Chương 41: Chương 41

Chương 41: Chương 41

Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, làn sương nước tích tụ phía xa trên những dãy núi trùng điệp, từng lớp từng lớp tỏa ra mênh mang. Doãn Hy khép chặt cửa sổ và cửa kính dẫn ra ban công từ căn phòng, ngăn tất cả khí lạnh và hơi ẩm bên ngoài lớp ánh sáng ấm áp của căn phòng.

Ánh mắt của Nhiếp Tung chưa từng rời khỏi cô. Khi cô quay lại đứng trước mặt anh, anh kéo cô ngồi lên đùi mình. Anh cúi đầu ngửi tóc cô, mùi hương nhè nhẹ của dầu gội quyện với hơi nước mưa khiến anh ngây ngất. Anh hỏi cô: “Sao em lại tắt điện thoại?”

Giọng anh trong trẻo và trầm ấm, như một dòng nước ấm chảy vào tim người. Doãn Hy rúc vào lòng anh, trán tựa trán, nói: “Vì em sợ mình sẽ mềm lòng.”

“Em còn lâu mới mềm lòng. Em là người sắt đá nhất đấy. Anh gọi không biết bao nhiêu cuộc, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, nhưng vẫn không chờ được hồi âmi từ em.” Nhiếp Tung siết chặt vòng tay, giữ chặt cô trong lòng: “Em như vậy chẳng thà thẳng tay chặn anh luôn đi còn hơn!”

Doãn Hy nghịch nhẹ dái tai anh, thở dài khe khẽ: “Em không muốn chặn anh, dù là trên WeChat, hay là… trong tim em.”

“Thế còn nỡ lòng nào… chia tay?”

“Không nỡ.” Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẫm gần như đen, tựa như đá núi trong rừng sâu, trầm lặng và kiên nhẫn. Doãn Hy dừng lại ngón tay đang chạm vào tai anh, mím môi: “Em không kịp suy nghĩ liệu làm vậy có đúng không, lúc đó lý trí và sự khách quan của em đều biến mất, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vấn đề này.”

“Anh hiểu.” Nhiếp Tung nắm lấy tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay.

“Một mối quan hệ lành mạnh nên là tự do và thư giãn. Nhưng lúc ấy em cảm thấy có một cái lưới vô hình treo lơ lửng trên đầu, không biết lúc nào sẽ bị phủ chụp xuống. Em vừa hoang mang vừa lo lắng. Lần đầu tiên em thấy mình bất lực đến vậy, chỉ muốn trốn đi thật nhanh.”

“Sau này đừng trốn nữa, được không?” Nhiếp Tung lấy mũi chạm nhẹ vào cô, như một chú cún nhỏ đang làm nũng.

Doãn Hy không đáp, ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi anh. Khi Nhiếp Tung tưởng cô vẫn chưa nghĩ thông, cô đột nhiên lên tiếng: “Em đã nghe rất nhiều lời thề thốt yêu đương, cũng từng thấy quá nhiều gương mặt muốn em thay đổi, muốn em thỏa hiệp. Nhưng em, trước tiên phải là chính mình, rồi mới là con gái của bố mẹ, là bạn gái của ai đó…” Cô liếc nhìn anh, thở dài: “Nhưng bài toán mẹ anh đưa ra khó quá… em không giải nổi.”

“Em là ‘chị tiến sĩ’ cơ mà, có bài toán nào mà em không giải được chứ?” Nhiếp Tung hiếm khi đùa giỡn về bằng cấp và tuổi tác của cô, ánh mắt sau tròng kính như một chú cáo nhỏ ranh mãnh.

“Chị tiến sĩ cũng không có ba đầu sáu tay.” 

“Nhưng chị tiến sĩ có anh mà.” Nhiếp Tung cong môi, vuốt nhẹ má cô, dịu dàng nói: “Sau này tất cả những bài toán khó mà em không giải nổi, cứ giao cho anh, được không?”

“Được.” Doãn Hy cọ trán vào anh, mái tóc ngắn bên tai khẽ lướt qua vành tai anh.

Nhiếp Tung vén những sợi tóc làm anh nhột nhạt ấy, quấn ngược quanh ngón tay, nhẹ nhàng xoay quanh tai cô.

Doãn Hy gỡ tóc khỏi tay anh, vén ra sau tai. Ngước lên nhìn, chỉ thấy anh tuy cúi đầu nhìn cô, nhưng khí chất và vẻ mặt đã chẳng còn chút nào rụt rè, thẹn thùng như lúc đầu nữa.

Cô mím môi, khẽ cười, vừa định trêu chọc thì bị anh hôn chặn mất lời.

