Chương 12: Chương 12

Chương 12: Chương 12

Thị trấn này giáp ranh với Vân Nam, sản vật phong phú, đúng mùa nấm rừng tươi rói. Nấm tươi ăn cùng sườn heo béo ngậy, vừa nghe đã khiến người ta thèm thuồng.

Vừa bước vào quán, Doãn Hy đã không kìm được mà nuốt nước miếng, mùi thơm hấp dẫn đến mức dạ dày như đánh trống.

Nhiếp Tung chỉ ngẩng đầu liếc cô một cái lúc cô ngồi xuống, rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác. Không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy bát đũa và khay nước chấm sang trước mặt cô.

Doãn Hy liếc nhìn anh, hoàn toàn không đoán nổi anh đang nghĩ gì. Cô cũng chẳng nói gì, chỉ âm thầm suy ngẫm: Chẳng lẽ mình nói quá rồi? Không thể nào… Lúc ở bệnh viện còn gay gắt chất vấn mình, bày ra dáng vẻ chính nghĩa ấy cơ mà. Sao giờ lại như mèo bị rút hết móng thế này?

Chỉ trong lúc cô mải suy nghĩ vẩn vơ, bát nhỏ trước mặt đã cao ngất toàn là sườn và nấm rừng. Mà người đang múc canh đối diện lại làm ra vẻ “không phải tôi làm đâu, đừng nhìn tôi” rất khôi hài.

Doãn Hy gọi thêm một bát cơm trắng, ăn sạch sẽ phần thịt và rau trong bát. Vừa thổi từng thìa canh nóng, cô vừa liếc mắt nhìn sang Nhiếp Tung, bao nhiêu cái tính trẻ con, vụng về của anh, cô đều thu hết vào trong mắt.

Cô đặt bát xuống, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Anh đang giở trò gì đấy?”

Hơi nước từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút. Nhiếp Tung đã tháo kính từ lâu, nghe tiếng cô hỏi, anh ngẩng đầu nhìn sang qua làn khói mờ, ánh mắt nhòe đi trong hơi nóng, ngơ ngẩn mà ngây ngô.

Dáng vẻ lơ ngơ ấy thực sự khiến người ta buồn cười. Doãn Hy kéo ghế xích lại gần, cúi người ghé sát, trêu ghẹo: “Trêu người xong là tính chạy à?”

Nhiếp Tung giật mình, ngả người ra sau như phản xạ, lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Thấy vậy, Doãn Hy cũng chẳng giận, chỉ thong thả ngồi thẳng lại, gắp một miếng sườn cho vào bát anh, ánh mắt đầy hàm ý hỏi tiếp: “Chẳng phải chính miệng anh nói là nhớ tôi sao?”

Mồ hôi túa ra trán Nhiếp Tung vì hơi nóng từ nồi canh, anh đưa tay áo lên lau, giọng nhỏ như muỗi: “Về rồi nói…”

“Được thôi!” Doãn Hy gật đầu dứt khoát, chẳng chút do dự.

Nhưng đến trước cửa nhà nghỉ, cô lại không chịu vào ngay, nói muốn ra ngoài đi dạo một vòng. Nhiếp Tung không yên tâm, đành lặng lẽ đi theo.

Vừa bước xuống bậc thềm, một cơn gió bất ngờ lùa qua, lỗ chân lông còn đang mở vì ăn lẩu liền bị gió lạnh len lỏi, như từng sợi chỉ băng giá chui vào da thịt.

Doãn Hy khẽ rùng mình.

Nhiếp Tung trông thấy, nhíu mày nói nhỏ: “Hay là… về thôi?”

Nghĩ đến việc mình vừa mới hết sốt, mai còn phải truyền nước tiếp, Doãn Hy cũng không cố chấp, ngoan ngoãn quay lại phòng nghỉ ngơi.

Lúc đi ngang qua phòng anh, cô dừng lại, chờ anh mở cửa.

Chìa khóa vừa tra vào ổ đã khựng lại. Nhiếp Tung ngơ ngác quay sang nhìn cô.

“Không phải nói về rồi trò chuyện sao?” Doãn Hy bĩu môi, “Tiện thể lấy thuốc uống nữa.”

“À à, đợi tôi một chút.” Anh đẩy cửa vào, lục trong ba lô lấy ra thuốc kháng viêm và thuốc hạ sốt.

