Chương 27: Chương 27

Chương 27: Chương 27

Vừa bước vào sân, Doãn Hy đã gặp ngay tổ trưởng Trương, người lập tức dẫn cô vào phòng và lớn tiếng gọi Nhiếp Tung ra tiếp khách.

Nhiếp Tung cứ nhìn ra cửa mãi không thôi, cuối cùng cũng đợi được người mình muốn gặp. Thế nhưng, vừa chạm mắt với Doãn Hy, anh lập tức dời ánh nhìn đi chỗ khác.

Từng hành động của anh đều bị Doãn Hy thu hết vào mắt. Anh giả vờ bận rộn cúi đầu chăm chú vào bức họa, khiến cô suýt nữa bật cười, trong lòng không ngừng mắng thầm: “Trẻ con thật.” Nhưng cô không định vạch trần anh, cứ thản nhiên ngồi xuống chỗ đối diện, bình thản nói: “Không sao, tôi chờ thầy Nhiếp làm xong việc.”

“Nhiếp Tung, cậu làm sao vậy?!” Tổ trưởng Trương biết Nhiếp Tung tuy chậm rãi nhưng chưa từng thất lễ với ai. Như hôm nay, để người ta ngồi chờ một bên rồi vùi đầu làm việc là điều chưa từng xảy ra. Thấy anh vẫn cúi gằm trên bàn làm việc không động đậy, ông sốt ruột mắng: “Cậu định tiếp tục làm hồ dán thêm năm ngày nữa à?!”

Bị ép vào đường cùng, Nhiếp Tung đành phải đứng thẳng người dậy, vừa tháo tạp dề vừa bước tới: “Xin lỗi, để em đợi lâu.”

Doãn Hy ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh lúng túng, giọng nói thì xa lạ như thể hai người chưa từng quen biết. Cô mím môi, đưa ra bản báo cáo mà không nói thêm gì.

Nhiếp Tung liếc nhìn cô, rồi lại nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác. Anh không thèm lật bản báo cáo mà ném thẳng nó lên bàn làm việc. Ngẩng tay nhìn đồng hồ, không rõ là nói với tổ trưởng Trương hay nói với cô: “Hồ dán phải thay nước rồi, tôi đi xem một chút.”

Doãn Hy đứng dậy: “Em đi cùng anh.”

“Không… không cần đâu.” Nói xong, Nhiếp Tung lập tức bỏ đi như thể chạy trốn.

“Này! Nhiếp Tung!” Tổ trưởng Trương gọi với theo hai lần mà không ngăn được anh, tức đến đau đầu, “Cái thằng nhóc này hôm nay bị gì vậy chứ?!”

Doãn Hy tức đến bật cười: “Tôi đi xem thử.”

Có lẽ vì vẻ mặt cô quá tự nhiên, hoặc cũng có thể vì những dao động âm thầm giữa cô và Nhiếp Tung đã bị nhìn thấu, nên dù trong lòng chất đầy nghi ngờ, tổ trưởng Trương vẫn chỉ đường cho cô đến xưởng làm hồ dán.

Trong xưởng yên tĩnh, chỉ có tiếng Nhiếp Tung khuấy hồ và những lời anh nhẹ nhàng trả lời khi thực tập sinh đặt câu hỏi.

Đây chính là cuộc sống theo nề nếp suốt hai mươi lăm năm của anh, như mặt nước phẳng lặng bỗng bị một viên sỏi là cô khuấy động, tạo nên những gợn sóng li ti. Doãn Hy lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, không tiến thêm một bước, chỉ đứng nguyên tại chỗ, dõi theo qua khung cửa sổ chưa đầy một mét vuông, nhìn rất lâu, rất lâu.

Lúc cô xoay người định rời đi, có người gọi cô lại.

“Tiến sĩ Doãn.” Là Ngô Mẫn Chi từng gặp cô một lần. Anh ta chỉ vào bên trong xưởng, hỏi: “Không vào trong nhìn thử sao?”

Doãn Hy quay đầu nhìn lại khung cửa sổ lần nữa, rồi mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Dạo này Nhiếp Tung sống không vui vẻ gì mấy.”

Đây đã là người thứ hai trong ngày nói với cô về tình hình gần đây của Nhiếp Tung. Doãn Hy muốn bật cười. Cô từng nghĩ với tính cách của anh, chắc chẳng có bao nhiêu bạn bè, nhưng không ngờ anh không nói một lời, lại có nhiều người đứng về phía anh, lên tiếng thay anh như vậy.

