Đến khi mẹ anh từ trong bếp mang thêm đồ ăn ra, hai ông cháu đã uống xong một chén rượu, câu chuyện cũng đã chuyển hướng sang quyển tập thư pháp mà gần đây Nhiếp Tung đang phục chế.
Vừa ngồi xuống ghế, mẹ đã thấy con trai cười toe toét lấy lòng mình. Bà liếc xéo anh một cái, hỏi: “Còn muốn học nấu chè đậu xanh không?”
Nhiếp Tung lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc gật đầu: “Muốn học!”
“Vậy thì công bằng đi. Con hỏi mẹ một câu, mẹ hỏi lại một câu.”
Anh lẩm bẩm trong miệng: “Quả nhiên gừng càng già càng cay…” Nhưng rồi vẫn nghiến răng đồng ý: “Giao kèo.”
“Hỏi đi.”
“Dùng bao nhiêu đậu xanh?”
“Mấy người ăn?”
“Hai người…”
“Vậy hai nắm đậu xanh.”
“Nước bao nhiêu?”
“Nửa nồi.”
“Cho đậu xanh vào lúc nước lạnh hay nước sôi?”
“Nước lạnh.”
“Nấu bao lâu?”
“Cho đến khi hạt đậu nứt bở, ít nhất 40 phút.”
“Nếu muốn thêm bí đỏ thì khi nào bỏ vào?”
“Lúc gần xong.” Mẹ anh đếm trên đầu ngón tay, vừa tròn năm câu hỏi, gật đầu hài lòng: “Xong phần của con rồi, giờ đến lượt mẹ hỏi. Câu thứ nhất: Cô ấy làm nghề gì?”
“Địa chất.”
Mẹ anh không hề để lộ cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi bảy.”
“Quen nhau như thế nào?”
“Cùng làm đề tài nghiên cứu ở đơn vị.”
“Gia đình cô ấy làm gì?”
“Không rõ…”
“Câu cuối cùng ——” Nhiếp Tung bắt đầu cảm thấy không đỡ nổi nữa, mắt cứ ra hiệu cầu cứu ông nội. Nhưng ông cụ lại đang xem phim hay, cười híp mắt, hoàn toàn không có ý định cứu viện.
Mẹ anh hoàn toàn phớt lờ ánh mắt cầu cứu đó, thẳng thừng ném ra câu hỏi mấu chốt: “Hiện giờ hai đứa đã phát triển đến bước nào rồi?”
Tay cầm đũa của Nhiếp Tung khựng lại giữa không trung: “Mẹ hỏi cái gì thế…”
“Ý mẹ là, hai người bây giờ là quan hệ gì? Cảm nắng? Hay đã là người yêu?”
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát gật đầu, thừa nhận: “Là người yêu rồi.”
Vốn chỉ định thăm dò cho vui, mẹ anh lại bất ngờ nhận được câu trả lời xác thực. Trong chốc lát không thể tiếp nhận nổi, như thể vừa nuốt phải hai cân pháo nổ: “Người yêu? Con có người yêu từ khi nào? Sao không nói gì với nhà mình cả?”
Nhiếp Tung nhăn mặt cười khổ: “Mẹ, hết năm câu rồi…”
“Hết năm câu cũng phải trả lời tiếp!” Mẹ anh không chịu buông tha: “Con không thể im ỉm thế được!”
“Con có quyền từ chối trả lời mà…”
“Có bạn gái rồi, là bắt đầu chống đối mẹ đấy hả?”
“Mẹ ơi, chuyện này đâu liên quan gì…”
“Vậy tại sao không chịu trả lời?” Vừa rồi mới hỏi được vài điều cơ bản, bà đâu đã thỏa mãn. “Mẹ chỉ muốn biết những thông tin sơ lược về bạn gái con, để gia đình còn biết cô ấy là người thế nào.”
Nhiếp Tung cầm đũa, giọng trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị hiếm thấy: “Cô ấy là người thế nào, con rõ hơn ai hết. Không cần người khác phán đoán thay.”
Giọng anh không cao, nhưng đầy kiên định, khiến cả bàn ăn lặng đi một thoáng.
Mẹ Nhiếp nghe con trai nói vậy, sắc mặt mới dịu lại đôi chút: “Mẹ chỉ là lo cho con thôi mà.”
Ông nội Nhiếp, Nhiếp Phàm Chu từ đầu vẫn im lặng, giờ mới chậm rãi lên tiếng, một câu đơn giản nhưng như đóng dấu xác nhận: “Tiểu Tung không còn là đứa trẻ nữa.”
Lúc ấy, Nhiếp Tung vẫn còn đang đắm chìm trong trạng thái lâng lâng khi vừa chính thức xác lập mối quan hệ yêu đương. Chút cãi vã với mẹ trên bàn ăn chẳng đủ để cản nổi niềm vui đang trào dâng trong lòng anh. Ăn xong bữa cơm, anh như cơn gió vụt về phòng mình, không đợi thêm một giây nào, lập tức nhắn tin cho Doãn Hy.
