Chương 45: Thi đại học
edit: nammogiuabanngay
---
Mùa hè của năm 2013 này, Tạ Thanh Ký trải qua lần thi đại học thứ ba trong cuộc đời cậu.
Khác với kiếp trước là lúc kết thúc học kỳ không có tin đồn về chuyện Tề Minh và giáo viên hóa học bị bắt gặp phịch nhau trong nhà vệ sinh, có lẽ sự thay đổi trong mối quan hệ của Tạ Thanh Ký và Tề Minh đã ngầm ảnh hưởng tới sự phát triển của mọi thứ.
Sự xuất hiện của Tề Minh khiến người trước giờ không có bạn bè như Tạ Thanh Ký có thêm một chỗ để trút bầu tâm sự, sự tồn tại của Tạ Thanh Ký cũng vô hình trung xoa dịu tính tình nóng nảy của đối phương.
Tạ Nhiên cực kỳ biết ơn vì Tề Minh có thể trở thành bạn bè của em trai, đồng thời cũng ủng hộ quyết định bỏ nhà ra đi của cậu ấy, trở thành nhà tài trợ lớn nhất sau lưng Tề Minh, trực tiếp đặt phòng khách sạn cho cậu ta hai tuần liền, lại mua thêm cho hai người mấy cuốn đề thi, dặn dò Tạ Thanh Ký chuẩn bị cho thật tốt, nhất định phải thi vào ngôi trường mà mình muốn.
Tạ Thanh Ký lười để ý đến hắn, Tề Minh nhìn một đống đề thì tỏ ra tuyệt vọng.
Tạ Nhiên vẫn nhớ chuyện cơ thể Vương Tuyết Tân không khỏe nên đưa bà đến bệnh viện lớn ở thủ phủ tỉnh kiểm tra toàn thân, ngoài một số bệnh thường gặp của người lớn tuổi ra thì bà không có vấn đề nghiêm trọng.
Lúc này cả nhà mới thở phào, đợt xét nghiệm này khiến Vương Tuyết Tân bị rút không ít máu, sau khi về nhà bà ăn gan lợn xào một tuần liền.
Ngày thứ hai hắn đi Trương Chân Chân có tới nhà tìm hắn một lần, cô ấy đứng trước cổng gọi Tạ Nhiên hỏi sao hắn không có nhà.
Lúc đó Tạ Nhiên đang ở bệnh viện, hắn cầu xin Trương Chân Chân mau chóng rời đi đừng để bị em trai hắn nhìn thấy, bằng không em trai hắn bị k*ch th*ch đến thi rớt hắn sẽ lập tức come out, cá chết lưới rách với mọi người.
Trương Chân Chân nghe vậy, biết mình không chọc nổi chó điên nên lập tức rời đi ngay.
Ngày diễn ra kỳ thi đại học trời mưa cả ngày, rất nhiều phụ huynh đợi bên ngoài cổng trường, Tạ Nhiên cũng là một trong số đó.
Khi chuông reo, các thí sinh bắt đầu làm bài, chỉ có Tạ Thanh Ký ngồi ở giữa bất động, nhìn chằm chằm bảng đen ngẩn người, nhận ra người coi thi đang dùng ánh mắt kỳ lạ và cảnh giác nhìn cậu, Tạ Thanh Ký chỉ đành cúi đầu, nhìn chằm chằm đề thi.
Không biết qua bao lâu, cậu mới cầm bút, không thèm đọc đề mà tô câu trả lời lên phiếu đáp án, mấy phút sau thì bắt đầu viết bài văn, chỉ tốn nửa tiếng là cậu đã làm xong toàn bộ bài thi tiếng Anh. Để tránh sự nghi ngờ của giám thị coi thi, cậu cố tình cúi đầu, giả bộ như mình vẫn đang giải đề.
