Chương 44: Ta sẽ cưới ngươi

Chương 44: Ta sẽ cưới ngươi

Khâu Ca phản ứng lại, phụt cười một tiếng.

Là Tu thúc chứ không phải hưu thư à*. Thằng nhóc này điên rồi sao, trong đầu chứa cái gì vậy?

修叔: Tu thúc và 休书: hưu thư đều có cùng âm là xiū shū.

Khoan đã, hưu thư?

Nụ cười của nàng cứng lại. Hai người họ thành thân lúc nào vậy?

Truyền âm vẫn đứt quãng truyền đến, có chút buồn bã: "Sư huynh, ngươi nói gì đi chứ."

"Ngươi đừng không để ý ta như vậy."

"Sư huynh..."

Về lý trí, nàng khẳng định Cung Thẩm vẫn ngu ngốc vô phương cứu chữa ở một khía cạnh nào đó, giống như hồi nhỏ.

Nhưng về tình cảm, nàng lại có cảm giác như bị chó cắn vào ống quần, cứ van xin ngươi đừng vứt bỏ nó vậy.

Khâu Ca nhất thời không biết nên tiếp tục dội gáo nước lạnh vào hắn, hay giải thích một câu.

Nhưng nếu là công tử, chắc chắn có thể lạnh lùng tàn nhẫn đá con chó này đi, giống như trước đây mỗi lần sinh thần y đều đuổi những nam nữ mà các gia tộc khác đưa đến vậy.

Nàng trấn tĩnh lại, nhìn Từ Tứ An, Từ Tứ An vừa lúc đó đè thấp khóe môi một chút, ngón tay gõ hai cái trên bàn, mặt không biểu cảm ra hiệu cho nàng: Ra ngoài.

"..." Khâu Ca tâm trạng phức tạp ra khỏi xe ngựa.

.

Cung Thẩm khoanh chân ngồi trên nóc xe ngựa ngẩn người, hai vết cắt trên má đang rỉ máu, là do khi nãy động thủ với Đoạn Khâm mà có.

Để đến Nghiệp Thành nhanh nhất, họ chọn một con đường hoang vắng không ai dám đi.

Hai bên kẹp núi, đường đi nhiều chướng ngại vật, may mà những con ngựa của Kha gia được nuôi bằng linh thảo lớn lên, thông linh tính, phân biệt phương hướng, không cần người điều khiển, có thể linh hoạt phi nước đại trên con đường hoang vắng.

Tuy nhiên, để tránh bị đá lăn trúng, cần có một người ở bên ngoài canh chừng.

Một vệt máu cực mảnh trượt xuống má đến hàm, tí tách rơi xuống phù truyền âm, làm mờ đi những chữ đen trên đó.

Cung Thẩm lau đi vết máu đó, trấn tĩnh lại tinh thần.

Mãi không nghe thấy giọng Từ Tứ An, có phải phù truyền âm này bị hỏng rồi, hay là giọng bên kia quá nhỏ?

Cung Thẩm đưa đến tai, cẩn thận lắng nghe.

Giọng Từ Tứ An đột nhiên lơ đãng vang lên: "Cung Thẩm."

"Không có hưu thư, đừng nghĩ linh tinh."

Giọng nói quen thuộc lạnh nhạt truyền đến bên tai, khiến Cung Thẩm toàn thân giật mình, đầu óc nóng bừng, vội vàng đưa bùa ra xa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại đưa lại gần, chỉ là đổi tai nghe.

"Sư, sư huynh," Hắn lắp bắp, "Vừa nãy ta rõ ràng nghe thấy..."

"Là một vị tiền bối cùng về, chúng ta gọi ông ấy là Tu thúc."

"!"

Cung Thẩm coi như đã hiểu mình đã nói một đống lời ngốc nghếch, vô cùng xấu hổ: "Thì ra là vậy, ta nói sai rồi, ngươi giúp ta xin lỗi vị tiền bối đó được không?"

"Không được." Từ Tứ An thong thả nói, "Sau này có cơ hội, ngươi tự mình nói với ông ấy."

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội đến nhà ta."

Cung Thẩm sắp không còn tai để nghe nữa rồi, vung ra một luồng linh lực dồi dào đánh bay tảng đá lăn xuống bên trái, ôm tim nói: "Sáng sớm, nói gì thế."

Từ Tứ An không tiếng động cười một tiếng, "Ăn sáng chưa?"

"Chưa."

"Trong túi có." Từ Tứ An nói.

"........." Cung Thẩm ngây người hai giây, đột nhiên từ cửa sổ bên cạnh nhảy vào xe ngựa.

Vừa nãy khi Đoạn Khâm dùng kiếm chém Cung Thẩm, cái túi đó cũng bị trúng mấy nhát, nếu bên trong có bánh ngọt, chắc cũng không giữ được nữa.