“Em ăn cơm chưa?”
“Rồi, đang chơi game.”
“Game gì vậy?”
“‘Vẽ và đoán’.”
“Chơi thế nào?”
Doãn Hy gửi thẳng một đường link qua, mời anh vào phòng game.
Nhiếp Tung lặng lẽ xem thử một ván rồi rất nhanh đã hiểu luật chơi — năm, sáu người thay phiên nhau vẽ, một người vẽ, cả nhóm cùng đoán. Từ khóa để đoán thì muôn hình vạn trạng: từ thành ngữ, điển tích, phim hoạt hình, sự kiện xã hội, cho đến các cụm từ hot trend gần đây.
Mọi người trong phòng đều chỉ phác vài nét cho có, ai nấy đoán bừa phỏng đoán vui vẻ. Riêng Nhiếp Tung thì khác, trong vỏn vẹn mấy chục giây, anh có thể từ hình tới thần vẽ ra một khung cảnh hoàn chỉnh. Từ những cụm như “đơn thương độc mã”, “mượn hoa hiến Phật”, “vẽ rắn thêm chân” cho đến mấy từ động tác như “cạn ly”, “trồng cây”, “xem phim”, anh đều phác họa sinh động như thật.
Kết thúc một ván, màn hình chat toàn là những dòng tung hô:
“Đại thần ơi, xin nhận tiểu đệ một lạy!”
“Dâng lên đôi đầu gối của tôi…”
“Sư muội, em đào đâu ra cao thủ thế này?”
“Tôi là gà mờ 0 điểm, chẳng đoán trúng nổi một từ.” Câu này là của chính Nhiếp Tung.
“Đại thần à, anh đoán không trúng vì tụi em vẽ dở quá thôi! Nhận em làm đồ đệ với!”
“Không dám nhận.”
“Đều là đồng nghiệp cả, đừng khách sáo.” Một dòng tin nhắn từ ID của Doãn Hy xuất hiện, “Người ồn ào nhất chính là Trương Trì.”
Thì ra là một “cuộc chiến nội bộ” toàn người quen. Nhiếp Tung lập tức thấy thoải mái hơn hẳn.
“Ơ kìa sư muội, đây là ai thế? Trông cách nói chuyện quen lắm à nha!”
Nhiếp Tung gõ một dòng nhẹ nhàng: “Chào Tiến sĩ Trương.”
“Thầy Tiểu Nhiếp?” ID của Trương Trì bắt đầu điên cuồng spam tin nhắn: “Trời ơi! Là thật à? Thầy Nhiếp, thật là anh sao???”
Nhiếp Tung gửi lại một biểu cảm mặt đầy vạch đen, hỏi: “Sao biết là tôi?”
“Trên đời này, người nghiêm túc đến mức gọi tôi là ‘Tiến sĩ Trương’ thì ngoài anh ra, chẳng còn ai hết!”
“Giải tán đi là vừa.” Doãn Hy chuẩn bị thoát game.
“Đừng mà! Khó lắm mới dụ được thầy Nhiếp vào chơi, chơi thêm vài ván đi mà!” Cả phòng thi nhau níu kéo.
“Hôm nay chỉ giới thiệu sơ sơ vậy thôi. Sau này rảnh rỗi còn chơi dài dài.”
“Ơ kìa, sư muội, câu này là có ý gì?”
“Thông báo một câu, người này là của tôi, cấm đùa giỡn.”
Dứt lời, mặc kệ cả màn hình ngập tràn dấu chấm than và tiếng sốc, Doãn Hy dứt khoát kéo Nhiếp Tung thoát khỏi phòng game.
Ngay sau đó, cô quay lại WeChat, gửi cho anh một đoạn ghi âm:
“Mai tan làm có bận gì không?”
Tin nhắn trả lời tới nhanh như chớp: “Có.”
Doãn Hy còn chưa kịp hỏi là bận chuyện gì thì tin nhắn tiếp theo đã nhảy ra: “Bận đi ăn tối với em.”
Doãn Hy bật cười, tay khẽ siết lấy điện thoại.
“Ngoài ăn cơm ra, còn hoạt động gì khác không?”
“Xem phim?”
Cô khẽ nhíu mày, thật là… cũ rích. Cô bĩu môi, hỏi lại anh: “Thế lúc rảnh anh thích làm gì?”
“Viết chữ, vẽ tranh.”
“Gì cơ?”
Nhiếp Tung cười khẽ: “Nghe có chán không?”
Doãn Hy không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Muốn thử đi đánh boxing với em không?”
Chờ mãi không thấy phản hồi, Doãn Hy lướt một vòng Weibo giết thời gian, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn: một chữ “Được” ngắn gọn, dứt khoát. Nhưng chữ “được” đó không thể che giấu sự thật rằng Nhiếp Tung đã do dự mất cả… mười phút.