Cô mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm anh ấy.”

Ngô Mẫn Chi cười: “Anh ấy chắc không cần tôi quan tâm đâu.”

Doãn Hy hiểu rõ ý anh ta, cũng bật cười theo: “Anh đang trách tôi sao?”

Hiển nhiên, Ngô Mẫn Chi đã đánh giá thấp sức công kích của nữ tiến sĩ, lập tức khoanh tay làm bộ cầu xin: “Không dám, không dám.” Anh ta đâu dám làm “đồng đội heo” của Nhiếp Tung, vội nói tiếp, “Làm đồng nghiệp với anh ấy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy… hồn vía lên mây thế này.”

“Phiền anh nhắn với anh ấy…” Doãn Hy cúi đầu, suy nghĩ một lúc, rồi lại lắc đầu, “Thôi bỏ đi.”

Nhiếp Tung là một người độc lập, anh không cần phải bị ép chấp nhận quan điểm yêu đương và hôn nhân của cô, cũng không cần thay đổi bản thân để chiều theo cô. Nhiếp Tung cũng là một người tự do, anh có quyền quyết định tiếp tục hay kết thúc mối quan hệ này. Và bất kể kết quả ra sao, Doãn Hy đều có thể chấp nhận.

Cô quay người rời khỏi Ngô Mẫn Chi, chuẩn bị rời đi.

“Tiến sĩ Doãn,” Ngô Mẫn Chi lại gọi cô một lần nữa, “Cô sẽ đợi Nhiếp Tung chứ?”

“Đợi?”

Doãn Hy lặng lẽ nghiền ngẫm từ ấy, khẽ bật cười giễu chính mình. Cô từng nói với Nhiếp Tung rằng “mối quan hệ lý tưởng nhất là khi cả hai có thể chân thành với nhau, không cần phải đoán”, vậy mà bây giờ có người hỏi cô “có đợi anh không”, một con đường tình yêu lẽ ra nên đồng hành cùng nhau, nay lại biến thành một người phải chờ đợi người kia, nghĩ đến đó, cô cảm thấy trong lòng chua xót.

Ngô Mẫn Chi không đoán được tâm tư cô, sợ cô hiểu lầm nên giải thích thêm: “Tính anh ấy chậm, trong chuyện tình cảm lại càng chậm hiểu… cô có thể chờ anh ấy không?”

Cô nhìn lên bức tường đỏ của sân viện, những viên ngói lưu ly nhấp nhô nối dài như sóng biển, từ trước mắt kéo dài đến tận chân trời. Cô hiểu rõ, cái thế rượt đuổi trong tình yêu rồi cũng sẽ có hồi kết. Cho dù cô và Nhiếp Tung có hai đích đến hoàn toàn khác nhau, thì cô vẫn sẵn lòng sóng vai cùng anh đến cuối con đường.

Vì vậy, cô khẽ “ừm” một tiếng, xem như lời hồi đáp.

Mà bên trong căn phòng, Nhiếp Tung đang cố gắng trốn tránh Doãn Hy, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang diễn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, trong mắt anh chỉ có nước và bột mì, đang được khuấy đều dưới cây gậy gỗ. Nước trong veo và bột trắng quyện vào nhau, dần dần trở thành hồ dán. Người ta thường nói “nghệ thuật trùng tu thư họa là quá trình tái tạo giữa nước và bột mì”, chỉ có hồ dán được làm thủ công mới có thể đảm bảo chất lượng: trắng sạch, độ kết dính cao, có thể điều chỉnh độ đặc mà không làm giảm độ bám dính. Chỉ có loại hồ như vậy mới giúp tranh chữ sau khi phục chế không bị mốc, vàng, bong tróc hay cong vênh theo thời gian.

Nhiếp Tung yên lặng nhìn vào thùng hồ dán, nhìn nước và bột, hai thứ chẳng liên quan gì hòa vào làm một. Càng nhìn, anh lại càng thấy giống như anh và Doãn Hy. Người ta nói phụ nữ là nước, vậy nếu Doãn Hy là nước, thì anh là gì? Nếu lấy thùng hồ làm ví dụ, có phải anh chính là bột?

