu Mã làm bộ không nghe thấy, bắt đầu hát theo điệu nhạc. Tạ Nhiên tức tới nỗi bật cười, hắn duỗi thẳng đôi chân dài gác lên kính chắn gió trước mặt, tháo kính râm xuống nhìn ra ngoài, mặt biển lấp lánh, những chú hải âu vọt mỏ xuống mặt biển rồi bay vút lên không trung.

 

Tạ Nhiên không biết tương lai sẽ như thế nào, ám ảnh về cái chết luôn quanh quẩn trong đầu hắn có tan biến không, liệu sự ngoan cố chống lại vận mệnh có tác dụng không, liệu tình yêu dành cho một người có thể giữ mãi trong lòng không, nhưng ít nhất vào khoảnh khắc này, hắn tự mình lẩm bẩm, "Hôm nay trời đẹp quá, là một điềm lành."

Comments