– “Thật sự có thể thành công sao? Đó là Cố Thư Vân đấy. Nếu thất bại, nhà họ Cố chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta.”
Chương Tâm Duyệt cười lạnh, ánh mắt đầy âm hiểm và tự tin:
– “Tôi đã phải dùng bao nhiêu mối quan hệ mới chen chân được vào chương trình này. Nếu Cố Thư Vân thật sự thanh cao như vậy, thì để mọi người nhìn xem ‘ảnh hậu’ cao lãnh thường ngày phía sau hậu trường là thế nào.”
– “Chỉ cần có được ảnh chụp, nhà họ Cố chắc chắn không muốn có tai tiếng như vậy.”
Đến lúc đó, con đường phía trước của cô ta sẽ không còn bị cản trở nữa. Những đứa con nhà giàu đó vĩnh viễn không hiểu được sự khổ cực của những tiểu minh tinh như cô – phải liều mạng để có được một chỗ đứng.
Thần minh rơi xuống trần gian, sẽ có bao nhiêu người chờ đợi để chế giễu?
---
Ngày hôm sau, Cảnh Tịch lấy lý do ghi hình tiết mục cả ngày để ở lì trong phòng, không ra ngoài.
Lâm Kỳ thì rất thoải mái đồng ý, xem ra tối qua Cố Thư Vân đã gây tổn thương tâm lý không nhỏ cho Cảnh Tịch.
Triệu Tranh vẫn đang chìm đắm trong niềm vui từ bức ảnh chụp đầy ý nghĩa hôm qua. Nghĩ đến việc mình chưa biết viết thư cho ai, anh quyết định dùng bức ảnh đó để viết một bức thư gửi cho bạn mạng – để mọi người đều có thể thấy hình ảnh đầy tình cảm ấy, và học cách đối xử tử tế với những người khác biệt.
Còn Cố Thư Vân thì viết thư rất nghiêm túc, cả buổi sáng không xuất hiện, không ai biết cô viết cho ai, nhưng rõ ràng cô rất coi trọng bức thư đó.
– “Tôi có thể hỏi một câu không? Mọi người định viết thư cho ai vậy?” – Lâm Kỳ hỏi, ánh mắt đầu tiên hướng về phía Cố Thư Vân và Cảnh Tịch.
Cố Thư Vân mặc một chiếc váy ngủ màu đen có dây đai, khoác thêm áo choàng, không trang điểm nhưng vẫn quyến rũ lạ thường. Nghe câu hỏi, cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh:
– “Không thể nói được đâu.”
Bên ngoài màn hình, fan hò hét:
– “A a a, vợ tôi đẹp quá!”
– “Viết cho tôi đi! Ngại quá, gia thế không cho công khai quan hệ.”
– “Ôi ôi, vợ tôi đêm nay quyến rũ quá trời!”
Cảnh Tịch đã lấy lại trạng thái, nở nụ cười tươi tắn đáng yêu trước màn ảnh, nói rằng mình sẽ viết thư cho fan. Rõ ràng, mối quan hệ giữa cô và Cố Thư Vân trước màn ảnh không giống như những gì fan CP tưởng tượng.
Khi nhắc đến An An, cô ấy ngập ngừng không muốn nói, cuối cùng vẫn là Cố Thư Vân lên tiếng giải vây – có lẽ An An định viết cho Cảnh Lương.
– “Xem ra mọi người đều rất để tâm đến bức thư này. Nhưng trước khi gửi thư hay truyền tin, chúng ta nên ăn cơm trước đã. Đầu bếp Triệu, vẫn là anh nấu đi. Món của Vân Vân thật sự không thể ăn nổi.”
Cả phòng bật cười. Cố Thư Vân nhướng mày, mỉm cười không hề giảm. Lâm Kỳ nhanh chóng cúi đầu xin lỗi – cô biết rõ mình không thể trêu vào người phụ nữ này.
