Chương 21: Chương 21

Chương 21: Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh đèn đường sáng lên, trong mắt Nhiếp Tung như có một dòng suối trong veo đang uốn lượn.

Doãn Hy cong đôi lông mày mảnh mai, nở một nụ cười rạng rỡ với anh: “Em dẫn anh đến một nơi.”

Vậy là, Nhiếp Tung mơ màng bị dẫn vào một căn nhà có trang trí hiện đại.

“Đây là…?”

“Nhà em đó.” Doãn Hy lấy dép lê đưa cho anh, “Em thường sống với bố mẹ, nhưng đôi khi vướng việc bận cũng sẽ ở đây.” Cô vừa giải thích tình huống, vừa gập đống tạp chí vứt lộn xộn trên sofa thành một chồng gọn gàng.

“Ở đây đúng là gần Viện nghiên cứu địa chất hơn.” Nhiếp Tung nhìn quanh bốn phía, tuy có dấu vết sinh hoạt nhưng thiếu vắng chút nhộn nhịp. “Em sắp phải bận rồi ư?”

Doãn Hy vuốt lại mái tóc ngắn, làm bộ thần bí nói: “Em đến ở đây còn có một lý do quan trọng, đó là…”

Đúng lúc đó, âm nhạc vang lên, điện thoại của Doãn Hy reo. Cô nhìn vào màn hình, thấy chữ “Bố” hiện lên, bất đắc dĩ nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Đi thực địa rồi à?” Cô mở loa ngoài, giọng của bố cô vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Không ạ.”

“Hay công ty tăng ca?”

“Không, con ở căn hộ nhỏ.” Doãn Hy không giấu giếm, thẳng thắn trả lời.

Bố cô hơi ngây ra một chút, nhưng ngay lập tức hiểu ra và hỏi: “Có bạn trai rồi sao?”

“Có.” Doãn Hy liếc nhìn Nhiếp Tung, anh lúc này rõ ràng cảm thấy không được tự nhiên.

“Vậy à.” Bố cô không hề ngạc nhiên, trước khi tắt máy còn dặn dò: “Nhớ cẩn thận nhé.”

“Con biết rồi.”

Ở nhà thì cẩn thận cái gì? Nhiếp Tung nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác.

Doãn Hy nhướn mày, không nói gì.

Cẩn thận… Cẩn thận! Nhiếp Tung gục đầu, vội mở một cuốn tạp chí hòng che giấu sự lúng túng.

Doãn Hy ngồi gần anh, nhẹ nhàng gập cuốn tạp chí lại: “Chắc là bố em không giống như trong tưởng tượng của anh nhỉ?”

Nhiếp Tung gật đầu, bày tỏ sự ngưỡng mộ với bố Doãn Hy: “Bố em lợi hại ghê, nghe nói em ở căn hộ nhỏ, liền lập tức đoán ra là em có bạn trai. Nếu là anh, chắc chắn không thể đoán được đâu!”

“Hứ——” Doãn Hy dùng ngón tay trỏ véo vành tai anh, “Đó là vì em đã nói nếu có bạn trai thì sẽ chuyển đến đây, thế nên ông ấy mới đoán ra.”

“Họ không hỏi em gì à?”

“Hỏi chứ, anh vừa nghe đấy thôi?”

“Ý anh là họ không tò mò về bạn trai của em à? Không hỏi gì về tình hình?”

“Đó là bạn trai của em, họ hỏi nhiều vậy làm gì.”

“Cũng không phản đối em chuyển ra ngoài… yêu đương?”

“Sao phải phản đối? Em yêu đương mà, không muốn bị làm phiền, họ cũng vậy thôi.”

Hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ anh, làm toàn thân Nhiếp Tung bị chọc cho ngứa ngáy. Anh nắm lấy tay cô, kéo đến gần và nhẹ nhàng vuốt ve.

Tâm trạng anh đột nhiên trở nên mềm mại, Doãn Hy có chút khó hiểu: “Sao vậy?”

“Mặc dù nói như vậy có vẻ kỳ lạ, nhưng anh cảm thấy như mình bị em ‘kim ốc tàng kiều’ ấy.” Nhiếp Tung cười, ánh mắt anh mềm mại như rèm vải bay trong gió.