Phớt lờ Đoạn Khâm bị hắn trói chặt và bịt miệng trong khoang xe, Cung Thẩm tìm thấy cái túi trong góc, mở ra, cẩn thận lật xem.

Quả nhiên có vài miếng bánh kim ti hồng đậu cao gói bằng giấy dầu, chỉ là đã vỡ nát.

Đoạn Khâm vốn dĩ đã nằm đó không còn sức sống, thấy hắn xong thì "Ưm!" một tiếng bật dậy, trợn mắt nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm chửi rủa gì đó.

Kha Tuế ngồi đối diện Đoạn Khâm mặt đầy đau khổ, đỡ trán nói: "Ngươi không thể đợi lát nữa rồi hãy vào sao, hắn vừa mới bình tĩnh lại..."

"Lấy đồ thôi, ngươi cứ tiếp tục đi." Cung Thẩm khẽ đạp cửa sổ, lại một tay lật lên nóc xe.

Từ Tứ An hỏi: "Tìm thấy chưa?"

"Ừm." Cung Thẩm cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay, không biết có phải vì chúng vỡ nát mà trong lòng hắn còn khó chịu hơn cả lúc nãy nghe thấy chữ "hưu thư".

"Sư huynh, ngươi không phải biết sao, nhục thân hiện tại của ta... không cần ăn uống."

"Đâu phải không còn vị giác," Từ Tứ An nói, "Đưa cho ngươi rồi, ngươi cứ nếm thử đi."

Cung Thẩm từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ cho vào miệng, vị ngọt ngào tinh tế tan chảy trên đầu lưỡi, giọng hắn lập tức vang lên: "Ngon quá."

"Thích không?"

"Thích."

"Đã thích rồi, sao lại nói không cần thiết." Từ Tứ An nói.

"Sư huynh..." Yết hầu Cung Thẩm khẽ nuốt xuống.

Lúc này, Khâu Ca vén rèm, ý nhị nói: "Công tử, phu nhân vừa truyền lời, những thứ trên bàn, mong ngài nhất định phải uống khi còn nóng."

"Biết rồi." Từ Tứ An nhíu mày, đành bưng chén thuốc trên bàn lên.

"Uống gì vậy?" Cung Thẩm hỏi.

Từ Tứ An ngửa đầu uống cạn, ngón trỏ siết mạnh vào môi trên, hoãn vài giây mới nói.

"...Chè đậu xanh."

Cung Thẩm im lặng một lúc, nói: "Sư huynh, ngươi không giận ta sao?"

"Giận gì?"

"Ta luôn giấu chuyện giả chết."

"Ngươi nói trước đi, tại sao lại giấu ta?"

"Ban đầu ta... không tin ngươi. Xin lỗi, lúc đó ta đã đi đến bước đường cùng, buộc phải giả chết thoát thân, ngoài Kha Tuế, không dám tin ai cả."

"Ta không biết ngươi tại sao lại đến cứu ta, nên định tĩnh xem biến đổi, nhưng ngay cả sau này ta đã hiểu ngươi sẽ không hại ta, ta cũng—"

"Không dám nói cho ngươi biết."

Cung Thẩm nhắm mắt lại, "Ta sợ ngươi hối hận vì đã gánh thiên kiếp cho ta, sợ ngươi biết mọi việc ngươi làm cho ta đều là vô ích, ta sợ..."

"Cung Thẩm." Từ Tứ An đột nhiên cắt ngang hắn, giọng nói rõ ràng như thể đang ở ngay trước mặt.

"Ta chưa bao giờ hối hận."

"Chưa bao giờ cảm thấy mọi việc ta làm cho ngươi là vô ích, cho nên—"

"Ngươi đừng sợ, nghe ta nói này."

Giọng nói của Từ Tứ An có lẽ không dịu dàng, mỗi từ đều dường như có một sức mạnh đủ để xuyên thấu nội tâm Cung Thẩm.

"Mỗi quyết định ta đã đưa ra trong quá khứ, mỗi bước đường ta đã đi, dù là suy nghĩ kỹ lưỡng, hay là không cần suy nghĩ, ta đều chưa từng hối hận."

"Ta sẽ không hối hận vì đã làm, chỉ hối hận vì đã không làm."

"Khoảnh khắc nhìn thấy ngươi nằm trong vũng bùn ô uế đó, nếu ta không làm gì đó, ta sẽ tẩu hỏa nhập ma. Cho nên ngay cả khi lúc đó ta biết ngươi giả chết, ta cũng sẽ không dừng cấm thuật."

"Ta phải làm được mọi thứ ta có thể làm cho ngươi, nếu không ta sẽ không yên lòng."