Tối hôm đó, Chương Tâm Duyệt phá lệ tích cực, ồn ào đòi giúp Triệu Tranh. Mọi người không nghĩ nhiều, ai cũng biết cô ta lên chương trình này là để tiếp cận Cố Thư Vân, nhưng Cố Thư Vân lại hoàn toàn không đáp lại.
Vì thế, cô ta chỉ có thể tranh thủ cơ hội để tăng tần suất xuất hiện.
Mọi người lần lượt về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn Cố Thư Vân và An An ở lại phòng khách, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Khi camera cuối cùng cũng tắt, An An kích động ngồi sát lại bên Cố Thư Vân, giữ chặt tay cô:
– “Cố lão sư, Cảnh Lương thật sự đang ở đây sao?”
Cố Thư Vân liếc nhìn cánh tay mình bị túm chặt, không khỏi ngạc nhiên – bàn tay của đứa nhỏ này sao lại có lực mạnh đến thế? Cánh tay cô bị siết đến mức không thể rút ra nổi.
– “Cô ấy đang ở đây. Em có thể tự mình mang quà đến cho cô ấy, nhưng nhớ đừng để bị chụp hình.”
An An kích động đến mức không biết phải làm gì, mãi sau mới nhận ra mình đã túm chặt tay Cố Thư Vân đến mức để lại vài vết hằn đỏ trên làn da trắng mịn.
– “A… Cố lão sư, em xin lỗi, em quá kích động rồi.” – An An cúi đầu áy náy.
Cố Thư Vân chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:
– “Không sao đâu. Sau bữa tối em có thể đi, cô ấy chắc sẽ về khu dân túc vào khoảng thời gian đó.”
An An hơi sững người. Sao Cố lão sư lại biết rõ hành tung của Cảnh Lương như vậy?
Cô từng nghĩ hai người chỉ là bạn bè bình thường. Nhưng rồi lại nhớ đến việc Cố Thư Vân không hề thiên vị Cảnh Tịch như lời đồn trên mạng, ngược lại còn tỏ ra khá lạnh nhạt, thậm chí có phần cố tình giữ khoảng cách.
Nhưng vài hôm trước, cô ấy lại đi xem triển lãm tranh của Cảnh Lương, còn cùng nhau xuất hiện ở sân bay, bị chụp ảnh thân mật đến mức khiến người ta phải nghi ngờ.
Vậy thì…
An An đã hiểu. Cố lão sư tin tưởng cô như vậy, cô nhất định phải giữ bí mật.
– “Cố lão sư, ngài yên tâm! Em tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!” – An An nghiêm túc cam kết, ánh mắt đầy kiên định và vui mừng.
Không ngờ Cố lão sư và Cảnh Lương lại là một đôi. Hai người thật sự rất xứng đôi. Mà cũng giỏi giấu thật, gần như không ai phát hiện ra.
Cố Thư Vân nhìn An An đang thề thốt đầy khí thế, chớp mắt nghi hoặc. Sao cô lại cảm thấy đứa nhỏ này đang nói về chuyện gì đó… không giống với những gì mình vừa nói? Nếu không thì sao lại cười đến mức ái muội như vậy?
Thôi kệ, có lẽ tư duy của tiểu tác gia này cô không hiểu nổi.
---
Triệu Tranh đối với Cố Thư Vân đúng là yêu thương như con gái. Bữa tối ông đặc biệt làm món thanh đạm cho cô. Khi Chương Tâm Duyệt đặt khay đồ ăn xuống còn trêu:
– “Triệu lão sư thật là thiên vị quá rồi.”
Trên bàn, khay đồ ăn của Cố Thư Vân rõ ràng khác biệt hẳn về màu sắc. Cô chỉ nhẹ giọng cảm ơn.
Mỗi lần về nhà họ Cố, bàn ăn luôn là như vậy – sự phân biệt rõ ràng. Không ngờ ra ngoài quay chương trình vẫn không thoát khỏi kiểu đối đãi ấy.
Nhớ lại lúc trước, khi đang quay phim ở đoàn, người khác gọi gà rán, còn cô thì phải ngoan ngoãn giơ hộp cơm lên để người bên kia màn hình kiểm tra.
– “Em ăn xong rồi.”
