edit: Hạ Đắng (nammogiuabanngay)
Tôi để ý là nguyên bộ truyện tác giả toàn đặt tên chương hai chữ thôi!
---
Qua Tết Nguyên đán, công ty TNHH Nhất Nguyên Phục Thủy của Tiểu Mã và Tạ Nhiên chính thức bắt đầu từng bước mở rộng quy mô, tạm thời dùng chỗ thuê của Tạ Nhiên làm phòng làm việc, thuê một sinh viên làm bán thời gian để cập nhật nguồn xe lên mạng cũng như duy trì hoạt động nhóm WeChat.
Tạ Nhiên nghe theo lời khuyên kinh nghiệm của tay buôn xe cũ, cùng Tiểu Mã quay lại nghề cũ, nhập một xe túi hàng hiệu nhái đem bán ở chợ đêm, nói chung cũng chống đỡ qua mấy tháng đầu, chào đón đợt cao điểm mua bán xe cũ đầu tiên trong năm.
Năm con xe cũ trong tay họ được bán đi một cách suôn sẻ, trong đó ba khách hàng mua xe đến từ nhóm WeChat do Tạ Nhiên lập ra, hai người còn lại thông qua tờ rơi quảng cáo do Tiểu Mã ngồi trước cổng cục Giao thông phát. Tiền lời thu được từ mỗi chiếc xe dao động từ năm ngàn đến mười ngàn tệ, hai người thừa thắng xông lên, trong một tháng tiếp theo đã mua liền một mạch bảy con xe cũ.
Tạ Nhiên chia tiền với Tiểu Mã, ngay hôm đó hắn đã đến trung tâm thương mại mua máy tính cho Tạ Thanh Ký, đồng thời mua thêm quà cho Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền.
Mấy thứ này hắn không dám đưa trực tiếp cho Tạ Thanh Ký, chỉ đành nhờ vả Tạ Thiền, bảo rằng cô mua cho cậu.
"Biết rồi... để chị tìm cơ hội đưa cho em ấy." Tạ Thiền ở đầu dây bên kia ủ rũ, thấy Tạ Nhiên bảo mua quà cho mình cũng chẳng thấy cô vui vẻ lắm.
Sau khi trở về từ chuyến du lịch với Đường tư Bác, Tạ Thiền đã dọn ra ngoài ở, có điều chuyện này đã được cô lên kế hoạch sẵn, trước Tết đã nói chuyện này với Vương Tuyết Tân.
Tạ Nhiên cảm thấy có chút bất an, hỏi dạo này Tạ Thiền với Đường Tư Bác vẫn ổn chứ?
Trái lại, Tạ Thiền vẫn rất thoải mái nói không có gì, bảo Tạ Nhiên đừng lo lắng.
Tạ Nhiên thấy không đúng lắm, luôn cảm thấy Tạ Thiền là lạ, hắn không yên tâm, gọi điện thoại cho Đường Tư Bác nhưng đối phương không trả lời.
Tạ Nhiên tính gọi lại, nhưng vì vướng chuyện quá khứ nên không tiện liên lạc riêng với Đường Tư Bác.
Trương Chân Chân có nhiều kinh nghiệm trong việc kinh doanh trực tuyến nên đề xuất với Tạ Nhiên, bảo hắn đăng ký thương hiệu "Nhất Nguyên Phục Thủy" càng sớm càng tốt, từ đó Tạ Nhiên nảy ra ý tưởng, hắn lập không ít tài khoản trên các trang web giao dịch trực tuyến và trực tiếp rồi chạy quảng cáo trên đó, lại thuê người viết hẳn một bản kế hoạch kinh doanh đàng hoàng, mang theo gặp đại ca.
Hắn nói rõ mục đích đến với đại ca, điều kiện đưa ra cực kỳ hấp dẫn, hắn cho không cổ phần, chỉ cần hắn ta giúp họ giải quyết vấn đề nguồn xe là được.
Đại ca không hiểu bản kế hoạch kinh doanh, nhưng hắn ta hiểu ý của Tạ Nhiên, lầu bầu, "Cũng làm ra gì phết đấy."
Hắn ta không đưa ra đáp án ngay mà cố tình để Tạ Nhiên đợi một tuần, đến khi Tạ Nhiên tìm đến lần nữa, hắn ta mới cẩn trọng đồng ý, ngược lại còn đưa ra một yêu cầu khác.
"Nếu sau này có anh em không muốn làm nghề này nữa, muốn làm ăn đàng hoàng, cậu đồng ý với tôi phải cho họ một đoạn đường, giúp đỡ họ một tay."
Tạ Nhiên hiểu được gì đó, đồng ý.
