edit: Hạ Đắng (nammogiuabanngay)
---
Vương Tuyết Tân gọi điện kêu Tạ Thiền về nhà ăn cơm, nhưng qua hơn 8 giờ rồi cô vẫn chưa đến nhà.
Hai mẹ con đều thấy hơi lo, gọi điện thoại cho Tạ Thiền nhưng cô không nghe máy. Tạ Thanh Ký mặc áo khoác nói cậu ra ngoài xem thử, mới đền đầu hẻm đã nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đang xảy ra tranh chấp.
Chỉ thấy Tạ Thiền và Đường Tư Bác một trước một sau, một người tỏ thái độ kiên quyết, một người hết lời bảo đảm.
Đường Tư Bác thoạt nhìn cực kỳ uất ức, không để ý những ánh mắt phán xét kỳ lại của mấy cô mấy dì đạp xe đạp đi ngang qua, van xin: "Anh đã giải thích với em rồi, anh với Tạ Nhiên... thật sự không có gì cả! Sau khi cậu ấy tốt nghiệp cấp ba thì chẳng còn liên lạc nữa, từ trước tới giờ anh chưa từng lừa dối em! Em hỏi gì anh đều nói thật hết rồi, anh không biết sai ở đâu cả!"
Tạ Thiền rất bình tĩnh, cô giãy khỏi tay Đường Tư Bác, thấp giọng nói, "Đã nói rõ ràng không phải vì Tạ Nhiên nhưng anh vẫn nhắc đến em ấy mãi, thế nên bây giờ anh định đem tất cả lỗi lầm ở quá khứ đổ hết lên em trai tôi, để em ấy chịu trách nhiệm đúng không?"
Đường Tư Bác đau khổ ôm lấy Tạ Thiền, bất chấp sự từ chối của đối phương, thử khiến đối phương bình tĩnh một chút, Tạ Thiền sức yếu không giãy ra được, bị ôm lấy từ đằng sau thế này càng trở nên sợ hãi.
Lúc anh ta nói chuyện, không làm gì thì Tạ Thanh Ký vẫn đứng yên, nhưng khi Đường Tư Bác bất chấp làm trái ý của Tạ Thiền mà ôm lấy cô, Tạ Thanh Ký liền không nhịn được nữa.
Cậu bước đến với vẻ mặt u ám, kéo Tạ Thiền ra, bảo vệ cô sau lưng mình.
Đường Tư Bác còn chưa kịp nhận ra xảy ra chuyện gì, Tạ Thanh Ký đã đá thẳng vào ngực anh ta một phát khiến anh ta ngã sang một bên, ngã vào một hàng vò rượu rỗng bên đường. Trên lầu hai có một dì nghe thấy động tĩnh, lặng lẽ thò đầu ra từ ban công giả bộ như thu quần áo, thực ra đang nhìn trộm, hóng hớt chuyện xảy ra ở đây.
Tạ Thanh Ký lạnh mặt, cơ bắp cánh tay căng chặt, chỉ cần dùng một tay là có thể dễ dàng nhấc người quanh năm ngồi văn phòng như Đường Tư Bác.
Cậu lạnh lùng nói, "Chị tôi không muốn anh đụng vào, nghe không hiểu hả?"
Cú đá này khiến lồng ngực Đường Tư Bác khó chịu, vị tanh không ngừng dâng lên, thấy Tạ Thanh Ký còn muốn ra tay, Tạ Thiền đứng ở bên cạnh ngăn lại, "Tiểu Tạ, bỏ đi, thật sự bỏ đi, kết thúc cả rồi."
Cô nhìn Đường Tư Bác, nỗi đau đớn trong mắt không thể che giấu, "Anh mau đi đi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh nữa..."
Đường Tư Bác sững sờ, có lẽ là nhớ đến thái độ thù địch khó hiểu đợt sinh nhật Tạ Thanh Ký, hoặc có lẽ là cú đá ban nãy khiến anh ta bực tức, người luôn hèn nhát từ hồi còn đi học lúc này bỗng trở nên cứng rắn, giật lấy cổ áo đã bị Tạ Thanh Ký nắm tới biến dạng.
Tạ Thanh Ký không khách khí mà bảo anh ta cút đi.
Chiếc kính trên mặt anh ta không biết đã bay mất từ lúc nào, anh ta nhìn mặt Tạ Thanh Ký mơ hồ, nhìn mặt Tạ Thiền cũng mơ hồ, rồi bỗng dưng nhớ tới sự khó xử mà ngày đó Tạ Thanh Ký gây ra cho anh ta.