– “Tỷ tỷ, chị không ăn hết cũng không sao đâu, ăn quá no sẽ không thoải mái.”
Bên kia màn hình là một thiếu nữ mặc đồng phục học viện, tóc buộc gọn, ngồi trước bàn học, tay cầm bút, trước mặt là bài thi – đúng chuẩn học sinh trung học.
– “Là em làm, đương nhiên chị phải ăn hết mới được.” – Cố Thư Vân súc miệng xong, lười nhác ngồi xuống sofa.
Thiếu nữ bên kia hơi ngượng ngùng, cúi đầu nghịch đầu bút.
Cố Thư Vân nhìn cô bé thẹn thùng, mỉm cười:
– “Xong rồi à? Có mệt không?”
– “Không mệt. Tỷ tỷ có mệt không?”
– “Mệt chứ. Muốn gặp A Lương, ôm một cái để nạp năng lượng.”
Tai Cảnh Lương đỏ bừng. Cô bị Cố Thư Vân dễ dàng trêu chọc, người mà bên ngoài nhìn vào là ảnh hậu cao lãnh xa cách, lại lén lút thích làm nũng như thế này.
– “Tuần sau nghỉ, ra ngoài chơi nhé? Xem như phần thưởng cho em.”
Cảnh Lương ánh mắt sáng rực. Không phải đã nói phải xem thành tích rồi mới được khen thưởng sao? Dù học hành không phải sở trường, nhưng lần này cô đã chuẩn bị rất lâu – chỉ mong nhận được phần thưởng ấy.
Một phần thưởng mà với Cảnh Tịch, chỉ cần làm nũng với Cố Thư Vân là có thể dễ dàng được dẫn đi chơi.
Vì chuyện đó, Cảnh Lương từng bị đám con nhà giàu trong lớp chế giễu, nói cô ra vẻ thanh cao, không hòa đồng, hư vinh quá mạnh. Một đứa con riêng mà thôi, không đáng để ngồi chung bàn.
Thế nhưng, sau đó, cô vẫn đứng đầu bảng thành tích suốt nhiều kỳ liên tiếp. Cuối cùng, phần thưởng ấy cũng đến với cô.
Chỉ là… Cố Thư Vân chỉ ở bên cô chưa đến nửa giờ, rồi lại vì công việc mà vội vã rời đi. Lời hứa sẽ bù đắp sau đó cũng bị chính cô ấy quên mất.
Cảnh Lương quá ngoan, quá hiểu chuyện. Khi Cố Thư Vân bận rộn, cô chỉ gửi tin nhắn nhắc chị ăn uống đầy đủ, không bao giờ kể về chuyện trường lớp, không nói mình có vui hay buồn, không chia sẻ những điều thú vị hay khó khăn.
Ngược lại, cô luôn quan tâm đến cảm xúc của Cố Thư Vân: “Tỷ tỷ phải chú ý nghỉ ngơi nhé. Hôm nay công việc có vất vả không?”
Giờ nghĩ lại, Cố Thư Vân nhận ra mình chẳng biết gì về cuộc sống học đường của Cảnh Lương. Mỗi lần dẫn Cảnh Tịch đi chơi, cô ấy luôn líu lo kể chuyện trường lớp. Dù không thật sự lắng nghe, nhưng ít ra cô không phải chủ động tìm đề tài – chỉ cần nghe là được.
Cảnh Lương thì khác. Cô không phải kiểu người thích nói nhiều. Mỗi lần ngồi xe, cô ấy đều im lặng. Cố Thư Vân cũng không thấy lạ – vì cô nghĩ chẳng cần thiết phải giao tiếp, A Lương vốn không phải người thích ồn ào.
Thế nên, cô thường nhắm mắt dưỡng thần, chưa từng để ý đến ánh mắt muốn nói lại thôi của người ngồi bên cạnh.
---
– “Thư Vân, món ăn hôm nay không tệ chứ? Có nhạt quá không?” – Giọng Triệu Tranh kéo Cố Thư Vân ra khỏi dòng suy nghĩ.