Đại ca không đầu tư dưới danh nghĩa của mình mà gọi vợ đến, bảo chị ta ký hợp đồng với Tạ Nhiên.
Chị dâu đem theo sổ hộ khẩu, chứng minh thư và một tấm thẻ ngân hàng chứa ba trăm ngàn tệ, Tạ Nhiên sửng sốt, vội vàng nói, "Em đã nói với đại ca rồi, không lấy tiền của anh chị."
Chị dâu sốt ruột nói, "Cầm đi, buôn bán lời thì cuối năm chia hoa hồng theo cổ đông, bán lỗ thì tôi cũng chẳng làm gì cậu, lăn tăn cái gì." Chị ta nhận lấy bản hợp đồng do Tạ Nhiên nhờ luật sư soạn thảo, đọc kỹ từng điều khoản, còn hỏi thêm một vài vấn đề, xem ra thực sự có hứng thú với công ty của Tạ Nhiên.
Lúc Tạ Nhiên đi phô tô sổ hộ khẩu của chị dâu, thì phát hiện tình trạng hôn nhân của chị ta lại là đã ly dị.
Vị nữ trung hào kiệt làm việc dứt khoát này, nét mặt nhẹ nhàng bâng quơ, cố gắng kìm nén giọng điệu lo lắng trong lời nói.
"Ly hôn giả đó, vẫn sống chung với nhau, cái người này lại dở chứng, sợ sau này xảy ra chuyện liên lụy tới tôi nên đòi ly hôn cho bằng được, còn chuyển hết đất đai bất động sản sang tên tôi, đúng là thần kinh, đã bảo anh ấy làm ăn đàng hoàng càng sớm càng tốt thì không nghe, đúng là..." Chị ta gượng cười lau khóe mắt đã phiếm hồng, bảo với Tạ Nhiên phải về nhà phụ đạo cho con gái làm bài tập, đại ca đần quá, ngay cả bài tập của học sinh tiểu học còn không hiểu, chị ấy phải về trước.
Tạ Nhiên đích thân tiễn chị ấy xuống dưới lầu, nhìn chị ta nhấn ga rời đi, kỹ thuật lái xe giống hệt như tác phong làm việc của chị ta vậy.
Hắn hiểu sự oán trách của chị dâu với đại ca và cả sự hốt hoảng lo sợ của chị ta với cuộc sống này, nhưng hắn càng hiểu rõ hơn rằng, khi một người bị đẩy lên một vị trí nào đó, tiến hay lùi không phải do bản thân quyết định.
Tựa như khi đó, sau khi đại ca vào tù, Tạ Nhiên chạy trốn tới vùng khác nửa năm, lúc quay về liền bị đẩy lên vị trí trước kia của đại ca. Hắn ngồi trên chiếc ghế ông chủ thuộc về đại ca, trước mặt là sự mong chờ của hơn trăm người, mong được che chở, người làm nghề này như họ kẻ thù nhiều không đếm xuể, muốn rửa tay gác kiếm đâu phải chuyện có thể làm trong một sớm một chiều, Tạ Nhiên hoàn toàn không có đường lui.
Hắn chỉ kịp hoang mang trong chốc lát, rồi như bước trên băng mỏng mà bị đẩy về tương lai bất trắc không thể đoán trước, Tạ Nhiên chưa từng hối hận vì đã làm nghề này để bảo vệ Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền, chỉ là thi thoảng gặp em trai về từ trường cảnh sát hắn sẽ không kìm được mà nghĩ: Vậy Tạ Thanh Ký phải thì sao đây? Tạ Thanh Ký chuẩn bị làm cảnh sát phải làm thế nào?
Kiếp trước, hai năm sau khi đại ca vào tù thì bị kết án chín năm tù, một mình chị dâu nuôi con gái.
Tạ Nhiên không biết kiếp này cảnh ngộ của họ có thay đổi gì không, nhưng nhìn vào việc đại ca đề xuất ly hôn, chuyển tài sản, có lẽ hắn ta đã đoán trước được kết quả cuối cùng của mình.
Hắn và Tiểu Mã dùng ba trăm ngàn tệ của chị dâu mua thêm mấy con xe cũ, ngay cả nhưng con xe trước kia không bán ra cả thảy được bán cho một tay kinh doanh xe cũ ở Ninh Ba xa xôi. Vì là lần đầu tiên vận chuyển đường dài, Tạ Nhiên có chút lo lắng, tự mình đi theo tài xế vận chuyện một chuyến.
