Chương 39: Chương 39

Chương 39: Chương 39

Còn đối với Nhiếp Tung lúc này, việc giấu kín cảm xúc gần như là điều không thể.

“Có chuyện gì vậy?” Bố Nhiếp gõ nhẹ lên bàn, “Ăn cơm mà đầu óc để đâu đâu, con nhìn điện thoại bao nhiêu lần rồi?”

Nhiếp Tung đặt điện thoại xuống, lại cầm đũa lên.

Ông nội vừa uống rượu vừa đùa: “Cãi nhau với Doãn Hy rồi à?”

“Không có.”

“Vậy sao mặt mày ủ rũ thế?” Ông nội vừa nói vừa bốc một hạt lạc cho vào miệng.

“Cô ấy nhắn tin cho con, nội dung rất kỳ lạ…” Nhiếp Tung đắn đo mãi, rồi nói lấp lửng, “Con gọi lại nhưng cô ấy không nghe máy.”

Ông nội an ủi: “Có khi đúng lúc bận việc thôi. Ăn cơm cho nghiêm túc vào, ăn xong rồi gọi lại.”

“Chậc ——” Mẹ Nhiếp lại chêm lời: “Nó vốn dĩ đã là người kỳ lạ rồi còn gì!”

“Mẹ,” Nhiếp Tung nhíu mày, mất kiên nhẫn, “Mẹ đang nói cái gì vậy?”

“Mẹ nói con bé đó vốn dĩ rất kỳ lạ! Người lớn nói gì cũng không nghe, còn nói mẹ lấy cớ là ‘vì tốt cho nó’ để phá rối. Trên đời này sao lại có người không biết điều như thế chứ!”

Đây là một sự hiểu lầm, Nhiếp Tung cố gắng giải thích: “Cô ấy chưa bao giờ nói mẹ như vậy cả.”

“Làm sao con biết được là nó chưa nói? Lần trước mẹ hẹn riêng nó ra nói chuyện, chính miệng nó nói như thế! Khi đó con đâu có mặt, biết cái gì!”

“Lần trước mẹ hẹn riêng cô ấy… Chuyện khi nào? Sao con không biết?”

“Chuyện như vậy dĩ nhiên không thể để con ở đó. Con có mặt thì mẹ còn nói được gì với nó nữa?” Mẹ Nhiếp dứt khoát thừa nhận, đặt đũa xuống, giận dỗi nói.

Nhiếp Tung càng nghĩ càng thấy bất ổn, sắc mặt cũng thay đổi: “Rốt cuộc mẹ đã nói gì với cô ấy?”

“Mẹ bảo nó nên đổi sang công việc nhẹ nhàng hơn, cũng nói rất tử tế mà. Ai ngờ nó lại không cảm kích.”

“Cô ấy đang làm tốt, tại sao phải đổi việc?”

“Nếu nó không đổi việc, sau này hai đứa thành gia lập thất, ai lo cho gia đình? Đến cùng vẫn phải có một người hy sinh chứ! Với lại, bọn trẻ các con bây giờ đều như nhau cả, không ép không được! Lúc trước con cũng đâu có chịu học tu sửa tranh thư họa, không phải cả nhà ép thì con đâu có học? Giờ chẳng phải vẫn tốt đấy sao!”

“Mẹ, Doãn Hy không giống con. Con vốn dĩ là kiểu cần người khác thúc đẩy mới chịu tiến lên. Nhưng cô ấy thì khác, cô ấy sống phóng khoáng, yêu tự do, cái gì cũng theo ý mình, không thích ai quyết định thay mình cả.”

“Mẹ có quyết định thay nó đâu, mẹ chỉ hỏi nó có thể vì con mà đổi công việc không, thế mà nó đã trở mặt, vậy rốt cuộc là muốn sao chứ?”

“Cô ấy đang làm rất tốt, tự nhiên mẹ bắt người ta đổi việc, ai mà chịu nổi? Mẹ rốt cuộc muốn cô ấy chuyển đi đâu?”

“Dù là phòng thí nghiệm hay phòng lưu trữ, tóm lại là chỗ nào có thể chăm lo cho con tốt hơn.” Mẹ Nhiếp trước giờ luôn rõ ràng trong mong muốn, chỉ một yêu cầu nhỏ thế mà không được đáp ứng nên trong lòng đầy tức giận.

