Chương 5: Mẹ

Chương 5: Mẹ

edit: nammogiuabanngay

 

---

 

Kể ra cũng thật trùng hợp, tài xế đưa hắn đến cùng một bãi biển, lần trước tới là lúc hoàng hôn, lần này tới là lúc bình minh.

 

Sáu năm trước công trình lấp biển vẫn chưa khởi công, cũng chưa xây bờ kè, phóng tầm mắt ra xa là bãi cát mịn. Thành phố hạng ba nơi hắn lớn lên phát triển nhất là ngành du lịch và một đại học chính trị và pháp luật đứng đầu toàn quốc, vật giá ở đây cố gắng bắt kịp bước chân của thành phố hạng A nhưng lại tỉ lệ nghịch với tốc độ tăng lương.

 

Tạ Nhiên hiếu kỳ ngắm nhìn lại quê nhà trong chuyến hành trình ngắn ngủi, nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ, hắn vừa lục túi, vừa ngồi tìm kiếm trong xe.

 

"Bác tài này, mã QR ở đâu vậy tôi tìm không thấy, quét Wechat được không?"

 

Tạ Nhiên lục túi hồi lâu, cuối cùng cũng móc trong túi ra một bao thuốc lá nhăn nhúm, bật lửa, mấy đồng lẻ, một chiếc điện thoại, cúi đầu nhìn lại là một con Nokia nắp lật.

 

Tài xế: "..."

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tài xế lạnh lùng nhìn hắn.

 

Tạ Nhiên lúng túng, cảm thấy cảnh này thật quen thuộc.

 

Khi đó Tạ Nhiên vẫn chỉ là một tên xã hội đen bình thường, vừa không mở khu giải trí, đằng sau cũng chẳng có đám đàn em làm nền, không ai vay nợ hắn, hắn cũng không phát huy được hiệu quả tên tuổi kiếp trước, kẻ mà ai ai cũng căm ghét.

 

Hắn đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của tài xế thì nổi cả da gà, "Không thì chúng ta lái về chỗ cũ đi? Tôi trả tiền cho anh, quên mất lúc này chưa thể quét mã..."

 

Tài xế nhìn hắn như nhìn tên điên, vung tay đuổi hắn xuống xe, mắng, "Quét mã? Tôi còn cưỡi lừa đây, đồ thần kinh."

 

Tạ Nhiên ảo não bị đá ra khỏi xe, còn bị khí thải của xe phả vào mặt.

 

Hắn tự nhận xui xẻo, cởi giày ném vào thùng rác rồi giẫm chân trần lên cát, càng đi càng thấy lạnh, là cảm giác lạnh lẽo còn lại do thủy triều không ngừng cọ rửa, cuối cùng khi đi tới biển, nước biển chưa quá mu bàn chân cả người Tạ Nhiên đã bắt đầu run rẩy.

 

Dường như chàng trai trẻ trải qua lần trùng sinh này chẳng trân trọng cơ hội không dễ gì mới có được, hắn châm điếu thuốc cuối cùng còn sót lại trong bao thuốc, cắn trong miệng, ngẩn người nhìn mặt biển nhấp nhô, ánh mặt trời chói lóa, đám hải âu nhao nhao làm hắn nhức cả đầu.

 

Nước biển mang theo vị mặn lạnh thấu xương, để lại cho Tạ Nhiên ký ức khó quên, hắn ngâm mình trong nước biển, hô hấp đã không còn là một sự hưởng thụ nữa, không khí trong phổi ngày càng cạn kiệt, nước biển tràn vào khoang mũi khiến hắn đau tới nỗi tê dại cả sau gáy

 

Tạ Nhiên nhìn chằm chằm mặt biển gợn sóng với vẻ mặt vô cảm, tự hỏi sao hắn vẫn còn sống chứ.

 

Chuyện trùng sinh này với hắn mà nói không phải cơ hội hiếm có để bản thân sửa sai, mà là sự cay nghiệt, buộc hắn phải nhìn rõ nếu không có hắn, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.

 

Mẹ hắn vẫn sống, chị hắn cũng còn sống, Tạ Thanh Ký vẫn có tương lai xán lạn như trước. Sự tồn tại của hắn vốn là một tội lỗi, tình yêu sai lệch không thể tự kiềm chế của hắn với em trai cùng với sự kiêu căng ngạo mạn từ xương tủy của hắn là thủ phạm của tất thảy bi kịch.