Người trước giờ vẫn luôn ham ăn nhác làm như Tiểu Mã cuối cùng cũng hối cải, trong mấy ngày Tạ Nhiên không ở đây, dây thần kinh thô của cậu ta bỗng nhiên trở nên thông suốt, không còn ngồi chờ thỏ tự đâm đầu vào cọc nữa mà chủ động cầm theo bản hợp đồng trước đó Tạ Nhiên kêu người soạn sẵn đến từng cửa hàng 4S(*) để tìm kiếm hợp tác, vào đúng ngày đầu tiên sau khi Tạ Nhiên về từ Vân Nam, cậu ta đã đưa hợp đồng tới trước mặt Tạ Nhiên.
(*)Đại lý 4S (4S dealership) thường là nơi phân phối chính thức của các hãng ô tô lớn, cung cấp dịch vụ toàn diện từ mua bán xe, bảo dưỡng, sửa chữa đến chăm sóc khách hàng. (chat gpt)
Mã Bối Bối đắc ý nói, "Thế nào? Không làm anh mất mặt chứ, Tiểu Mã em cũng không phải chỉ biết lấy tiền mà không làm gì cả."
Tạ Nhiên trầm trồ khen ngợi, không ngờ Mã Bối Bối thật sự lấy được hợp đồng với hai cửa hàng.
Hắn nói đùa, "Giờ mới biết ra ngoài kiếm hợp đồng khổ thế nào à? Chắc không ít lần bị người ta nhìn bằng nửa con mắt nhỉ."
Tiểu Mã mặt đầy ấm ức, nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà buột miệng chửi thề, lầu bầu, "...Họ nói là càng ngày càng có đủ hạng người nhảy vào làm cái nghề này, làm hỏng danh tiếng của cái nghề này, còn có hai cửa hàng trực tiếp đuổi em đi, biết vầy đã ráng học thêm hai năm rồi, trông em không giống người tốt tới vậy hả?"
Tạ Nhiên nhịn cười, dẫn Tiểu Mã ra quán ăn mừng.
Tình huống như Tiểu Mã nói hắn đã từng gặp phải, có nhiều người rất có thành kiến với những người bán xe cũ, cảm thấy họ đều là hạng lừa đảo, đặc biệt là những người không có bằng cấp, lại còn không có kinh nghiệm làm việc đàng hoàng như họ thì hoàn toàn không đáng tin cậy, Tiểu Mã có thể kiếm được hợp đồng từ hai cửa hàng này quả thực không dễ gì.
Sau khi hai người ăn xong, Tiểu Mã hiếm khi ngại ngùng đứng lên, nói phải về nhà sớm học hành.
Tạ Nhiên ngạc nhiên nói, "Học hành? Đây không phải chuyện Tạ Thanh Ký nhà anh thích làm nhất sao."
Tiểu Mã thẹn quá hóa giận, ấp a ấp úng, "... Em về nhà học hành thì sao! Dạo này em đang thu thập tài liệu nghiên cứu mấy mẫu xe, em nhận ra, bất kể là làm gì, miễn là muốn dựa vào đầu óc thay vì sức mạnh đều cần phải chuẩn bị chút tri thức."
Tạ Nhiên vui vẻ, khoác tay lên vai Tiểu Mã, áo khoác thì khoác lên một bên vai, cùng nhau đi về phía nhà.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, dường như mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Hai người tạm biệt nhau ở trước cửa nhà Tạ Nhiên, Tạ Nhiên đi vào bên trong, còn chưa vào nhà đã nhận ra trong nhà có khách.
Hắn ngó vào bên trong mới phát hiện vị khách này mặc đồng phục học sinh giống hệt với Tạ Thanh Ký, cậu ấy đang hiếu kỳ ngồi trên sô pha quan sát. Tạ Thanh Ký ngồi bên cạnh, tay áo xắn lên, đang gọt hoa quả cho bạn học.
Cậu hơi mất kiên nhẫn, nói: "Tề Minh, cậu còn muốn tôi giảng đề cho cậu nữa không."
Bạn học tên Tề Minh kia "Ò" một tiếng rồi quay lại lục cặp sách.
Tạ Nhiên sửng sốt, hắn có ấn tượng với cái tên Tề Minh này.
Trong hai năm liên tiếp, trường cấp ba của Tạ Thanh Ký xảy ra ba biến lớn, Tạ Thanh Ký khá là xui xẻo, học lớp mười hai hai lần, ba lần có biến đều dính dáng tới cậu.
Có lần, phụ huynh của bạn học nào đó trường mình đã hối lộ thầy chủ nhiệm lớp chạy nước rút một số tiền cực lớn, bị thầy hiệu trưởng bắt quả tang ngay tại trận, Tạ Thanh Ký cực kỳ bất hạnh, đương sự trong vụ đó là anh cậu; Lần khác là năm Tạ Thanh Ký học lại lớp mười hai, nửa tháng trước kỳ thi đại học, lớp chạy nước rút có bạn học nhảy lầu bất thành.