Nhiếp Tung ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói với mẹ: “Mẹ, mẹ không có quyền can thiệp vào chuyện của cô ấy.”

“Dù sao mẹ cũng đã can thiệp rồi.” Mẹ Nhiếp thản nhiên nói.

Nhiếp Tung kinh ngạc: “Mẹ còn làm gì nữa?”

Bố Nhiếp từ nãy vẫn im lặng, cũng ngẩng đầu lên nhìn bà: “Bà đã làm gì?”

“Tôi…”

Cả ông nội xưa nay luôn khách quan công bằng cũng quay sang nhìn, ánh mắt bình thản thường ngày bỗng dấy lên sóng gió.

Bị ép đến đường cùng, mẹ Nhiếp cuối cùng cũng mở miệng: “Trước đó tôi hẹn con bé ra nói chuyện, bảo đổi việc nhưng nó không chịu. Vừa hay bạn học cũ của tôi được điều về Diêu Thành, nhậm chức tại Viện Địa chất, tôi liền nhờ anh ấy giúp điều Doãn Hy về phòng thí nghiệm, ngồi văn phòng, không phải đi công tác, như vậy chẳng phải tốt sao? Dù gì nó cũng phớt lờ yêu cầu của tôi, nhưng mệnh lệnh hành chính chắc chắn không thể làm lơ được rồi? Thật ra tôi thấy nó rất ích kỷ, hai người yêu nhau thì sao có thể chỉ nghĩ cho bản thân mà không hề quan tâm đến đối phương…” Mặc dù mẹ Nhiếp vẫn cố biện minh, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ đi.

“Mẹ!” Nhiếp Tung bật dậy, kéo theo cả chiếc ghế ngửa ra sau, “rầm” một tiếng nện xuống sàn, “Mẹ tự ý quyết định cuộc đời người khác chỉ vì mong muốn cá nhân, chẳng lẽ không phải là ích kỷ sao?!”

Bố Nhiếp cũng nổi giận, quát lớn: “Bà làm vậy là quá đáng rồi!”

Ông nội không nói gì, nhưng sự im lặng ấy lại khiến người ta lạnh sống lưng hơn cả lời mắng mỏ.

Mẹ Nhiếp bắt đầu thấy chột dạ, vội vàng biện hộ: “Mọi người nổi giận gì chứ, chẳng phải là tôi chưa làm được ư? Bạn học tôi chỉ mới dò hỏi gián tiếp, kết quả là viện trưởng và lãnh đạo trực tiếp của Doãn Hy đều kịch liệt phản đối. Bạn tôi vừa mới nhậm chức, không thể làm mạnh tay được, nên đành thôi…”

Bố Nhiếp đặt mạnh đũa xuống bàn, không biết nói gì, chỉ chỉ tay vào bà: “Bà đúng là…!”

Ông nội thở dài một hơi: “May mà con chưa thành công, nếu không thì thật chẳng biết sẽ ra sao nữa.”

Bà vẫn còn muốn cãi lý, nhưng khi chạm phải ánh mắt đầy u uất như con thú bị dồn đến đường cùng của Nhiếp Tung, bà cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Chẳng lẽ… mình thực sự sai rồi sao? Nếu không, tại sao lại bị chỉ trích nhiều đến vậy? Ngay cả bạn học cũ giúp đỡ bà cũng khuyên nhủ bằng giọng hết sức chân thành: “Bạn cũ à, nếu tôi biết bà muốn điều nhân sự nòng cốt của tôi vào phòng thí nghiệm, tôi đã từ chối từ đầu rồi. Hơn nữa, dù sau này cô gái ấy có trở thành con dâu của bà hay không, tôi cũng mong bà đối xử tốt với con bé. Làm địa chất cực lắm, mà một cô gái trẻ như vậy lại đầy nhiệt huyết dấn thân vào công việc thực địa, rất đáng khâm phục!”

Mẹ Nhiếp bối rối: Doãn Hy thực sự tốt đến mức đó sao, tốt đến mức ai cũng lên tiếng bảo vệ con bé?

Nhiếp Tung dựng lại ghế, không nói một lời quay về phòng.

