Chương 23: Chương 23

Chương 23: Chương 23

Hai ngày trôi qua, vết thương ở vai của Tư Dao đã không còn đáng ngại. Chỉ còn chút đau mỗi khi bước đi, còn mắt cá chân thì đã bớt sưng. Cô ấy nhảy lò cò một chân xuống bậc thềm trước cửa văn phòng, vừa vặn bị Hàn Thành Lâm bắt gặp.

“Bác sĩ Hàn… sao anh lại ở đây?” Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế một chân lơ lửng, không dám hạ xuống.

“Chân khỏi rồi à?”

“Chưa đâu…”

“Vậy thì có vẻ không cần thuốc nữa rồi,” Hàn Thành Lâm nhếch môi, ánh mắt như mang theo ý cười, “Nhảy cũng hăng lắm mà.”

Ánh mắt Tư Dao dừng lại trên tay anh, bất ngờ thốt lên: “Anh đến đưa thuốc cho tôi à?”

“Tái khám.” Giọng anh vẫn lạnh băng như thường, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy ấm lòng.

Không còn sự ngượng ngùng vụng về như lần đầu gặp gỡ, Tư Dao ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ trong sân, đưa mắt cá chân ra để anh kiểm tra. Bàn tay rộng và ấm của anh khẽ chạm vào, khô ráo mà dịu dàng, khiến cô ấy vừa thấy ấm áp vừa an tâm.

Thật lạ lùng. Vị bác sĩ Hàn mặt lạnh, ăn nói sắc bén, chưa từng nói với cô ấy lời nào dễ nghe – lúc thì mỉa mai, lúc thì ra lệnh. Ấy thế mà cô nàng lại không thấy giận, trái lại còn bị cuốn hút bởi khí chất đặc biệt nơi anh.

Đang mải suy nghĩ, cô ấy vô thức cúi đầu, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc bất kham đang dựng lên trên đỉnh đầu anh.

“Dao Dao?”

“Anh… anh Tung…”

Tư Dao giật mình, lập tức rụt tay lại và đứng bật dậy không kịp suy nghĩ, đầu gối cô va vào trán Hàn bác sĩ đang chăm chú kiểm tra, khiến anh mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất.

“Bác sĩ Hàn?” Nhiếp Tung nhận ra người đàn ông vừa ngồi xổm dưới đất.

“Thầy Nhiếp…” Hàn Thành Lâm nhăn mặt đứng dậy, đưa lọ thuốc vào tay Tư Dao, “Đổi sang loại này mà bôi.”

“Cảm ơn anh…” Tư Dao đón lấy thuốc, ngơ ngác gật đầu, vội vàng xin lỗi: “Bác sĩ Hàn, xin lỗi anh.”

Hàn Thành Lâm khoát tay, đi được vài bước lại quay lại, ghé sát tai cô ấy thì thầm: “Phản ứng của cô khi thấy thầy Nhiếp… có phải hơi quá rồi không?”

Tư Dao định nói “Không có đâu,” nhưng vừa ngẩng lên lại bắt gặp ánh nhìn của Nhiếp Tung, lời chưa ra khỏi miệng đã vội nuốt ngược trở lại.

Nhiếp Tung nhìn theo hướng Hàn Thành Lâm rời đi, mỉm cười: “Bác sĩ Hàn đi vội thế.”

Tư Dao bĩu môi: “Em nào biết được…”

“Chân em bị sao vậy?” Ngay từ khi bước vào sân nhóm phục chế, anh đã thấy bác sĩ Hàn đang khám cho cô ấy.

“Vài hôm trước em vô tình bị trẹo chân, bác sĩ Hàn kiểm tra rồi, giờ đỡ nhiều rồi ạ.”

“Vậy thì tốt.” Nhiếp Tung mỉm cười, quay người bước vào văn phòng nhóm phục chế.

Vậy thì tốt. 

Ba chữ ấy, khách sáo đến mức khiến người ta chua xót. Không một câu hỏi han “Em phải cẩn thận” hay “Nhớ nghỉ ngơi nhé.” Tư Dao biết rõ, Nhiếp Tung đang dùng hành động để vạch ra ranh giới giữa họ. Từ lúc anh bước vào đến giờ, anh luôn giữ vẻ điềm đạm của một người anh trai, không còn sự thân mật trêu đùa ngày trước. Trong mắt người ngoài, anh vẫn chững chạc, lịch thiệp như thường. Nhưng với Tư Dao, cô ấy hiểu rõ, càng lịch sự càng là biểu hiện của khoảng cách.

Cuối cùng, sợi dây mong manh giữa họ bị chính anh kéo về phía trại mang tên “Tình thân anh em.”