Cảm giác nhục nhã xông thẳng lên đầu, Đường Tư Bác gằn từng câu từng chữ, giọng điệu chắc nịch lặp lại lần nữa, "Từ trước đến giờ tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chị cậu."
Tạ Thanh Ký mỉa mai lại không chút khách khí, "Từ lúc anh quyết định giấu chị tôi thì đã có lỗi với chị ấy rồi."
Nét mặt Đường Tư Bác xám nghét, cứng đầu không chịu thừa nhận, mình che giấu thì có gì là sai chứ, cuối cùng anh ta nhìn Tạ Thiền một cái rồi xoay người đi mất.
Tạ Thiền thở phào một hơi, mệt lử vịn lên tường, ngẩng đầu nhìn lên, cái dì ở lâu hai kia vẫn đang hóng hớt, cô cười gượng với bà ấy một cái, nói: "Dì Lý, chào buổi tối, dì ăn cơm chưa? Cháu cãi nhau mấy câu với bạn trai, dì đừng nói với nhẹ cháu nhé, sợ bà ấy lo lắng."
Dì Lý cười hì hì gật đầu, quay người đi vào trong.
Tạ Thiền thấy bà ấy phản ứng như vậy thì cười khổ với em trai, "Tiêu rồi, ngày mai cả cái tiểu khu này đều biết hết cho coi."
Tạ Thanh Ký ngẩng đầu nhìn cô, tưởng rằng Tạ Thiền sẽ khóc, kết quả là cô không khóc.
Cô chỉ ngơ ngác tựa vào tường, tựa như bị rút hết sức lực, phải tìm thứ gì đó chống đỡ mới đứng được. Cậu chẳng nói câu nào mà bước tới, ôm chị gái vào lòng vỗ vai cô, thấp giọng nói, "Hai người chia tay rồi?"
Tạ Thiền mệt mỏi thở dài, dặn dò: "Đừng nói với mẹ, trước tiên cũng... đừng nói với Tạ Nhiên."
Vào ngày cuối cùng của chuyến du lịch, cô làm rõ với Đường Tư Bác.
Ngày họ trở về, Vân Nam trời mưa rất lớn, tất cả các chuyến bay đều bị hoãn, hai người họ bị kẹt ở sân bay, xung quanh là dòng người tấp nập qua lại, Đường Tư Bác đi mua cho cô một ly cà phê nóng.
Tạ Thiền nhìn Đường Tư Bác đưa tiền cho chàng trai thu ngân, còn lịch sự cười với đối phương một cái, khoảnh khắc ấy cô bỗng nhiên tự hỏi: Niềm tin của cô với người đàn ông này đã xuất hiện vết nứt, liệu cô có chịu được cuộc sống hôn nhân tràn đầy hoài nghi trong tương lai không?
Trong chuyến đi này, Tạ Thiền từng vô số lần ám chỉ với đối phương về mối quan hệ giữa anh ta và em trai mình thời trung học cũng như việc có còn liên hệ với người yêu cũ hay không, nhưng Đường Tư Bác lại không nhắc tới một chữ nào, cô chỉ nhận ra sự né tránh từ phản ứng của đối phương.
Đường Tư Bác đưa cà phê cho Tạ Thiền, Tạ Thiền lại không nhận lấy.
Cô cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt này.
Đường Tư Bác sững sờ, trên mặt tỏ vẻ bất an.
"Em biết hết chuyện quá khứ của anh với Tạ Nhiên rồi, là em trai em chính miệng nói thật với em."
Đường Tư Bác lại càng hoảng sợ, lúc Tạ Thiền ám chỉ anh ta còn ôm chút tâm lý may mắn, khi cô nói lời này, anh ta lại bắt đầu sợ hãi.
Anh ta không hề nghĩ ngợi mà kể tất cả những chuyện Tạ Thiền đã biết lại một lần, giống như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, lặp đi lặp lại rằng mình không phải vì em trai nên mới thích người chị, như thể chỉ cần làm rõ chuyện này là có thể xóa bỏ sự thật rằng anh ta từng quen bạn trai.
Tạ Thiền nhìn anh ta nói năng lộn xộn như vậy chợt cảm thấy người này hơi đáng thương.