Chuyến công tác bất ngờ này, dòng tin nhắn kỳ quặc ấy, và cuộc gọi không thể kết nối lúc này, tất cả đều đã có lời giải thích.

Nhiếp Tung không biết rốt cuộc Doãn Hy đã trải qua những gì, thậm chí còn không thể đồng cảm với cô, càng không thể tưởng tượng được cô đã mang tâm trạng ra sao khi gõ ra dòng tin đó.

Cả đêm anh không chợp mắt, hết lần này đến lần khác gọi điện cho cô, nhưng chỉ nhận được tiếng thông báo quen thuộc: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.” Những tin nhắn anh gửi trên WeChat cũng không có hồi âm.

“Anh Tung, sao anh lại ngồi đây vậy?” Từ xa, Tư Dao đã thấy một người ngồi trong vườn, bóng dáng rất giống Nhiếp Tung, đến gần thì quả đúng là anh.

“Là em hả…” Nhiếp Tung nhận ra bóng người sau lưng cô, đứng dậy, “Bác sĩ Hàn cũng đến à?”

Xung quanh không có ai khác, chỉ có một mình anh cô đơn lặng lẽ. Tư Dao nghiêng người nhìn anh: “Anh làm gì ở đây vậy?”

“Đợi điện thoại.” Nhiếp Tung nhìn hai người một cái, rồi lại cúi đầu, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

Tư Dao buông tay đang khoác Hàn Thành Lâm ra, nhẹ giọng nói: “Anh về trước đi, em xem có chuyện gì.”

Hàn Thành Lâm liếc nhìn Nhiếp Tung, rồi quay lại xoa rối tóc cô ấy: “Về sớm một chút, ngoài trời lạnh lắm.”

“Á! Hàn Thành Lâm, anh điên rồi!” Tư Dao vừa định đuổi theo đánh anh ta, thì thấy anh ta đã lịch sự bắt tay từ biệt Nhiếp Tung rồi quay đi mất.

Cô ấy giơ nắm đấm về phía anh ta, nghiến răng nghiến lợi: “Mai em sẽ xử anh!”

Hàn Thành Lâm hoàn toàn không coi lời đe dọa của cô ấy ra gì, chỉ lắc lắc hai ngón tay làm động tác tạm biệt.

Tư Dao vuốt lại tóc, đi tới trước mặt Nhiếp Tung, hỏi: “Anh đang đợi cuộc gọi của ai vậy? Là tiến sĩ Doãn à?”

“Không, em…” Lúc này Nhiếp Tung mới chú ý đến chiếc vali bên cạnh cô ấy, “Em sắp đi đâu hay vừa mới về?”

“Hôm qua em đi họp ở tỉnh bên cạnh, giờ vừa bay về đó, nhanh chứ?”

Nhiếp Tung liếc nhìn điện thoại, vẫn không có động tĩnh gì.

“Nói mới nhớ, hôm qua em còn gặp tiến sĩ Doãn ở sân bay nữa, cô ấy vẫn chưa về à?”

Nhiếp Tung quay phắt lại: “Em gặp cô ấy?”

Cái quay đầu bất ngờ này của anh làm Tư Dao giật mình: “Anh Tung, anh sao thế? Mắt toàn tia máu, không nghỉ ngơi gì à?”

“Em có chào cô ấy không? Có biết cô ấy đi đâu không?”

“Có chào mà… cô ấy đi đâu…” Tư Dao nghe ra có gì đó không ổn, “Anh Tung, anh không biết cô ấy đang ở đâu hả?”

Nhiếp Tung cúi đầu, bất lực lắc nhẹ.

“Đợi một chút, để em nhớ xem… Hôm qua em có lướt mắt qua thẻ lên máy bay của cô ấy, hình như là đi… Vô Tích thì phải…” Tư Dao hồi tưởng lại cảnh gặp Doãn Hy hôm qua một cách cẩn thận, rồi khẳng định, “Đúng rồi, là Vô Tích.”

“Vô Tích…”

Đúng lúc đó, điện thoại của Nhiếp Tung đổ chuông.

“Chào tiến sĩ Trương…” Quả nhiên không phải Doãn Hy.