 

Điều khiến Tạ Nhiên của kiếp trước lấy việc kết liễu tính mạng để trốn tránh không phải sự phản kháng thờ ơ của người yêu, mà là sự áy náy khi cuối cùng hắn nhận ra, cũng không thể không thừa nhận rằng hắn là nguyên nhân dẫn đến mọi bi kịch.

 

Trùng sinh một lần thì sao nào, người thân bạn bè tại hắn mà qua đời, cảm giác tự trách khi tiền đồ của người yêu bị hủy hoại vì mình luôn đày đọa hắn, khiến hắn ngạt thở như nước biển. Cách duy nhất để hắn sửa sai là ngừng yêu em trai mình, nhưng hắn không làm được.

 

Tạ Nhiên thật sự không muốn sống nữa, hắn muốn chết sớm siêu thoát sớm.

 

Nghĩ đến đây, miệng hắn bỗng đau rát, lúc này mới nhận ra thuốc lá đã cháy tới đầu lọc. Tạ Nhiên thở dài, tàn thuốc cứ như vậy rơi xuống biển, bị sóng cuốn đi mất tăm.

 

"—Thằng oắt kia, mày vứt rác lung tung xuống biển là mất nết lắm."

 

Bỗng một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau lạnh lùng nhắc nhở.

 

Tạ Nhiên bị dọa đến giật mình, quay đầu lại thì thấy một bà thím đeo bao tay màu đỏ đang khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn.

 

Không biết bà ấy đã đứng sau lưng hắn bao lâu, dường như chỉ nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ này liền nhận định hắn không phải người có đạo đức gì, chỉ chờ Tạ Nhiên làm ra chuyện mất nết như bà ấy đoán là đè phần tử làm mất vệ sinh này xuống ngay tại chỗ.

 

"Xin lỗi xin lỗi, lần sau sẽ chú ý."

 

Tạ Nhiên lập tức nhận sai, hắn sợ nhất là mấy bà thím dữ dằn giống như mẹ của hắn.

 

Bà thím kia cũng rất đâu ra đấy, bắt lấy một cánh tay Tạ Nhiên kéo hắn qua một bên, rồi lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi xách ra.

 

"Sắp đến mùa du lịch rồi, mọi người đều đang tranh nhau cái danh thành phố văn minh đấy, sao cứ luôn có những kẻ mất nết như các cậu cản trở chứ!"

 

Tạ Nhiên luôn mồm vâng dạ, "Vâng vâng vâng", "Cháu xin lỗi" mà đáp lời, không dám phản bác câu nào, dưới cái nhìn chằm chằm của thím ta mà đọc mục "Cảnh quan thành phố" trên cuốn sổ nhỏ ba lần mới được thả đi.

 

Kế hoạch của hắn tạm thời bị cắt ngang, không thể đâm đầu xuống biển nữa, hắn nghĩ lại phát sợ mà tiến về phía trước, ai dè quay đầu lại nhìn, bà thím kia vẫn lặng lẽ theo sau nhìn hắn chòng chọc.

 

Tạ Nhiên đành phải rời đi, hắn đi tới thùng rác nơi vứt giày, nhìn vào thì thấy bên trong trống không, túi rác đã bị công nhân vệ sinh dọn đi rồi.

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Hắn nghĩ thầm, nhảy xuống biển không được, vậy nhảy lầu chắc là được nhỉ.

 

Khi đó đã là sáng sớm, xe cộ trên đường dần nhiều lên, sau vạch qua đường dành cho người đi bộ là một loạt xe đạp đủ màu đủ kiểu, người đạp xe một chân chống xuống đường, thân xe hơi nghiêng, tranh thủ uống một ngụm sữa đậu nành treo trên tay lái xe, chỉ chờ đèn xanh sáng lên liền chen lấn vượt lên.

 

Họ người thì đi làm, người thì đi học, chẳng ai dành chút sự quan tâm của mình cho chàng thanh niên vẻ mặt chán nản sa sút tinh thần đang đi chân trần trên đường này.