– “Không đâu. Triệu lão sư nấu rất ngon.”
– “Ngon thì phải ăn nhiều vào. Tối nay tôi đã bỏ nhiều công sức lắm đấy.”
Không hiểu sao, tối nay Chương Tâm Duyệt lại hoạt bát lạ thường, khác hẳn mọi khi.
Cố Thư Vân chỉ gật đầu, nhưng khay đồ ăn vẫn được cô ăn sạch. Sau bữa tối, Cảnh Tịch lặng lẽ trở về phòng một mình. An An mời Cố Thư Vân cùng đi dạo.
Trên đường, phía sau vang lên tiếng gọi. Chương Tâm Duyệt cười tươi, đòi đi cùng hai người. Đã gần đến khu dân túc, Cố Thư Vân đành dừng lại, ra hiệu cho An An tự đi tiếp.
An An gật đầu nhẹ, ôm chiếc notebook vào lòng, bước nhanh vào khu dân túc.
Cố Thư Vân nhắm mắt, khẽ nhíu mày. Từ nãy cô đã thấy hơi choáng, tưởng là do thiếu ngủ. Nhưng giờ, cảm giác choáng váng càng rõ rệt, toàn thân nóng bừng, chân đứng không vững.
– “Cố lão sư, ngài không sao chứ?” – Chương Tâm Duyệt không biết từ lúc nào đã đặt tay lên vai cô.
Cố Thư Vân muốn gạt tay cô ta ra, nhưng lại không còn chút sức lực nào.
"Cố Thư Vân, rất khó chịu đi, ta giúp ngươi a." Chương tâm duyệt bò đến Cổ Thư Vân bên tai thổi khí, làm Cổ Thư Vân chán ghét nhíu mày.
"Ngươi cho ta hạ dược?"
Sắc mặt hồng nhuận Omega yêu diễm vũ mị, chất vấn cũng hình như là ở nỉ non, lại vừa lúc là đ*ng d*c kỳ, chỉ cảm thấy cả người như là lửa đốt giống nhau, gió biển trung đã là có chứa nhàn nhạt hoa hồng hương khí.
"Không quan hệ, thực mau liền dễ chịu."
SSS cấp Omega là cái gì tư vị đâu, thật làm người tò mò.
Chương tâm duyệt mang theo Cổ Thư Vân đi vào dân túc, phòng là nàng ngày hôm qua liền định tốt, có thể trực tiếp vào ở, không nghĩ tới Cổ Thư Vân chính mình đưa tới cửa.
Môn bị khóa lại, chương tâm duyệt đem Cổ Thư Vân phóng ngã vào trên giường, cười xấu xa thả ra chính mình tin tức tố, nàng phải đợi nữ nhân này chính mình bò lại đây cầu nàng.
Cố Thư Vân gắt gao c*n m** d***, cường chống lý trí, nàng là thật sự rất khó chịu, đ*ng d*c kỳ vốn là không chiếm được thư giải, lại bị hạ dược, còn như vậy đi xuống nàng đêm nay khả năng thật sự liền phải đã xảy ra chuyện.
Chương tâm duyệt không kiên nhẫn lại chờ đợi, nàng không nghĩ tới Cố Thư Vân đều đã bộ dáng này còn ở chống, vì thế tiến lên bắt đầu bái người quần áo.
"Cút ngay......" Omega khóe mắt mang theo nước mắt, nhịn không được run rẩy, là thật sự sợ hãi. "Cổ Thư Vân, hà tất đâu, nơi này chỉ có ta có thể giúp ngươi, ngươi cầu xin ta, ta......."
Lời nói còn không có nói xong, môn bị phanh mà đá văng, tiến vào người ngửi được nồng đậm mùi hoa đốn một cái chớp mắt, lại vẫn là đi đến, đóng cửa lại.
Hai mắt đẫm lệ trong mông lung, Cố Thư Vân thấy rõ người nọ bộ dáng, trong mắt sương mù mờ mịt, ủy khuất khổ sở, nhẹ giọng nỉ non.
"A Lương....."
Comments