Những đáp án này đã được Tạ Thanh Ký nhớ như in, sau lần cao khảo đầu tiên thất bại của mình, chuyện những năm học lại lớp 12 cậu thường làm nhất là không ngừng làm lại đề của kỳ thi khiến quỹ đạo cuộc đời cậu bị thay đổi như đang trừng phạt bản thân.
Những đề này trong mắt cậu biến thành những câu chất vấn đạo đức, cậu không ngừng nghi ngờ bản thân, cậu có nên mặc kệ mối quan hệ này của mình với Tạ Nhiên không? Nếu bị mẹ phát hiện thì phải làm sao, mối quan hệ trái với luân lý này của cậu và Tạ Nhiên có thể duy trì bao lâu?
Sự hoang mang của mấy năm trước giờ đây lại lần nữa hiện ra trong đầu cậu, cậu càng có nhiều phiền não hơn, trong mắt cậu và Tạ Nhiên, Vương Tuyết Tân là người đã từng chết một lần, kiếp trước bà không chấp nhận chuyện này, kiếp này vẫn không thể chấp nhận, chỉ sợ là vì chuyện của Đường Tư Bác mà trở nên càng nghiêm trọng hơn.
Liệu họ có nỡ khiến mẹ buồn, thất vọng thêm một lần nữa không?
Trong lòng Tạ Thanh Ký không có đáp án.
Cậu không nỡ tổn thương mẹ mình, nhưng cậu yêu Tạ Nhiên, cậu không biết xử lý hai mối quan hệ thân thiết này như thế nào, dù chọn bỏ cái nào cũng khiến cậu đau thấu tâm can, lại chẳng biết tương lai nên làm gì. Thậm chí ngay cả việc nên thi vào Bắc Kinh theo sự mong chờ của Tạ Nhiên, hai anh xem xa cách nhau từ đây hay nên dựa theo mong muốn của mình không đi đâu hết, cứ ở lại như vậy, Tạ Thanh Ký vẫn chưa chắc chắn.
Sự kiêu ngạo của thiếu niên hoàn toàn vỡ vụn, lần đầu cảm thấy bản thân vô dụng như vậy, ngay cả Tiểu Mã cũng đã có mục tiêu để phấn đấu, chỉ còn cậu vẫn đang quay tròn tại chỗ, nhớ lại cuộc đời thất bại trong quá khứ, cậu không có can đảm bước ra khỏi bế tắc.
Đồng xu trước ngực mang theo hơi ấm của cậu, kiếp trước cậu cũng có một đồng tiền xu thế này.
Sau khi Tạ Nhiên bỏ nhà ra đi suốt bảy tháng trở về, Tạ Thanh Ký không tiêu đồng xu Lão Kiều tiện tay để lại mà như bị ma xui quỷ khiến cất kỹ trong ví tiền, ngay cả bản thân cậu cũng không nói rõ tại sao mình lại làm vậy.
Kết quả có một lần bị tên khốn Tạ Nhiên kia tiêu mất.
Lúc đó con Hummer của Tạ Nhiên bị hư phải mang đi sửa, hai người ra ngoài mua rau, lúc về đúng lúc là giờ cao điểm không bắt xe được, đành phải ngồi phương tiện công cộng về nhà.
Đứng bên cạnh Tạ Thanh Ký là người ra đường không mang theo tiền lẻ mà chỉ vẫy tay bảo người khác trả tiền cho mình. Lúc trả tiền Tạ Nhiên rất tự giác, trực tiếp thò tay vào túi quần Tạ Thanh Ký lục lọi tìm tiền.
Cái tay làm xằng làm bậy của Tạ Nhiên không biết sờ vào đâu, sắc mặt Tạ Thanh Ký đột nhiên đỏ bừng, một tay nắm lấy tay Tạ Nhiên, hơi mất tự nhiên nhìn hắn, chỉ thấy đối phương móc từ ví tiền của cậu ra một tờ tiền giấy với một đồng tiền xu.
"Đợi đã... anh bỏ tờ năm tệ vào đi, đừng dùng đồng xu kia..."