Hơi thở ấm áp và ẩm ướt làm ướt khóe môi cô, đồng thời phủ lên kính anh một lớp sương mỏng. Cô lí nhí nói một câu: “Lá gan lớn rồi nha…” Phần còn lại cũng bị anh nuốt trọn.

Môi lưỡi quấn quýt, hai tay anh nâng khuôn mặt cô lên, khẽ cười bên khóe môi: “Đừng quên, anh là ‘nghiên cứu sinh’ của em đấy.”

Lò sưởi ở góc tường phát ra tiếng ù ù, hơi nóng phả ra không ngừng. Doãn Hy bắt đầu thấy nóng, nhưng lại không nỡ rời khỏi lòng anh dù chỉ một khắc để cởi bớt quần áo. Cô đưa tay tháo kính của Nhiếp Tung, rồi luồn tay vào dưới áo len cashmere của anh từ phần eo. Vừa hôn, cô vừa lần xuống mép quần, kéo vạt áo sơ mi ra, rồi theo đường hàng cúc chính giữa, từng nút từng nút một từ từ tháo ra.

Hơi thở nóng bỏng không chỉ toát ra từ mũi và miệng mà còn theo bàn tay nóng bỏng lần từ bụng dưới đến rốn, từ xương sườn đến ngực, lang thang trên từng tấc da thịt của cô. Trái tim Doãn Hy rạo rực, cơ thể bị bàn tay anh chạm qua cũng trở nên ướt át như vừa bị trận mưa kéo dài tưới lên, trước ngực sau lưng đều thấm đẫm hơi nước.

Tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên phía cầu thang, tiếng gõ cửa và giọng của Tiểu Bàng đồng thời vang lên: “Anh Tung ơi, ăn cơm thôi! Chị Doãn, hôm nay có món chị thích đấy!”

Nhiếp Tung hoảng hốt ngẩng đầu lên, đôi mắt đậm tình kia nhìn cô đắm đuối. Ngay lúc anh còn mơ hồ chưa định thần, Doãn Hy đã nhanh tay cởi áo len, vòng tay qua cổ anh kéo sát lại, đôi môi mềm mại lại lần nữa phủ lên môi anh.

Nhiếp Tung bị cô chặn miệng, lúng búng nói: “Là… là Tiểu Bàng…”

“Mặc kệ cậu ấy…”

Nói mặc kệ là mặc kệ luôn, hai người cứ quấn lấy nhau trong phòng hơn nửa tiếng nữa mới chịu ra ngoài.

Bên bàn ăn chỉ còn lại Tiểu Bàng đang canh chừng phần cơm để dành cho hai người. Nhìn thấy họ tay trong tay đi ra, cậu lắc đầu tặc lưỡi liên tục: “Đồ ăn hâm lại hai lần rồi, hai người ráng ăn tạm nha.” Lời nói đầy ý trêu chọc, rồi quay sang hỏi Nhiếp Tung: “Trời đất, chắc phải chuyện gì to tát lắm, ăn cơm cũng quên luôn. Phải không, anh Tung?”

Nhiếp Tung không chịu nổi bị hỏi, mặt đầy xấu hổ: “Nghiên cứu… nghiên cứu đề tài…”

“Nghiên cứu đề tài hả?” Tiểu Bàng rút tờ giấy đưa cho Doãn Hy: “Chị Doãn à, dù là nghiên cứu đề tài cũng không thể mặc kệ người ta như vậy chứ?”

Quả đúng là Doãn Hy, đối mặt với mấy câu hỏi đầy ẩn ý ấy vẫn chẳng chút bối rối, thản nhiên húp một ngụm canh: “Tâm không vướng bận mới có thể phối hợp ăn ý.”

Tiểu Bàng hiếm hoi được dịp bắt thóp họ, chống cằm cười đểu: “Là phối hợp ăn ý hay thân mật khăng khít đây?”

Nhiếp Tung ngồi cầm đũa đơ cả người, chẳng biết đáp ra sao.

Doãn Hy liếc cậu một cái, thản nhiên thừa nhận: “Cả hai.”

“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.” Tiểu Bàng đứng dậy, vừa đi vừa lắc đầu ngân nga thơ.

(*) Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa. – Trích Trường hận ca là một danh tác của Bạch Cư Dị, dùng bút pháp ước lệ tự sự, đem lịch sử cùng điển cố văn học, thông qua câu chuyện giữa vua Hán Vũ Đế (Lưu Triệt) và Lý phu nhân, nhưng thực là miêu tả câu chuyện tình yêu giữa Đường Huyền Tông (tức Đường Minh Hoàng) và Dương Quý Phi.

“Quay lại.” Doãn Hy không nói lớn, nhưng Tiểu Bàng vẫn ngoan ngoãn dừng bước.