Tư Dao không rõ từ khi nào cô ấy đã xem Nhiếp Tung là hình mẫu của một người chồng lý tưởng. Không biết từ lúc nào, khi hai bên bố mẹ bóng gió gán ghép, cô ấy không còn thấy ngại ngùng, mà lại mang trong mình đầy mong đợi. Cô ấy hy vọng được gả vào nhà họ Nhiếp, gả cho Nhiếp Tung, như thể đó là hình mẫu hoàn hảo của tình yêu.

Nhưng… bỏ qua kỳ vọng của người lớn, bỏ qua những cuộc mai mối ngầm, bỏ qua mối thân tình hai nhà đã gầy dựng bao năm, bỏ qua ký ức từ thuở thơ ấu cùng lớn lên, bỏ qua cả những lời tự nhủ trong lòng, cô ấy thực sự yêu Nhiếp Tung ư?

Cô nàng bỗng thấy bối rối, mơ hồ. 

Và người cũng đang rối bời chẳng kém, là Nhiếp Tung, lúc này đang ngồi trong nhà của Doãn Hy.

“Nhanh vậy đã khắc xong rồi à?” Doãn Hy cầm con dấu trên tay, yêu thích không giấu được qua nét mặt, “Anh khắc đẹp thật đấy.”

“Em thích chứ?”

“Thích lắm.” Doãn Hy bật dậy, háo hức như trẻ con, “Chờ một chút, để em đi lấy mực dấu.”

Chẳng bao lâu, cô trở lại, ôm theo hũ mực và mấy quyển sách, vẫy tay gọi: “Mau, giúp em mở sách ra nào, em muốn in dấu lên trang đầu tiên.”

Nhiếp Tung làm theo lời, mở trang đầu quyển sách ra để tiện cho Doãn Hy đóng dấu. Cô nhẹ nhàng ấn con dấu đã thấm mực đỏ lên trang sách, nét mực đỏ tươi như vầng dương rực rỡ ban mai. Sau khi in lên quyển thứ hai, cô hỏi: “Chữ này là kiểu gì thế?”

“Không chọn kiểu chữ gì đặc biệt cả,” Anh đáp khẽ, “Chỉ khắc theo nét tay mà anh thấy thuận và đẹp nhất.”

Giọng anh thấp trầm, không mang theo dáng vẻ thường ngày.

Doãn Hy thông minh, chỉ nghe đã nhận ra điều khác lạ, bèn nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay anh sao thế? Trông không vui lắm.”

“Anh…” Bị cô nhìn thấu, Nhiếp Tung có phần không tự nhiên, “Không có gì.”

“Không có gì mà mặt mày ủ ê thế kia…” Doãn Hy lườm anh một cái, “Mau nói đi.”

“Hôm nay anh có nói chuyện một chút với Dao Dao…” Nhiếp Tung đẩy gọng kính, cầm ly nước uống để che giấu sự bối rối.

“Ai cơ?”

“Tư Dao…” Anh ngập ngừng rồi bổ sung, “Cô bé em từng gặp trong văn phòng anh đấy.”

“À—” Doãn Hy gật đầu, có vẻ đã nhớ ra, “Hai người nói gì vậy?”

“Nói về em.”

Cô lập tức hứng thú: “Ồ? Vậy nói gì nào?”

“Cô ấy nói… em không muốn kết hôn với anh.”

“Thế à?” Doãn Hy vừa ngắm con dấu đỏ trên sách, ánh mắt tràn đầy hài lòng, không để ý sắc mặt của Nhiếp Tung đang dần tối lại. “Cô ấy không nói sai đâu.”

“Sao lại vậy?”

“Sao lại sao?” Doãn Hy đóng quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn anh.

“Em yêu anh mà chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn à?”

Ban đầu Nhiếp Tung không tin lời Tư Dao. Nhưng từ lúc cô ấy nghiêm túc nói: “Hợp thì đến, không hợp thì chia tay,” hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh. Một khi trong lòng đã có hoài nghi, dù không nói ra, nó vẫn cứ mắc kẹt mãi ở đó.

Doãn Hy rốt cuộc cũng nhận ra tâm trạng sa sút của anh là vì chuyện này. Cô ngồi xuống, nhẹ nắm tay anh: “Em thích anh, em trân trọng từng ngày được bên anh. Nhưng em không muốn sớm đặt một gông cùm lên tương lai của cả hai. Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Trong mắt em… hôn nhân là một loại gông cùm ư?”

“Hôn nhân không nhất thiết là gông cùm, nhưng với em, nó không phải thứ không thể thiếu.” Doãn Hy chậm rãi lựa lời, cố gắng để anh hiểu được suy nghĩ của mình: “Em đam mê công việc, trân trọng tình yêu, nhưng đối với hôn nhân, em không có khát vọng mãnh liệt.”

“Vì anh sao?”

Cô khẽ thở dài: “Không vì ai cả. Đơn giản chỉ là thái độ của em đối với tình yêu và hôn nhân.”

“Nhưng anh đến với em… ngay từ đầu đã là với mục tiêu kết hôn.” Nhiếp Tung bật cười, nhưng trong nụ cười lại lộ rõ nỗi buốt lạnh chưa từng có.