Doãn Hy động đậy ngón tay bị anh nắm trong tay, trêu chọc: “Vậy anh là ‘nàng kiều’ à?”

Nhiếp Tung nhìn cô, kéo tay cô đến gần môi mình rồi hôn lên đó: “Em nói sao thì anh là vậy.”

Doãn Hy không ngờ rằng, sau bao năm rong ruổi giang hồ, cô lại bị Nhiếp Tung, người có vẻ ngoài chậm chạp và khô khan, làm trái tim rối loạn, đến mức đêm khuya, cô trằn trọc không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ đến anh. Điều làm cô tức giận là kẻ gây ra chuyện này lại chẳng hay biết gì, còn nhắn tin trêu cô: “Anh nhớ em.”

“Cóc tin! Lúc nãy anh chạy nhanh hơn cả thỏ đấy!” Nếu điện thoại có thể truyền tải mức độ tức giận, đoán chừng Nhiếp Tung đã bị “lưỡi dao” trong mắt Doãn Hy đâm chết rồi.

“Anh… thật sự có việc mà.”

“Sao lại đúng lúc có việc lúc em bảo anh ở lại?”

“Trùng hợp thôi…”

“Nhiếp Tung, có bản lĩnh thì đừng bao giờ ngủ lại chỗ em!”

“Không được.”

“Anh không sợ em đè anh à?”

“……”

Doãn Hy nhìn căn hộ vắng vẻ, thở dài.

Tin nhắn của Nhiếp Tung lại đến: “Hiện tại anh không có bản lĩnh, nhưng một ngày nào đó anh sẽ có.”

“Phì——” Doãn Hy dở khóc dở cười, đành bó tay chịu thua, “Được rồi, em sẽ chờ.”

Khi bạn trai bỗng nhiên khai sáng, Doãn Hy tự nhiên cảm thấy tâm trí mình trở nên thanh thản, đến cả những lời trêu ghẹo của sư huynh cũng khiến cô vui vẻ chấp nhận.

“Ồ, yêu vào quả thật khác hẳn, người cũng trở nên dịu dàng hơn.” Trương Trì từ sau bàn làm việc ló đầu ra, cười đùa nhìn cô. 

“Cuối cùng cũng không còn phải chịu đựng cái mùi tình yêu ngọt ngào mà anh lúc nào cũng tỏa ra nữa rồi.”

“Vì chính em cũng đã bị mùi ấy ám vào rồi, đúng không?” 

“Chuẩn.” Doãn Hy gật đầu, hoàn toàn tán thành, “Sư huynh quả là người sáng suốt, sư muội chỉ biết noi gót chân anh, chỉ đâu đánh đó thôi.” 

“Cái gì——” Trương Trì vội che ngực, mặt mày hoảng hốt, “Sư muội, em đột ngột đổi tính làm tôi sợ hết cả hồn!” 

“Vậy sư huynh có thể yên lặng một chút được không?” Doãn Hy không rời mắt khỏi màn hình máy tính, tỉ mỉ phân tích từng dòng dữ liệu khoáng sản. 

Sư muội khi yêu thật đáng sợ, Trương Trì rùng mình, im bặt, chỉ biết xoa xoa bắp tay mình.

Văn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh của những ngón tay gõ phím vang lên. Doãn Hy hài lòng, tiếp tục đắm mình trong công việc, phân tích những mỏ khoáng sản có sự sai lệch thông tin. 

Theo tài liệu từ Tiểu Bàng cung cấp, ở một khu vực thuộc Quý Châu có khoáng sản hydromanganese dùng để chế tạo màu sắc, nhưng dù là cơ sở dữ liệu của Viện Nghiên cứu Diêu Thành hay các tài liệu từ các cơ quan nghiên cứu địa phương đều khẳng định, vùng này chưa bao giờ phát hiện ra hydromanganese. 

(*) Hydromanganese có thể chỉ các oxit hoặc khoáng chất mangan ngậm nước – ví dụ như: Manganite (MnO(OH)) một khoáng chất chứa mangan và nước (hydroxide), đôi khi được gọi là hydromanganese trong văn cảnh địa chất hoặc khai khoáng.