Từ Tứ An ngừng lại một chút, bình tĩnh nói: "Những lời này ta chỉ nói một lần thôi, lần sau ngươi có hỏi, ta cũng sẽ không nói nữa."

"Được, ta đều nhớ kỹ rồi."

Cung Thẩm khàn giọng cười, ngửa người ra sau, mở mắt nhìn dãy núi đen cao ngất hiểm trở và một vệt xanh nhạt chói mắt trên bầu trời.

Sự bất an được xoa dịu.

Trong lòng hắn nới lỏng, không thể kiềm chế mà bắt đầu nhớ đến đôi mắt của Từ Tứ An.

"Nhưng ta không hiểu, ngươi đã không giận rồi, tại sao lại không gặp ta một lần mà đi luôn?"

"Ngươi đã nói gì với Kha Tuế sao?"

Từ Tứ An im lặng một lúc, "Hắn là người thật sự đã cứu ngươi, ta rất biết ơn."

"Hắn nói, điều kiện để giả chết thành công thực ra rất khắc nghiệt, khi trúng độc ngươi sẽ rất đau đớn, nhưng niềm tin muốn sống của ngươi không thể lay chuyển dù chỉ một chút."

"Ngươi chưa bao giờ từ bỏ chính mình, dù là lúc khó khăn nhất, đau đớn nhất, cũng đã tìm mọi cách để sống sót."

"Ngươi làm rất tốt, kiên cường và kiên trì hơn bất kỳ ai ta từng thấy."

Cung Thẩm xoa xoa mũi: "Sư huynh, tuy ngươi đang khen ta, nhưng ta cảm thấy ngươi hình như không vui lắm?"

Giọng Từ Tứ An quả nhiên lạnh đi: "Bằng hữu ngươi đối xử với ngươi tình sâu nghĩa nặng như vậy, ta có gì mà không vui."

Cung Thẩm cười khan: "Ngươi cũng nói là bằng hữu..."

"Ta biết," Từ Tứ An nheo mắt lại, nhấn mạnh, "Ta cũng đã nói, ta rất biết ơn hắn."

"Cái đó, ta sẽ truyền đạt lại cẩn thận..."

Từ Tứ An nói: "Không cần, ngày khác ta sẽ tự mình đến, ta còn phải cảm ơn hắn đã nhắc nhở ta—"

"— Cung Kinh Vũ có bản lĩnh sống sót, mà Từ Tứ An, lại chỉ muốn hắn ẩn mình dưới cánh chim của mình, thật đúng là cao cao tại thượng."

"Lời hắn nói, quả thật không sai chút nào. Ta trong quá khứ đã nghĩ như vậy, tương lai cũng sẽ không thay đổi."

"Cung Thẩm, có lẽ đến một ngày nào đó, giữa chúng ta sẽ nảy sinh mâu thuẫn vì quan niệm bất đồng, lúc đó ngươi định giải quyết thế nào?"

"Thì ra ngươi vì chuyện này mà không gặp ta," Cung Thẩm mỉm cười, "Chuyện này khó giải quyết lắm sao?"

Từ Tứ An chậc một tiếng: "Không khó, đợi đến khi nào tu vi của ngươi đuổi kịp ta, ta tự nhiên sẽ không ngày nào cũng lo lắng vô ích nữa."

"Vậy ngươi cứ đợi đi."

Cung Thẩm nói: "Ta sẽ đuổi kịp ngươi."

".........Ngươi biết ngươi đang nói gì không?"

"Ta biết."

Tu vi ban đầu của Cung Thẩm là Đại Thừa cảnh trung kỳ, còn Từ Tứ An là Đại Thừa cảnh đỉnh phong.

Hai người nhìn như chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng một cảnh giới này thực sự là điều mà người bình thường khó có thể vượt qua trong ba đến năm năm. Huống hồ, giả thân hiện tại của Cung Thẩm vì bị trọng thương, tu vi tương đương lùi lại hai năm, duy trì ở mức Đại Thừa cảnh tiền kỳ.

Muốn đuổi kịp Từ Tứ An, người vốn đã là một thiên tài tu luyện, thì quả là chuyện viễn vông.

Cung Thẩm đã qua cái tuổi ngây thơ, cũng sẽ không đưa ra những lời hứa hẹn hoang đường, nhưng bây giờ hắn lại nói với Từ Tứ An: Ta sẽ đuổi kịp ngươi.

Bất kể hắn nói thật, hay nói đùa, đều khiến chuông báo động trong lòng Từ Tứ An vang lên.

Y nghiến răng nói: "Ngươi mơ đi, đời này ta chưa từng thấy ai có thể đuổi kịp ta."

"Mơ thì sao chứ," Cung Thẩm vô tội nói, "Ta còn mơ hôn ngươi nữa kìa, cái này chẳng phải cũng thành hiện thực rồi sao."