Tạ Thanh Ký cực kỳ xui xẻo, năm học lại lớp mười hai đó cậu làm lớp trưởng, phải thu bài tập về nhà của các bạn học, cậu trở thành người cuối cùng nói chuyện với bạn học nhảy lầu kia, cậu bị mấy phòng viên báo lá cải chặn lại nói muốn có tin độc quyền.
Mấy ngày sau, phóng viên bị thế lực đen tối mang tên Tạ Nhiên hẹn gặp, từ đó phóng viên hễ thấy họ Tạ liền đi đường vòng.
Biến cuối cùng, cũng là biến lớn nhất, chính là lúc lần đầu Tạ Thanh Ký học lớp 12, có bạn nam của lớp chạy nước rút làm với giáo viên dạy hóa ở nhà vệ sinh.
Cụ thể ai làm ai Tạ Nhiên không rõ lắm, chỉ biết là cuối cùng giáo viên dạy hóa kia bị đuổi việc, học sinh nọ cũng bị gia đình tống ra nước ngoài, mà tên của người nọ hình như là Tề Minh.
Ở kiếp trước, ban đầu Tạ Thanh Ký học lớp bình thường nên không gặp Tề Minh, bây giờ lại trở thành bạn cùng lớp, thậm chí còn là bạn cùng bàn của cậu ấy.
Tề Minh lôi cặp sách qua, nhưng thứ cậu ấy lấy ra không phải là đề thi mà là điện thoại, nhân lúc Tạ Thanh Ký không để ý thì quay lưng lại với cậu, mở camera lên chuẩn bị seo phì một tấm ảnh chung với gáy của Tạ Thanh Ký.
Tề Minh căn chỉnh góc độ, dè dặt sát lại gần Tạ Thanh Ký, vừa mở camera trước thì thấy Tạ Nhiên đang lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn chằm chằm về phía này.
Cậu ấy giật mình hét lên một tiếng, điện thoại bị văng ra rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
Chỉ thấy Triệu Cao nhanh như hóa thành tàn ảnh, để lại một phóng đầy lông mèo, lao vọt ra ngoài như mũi tên rời cung, chớp mắt nó đã víu lần ống quần Tạ Nhiên, trèo vào lòng hắn rồi cất giọng kêu đầy ấm ức, dường như đang tố cáo hành vi ngược đãi mà ban nãy Tề Minh gây ra cho nó.
Thời khắc quan trọng, ngay cả khứa mèo Triệu Cao này cũng biết rốt cuộc ai mới là người của mình.
Nó ra vẻ nằm trong lòng Tạ Nhiên, nhìn Tề Minh với thái độ chó cậy thế chủ, giống hệt với lúc nằm trong vòng tay Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký giật mình quay đầu lại thì thấy Tạ Nhiên đang đứng ngay cửa, mà Tề Minh thì cách cậu rất gần, gần như sắp dính lên cậu tới nơi.
Ánh mắt cậu nhìn về chiếc điện thoại bị ném đi của Tề Minh, lập tức hiểu ra tên ngốc có suy nghĩ khác người này vừa tính làm gì.
Cậu trầm mặc trong chốc lát, rồi nói với Tề Minh: "Cậu về trước đi, tiết tự học ngày mai cậu đến sớm nửa tiếng, tôi giảng đề tiếp cho cậu."
Tề minh vội vàng nhặt điện thoại lên, vừa sợ sệt nhìn Tạ Nhiên mấy cái, sau đó chuồn lẹ.
Tạ Thanh Ký ngồi vào bàn, trên tay là trái cây cậu vừa mới rửa xong.
Mùa đông năm nay rất dài, cuối tháng ba tuyết mới ngừng rơi, tuyết đóng băng trên mái hiên tan chảy, rơi xuống tí tách, khiến người ta cảm thấy khó chịu, thêm vào cái lạnh khiến người ta đau đầu, nhưng mà tiếng tạp âm có tiết tấu không ngừng vậy khiến người ra dễ chịu hơn nhiều so với sự im lặng của bây giờ.
Tạ Nhiên đứng trước cửa, tiến không được lùi cũng không xong, càng không biết mình có quấy rầy gì không.
Người ngoài vừa rời đi, Triệu Cao lập tức nhảy xuống khỏi người Tạ Nhiên.
Tạ Thanh Ký nghiêng đầu, đột nhiên nói: "Cậu ấy không phải bạn trai em."
Tạ Nhiên khựng lại một chút, thản nhiên đáp: "... Phải cũng không sao."
Comments