Mangan là một khoáng chất phổ biến trong tự nhiên, hiện diện trong hầu hết các loại quặng và đá silicat. Quặng mangan là một trong những khoáng sản chủ lực của tỉnh Quý Châu, chủ yếu phân bố ở các vùng như Đồng Nhân, Ấn Giang, Tùng Đào, đặc biệt gần đây đã phát hiện bốn mỏ mangan khổng lồ, với trữ lượng vượt quá một tỷ tấn, tổng trữ lượng vượt qua mức hiện có của quốc gia. 

Dù có những khảo sát quy mô lớn đến vậy, nhưng không có bất kỳ dữ liệu nào chứng minh rằng khu vực này hoặc các khu vực lân cận đã phát hiện thêm mỏ mangan mới, càng đừng nói đến hydromanganese. 

Càng xem các tài liệu, Doãn Hy càng cảm thấy nghi ngờ, nên cô quyết định gọi điện ngay cho Tiểu Bàng. 

“Chị Doãn, cuối cùng chị cũng nhớ đến em rồi!” Tiếng Tiểu Bàng la hét từ bên kia điện thoại vọng lại, làm Doãn Hy phải vội vã đưa điện thoại ra xa một chút. 

“Chị hỏi chút, thông tin về hydromanganese lần trước cậu cung cấp có chính xác không?” 

“Đương nhiên rồi, đó là bí quyết gia truyền của nhà họ Bàng chúng em.” 

“Dù dữ liệu chính thức không có gì, nhưng chị vẫn có thể hoàn toàn tin tưởng vào thông tin của cậu, phải không?” 

“Chắc chắn rồi!” Tiểu Bàng kiên định bảo đảm, “Đây là nền tảng giúp nghề khoáng sản của nhà họ Bàng tồn tại vững vàng, em không dám lôi nó ra nói đùa đâu.” 

“Chị tin cậu. Nhưng,” Doãn Hy cầm bút gõ nhẹ lên bảng biểu trên bàn, hỏi tiếp, “Cậu có thể cho chị biết hydromanganese ở khu vực này có hình dạng gì không?” 

“Hả?” 

“Là tinh thể dạng chùm, dạng sợi, khối, hay là dạng hạt hoặc thạch nhũ?” 

“Cái này…” Tiểu Bàng bị câu hỏi chuyên môn của Doãn Hy làm khó, “Chị Doãn, tha cho em đi…” 

“Ồ——” Doãn Hy bật cười, “Ai vừa khoe khoang với chị về bí quyết gia truyền của nhà Bàng vậy? Mới hỏi thế mà đã tự vả vào mặt mình rồi.” 

“Em là người lêu lổng nhất trong nhà Bàng, những gì em biết chỉ là chút ít thôi. À, sao chị không hỏi anh Tung? Anh ấy nghiên cứu khoáng vật và sắc tố khoáng giỏi hơn em nhiều.” 

“Đúng nhỉ, sao chị lại phí lời với cậu chứ. Cúp máy đây.” 

“Chờ chút, chị Doãn, chị tính qua cầu rút ván à?” 

Doãn Hy không chút do dự thừa nhận: “Chính xác.” 

“Ơ kia——” Tiểu Bàng lại có cái nhìn khác về cô, “Em vừa hỏi thừa rồi.” 

Doãn Hy cười nhẹ, “Vậy chị cúp máy đây.” 

“À đúng rồi đúng rồi, chị Doãn, chị và anh Tung đang ở bên nhau phải không?” 

“Sao tự nhiên hỏi thế?” 

“Khụ khụ, WeChat của anh Tung đã lộ hết rồi.” Tiểu Bàng đã sớm nhìn thấu, cười đắc ý, không nhịn được mà cảm thán, “Anh Tung, cái cây vạn tuế vạn năm này cuối cùng cũng nở hoa rồi.”

Lời nói của Tiểu Bàng khiến Doãn Hy không khỏi cảm thấy tò mò, Nhiếp Tung tiết lộ mối quan hệ của hai người như thế nào nhỉ? Cô mở WeChat ra, nhìn vào trang bạn bè của Nhiếp Tung. Chỉ có vài bài đăng, ngoài những nội dung liên quan đến công việc và khoa học phổ biến, phần lớn là những bài đăng từ tài khoản công khai của bảo tàng. 