Tạ Thanh Ký không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Tạ Nhiên ném đồng xu của cậu vào trong.
"Sao thế?"
Tạ Nhiên nhướn đôi mày rậm, thắc mắc nhìn Tạ Thanh Ký, "Có tiền lẻ không đưa mà muốn đưa tờ năm tệ kia? Dạo này em phát tài rồi chắc."
Tạ Nhiên tùy tiện ngồi vào ghế trống ở cuối xe, không để ý đến vẻ mặt chán nản của Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký cúi đầu, ngồi xuống cạnh anh trai, cậu xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi mất mác.
Tạ Nhiên nhìn kỹ cậu em đang không vui của mình, không màng tới việc vẫn ở bên ngoài, đột nhiên hắn kéo lấy tay cậu lắc lư, kề sát lại gần, "Ban nãy anh chỉ lấy ví tiền mà thôi, em đỏ mặt cái gì?"
Tạ Thanh Ký hung hăng nắm lấy bàn tay không an phận của hắn, lại không buông ra, cắn răng thấp giọng cảnh cáo, "Vẫn đang ở bên ngoài, anh sờ mó lung tung cái gì."
Tạ Nhiên cúi đầu cười một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu, thấy cậu nam sinh vừa mới tan học ngồi đối diện đeo kính, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai người.
Tạ Nhiên như đang ra oai, kéo lấy tay Tạ Thanh Ký đùa giỡn trước ngực mình, tách ngón tay của cậu ra rồi đan chặt vào nhau, dùng giọng điệu kiêu ngạo hết nói nổi gây hấn với người nọ, "Nhìn gì mà nhìn."
Tạ Thanh Ký nghe vậy thì ngẩng đầu, biết Tạ Nhiên lại lên cơn, lại bắt đầu buông thả rồi.
Cậu bị động tác táo bạo và tùy tiện của anh trai giày vò tới nỗi tai đỏ bừng, nghiêng đầu sang một bên, nhưng lại không ngăn cản, để mặc Tạ Nhiên nghịch tay của cậu trước mắt người khác.
Sau khi Vương Tuyết Tân mất, Tạ Thanh Ký không thể không hèn hạ thừa nhận rằng gông xiềng đạo đức trong lòng cậu đã nhẹ hơn rất nhiều.
Cậu nhìn dòng xe chậm rãi di chuyển ngoài cửa sổ, nghĩ bỏ đi, mất thì mất vậy, dù sao bây giờ Tạ Nhiên cũng ở bên cạnh cậu rồi không phải sao.
Khi đó Tạ Thanh Ký chưa từng nghĩ đến giả thiết mình có thể mất đi Tạ Nhiên.
—Giọng nói của giám thị coi thi bỗng vang lên, nhắc nhở thời gian làm bài thi vẫn còn mười lăm phút, Tạ Thanh Ký bừng tỉnh từ hồi ức, với việc vẫn chưa có quyết định này, trong lòng bỗng có được đáp án, cậu hít sâu một hơi, cầm bút sửa một chút trên tờ đáp án.
Vừa ra khỏi trường thi, quả nhiên Tạ Nhiên đang đứng đợi bên ngoài.
Hắn đợi Tạ Thanh Ký có hơi sốt ruột, giống như những ông chồng đợi vợ sinh con ở ngoài phòng sinh, sốt ruột tới nỗi quay vòng vòng lại chẳng giúp đỡ được gì, chỉ sợ tâm lý Tạ Thanh Ký sụp đổ, lại thi rớt.
"Thi thế nào rồi?"
Tạ Nhiên bắt đầu căng thẳng, căng lại thì lại muốn hút thuốc, tay còn chưa kịp sờ vào túi quần đã bị Tạ Thanh Ký liếc một cái, lại rút tay về.
"Thi tốt lắm."
Tạ Thanh Ký bình tĩnh nói.