"Vậy em hỏi anh, cho dù anh ở bên em không phải vì em trai em nhưng anh chú ý đến em lại vì nguyên nhân này, đúng không?"
Đường Tư Bác á khẩu không trả lời được.
Tạ Thiền không tỏ ra bất ngờ, trong lòng đã sớm có được đáp án, cô thở dài, hỏi ba câu cuối cùng cũng đến vấn đề đáng lưu tâm nhất: "Cho dù giữa hai người thực sự không có quan hệ gì, nhưng sau em trai em, anh thực sự từng đã nảy sinh tình cảm với một người đồng giới, hơn nữa anh còn chọn giấu em đúng không?"
Đường Tư Bác vẫn không còn lời nào để nói, trong mắt anh ta lộ ra vẻ nhu nhược giống hệt Tạ Văn Bân, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Tiếng đài phát thanh trong phòng chờ vang lên, thông báo hành khách đã có thể lên máy bay, Tạ Thiền nhìn anh ta đầy thất vọng, một mình kéo va li, sống lưng thẳng tắp bước đi.
Sau khi xuống máy bay cô liền dọn ra khỏi nhà, chuyển tới ký túc xá công ty, một mình trải qua hai tuần mất ăn mất ngủ, sau khi không ngừng suy xét, cô bình tĩnh đề xuất chia tay với Đường Tư Bác.
Đương nhiên Đường Tư Bác không đồng ý, đau khổ van nài Tạ Thiền cho anh ta thêm một cơ hội, đến tận hôm nay còn bám theo Tạ Thiền đến đây, bị em trai cô nhìn thấy.
Tạ Thanh Ký cởi áo khoác ngoài ra khoác lên bờ vai gầy yếu của Tạ Thiền.
"Em cũng biết trước rồi đúng không, thì ra mọi người đều biết cả, có phải chị chuyện bé xé ra to không? Nhưng chị thực sự không thể chấp nhận nổi, chẳng lẽ phải chờ tới khi anh ta bắt cá hai tay hay thực sự làm ra chuyện gì đó chị đề xuất chia tay trước mới hợp lý ư? Hầy, chị phải ăn nói thế nào với mẹ đây."
Tạ Thiền gượng cười, vấn đề này cô đã tự hỏi bản thân mình vô số lần trong hai tuần qua rồi, rốt cuộc nên chọn tiếp tục bước tiếp hay dừng lại ở đây.
Tạ Thanh Ký bỗng nhiên nói: "Chị có giận Tạ Nhiên không?"
"Tất nhiên là không," Tạ Thiền không thèm nghĩ ngợi gì mà phủ nhận ngay, cô hơi buồn bã nói, "chỉ là chị vẫn chưa nghĩ coi nên nói thế nào với em ấy, vả lại cũng không biết nên đối diện với em ấy thế nào, cảm giác này rất khó chịu, chị ghét nhất là bản thân như thế này."
Tạ Thanh Ký không nói gì.
Kiếp trước Tạ Thiền chết vào lúc cậu học năm tư đại học.
Cô mang thai, lúc chết là một xác hai mạng. Đây là đứa con thứ hai của cô, Tạ Thanh Ký chỉ biết rằng cô cãi nhau to với Đường Tư Bác sau đó trượt chân ngã cầu thang, nhưng tại sao cãi nhau cậu hoàn toàn không biết.
Khi người được đưa tới bệnh viện đã không cứu được nữa, đứa bé trong bụng cũng không giữ được.
Mấy tháng đầu sau khi Tạ Thiền mất, trạng thái tinh thần của Tạ Nhiên cực kỳ bất ổn, thường xuyên nói mớ, nhưng ban ngày lại làm như không có việc gì. Hắn ngủ say như chết, ngay cả việc được Tạ Thanh Ký ôm hắn cũng không biết, bởi vì chỉ khi được ôm Tạ Nhiên mới không nói mớ nữa.
Khoảng thời gian cuối cùng, Tạ Nhiên gần như đã hoàn toàn khép mình, nhận thức của hắn xảy ra vấn đề, người ta đối tốt với hắn hắn không cảm nhận được, người khác chửi hắn hắn cũng không để tâm.
Những lúc ngủ, hắn bắt đầu liên tiếp gọi từng cái tên một.
Ban đầu là gọi Tiểu Mã, sau đó là mẹ, chị gái, thậm chí tên của Lão Nhậm cũng được hắn thốt ra, lúc đầu Tạ Thanh Ký không hiểu chuyện gì, sau khi trùng sinh cậu mới nghĩ thông suốt.