Khi bước ra, Doãn Hy đã mở cửa phòng mình, thoải mái mời anh vào.

Chiều nay mọi chuyện như còn in nguyên trong đầu. Vừa bước vào, hình ảnh Doãn Hy quấn khăn tắm, làn da trắng mịn, bờ vai cong thanh thoát và xương quai xanh tuyệt đẹp lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí Nhiếp Tung. Anh cố lắc đầu để xua đi, mà không thể.

Anh khẽ ho một tiếng, đưa thuốc cho cô: “Kháng viêm thì uống hai viên sau ăn, nếu đêm lại sốt thì uống một viên hạ sốt.”

Doãn Hy nhận thuốc, khẽ vuốt tóc mái ra khỏi trán, bình thản hỏi: “Bị tôi dọa rồi à?”

“Ừm?” Nhiếp Tung lùi lại hai bước, ánh mắt của Doãn Hy khiến anh giật mình phản ứng, gãi đầu lúng túng: “Không… không có.”

Có điều, lời nói của anh chẳng mang lại mấy sức thuyết phục, khiến chân mày Doãn Hy hơi nhíu lại.

“Thật sự là không có…” Nhiếp Tung lần này lên tiếng kiên định hơn, “Tôi không yếu đuối như em nghĩ đâu.”

“Ồ?” Một tiếng ngắn gọn bật ra từ môi cô, nhưng âm điệu lại như nước xoáy cuộn chảy, giấu bao nhiêu ý tứ trong đó. Cô tựa như đang nghiền ngẫm chính cảm xúc của mình, “Chẳng lẽ là tôi hiểu lầm? Có lẽ… cái ‘nhớ’ mà anh nói, và cái ‘nhớ’ mà tôi tưởng, không giống nhau.”

Tai Nhiếp Tung lập tức nóng bừng.

Tính anh vốn chậm, đôi khi không theo kịp tiết tấu của Doãn Hy, nhưng những gì cô nói, anh hiểu cả.

Anh cúi đầu, giọng trầm thấp nhưng rất rõ ràng: “Em không hiểu lầm. Ý tôi chính là vậy.”

“Thế thì anh đang khó chịu điều gì?” Đôi mắt dài của Doãn Hy híp lại thành một đường cong nhỏ, ánh nhìn như một mũi tên nhẹ nhàng ghim vào mặt anh, “Cảm thấy tôi không mặc quần áo là không biết giữ mình à?”

Nhiếp Tung giật mình ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay ánh nhìn của cô, vội vàng lắc đầu thật mạnh.

Thật ra, lúc ngồi đợi cô trong quán ăn, anh đã nghĩ thông rồi. Doãn Hy luôn là người thẳng thắn, rõ ràng, từ lời nói đến hành động đều không vòng vo. Việc cô không mặc áo chẳng qua chỉ để dễ quấn màng bọc thực phẩm lên cánh tay bị thương thôi. Dù gì quấn màng chống nước rồi thì không dễ gì thay đồ được, chẳng lẽ lại bảo anh giúp cô cởi ra? Thế còn ngại hơn.

Chưa kịp để anh mở miệng giải thích, Doãn Hy lại tiếp lời: “Hay anh nghĩ tôi trêu chọc anh?”

“Không có.” Nhiếp Tung đứng đối diện cô, đẩy nhẹ gọng kính, nghiêm túc nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy về em hết.”

Doãn Hy ném vỉ thuốc lên tủ đầu giường, uống một ngụm nước, nghe vậy thì liếc mắt nhìn anh đầy tò mò: “Vậy thì… anh nghĩ thế nào về tôi?”

Nếu là một người đàn ông khác, có lẽ đã nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền, ôm lấy cô rồi thì thầm vài câu “anh thích em” là đã đủ khiến cô cười toe toét. Nhưng Nhiếp Tung không phải người khác.

Anh nghiêm túc suy nghĩ vài giây, rồi nói bằng giọng điệu chân thành: “Em không giống mấy cô gái mà trước đây tôi từng thích. Tôi chưa nghĩ ra phải theo đuổi em như thế nào.”

Doãn Hy bật cười, liếc mắt hỏi xoáy: “Không phải anh nói anh không định theo đuổi, chỉ là muốn làm bạn thôi sao?”

Câu hỏi khiến mặt Nhiếp Tung hơi nóng lên. Anh khẽ nhéo vành tai đỏ rực của mình, ngượng ngùng đáp: “Giờ thì tôi muốn rồi.”