Vốn quen với những điều tĩnh lặng, với Nhiếp Tung thì đấm bốc là một hoạt động hoàn toàn vượt ngoài vùng an toàn. Anh cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định theo Doãn Hy tới phòng tập, một phần vì muốn bên cô, một phần cũng tò mò: Tại sao cô lại yêu thích môn thể thao đầy sức mạnh này đến vậy?
Phòng tập khác hẳn với những gì anh tưởng tượng. Không ồn ào huyên náo, chỉ lác đác hai ba người đang tập luyện, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thở mạnh, tiếng đấm trầm vang vào bao cát.
Huấn luyện viên của Doãn Hy đi tới, mỉm cười chào hỏi: “Chà, không ra ngoài thực địa à?”
Doãn Hy lấy từ túi ra găng tay và băng cổ tay, gật đầu: “Vừa mới về.”
“Cậu này là…?” Huấn luyện viên nhìn sang Nhiếp Tung, hơi nghiêng đầu hỏi.
Doãn Hy liếc mắt sang anh, giọng thản nhiên nhưng rõ ràng: “Bạn trai em.”
Một câu ngắn gọn như cú jab trúng đích khiến huấn luyện viên vốn quen với hình ảnh cô gái độc lập này không khỏi ngẩn người, còn tim Nhiếp Tung thì lập tức đập loạn hai nhịp.
“Tôi là huấn luyện viên đấm bốc của Doãn Hy.” Huấn luyện viên tháo găng, chìa tay ra, “Rất vui được gặp cậu.”
“Chào thầy.” Nhiếp Tung lịch sự bắt tay lại.
Huấn luyện viên có chút tò mò, nhưng cũng không phải người nhiều chuyện. Sau vài câu chào hỏi, ông lấy một đôi găng tay khác đưa cho Nhiếp Tung:
“Tập bao giờ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Thầy cứ lo việc của thầy đi, em đưa anh ấy đến thử vài chiêu thôi.” Doãn Hy nhanh nhẹn đeo găng cho Nhiếp Tung, rồi dẫn anh đến khu vực luyện bao cát.
Tập với bao cát là phần Doãn Hy yêu thích nhất khi đánh boxing. Không như luyện đối kháng, tập với bao cát giúp rèn luyện kỹ thuật tấn công toàn diện hơn. Thấy cô không tập với người mà lại chọn “đánh nhau” với một cái bao vô tri vô giác, Nhiếp Tung hơi khó hiểu: “Đấm vào bao như thế không chán sao?”
“Chán gì mà chán.” Doãn Hy chỉnh lại tư thế, sẵn sàng vào trận, “Cứ tưởng tượng nó là một kẻ có thể tấn công em ngoài thực địa ấy.”
Quyền phong sắc bén, động tác gọn gàng như bão giông quét tới, từng cú đấm của cô vang lên chắc nịch, khiến bao cát đung đưa liên tục. Cô linh hoạt điều chỉnh nhịp đấm và bước chân theo độ rung của bao.
Nhiếp Tung cũng thử vài cú đấm, cảm giác lực dội lại từ bao cát mạnh hơn anh tưởng. Sau vài lần đánh dồn dập, sức lực cạn kiệt nhanh chóng, anh mệt đến mức phải chống tay vào đầu gối, thở hổn hển.
“Cảm giác thế nào?” Doãn Hy ôm lấy chiếc bao của mình, quay sang cười tít mắt hỏi.
“Mệt… kinh khủng…” Nhiếp Tung thở dốc, ráng trả lời.
“Điều chỉnh hô hấp đi,” Cô tháo găng tay, chậm rãi bước đến gần, “Nào, 1 2 hít vào, 1 2 3 thở ra… hít vào, thở ra…”
Anh nhìn cô, người thì vẫn thong thả như chưa hề mất sức, bèn kinh ngạc hỏi: “Sao em không thấy mệt chút nào vậy?”
“Phải giữ nhịp thở đều, bước chân linh hoạt, đánh bằng sức bùng nổ, chứ không phải vung tay vô tội vạ mà tiêu hao năng lượng.” Doãn Hy vừa giải thích vừa đặt tay lên lưng anh, nhẹ nhàng giúp anh điều hòa nhịp thở. Khi cảm thấy nhịp tim anh đã ổn định lại, cô vỗ nhẹ vai anh, lẩm bẩm: “Cũng không giống kiểu người không tập thể dục cho lắm nhỉ…”
“Hả?”
“Anh thường tập gì không?” Cô quay đi mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi tiện tay đưa luôn cho anh, chẳng chút do dự.
Nhiếp Tung toan tháo găng để cầm lấy, ai ngờ bị cô đè lại. Cô thản nhiên đưa chai nước tới sát môi anh, đút cho anh uống vài ngụm.
“Anh có tập.” Nhiếp Tung cố giữ vẻ bình thản.
“Tập gì nào?”
“Chạy bộ, gập bụng, chống đẩy…”
“Thật không đấy?” Doãn Hy cười mỉm, đột nhiên đưa tay hướng về phía bụng anh.
Comments