Nước và bột mì kết hợp lại, trở thành một thể, đó là kết quả của chúng.

Nhưng, sự kết hợp của nước và bột nhất định phải là hồ dán sao?

Dĩ nhiên là không. Nước và bột có thể tạo ra vô vàn hình thái khác nhau như bột nhào, như mì sợi, như bột nhão, như bánh sủi. Nếu “hồ dán” không phải là kết quả duy nhất, thì tại sao anh lại ép buộc mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể kết thúc bằng “hôn nhân”?

Doãn Hy… Nhiếp Tung khẽ lẩm nhẩm tên cô trong lòng, đột nhiên nhớ ra mình đã để cô chờ quá lâu. Anh vội đứng dậy bước ra cửa, thì Ngô Mẫn Chi ngẩng cằm chỉ về hướng đã không còn bóng người, trêu chọc:

“Tỉnh rồi à? Người ta đi từ lâu rồi…”

Nhiếp Tung nhìn ra hành lang vắng lặng, quả nhiên chẳng còn lấy một bóng dáng.

“Tôi muốn hỏi anh đấy, tiến sĩ Doãn đã làm gì anh mà anh phải trốn tránh cô ấy như thể gặp đại họa vậy?”

Nhiếp Tung biết mình có lỗi, cúi đầu nói nhỏ: “Không có mà.”

Anh cố chối, nhưng Ngô Mẫn Chi chẳng nương tay: “Thế sao anh lại bị phạt làm việc ở đây?”

“Các cụ có câu: ‘Tâm không tịnh thì không làm cổ vật’. Gần đây tâm trạng tôi không tốt, ra đây làm chút việc cho tỉnh táo.” Nhiếp Tung trở lại phòng, tiếp tục khuấy thùng hồ dán.

“Thế sao tâm lại không tịnh?”

“…” Nhiếp Tung ngẩn người, lắp bắp nói: “Có vài chuyện… tôi vẫn chưa nghĩ thông.”

“Vậy bây giờ nghĩ thông chưa?”

“Vẫn chưa…”

“Tôi nói cho anh biết, tiến sĩ Doãn người ta chẳng trách anh câu nào, còn nói sẽ đợi anh nữa kìa. Vậy mà anh thì sao, đến giờ vẫn chưa nghĩ thông.”

“Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi? Hôm nay tôi nói chuyện phiếm với tiến sĩ Doãn mấy câu, tôi nhìn ra rồi, con gái như cô ấy, cầm đèn lồng soi cũng không kiếm ra được mấy người đâu. Anh cứ do dự, rụt rè thế này đi, biết đâu ngày mai người ta đã bị người khác theo đuổi mất rồi, đến lúc đó có khóc cũng chẳng kịp!” Ngô Mẫn Chi tức tối vì Nhiếp Tung không ra gì, chẳng nể nang gì mà nói thẳng một tràng.

Nhiếp Tung há miệng định phản bác, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không có lý do nào đủ thuyết phục để nói lại. Anh đứng dậy, mang hồ dán đi xả dưới vòi nước.

Dòng nước chảy tự nhiên, va vào thành chậu văng tung tóe khắp nơi, nhưng chẳng gì có thể cản được nó. Nếu Doãn Hy thật sự giống như nước, vậy cô sẽ chảy về đâu, liệu anh có thể quyết định không? Không, anh không thể.

Bởi vì anh yêu Doãn Hy, chính là yêu sự tự do như nước của cô, yêu cái cách cô sống tùy hứng như một dòng suối nhỏ.

Ngô Mẫn Chi vẫn còn lải nhải điều gì đó phía sau, nhưng Nhiếp Tung đã không còn đủ kiên nhẫn để nghe tiếp. Đồng hồ treo tường đã chỉ đến giờ tan làm, anh không muốn chậm trễ thêm một giây nào, tháo tạp dề ra rồi chạy vụt đi.

Anh như thể vừa đả thông kinh mạch, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Cũng như anh không thể kiểm soát dòng nước chảy về đâu, tình cảm và kết cục của một mối quan hệ cũng chẳng phải điều anh có thể ép buộc. Điều duy nhất anh cố chấp chính là Doãn Hy – cô gái ấy không nên bị ràng buộc, không nên bị bất kỳ kết cục định sẵn nào khống chế, cô sở hữu một tâm hồn phóng khoáng và tự tại đến thế.

Comments