Chương 1

Chương 1

"Tiểu thư, đây là Kim tàm cổ do vu y đưa tới. Chỉ cần uống viên thuốc này, người có thể rũ bỏ thân phận trưởng nữ đích truyền của Thôi thị Thanh Hà, từ nay đổi tên thay họ, trở về làm một kẻ tự do."

 

Nha hoàn Lam Anh lấy ra một lọ sứ trắng, do dự đưa cho Thôi Ngôn Chiêu.

 

"Thuốc này tuy có thể khiến người trong vòng bảy ngày lâm trọng bệnh, trông như đã qua đời, nhưng cũng đau đớn sống không bằng chết. Hơn nữa, nếu xảy ra sơ suất thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được... Người thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"

 

Sắc mặt Thôi Ngôn Chiêu không hề dao động dù chỉ một chút, nàng đổ viên thuốc ra, nuốt khan xuống bụng.

 

Thuốc đắng chát, nhưng vẫn không bằng nỗi đắng cay trong lòng nàng.

 

Nàng lau nước mắt cho Lam Anh, mỉm cười nói: "Đừng khóc, đây là chuyện tốt."

 

"Bảy ngày nữa, ta sẽ không còn là người của Thôi thị Thanh Hà, mà là vong thê của An Vương phủ."

 

Để thoát khỏi gông xiềng mà cái họ này trói buộc nàng, cũng để rời khỏi nơi khiến mình đau lòng, nàng nguyện đánh cược một lần.

 

Lúc này, nhìn những chữ "Hỷ" đỏ thắm dán đầy trong phòng, ánh mắt Thôi Ngôn Chiêu tràn ngập chua xót.

 

Thiên hạ đều nói rằng An Vương Bùi Ý An si mê trưởng nữ đích truyền của Thôi thị Thanh Hà đến điên cuồng, thuở bé vì nàng mà lên núi làm hòa thượng cầu phúc, nay lại vì nàng mà xuống núi hoàn tục, bước vào hồng trần.

 

Nhưng chỉ có Thôi Ngôn Chiêu biết rõ, Bùi Ý An hoàn tục cưới nàng không phải vì nàng, mà vì muội muội của nàng - Thôi Uyển Nguyệt.

 

Thuở nhỏ, hôn ước của Thôi Ngôn Chiêu vốn được định sẵn với đích tử của Triệu Quận Lý thị - Lý Kỳ Trinh.

 

Thế nhưng năm nàng cập kê, muội muội cùng mẹ của nàng, Thôi Uyển Nguyệt, không cẩn thận ngã xuống hồ, Lý Kỳ Trinh chẳng chút do dự nhảy xuống cứu người.

 

Thiếu nữ toàn thân ướt sũng, được hắn bế thẳng về khuê phòng.

 

Đại Hạ có luật rằng: "Nam nữ nếu đã có tiếp xúc da thịt thì nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu không, nam bị đánh bốn mươi trượng, nữ bị dìm lồng heo."

 

Ngay trong ngày hôm đó, ba thư sáu lễ* liền được định xuống, kết duyên cho Thôi Uyển Nguyệt và Lý Kỳ Trinh. Ba năm sau, đợi Thôi Uyển Nguyệt đến tuổi cập kê, hai người sẽ thành thân.

 

*Ba thư sáu lễ (三书六礼): Nghi thức cầu hôn truyền thống của Trung Quốc, bao gồm ba loại thư tín và sáu nghi thức quan trọng trong hôn lễ.

 

Thôi Ngôn Chiêu vốn cho rằng Lý Kỳ Trinh chỉ là bất đắc dĩ, nhưng lại tận mắt chứng kiến hắn và Thôi Uyển Nguyệt ôm nhau, xúc động đến bật khóc.

 

"Kỳ Trinh ca ca, cuối cùng chúng ta cũng có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi!"

 

Khoảnh khắc ấy, Thôi Ngôn Chiêu đã hiểu tất cả.

 

Nhưng theo luật Đại Hạ, nữ tử một khi bị từ hôn thì chẳng còn ai dám lấy.

 

Nếu đến năm mười tám tuổi vẫn chưa lập gia đình, nàng sẽ bị đưa đi làm kế thất cho lão quả phụ theo thứ tự sắp xếp.

 

Tương lai của nàng dường như đã được định đoạt - nữ tài tử danh chấn kinh thành, rốt cuộc sẽ phải gả cho một lão già goá vợ.