Hử? Dưới ảnh đại diện, dòng chữ ký cá nhân của anh sao lại thay đổi rồi? 

Những gì trước đây không còn quan trọng nữa, trong đầu Doãn Hy lúc này chỉ có mỗi câu mới được Nhiếp Tung cập nhật — “Đồng hành cùng em đi trên con đường xa nhất, cùng em leo lên ngọn núi cao nhất, cùng em ăn món cay nhất, cùng em uống rượu mạnh nhất.” 

Từ câu nói ban đầu “Vì nhớ em mà đến” đến “Em nói sao thì anh là vậy”, những lời âu yếm của Nhiếp Tung luôn ít ỏi và súc tích, đây là lần đầu tiên anh bộc lộ lòng mình một cách thẳng thắn đến thế, như một lời thổ lộ dài thắm thiết. Chỉ là, trong câu ấy, anh thêm hai chữ “cùng em”, nhẹ nhàng đến mức như làn gió thoảng qua, nhưng lại trực tiếp đánh thức mọi cảm xúc trong lòng Doãn Hy, khiến trái tim cô trở nên mềm mại và ấm áp. 

Nhưng Nhiếp Tung lại không cảm thấy dễ dàng như cô tưởng. 

Anh bị chặn lại ngay cửa văn phòng, khuôn mặt đầy vẻ tức giận: “Dao Dao, anh yêu đương có cần phải báo cáo với em không?” 

Tư Dao biết được từ mẹ Nhiếp rằng Nhiếp Tung đã có bạn gái, trong lòng cô ấy ngổn ngang trăm mối, nhân dịp nghỉ trưa, cô nàng quyết định tìm Nhiếp Tung để hỏi rõ ràng. Cô ấy không biết phải đối diện với Nhiếp Tung như thế nào, lời nói của cô ấy vô thức mang theo chút giận dữ: “Anh Tung, với mối quan hệ của chúng ta, em không có quyền biết một chút gì sao?” 

“Yêu đương là chuyện của hai người, anh không nghĩ mình cần phải báo cáo với người thứ ba.” 

“Nhưng em đã biết rồi, anh không có gì muốn nói với em sao?” 

“Có.” Nhiếp Tung hơi suy nghĩ, rồi nghiêm túc trả lời, “Anh và tiến sĩ Doãn đang quen nhau với mục đích kết hôn. Nếu em đã gọi anh là anh, thì anh hy vọng em có thể tôn trọng cô ấy.” 

“Mục đích kết hôn?” Tư Dao cười nhạt, “Anh chắc cô ta cũng nghĩ như vậy sao?” 

“Anh chắc chắn.” 

“Vậy anh phải về hỏi lại tiến sĩ Doãn đi, cô ta từng nói với em rằng ‘Nếu hợp thì đến, không hợp thì chia tay’ đấy.” Tư Dao nhớ lại ngày đối đầu với Doãn Hy, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, “Anh đừng để bị cô ta lừa nhé!” 

Nhiếp Tung liếc nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Không cần em phải lo.” 

Đây là lần đầu tiên Tư Dao thấy ánh mắt u uất đến vậy từ anh, như bức tường cao vững chãi của bảo tàng, vô hình ngăn cách khoảng cách giữa họ. Cảm giác ấy giống như một bức tường đỏ xanh của cung điện cổ, Nhiếp Tung đứng cao, nhìn cô ấy như một kẻ hề đang múa may. Nghĩ đến hình ảnh mình trong mắt anh, Tư Dao cảm thấy không thể nhịn được nữa, lòng không còn chút khinh thường nào dành cho Doãn Hy nữa. Cô ấy thở dài, giọng yếu ớt: “Anh Tung, dù không thể làm người yêu, chúng ta cũng còn tình bạn từ nhỏ, em không muốn anh bị lừa tổn thương đâu.” 

Nhiếp Tung có rất nhiều đạo lý có thể nói, nhưng lời đến miệng lại cảm thấy tất cả đều thừa thãi. Dù sao thì, cô ấy vẫn là cô em gái mà anh yêu thương từ bé, anh không nỡ nói thêm lời nặng nề, chỉ gật đầu một cái rồi quay lưng bước đi. 

Comments