Điều này không phải nói bừa đâu, nói thật, lần ở Thiên Linh Sơn đó, chính là vì mơ mơ màng màng mơ thấy mình hôn Từ Tứ An, sau này khi gần ra khỏi Thiên Linh Sơn, Cung Thẩm mới nhất thời bốc đồng hôn Từ Tứ An.

Mặc dù lần đó không mấy vui vẻ, nhưng kết quả không phải rất tốt sao?

"Có bản lĩnh thật, thì ngươi đánh cược với ta đi," Từ Tứ An cười lạnh một tiếng, y thích Cung Thẩm, nhưng không có nghĩa là y muốn thua Cung Thẩm một bậc, "Ta cho ngươi ba năm, xem ngươi có đuổi kịp được không."

"Ba năm lâu quá," Cung Thẩm cười hì hì, "Một năm là đủ rồi, nói thật sư huynh, tiền cược là gì vậy?"

Thằng nhóc hỗn xược này.

Từ Tứ An mặt không biểu cảm nói: "Nếu ngươi thua, sau này ngươi làm gì cũng phải nghe lời ta."

Cung Thẩm thầm nghĩ, bây giờ ta còn chưa đủ nghe lời ngươi sao, nhưng miệng lại ngạc nhiên nói: "Cược lớn vậy, vậy ta cũng cược một cái lợi hại đi."

"Tùy tiện."

"Ta nghĩ xem—"

Xe ngựa cuối cùng cũng lảo đảo ra khỏi con đường hoang vắng, trời sáng bừng, rọi lên khuôn mặt Cung Thẩm.

Hắn cười cười, rồi im lặng, sau đó nhìn về phía xa, đáy mắt ánh lên vài phần dịu dàng.

"Nếu ta thắng, ta sẽ cưới ngươi."

"Chúng ta đường đường chính chính thành thân ở nhân gian một lần, có một gia đình của riêng mình, ngươi thấy có được không?"

Tưởng rằng hắn đã nói những lời hay ý đẹp như vậy, Từ Tứ An sẽ vui vẻ đồng ý, không ngờ Từ Tứ An lại đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Đồ khốn nạn!"

"Ngươi cái này cũng dám cược? Vậy ý ngươi là, nếu ta không cố ý thua ngươi, ngươi sẽ không cưới ta sao?"

"...Không phải mà," Cung Thẩm ngây người hai giây, khẽ nói, "Ngươi thắng, thì đổi lại ngươi cưới ta mà."

"........."

"Được không mà sư huynh?"

Cung Thẩm liều mạng hỏi lại một lần nữa.

"Cút!!!"

Từ Tứ An giận dữ cắt đứt liên lạc.

Nhưng một lát sau, phù truyền âm lại lóe lên, truyền đến giọng nói không chút lên xuống của Khâu Ca.

"Công tử bảo ta truyền lời."

"Cược này, hắn đồng ý rồi."

Lần này nói xong, phù truyền âm thật sự không còn chút động tĩnh nào nữa.

"........." Cung Thẩm cố nhịn, nhịn không được nữa, vỗ vào nóc xe ngựa cười ha hả.

"Kha Nguyên Chân—" Hắn đột nhiên hét lớn.

"Cung Kinh Vũ," Kha Tuế thò đầu ra khỏi xe ngựa, gầm lên, "Ngươi có bệnh không?! Ngươi gõ cái gì mà gõ, hét cái gì mà hét?!?"

"Ta vừa mới dỗ Đoạn Thanh Minh ngủ, ngươi lại làm hắn tỉnh rồi, ngươi..."

"Kha Nguyên Chân, ngươi là huynh đệ tốt nhất đời ta!"

Cung Thẩm lại hét lớn hơn, tiếng vang vọng bay lên, ẩn mình vào dãy núi kéo dài về phía Đông.

Kha Tuế bị hắn làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.

"Cho nên," Cung Thẩm lật người trên xe ngựa, chống nửa thân trên dậy, cúi đầu cười toe toét nhìn Kha Tuế đang treo trên cửa sổ, "Đến ngày ta cưới thê tử, ngươi nhất định phải mừng tiền mừng cưới nhiều nhất cho ta."

"Ngươi, ngươi muốn cưới ai..."

Biểu cảm của Kha Tuế như bị sét đánh, nhớ đến người nam nhân bị thiên kiếp đánh trúng mà vẫn bình yên vô sự, hắn rùng mình một cái.

"Ta muốn cưới Từ Tứ An."

"Ta Cung Kinh Vũ, muốn cưới Từ Tứ An làm phu."

Cung Thẩm nhe răng cười.

"Sau này mời ngươi đến nhà chúng ta chơi nhé."

Lời tác giả

Hôm nay liên tục hai chương, mọi người đừng bỏ lỡ nhé.

Comments