 

Tạ Nhiên bước đi khập khiễng, mông đau âm ỉ vì bị Tạ Thanh Ký hành suốt mấy tiếng đồng hồ, hắn đi tới dưới một tòa nhà cao ba mươi tầng, muốn đi lên lại bị bảo vệ ngăn cản, không có thẻ nhân viên không thể vào, hắn chỉ đành đi đường vòng chạy đến tòa nhà hai mươi tầng bên cạnh.

 

Lần này không ai ngăn cản hắn nhưng thang máy lại hỏng, Tạ Nhiên chưa từ bỏ ý định, bước chân trần hì hục bò lên tầng hai mươi, mệt đến thở không ra hơi, hắn cúi gằm người, run rẩy đưa tay đẩy cánh cửa ra sân thượng.

 

—Cánh cửa bất di bất dịch, bị khóa rồi.

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tạ Nhiên số nhọ hít sâu một hơi, dằn xuống thôi thúc muốn đấm cửa, ngồi xuống bậc thang.

 

Hắn luồn năm ngón tay vào tóc, hoàn toàn bế tắc, ban nãy một lòng tìm chết nên vẫn luôn căng thẳng, bây giờ thả lỏng mới cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, trừ mông ra, bàn chân lại càng đau nhức, nhấc chân lên mới phát hiện không biết từ lúc nào một mảnh thủy tinh nhỏ đã đâm vào chân hắn.

 

Hắn đưa tay nhổ nó ra, chẳng màng chân vẫn còn đang chảy máu, hắn cầm mảnh thủy tinh to bằng mống tay kia như nhặt được của quý, chuẩn bị cắt cổ tay, thế mà hắn lại bị run tay, mảnh thủy tinh cứ vậy rơi xuống bậc thang, nảy lên rồi rơi thẳng xuống khoảng không giữa cầu thang.

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Hắn nghĩ, tự tìm cái chết tại sao lại khó như vậy.

 

Tìm đại cây cầu vượt nhảy xuống để xe cán chết cũng là một cách hay, tuy Tạ Nhiên là xã hội đen nhưng cũng là một xã hội đen thấu tình đạt lý, biết đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, hắn không muốn để lại bóng ma tâm lý cho người ta, muốn tìm một cách chết không cần giày vò người khác.

 

Tạ Nhiên chán nản ngơ ngác, vịn cầu thang bước xuống từng tầng một, rời khỏi tòa nhà văn phòng là ánh mặt trời chói chang, hắn đưa tay vuốt ngược mấy sợi tóc rũ trên trán ra sau đầu. Hắn hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, nắng gắt tới nỗi không mở mắt ra được, hắn ngỡ ngàng tự hỏi tại sao người muốn sống lại không thể sống tiếp, người muốn chết lại không chết được.

 

Tạ Nhiên số nhọ không đếm xỉa tới ánh mắt quái dị của người khác, đi từng bước về phía nhà mình, chắc bây giờ Tạ Thanh Ký vẫn đang ngủ, chị đi làm, mẹ hắn ra công viên thể dục, hắn định bụng trộm con dao thái rau trong nhà tìm nơi vắng người để kết liễu mạng sống.

 

Kết quả Vương Tuyết Tân không hề tới công viên.

 

Bà đang rất hí hửng, qua thời gian bữa sáng một lát đã tìm đến đám bạn cùng chơi mạt chược, không phải bà thật sự muốn chơi, chủ yếu là tối qua Tạ Thiền dẫn bạn trai về nhà ra mắt, người ta tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, gia đình lại có điều kiện, bà không nhịn được muốn khoe khoang.

 

Một nhóm cô dì đang tụ tập trên phố, bốn đôi tay trên bàn mạt chược đẩy tới đẩy lui, kéo theo tiếng xào bài sột soạt, Vương Tuyết Tân cười rạng rỡ khoác lác về thằng con rể mới nhà mình, khoe đứa con gái Tạ Thiền rồi lại khoe thằng út Tạ Thanh Ký.

 

Có người hỏi: "Thế Tạ Nhiên thì sao? Dạo này Tạ Nhiên đang làm gì vậy?"

 

Sắc mặt Vương Tuyết Tân không thay đổi, cố duy trì nụ cười, trong lòng lại đang mắng xối xả người nọ, thầm nghĩ ông nội mi chứ, lão già này chắc chắn là cố ý, thứ không nên nhắc lại cứ phải nhắc tới, đúng là không cho bà chút thể diện.