Doãn Hy quá yêu dáng vẻ nghiêm túc xen chút lúng túng của anh, nên cố tình trêu thêm một câu: “Muốn gì cơ?”

Nhiếp Tung mím môi, rồi đáp chắc nịch, không chút do dự: “Muốn theo đuổi em.”

Vốn tưởng người này còn phải tốn thêm vài tháng “tẩy não” mới thông suốt, nào ngờ hôm nay lại tự mình khai thông được hai mạch Nhâm Đốc,Doãn Hy sung sướng nằm lên giường sớm, mong một giấc dài đến sáng. Ai ngờ, mới đến hai giờ đêm, toàn thân đã nóng bức khó chịu, vừa tung chăn ra thì lại rét run cầm cập. Cô đưa tay lên trán, quả nhiên lại sốt rồi.

(*) Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).

Nước trên tủ đầu giường đã nguội ngắt, cô mò mẫm bật đèn ngủ, xuống giường, cắm ấm điện đun nước. Nhưng đầu óc choáng váng, thân thể nặng nề đến mức chẳng đứng vững nổi, loạng choạng ngã trở lại giường, không còn chút sức lực nào để ngồi dậy nữa.

Cô nhớ tới lúc Nhiếp Tung rời đi có nói: “Có chuyện gì thì gọi, tôi mở máy 24 giờ.” Khi ấy cô còn cười cợt: “Có thể có chuyện gì chứ?” Giờ nghĩ lại, anh thật đúng là tiên đoán như thần.

Doãn Hy mò dưới gối lấy điện thoại, gọi vào số vừa liên lạc gần nhất.

“Tu——”

Mới đổ chuông một tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy. Doãn Hy khẽ cong khóe môi: “Bắt máy nhanh vậy à?”

“Ngủ không sâu, nghe thấy bên cạnh có động tĩnh nên tỉnh rồi. Không chắc có phải em hay không, nên đợi cuộc gọi của em.” Giọng Nhiếp Tung trầm mà tỉnh táo. “Không ngủ được à?”

“Tôi sốt rồi…” Giọng Doãn Hy yếu ớt, ngay sau đó là tiếng sột soạt rất nhỏ, rồi Nhiếp Tung nói: “Mở cửa.”

Doãn Hy chống trán đang đau như búa bổ, bước chân lảo đảo đi đến cửa, tháo xích an toàn, xoay khóa cửa rồi cả người liền đổ vào vòng tay anh.

Nhiếp Tung nhanh tay đỡ lấy, dùng chân đóng cửa lại, nửa ôm nửa dìu đưa cô trở lại giường. Anh liếc nhìn hộp thuốc trên tủ đầu giường, cúi xuống khẽ hỏi: “Chưa uống thuốc hạ sốt sao?”

“Vừa mới đun nước xong…” Doãn Hy nhăn mặt, đưa tay che ánh đèn trên đầu giường.

Nhiếp Tung bưng lấy cốc nước, pha thành nửa ly ấm rồi đi đến cuối giường bật đèn trong nhà tắm, sau đó quay lại tắt đèn ngủ. Ánh sáng mềm mại hắt qua khe cửa, rọi nhẹ lên giường, Doãn Hy nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.

Anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, đút cho cô uống một viên thuốc hạ sốt, sau đó là một cốc nước đầy. Chỉ đến khi thấy cô nằm xuống, hô hấp dần đều, anh mới an tâm phần nào.

Có lẽ vì đắp chăn quá nóng, Doãn Hy cứ đưa tay ra ngoài, anh sợ cô lại bị lạnh nên kéo ghế ngồi bên giường, trông chừng cô không rời, hết lần này đến lần khác đắp lại góc chăn cho cô.

Trán cô nóng ran, cổ cũng ẩm ướt mồ hôi, gương mặt nhăn nhó chẳng còn vẻ linh động thường ngày. Nhiếp Tung lấy khăn mặt, nhúng nước ấm rồi dịu dàng lau mặt, lau cổ cho cô, đồng thời xoa xoa mi tâm đang nhíu lại.

Anh đau lòng, thật sự rất đau lòng. Chỉ mong cô nhanh chóng khỏi bệnh, rồi muốn để cô trêu chọc bao nhiêu cũng được.

Như có cảm ứng, Doãn Hy chớp chớp mắt, khẽ hé mở một đường nhỏ.