Sắc mặt cậu không chút thay đổi, nhìn chằm chằm bàn tay mình, như thể đang hối hận vì lựa chọn nào đó, trông giống như "ra khỏi phòng thi rồi mới nhớ ra đáp án kia nên trả lời như thế nào" làm Tạ Nhiên sợ tới nỗi không dám hỏi nữa, lái xe đưa cậu về nhà.
Tạ Thanh Ký trùm đầu ngủ liền ba ngày, ngày thứ tư cậu lại nhốt mình trong phòng, trong đó không ngừng phát ra tiếng gõ bàn phím lách cách, lúc Tạ Nhiên tới gọi cậu ăn cơm thì ngó vào coi thử, phát hiện cậu đang gõ code.
Ngày dò điểm Tạ Nhiên không tới công ty, sáng ra Vương Tuyết Tân cũng không đi đánh mạt chược, hai mẹ con bắt Tạ Thanh Ký vẻ mặt bình tĩnh đến trước máy tính tra điểm.
Ánh mắt ba người dán vào màn hình, không ngừng nhấn f5, cuối cùng vẫn là Tạ Nhiên đẩy Tạ Thanh Ký sang một bên, chộp lấy phiếu số báo danh của cậu tra điểm. Ngay khi có điểm số, Tạ Nhiên chưa kịp xem Vương Tuyết Tân đã chen lên, hét lớn: "620! Trời ạ con trai! Con thi được 620?"
Ánh mắt Tạ Nhiên tối sầm, tuyệt vọng nói, "Sao chỉ được 620?"
Năm đó, lần đầu Tạ Thanh Ký thi được 650 điểm nên không có cơ hội vào trường Bắc Kinh, lần này trùng sinh, lại còn cái tật không ngừng ôn lại đề cũ sao có thể chỉ thi được 620? Tạ Nhiên không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn Tạ Thanh Ký.
Vương Tuyết Tân lập tức bất mãn nhìn hắn, mắng: "Mày không nghĩ mày năm đó mày thi được có bao nhiêu điểm?"
Bà khích lệ nhìn về phía con trai út, nhận ra Tạ Thanh Ký chẳng vui vẻ gì.
Cậu chau mày nhìn chằm chằm điểm số trên màn hình, lại cầm điện thoại tra điểm chuẩn năm ngoái của mấy trường lân cận, mấy phút trôi qua, cậu bực bội mà chửi tục một câu.
Vương Tuyết Tân và Tạ Nhiên đều khiếp sợ nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng, đây là lần đầu tiên họ nghe Tạ Thanh Ký chửi tục.
Tạ Thanh Ký buồn bực suy xét lại tình hình nan giải này.
Số điểm này vốn dĩ không phải điểm số mà cậu muốn, cậu tính khống chế điểm ở mức 650 gì đó, xấp xỉ với kiếp trước, nếu không thi quá cao thì có thế đến Bắc Kinh, dù sao thì cậu chẳng có lý do nào mà đủ điểm lại từ chối, nói không chừng Vương Tuyết Tân và Tạ Nhiên sẽ nghĩ nhiều.
Mà số điểm 650 này còn có rất nhiều lựa chọn, cho dù không đến Bắc Kinh, cậu cũng có thể chọn một chuyên ngành có triển vọng ở một trường đại học tại thành phố này hoặc thành phố lân cận.
Cậu không muốn cách quá xa Tạ Nhiên.
Kết quả bây giờ được có 620, ngữ văn là môn khiến cậu mất nhiều điểm nhất, dẫu sao thì toán và tiếng anh có thể luyện đề, nhưng ngữ văn thì không được, đặc biệt là viết văn, có quá nhiều nhân tố không chắc chắn, học sinh ban tự nhiên như Tạ Thanh Ký kiếp trước không có thói quen chép đề thi môn ngữ văn.
Hơn nữa, trước khi kết thúc môn tiếng anh, cậu còn thay đổi mấy đáp án nữa.
—Tạ Thanh Ký hiếm khi làm hỏng chuyện.