“Chị Doãn, em chẳng phải đang sợ làm phiền chị và anh Tung sao?” Tiểu Bàng quay lại, cười hề hề.

“Phản đồ nên bị trừng phạt thế nào nhỉ?” Doãn Hy cắn đầu đũa, chớp mắt hỏi.

Tiểu Bàng lập tức cúi người, ngồi xổm trước mặt cô với dáng vẻ cực kỳ cung kính: “Chị ơi, tha mạng! Em bị ép buộc mà!”

“Thử nói xem, bị ép buộc thế nào?”

“Anh Tung gọi điện hỏi em, em bảo là chị không có ở đây. Ai ngờ anh ấy không chịu tin, lại còn gọi cho bố em nữa…” Tiểu Bàng cảm thấy chính mình bị “đồng đội heo” là bố mình kéo theo xuống nước, nhăn mặt biểu thị sự trung thành: “Em đã cố giữ kín miệng lắm rồi đó!”

“Vậy hả?” Doãn Hy quay ánh mắt sang Nhiếp Tung.

Nhiếp Tung đang cầm bát xem trò vui, mím môi gật đầu.

“Chỉ vì chuyện này thôi mà anh Tung nhà em thề sống thề chết đòi tuyệt giao với em, đến đây rồi mà còn chẳng nói với em một câu đây này!”

“Ừ, biết rồi.”

“Chị Doãn, chị tha lỗi cho em rồi hả?” Thấy cô gật đầu, Tiểu Bàng như được đại xá, liền ngồi thẳng lưng dậy: “Vậy chị giúp em nói với anh Tung vài lời hay đi. Chứ nếu so ai chiến tranh lạnh giỏi, thì làm sao em đấu nổi cái người kiệm lời như anh ấy chứ!”

Doãn Hy thản nhiên từ chối: “Không giúp.”

“Tại sao?”

“Em nói xem?”

“Em không biết mà…” Tiểu Bàng mơ màng, “Em làm sai chỗ nào hả?”

Doãn Hy bắt chước giọng điệu của cậu: “Anh Tung, ăn cơm thôi. Chị Doãn, hôm nay có món chị thích đấy…”

“Cái đó… sai chỗ nào ạ?”

Tiểu Bàng ngơ ngác như hòa thượng gãi đầu không hiểu, Nhiếp Tung cũng vẻ mặt chẳng rõ mô tê.

“Làm phiền.” Doãn Hy nói với vẻ nghiêm túc, khiến hai người kia ngẩn ra luôn.

Đến khi hai người họ phản ứng lại, Tiểu Bàng lập tức giãy nảy: “Em làm phiền cái gì chứ! Em đâu có biết hai người…”

“Bọn chị sao cơ?” Doãn Hy cong khóe môi cười, “Cậu nói chị nghe thử xem.”

“Hai người, hai người…” Tiểu Bàng ấp úng mãi không nói nên lời, cuối cùng rặn ra được một câu, “Hai người làm gì, tự biết rõ!”

“Vừa nãy nói rồi đấy, đang làm chính sự mà! Đúng không?” Doãn Hy nói dối tỉnh bơ, khiến Tiểu Bàng hoàn toàn không thể làm gì cô, đành mếu máo phụ họa: “Phải phải phải, làm chính sự.”

“Vậy cậu gào toáng lên gọi bọn chị, có tính là làm phiền không?”

Lúc này Tiểu Bàng chỉ muốn khóc, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng quyết định buông xuôi, hét lớn: “Em làm phiền đấy, rồi sao nào! Chị làm gì được em?”

“Không làm gì cả, ngốc à. Ý chị là chị sẽ không nói đỡ giúp cậu nữa thôi.”

“Chị Doãn! Đừng thế mà, qua cầu rút ván đâu phải phong cách của chị. Hơn nữa, mai em về trường rồi, còn tích cả đống câu hỏi muốn hỏi anh Tung. Ảnh mà không thèm nói chuyện với em thì em khóc mất!”

“Mai về trường à?”

“Vâng.”

“Vậy cũng tốt.”

“Chị Doãn!”

“Đỡ làm phiền bọn chị nghiên cứu đề tài.” Cô nói ra câu này một cách nghiêm túc vô cùng, nhưng trộm ngó qua, lại thấy Nhiếp Tung trông như vừa bị bắt tại trận, cô liền chuyển ý, nói thêm: “Dù sao, anh Tung của cậu cũng muốn thi làm nghiên cứu sinh của chị mà.”

Nhiếp Tung không nhịn được bật cười, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thán: chỉ có Doãn Hy mới có thể biến lời trêu ghẹo mập mờ thành ra thanh lịch như vậy – kín đáo tế nhị, không cần nói ra nhưng cả hai đều hiểu, đó là bí mật riêng giữa anh và cô.

Comments