“Chủ nhiệm Lâm có phản hồi chưa? Cô ấy đi đâu rồi? Được, tôi biết rồi… Anh yên tâm…”

Tư Dao không nghe rõ đối phương nói gì, chỉ thấy sau khi cúp máy, sắc mặt của Nhiếp Tung đã dịu đi rõ rệt. Cô ấy dè dặt hỏi: “Là Vô Tích à?”

“Cô ấy từ Vô Tích đi tiếp đến Tô Châu rồi.”

“Hả?”

“Anh biết cô ấy ở đâu rồi.” Nhiếp Tung thở phào nhẹ nhõm, tiện tay kéo chiếc vali của Tư Dao, “Mau về nhà đi.”

“Ồ, được.” Tư Dao đứng dậy, vỗ lại nếp áo khoác, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “À đúng rồi, anh Tung, có lần dì từng hỏi em về tiến sĩ Doãn đấy.”

Nhiếp Tung suýt phát điên, anh lại không hề biết mẹ mình đã làm nhiều chuyện sau lưng như vậy.

“Nhưng mà em không làm lộ đâu nhé, còn khen tiến sĩ Doãn hết lời ấy.” Thấy Nhiếp Tung im lặng không nói gì, Tư Dao đụng nhẹ vào khuỷu tay anh, “Yên tâm, em nói tiến sĩ Doãn dù là năng lực công việc hay sức hút cá nhân đều thuộc hàng xuất sắc. Dì còn lấy em ra để so sánh với cô ấy, em nói thẳng là em không bằng cô ấy.”

Nhiếp Tung khẽ cong khóe môi, nói: “Dao Dao, cảm ơn em.”

“Anh Tung, anh không cần khách sáo với em đâu.” Tư Dao mỉm cười với anh, “Nói thật lòng, em cũng rất thích tiến sĩ Doãn.”

“Ừ…” Nhiếp Tung nhìn về phía chân trời đang dần tối sầm, một chiếc máy bay lướt ngang qua bầu trời, trái tim anh cuối cùng cũng ấm lên đôi chút, “Rất khó có ai không thích cô ấy…”

Tư Dao ngẩng đầu theo ánh nhìn của anh: “Em cảm thấy tiến sĩ Doãn rất giống một chiếc máy bay, tỉnh táo, can đảm, không bao giờ lùi bước.”

“Không, cô ấy là thiên nga.”

Thiên nga có chí hướng cao xa, có khí thế ngạo nghễ, bay lượn trên trời cao không bị ràng buộc, không sợ hãi điều gì.

Nhiếp Tung biết, Doãn Hy chưa bao giờ là chiếc máy bay bị người khác điều khiển, càng không phải là gia cầm bị cắt cánh, lại càng không phải là loài chim sẻ bị trói buộc tay chân. Cô là tự do. Trái tim cô rộng như bầu trời, bao la như đại dương.

Nhưng cô đã phải đối mặt với điều gì?

Là anh từng cố kiểm soát hướng bay của cô. Là mẹ anh muốn nhốt cô lại bằng mọi giá. Là ai đó đã buộc dây thừng vào cô, kéo cô bay về một nơi không thuộc về cô.

Đó gọi là yêu sao? Nếu là yêu, thì ai còn muốn nữa? Nhiếp Tung tháo kính, dùng sức day trán, gương mặt mệt mỏi chỉ còn lại nụ cười chua chát đầy giễu cợt.

“Tiếp theo, anh định làm gì?”

“Đi Tô Châu tìm cô ấy.” Anh đeo lại kính, ánh mắt dần trở nên sáng rõ.

“Anh Tung,” Tư Dao gọi anh lại, “Em nhận ra anh đã thay đổi.”

“Hử?”

“Từ khi anh ở bên tiến sĩ Doãn, em cảm thấy anh khác lắm.” Tư Dao nhìn thẳng vào anh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt sáng sủa ấy, “Không còn lạnh nhạt như trước nữa, mà rõ ràng hơn chính mình muốn thứ gì.”

Trước khi gặp Doãn Hy, Nhiếp Tung chỉ như một hạt cát trong thế gian này, gió thổi đi đâu thì trôi theo đó, vô định và cô độc. Sau khi gặp cô, anh mới có phương hướng.

Comments