Điểm số này đừng nói đi Bắc Kinh, ngay cả ngành khoa học máy tính của trường đại học hạng nhất của vùng này cậu còn không vào được, nhưng cậu không muốn ra ngoại tỉnh.
Không ngờ cuối cùng kết quả lại thành ra như này, đây có lẽ là một sự trừng phạt cho việc cậu nghĩ mình có thể thành thạo khống chế điểm số. Tạ Thanh Ký nghĩ, thì ra không phải biết trước mọi chuyện là có thể đạt được kết quả như mong muốn, luôn có những lúc vận mệnh không chịu sự kiểm soát của cậu.
Tạ Nhiên không dám tin, nhìn chằm chằm điểm số kia, không ngừng kiểm tra lại họ tên và số báo danh của Tạ Thanh Ký.
Cuối cùng phát hiện mình không thay cậu tìm được cái cớ nào, gương mặt của hắn xị ra, cũng không màng đến chuyện Tạ Thanh Ký không thích hắn hút thuốc, hắn lướt qua người cậu đi thẳng ra ngoài, lúc châm lửa tay Tạ Nhiên vẫn đang run rẩy, đá mạnh vào cây hồng trong sân một phát.
Cây hồng mới ra hoa bị Tạ Nhiên không biết tốt xấu đạp mạnh một cái, lá cây rơi xuống như mưa, Vương Tuyết Tân lườn nguýt chửi: "Mày muốn chết hả Tạ Nhiên!"
Đương nhiên Tạ Nhiên không ngu tới nỗi cho rằng Tạ Thanh Ký bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ giữa hai người như kiếp trước, thằng nhóc này rõ ràng là cố ý, khống chế không khéo điểm số mà thôi.
Tương lai rộng mở thì bỏ đấy, ngay cả việc cẩn thận duy trì mối quan hệ hòa thuận giữa hai anh em cậu cũng muốn dò xét, không phải hắn đã khiến Tạ Thanh Ký hiểu rõ rằng Tạ Nhiên anh cậu mà một kẻ khốn nạn đến mức nào rồi sao?
Rốt cuộc Tạ Thanh Ký muốn làm gì chứ?
Trong lòng Tạ Nhiên có một đáp án ngay cả hắn cũng không bằng lòng đối mặt, mỗi lần nghĩ đến trong lòng lại nóng lên, muốn không quan tâm đến mà khốn nạn thêm một lần.
Vương Tuyết Tân nhìn bóng lưng buồn phiền của Tạ Nhiên, khó hiểu nói, "Anh con bị làm sao thế? Đây không phải là thi không tệ sao, cũng đâu phải không đậu trường nào. Năm ấy nó thi được điểm số nát thế kia cũng chưa thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người như thế này bao giờ!"
Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm bóng lưng của Tạ Nhiên, kết quả vốn có chút rối bời vì phản ứng của Tạ Nhiên mà trở nên không còn không thể chấp nhận như trước nữa.
—Cuối cùng người này cũng lộ tẩy trước mặt cậu.
Cậu bỗng nhiên cười thành tiếng, kiên nhẫn bảo: "Tạ Nhiên, anh qua đây."
"Em cho anh xem thứ này."
Tạ Nhiên đứng đó, không nhúc nhích cũng chẳng quay đầu lại, biết là Tạ Thanh Ký đang nhìn hắn.
Vương Tuyết Tân không hiểu gì nhìn hai anh em, gaydar(*)của bà luôn mất tác dụng trước hai thằng con trai, bà tuyệt nhiên chưa từng nghĩ tới phương diện đó.
(*)ghép từ "Gay" + "Radar
Tạ Thanh Ký tỏ vẻ bất lực, lại gọi thêm lần nữa, "Anh, qua đây."
Tiếng "anh" này vừa thốt ra, ai đó biết rằng không thể từ chối nữa, Tạ Nhiên ném đầu thuốc lá xuống đất, hung hăng dẫm lên một phát như giận cá chém thớt.
Lần này hắn đi qua rồi.
Comments