“Nếu ‘yêu để cưới’ là quan điểm của anh, thì ‘trân trọng một đoạn tình cảm đẹp đẽ’ lại là giới hạn cao nhất trong tình yêu của em.” Đôi mắt Doãn Hy tĩnh lặng như đêm khuya, sâu thẳm và bình yên.

“Trân trọng một đoạn tình cảm…” Nhiếp Tung lặp lại lời cô, ánh mắt tối dần. “Nghĩa là em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cùng anh có một mối quan hệ lâu dài, phải không?”

“Lâu dài như thế nào? Như khoáng vật bị chôn vùi dưới lòng đất hàng triệu năm?” Lần đầu tiên, Doãn Hy nhận ra khoảng cách giữa cô và Nhiếp Tung. Cô khẽ hỏi: “Anh cảm thấy điều đó thực tế sao?”

“Thực tế… phải rồi, em lúc nào cũng lý trí và tỉnh táo, nên đương nhiên nhìn rõ thực tế nhất.” Nhiếp Tung gạt tay cô ra, cau mày nhìn cô: “Nhưng anh thật sự không hiểu nổi… Em nói em thích anh, em nguyện ý ở bên anh, vậy tại sao lại không muốn kết hôn? Rốt cuộc là vì sao?”

Doãn Hy giơ bàn tay còn lại lên, co nhẹ các ngón tay, rồi khép lại trong lòng bàn tay, như thể đang gom nhặt một điều gì đó mong manh. Cô cười khẽ, chua chát: “Nhiếp Tung, anh phải hiểu rằng ‘thích’, ‘ở bên nhau’, và ‘kết hôn’ không giống nhau.” 

“Em rung động vì anh, em muốn cùng anh yêu đương, làm người yêu của nhau. Nhưng em không muốn đặt ra trước một cái kết cho mình.” Sợ anh hiểu lầm, cô đổi cách nói rõ ràng hơn: “Em chọn ở bên anh vì em thích anh, vì bên anh em thấy hạnh phúc – chứ không phải vì muốn cưới anh.”

Đôi mắt Nhiếp Tung sau cặp kính lấp lánh vẻ bối rối, như một đứa trẻ đơn độc lạc lối. Doãn Hy mềm lòng, ôm lấy anh, nhẹ nhàng tựa trán mình vào trán anh, thì thầm: “Anh biết không… em rất vui vì anh chịu nói thật với em. Với em, đây chính là kiểu quan hệ dễ chịu nhất, thẳng thắn, không phải đoán suy nghĩ nhau.”

Nhiếp Tung để mặc cô vuốt tóc mình, rồi cắn nhẹ môi dưới, giọng nhỏ lại như một lời tự thú: “Anh chỉ muốn có trách nhiệm với em… và với tương lai của chúng ta.”

Doãn Hy khựng lại, rồi tách khỏi anh, nhìn sâu vào mắt anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không cần anh phải có trách nhiệm với em.”

“Tại sao chứ?”

Cả đêm cô đã cố gắng nói rõ quan điểm của mình, nhưng chỉ một câu hỏi đó lại đưa hai người quay trở về điểm xuất phát. Lần đầu tiên, Doãn Hy không kìm được sự bực bội của mình: “Em là người trưởng thành, em có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Tại sao lại cần anh gánh thay?”

“Chẳng lẽ như vậy là sai?” Nhiếp Tung thật sự không hiểu được sự giận dữ của cô. “Anh nghĩ… dù là mối quan hệ nào, thì có trách nhiệm với nhau là điều tối thiểu.”

“Đúng, có trách nhiệm là cần thiết – nhưng anh chịu trách nhiệm cho anh, em chịu trách nhiệm cho em. Em không cần anh gánh giùm em. Anh hiểu không?”

“Nếu ở trong một mối quan hệ mà không ai có trách nhiệm với ai, thì mối quan hệ đó có thể lâu dài sao? Hay là… em chỉ định yêu chơi thôi?”

Soạt. Doãn Hy đứng bật dậy, chỉ tay về phía cửa, giọng lạnh như băng: “Nhiếp Tung, nếu anh dám nói ba chữ ‘có trách nhiệm’ thêm một lần nữa, thì mời anh ra khỏi nhà em ngay.”

Nhiếp Tung sững người, im lặng vài giây rồi lặng lẽ đứng lên đi về phía cửa. Anh quay đầu lại, thấy Doãn Hy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến người khác không dám đến gần.

Trong lồng ngực anh, một luồng tức nghẹn bốc lên. Tay nắm cửa siết chặt, anh trầm giọng nói: “Anh thật không ngờ… điều mà bao cô gái luôn tha thiết mong chờ, ‘một người có trách nhiệm’ trong mắt em lại trở thành tội lỗi không thể dung thứ.”

“Cút!”

Comments