—Tạ Nhiên hối hận sâu sắc về từng lựa chọn mình đưa ra trong mỗi cột mốc quan trọng của đời mình.
Mãi đến một ngày, cậu nghe thấy Tạ Nhiên gọi tên anh rể Đường Tư Bác và việc dì giúp việc tìm được một tấm ảnh trong kẽ hở sô pha đưa cho cậu.
Người trong bức ảnh cậu cực kỳ quen thuộc, một người là đồ tồi Tạ Nhiên chung chăn chung gối với cậu, một người là Đường Tư Bác chồng của chị gái cậu.
Nụ cười và ánh mắt khi Đường Tư Bác nhìn về Tạ Nhiên, là ánh mắt chỉ khi đối diện với chị gái Tạ Thiền mới có.
Cậu vẫn luôn biết nửa mặt bên dưới của anh rể rất giống mình, Vương Tuyết Tân từng trêu đùa, nếu ba anh em họ ngồi chung với Đường Tư Bác là có thể chơi trò ghép hình rồi.
Nghĩ đến những dây dưa suốt bao năm nay, nghĩ tới việc bị ép thay đổi cuộc đời có khả năng đều là do người này, giây phút ấy Tạ Thanh Ký còn có dã tâm muốn g**t ch*t Tạ Nhiên.
Cậu có rất nhiều lời muốn hỏi Tạ Nhiên.
Dù vậy, cậu vẫn rất lo lắng về trạng thái tinh thần của Tạ Nhiên, tìm bác sĩ tâm lý đáng tin cho hắn, tính sau khi trạng thái tinh thần của Tạ Nhiên tốt hơn một chút sẽ ngả bài với hắn, chỉ cần hắn phủ nhận cậu sẽ chọn tin hắn.
Thế nhưng những lời chất vấn của cậu còn chưa kịp thốt ra, cuối cùng cậu lại nhận được cái chết của Tạ Nhiên, giống như đợi được giấy báo tử của Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền.
Trước khi trùng sinh, cậu không biết gì về quá khứ của ba người họ, khi ấy cậu muốn chất vấn Tạ Nhiên rốt cuộc trước đây bám lấy cậu có phải vì Đường Tư Bác không, lại muốn hỏi hắn dựa vào đâu mà bỏ lại một mình cậu. Chẳng lẽ trong mối quan hệ phức tạp này chỉ có mình cậu là trò cười thôi sao?
Tạ Nhiên không chịu nổi nỗi đau người thân lần lượt qua đời, nhưng đó cũng là mẹ cậu, chị cậu, cậu cũng chỉ còn lại mỗi một người thân là Tạ Nhiên, trước khi Tạ Nhiên chết có từng nghĩ tới cậu dù chỉ trong phút chốc không?
Tạ Thanh Ký ôm vai Tạ Thiền đi về phía nhà mình, bỗng nhiên nhớ tới lúc cùng Tề Minh đi uống đồ uống.
Lúc đó hai người đang đợi tài xế nhà cậu ấy.
Tề Minh một tay ấn điện thoại, một tay búng tàn thuốc, hừ lạnh một tiếng, "Lão Tạ, sao ngày nào cậu cũng lắm tâm sự thế, cậu thực sự mới mười tám tuổi à? Tôi nói thật nhé, không nghe lời thì cứ đè ra ch*ch một trận là ngoan ngay, phải ch*ch cho người đó phục, làm người đó tới mức không còn sức tìm đường chết ấy. Cứ nghĩ mấy chuyện lung tung đấy làm gì, cậu ở cái tuổi này biết sau này mình muốn làm gì không? Hồi nhỏ điều ước sinh nhật không phải mỗi năm mỗi khác à, không thực hiện được thì sang năm đổi cái khác. Người này không nghe lời thì đổi người khác, sao cứ phải ngoan cố thế làm gì."
... Thế nhưng sau khi Tạ Thanh Ký sáu tuổi, chỉ từng ước một điều ước.
Cậu mơ hồ trả lời Tề Minh, như đang thuyết phục bản thân từ bỏ những mong mỏi và ảo tưởng không thực tế đó.
"... Điều ước có thể trở thành sự thật, điều ước sinh nhật của mình đã trở thành sự thật rồi, điều ước duy nhất bây giờ là tất cả mọi người đều sống tốt."
Comments