 

Bà nói cho có lệ, "À, thằng nhóc Tạ Nhiên ấy hả, tôi cũng không biết nói sao, ngày nào cũng gây sự, đừng nói chứ nó cũng làm nên chút trò trống đấy, hầy, đến ai rút bài thế?... hôm kia về nhà còn nói muốn mua túi cho chị nó, túi dưới ba mươi ngàn tệ nó không mua! Bà nói xem, thằng nhóc này cứ có chút tiền là tiêu lung tung, đúng là... Tam bính!"

 

Vương Tuyết Tân cười ha hả, mấy dì chung quanh cũng hùa theo, sau lưng lại trợn mắt tỏ vẻ như sắp chịu hết nổi rồi.

 

Thực tế là mấy chị "gái" trong tiệm Tạ Nhiên muốn bán sỉ túi giả, lẻ một cái hai trăm rưỡi hai cái bốn trăm, hắn cầm ảnh về nhà, hỏi Tạ Thiền có muốn mua không.

 

"Ơ kìa? Đó không phải Tạ Nhiên sao, Tạ Nhiên ! Mau lại đây, đang nhắc đến cậu đó!"

 

Một bác gái vỗ vai Vương Tuyết Tân, bảo bà nhìn đằng sau.

 

Vương Tuyết Tân khó hiểu quay đầu lại vì Tạ Nhiên thường ngủ thẳng tới trưa mới rời giường, bà không tin hôm nay hắn lại dậy sớm như vậy.

 

Chỉ thấy thằng con xui xẻo của bà đầu tóc rối bời, quần áo nhăn nheo lại còn đi chân đất, bộ dáng tiều tụy như sau khi bị cướp không xu dính túi đành phải tới bãi rác ở tạm một đêm, khập khiễng bước đến, trên mặt còn viết tám chữ "chơi bời lêu lổng, vô công rồi nghề" to đùng.

 

Tạ Nhiên nghe tiếng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ mình.

 

Có bác gái không nhìn được bật cười thành tiếng.

 

Vương Tuyết Tân nghiến răng nghiến lợi, lập tức đứng dậy, suýt chút nữa thì lật tung cả bàn mạt chược. Tạ Nhiên hơi ngớ ra, không để ý tới bộ dáng hằm hằm của Vương Tuyết Tân mà từ từ đi qua, ngây ngốc đứng trước mặt bà, Vương Tuyết Tân đang định mở mồm mắng đã thấy Tạ Nhiên bỗng giơ tay tát cho mình một cái.

 

Cái tát đó của hắn mạnh tới mức làm má phải của mình lập tức đỏ bừng, Vương Tuyết Tân thoáng cái lại thấy đau lòng.

 

Tạ Nhiên cảm thấy đau đớn, rơi nước mắt.

 

Hắn đã sớm biết tất cả đều là thật.

 

Hắn chỉ vào Vương Tuyết Tân, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với mấy cô chú đang trợn mắt há mồm xung quanh, kinh ngạc nói: "Ôi? Đây thực sự là mẹ mình! Vẫn... vẫn còn khỏe mạnh đây, mẹ vẫn còn sống! Mình biết ngay mà!"

 

Vương Tuyết Tân: "..."

 

Tạ Nhiên vừa khóc vừa cười nhào tới, lúng túng đặt tay lên vai mẹ, hiếm khi không sờ chết mà chạm vào tóc mẹ, còn xoa mặt mẹ tới biến dạng.

 

Ngay lúc Vương Tuyết Tân sắp nổi cơn thịnh nộ, muốn đánh cho thằng con trời đánh này một trận thì giọng nói làm Tạ Nhiên ngày nhớ đêm mong đúng lúc vang lên.

 

"Mẹ? Nhiên Nhiên? Mọi người đang làm gì vậy?"

 

Tạ Nhiên quay lại với vẻ không thể tin được.

 

Tạ Thiền vốn đã đi làm bỗng nhiên quay lại, cô ngồi trên xe điện, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay, một tay cô vịn tay lái, tay kia vuốt tóc, khuôn mặt dịu dàng mang theo ý cười hiếu kỳ nhìn sang.

 

Là chị gái trong ký ức của Tạ Nhiên.

Comments