Nhiếp Tung vội nghiêng người tới gần, nhẹ giọng hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu?”

Khóe miệng Doãn Hy gắng gượng nhếch lên một chút cong nhẹ, giọng khàn khàn: “Anh làm tôi tỉnh đó.”

“Vậy tôi không lau nữa.” Nhiếp Tung lập tức buông chiếc khăn trong tay, “Em ngủ đi.”

“Tôi nóng quá, có thể mở chăn ra được không?”

Vì sốt nên mặt Doãn Hy đỏ bừng như quả cà chua chín mọng, bóp nhẹ là có thể ứa nước. Nhiếp Tung lắc đầu, từ chối dứt khoát: “Không được.” Vừa nói, anh vừa đưa tay sờ trán cô, quả nhiên nóng rực, lại thêm mồ hôi đầm đìa.

Chưa kịp rút tay lại, hai tay Doãn Hy đã nắm lấy cổ tay anh, lí nhí nói: “Tay anh mát quá…”

Nhiếp Tung vừa định rút tay về, thì Doãn Hy lại đột ngột buông ra: “Nóng rồi, đổi tay kia đi.”

Hóa ra là coi tay anh như… miếng dán hạ sốt à? Nhiếp Tung bất lực, đành chìa tay còn lại ra: “Em giữ yên tay nhé, coi chừng đụng vào chỗ bị thương.”

Doãn Hy mở mắt, nhìn anh chằm chằm không chớp: “Vậy anh đừng rút lại.”

Nhiếp Tung bật cười khẽ khàng: “Ừ.”

Rất nhanh, cả hai tay của Nhiếp Tung đều bị trán cô làm cho nóng lên. Vầng trán vừa được anh xoa dịu khi nãy giờ lại nhăn nhó trở lại. Cánh tay và đôi chân của Doãn Hy cứ không ngừng vươn ra khỏi chăn. Không biết thế nào, chân cô vô tình chạm phải chân Nhiếp Tung.

Nhiếp Tung đến vội, chỉ khoác tạm một chiếc áo sơ mi bên ngoài áo ba lỗ, bên dưới chỉ mặc chiếc quần đùi thể thao, phần lớn làn da ở chân đều lộ ra ngoài. Bị làn da nóng hừng hực của cô chạm vào, anh giật mình cảm thấy như bị bỏng.

“Nóng quá…” Giọng nói khô khốc và yếu ớt của Doãn Hy khiến người đang định né tránh lại dừng lại, ngược lại còn đưa chân tới gần cô hơn. Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh, yếu ớt nói: “Thật sự nóng quá mà…”

Bỗng nhiên, cô siết lấy bàn tay đang đổ mồ hôi của anh, khẽ nói: “Anh đi rửa mặt đi.”

Toàn thân Nhiếp Tung lúc này đều phủ đầy nhiệt độ từ cơ thể cô, nóng rực và ẩm ướt, như thể chính anh cũng bị cơn sốt của cô lây sang. Đúng là anh muốn đi xối nước một chút, nhưng lại không yên tâm để cô lại một mình. Anh đứng bên giường, vẻ mặt do dự.

Doãn Hy khẽ mím môi: “Tôi ngủ một chút.”

Thấy cô thật sự nhắm mắt quay lưng lại, Nhiếp Tung mới quay người vào nhà vệ sinh. Trong tiếng nước xối ào ào, Doãn Hy lơ mơ thiếp đi, cảm giác như ngủ trong một mùa mưa ẩm ướt, không khí xung quanh như sắp bùng nổ trong một cơn giông bức bối.

Không rõ bao lâu sau, tiếng nước ngừng lại, bên giường vang lên âm thanh anh đang mặc đồ. Cô quay đầu lại, thấy anh vừa mặc xong quần đùi, đang quay lưng về phía cô chuẩn bị mặc áo ba lỗ.

“Nhiếp Tung, lại đây…” Giọng nói yếu ớt không chút sinh khí, vang vọng trong căn phòng trống trải, lại càng mỏng manh như tơ.

Nhiếp Tung chẳng còn tâm trí nào mặc áo nữa, lập tức bước nhanh đến bên giường. Giọt nước trên mái tóc nhỏ xuống, rơi đúng giữa trán Doãn Hy.

Cô đưa tay ra, choàng lấy cổ anh, kéo xuống thấp: “Lại đây.”

Comments