 

Điều Thôi Ngôn Chiêu không ngờ tới là, chỉ một ngày sau đó, Bùi Ý An - người năm xưa vì nàng mà xuất gia làm hòa thượng - lại bất ngờ gửi thiếp cầu hôn đến Thôi gia.

 

Chàng khoác trên mình cà sa gấm, cưỡi bạch mã cao lớn, phía sau là mười dặm sính lễ trải dài như một dòng sông đỏ thắm.

 

"Bùi Ý An cầu hôn Thôi Ngôn Chiêu, nguyện lấy nàng làm thê!"

 

Chàng tháo chuỗi Phật châu trên tay, trao cho nàng: "Ta vốn là đệ tử cửa Phật, muốn hoàn tục phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn. Xin nàng hãy đợi ta!"

 

Thôi Ngôn Chiêu đợi ba năm, đợi đến ngày Bùi Ý An hoàn tục, cuối cùng cũng đợi được hôn lễ của hai người.

 

Nhưng bảy ngày trước, nàng vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Bùi Ý An với kẻ khác, mới biết người đàn ông từng dùng mười dặm sính lễ để cưới mình, kỳ thực chỉ muốn ngăn nàng phá hỏng hôn lễ của Thôi Uyển Nguyệt.

 

Lời nói hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai nàng—

 

"Ý An, nếu đã không thích Thôi Ngôn Chiêu, sao còn phải bày trò rình rang như vậy để cưới nàng?"

 

"Lý Kỳ Trinh từng là hôn phu của nàng ta, bây giờ Uyển Nguyệt sắp thành thân với hắn. Ta sợ đến ngày đại hôn, Thôi Ngôn Chiêu sẽ làm loạn, phá hỏng ngày vui của Uyển Nguyệt."

 

Những lời ấy của Bùi Ý An giáng thẳng xuống tim Thôi Ngôn Chiêu, đau đến tận xương tủy.

 

Cũng chính khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ - hai người đàn ông cùng nàng lớn lên từ thuở thiếu thời, trái tim họ từ lâu đã hướng về muội muội của nàng, Thôi Uyển Nguyệt.

 

Còn bản thân nàng, chẳng qua chỉ là hòn đá cản đường trên con đường hạnh phúc của Thôi Uyển Nguyệt mà thôi.

 

Cả đêm không ngủ.

Hôm sau.

 

Ngoài cửa tiếng chiêng trống vang dội, pháo nổ giòn giã.

 

"Giờ lành đã đến, rước tân nương—!"

 

Thôi Ngôn Chiêu khoác lên mình phượng quan hà bí*, dưới sự dìu đỡ của hỷ bà, bước ra khỏi Thôi phủ.

 

*Phượng quan hà bí (鳳冠霞帔): Bộ trang phục cưới truyền thống của nữ tử quý tộc thời cổ đại, gồm mão phượng (phượng quan) và áo lụa đỏ rực (hà bí).

 

Nhưng vừa đến cửa, chuẩn bị bước lên kiệu hoa, nàng bỗng sững sờ đến chết lặng.

 

Đón nàng không phải kiệu hoa loan phượng rực rỡ, mà là một cỗ quan tài đen!

 

Lam Anh, người đang đỡ nàng, nhìn thấy đội ngũ rước dâu liền không kìm được mà chất vấn: "An Vương phủ có ý gì? Vương gia không đích thân đến rước dâu, lại còn mang đến một cỗ quan tài?"

 

Quản gia Lý của An Vương phủ lên tiếng giải thích: "Thôi tiểu thư, hôn lễ hôm nay chính là kiếp nạn cuối cùng của vương gia. Chỉ cần cô nương nằm vào quan tài đen này, để người ta khiêng về vương phủ bái đường thành thân cùng vương gia, ngài ấy mới có thể xem như hoàn toàn hoàn tục."

 

Nghe vậy, trong lòng Thôi Ngôn Chiêu ngổn ngang trăm mối, chẳng rõ là tư vị gì.

 

Chín chín tám mươi mốt kiếp nạn của Bùi Ý An, hóa ra chính là dùng quan tài đen thay kiệu hoa để rước nàng về nhà chồng.

Lam Anh vừa định phản bác quản gia Lý thì bị Thôi Ngôn Chiêu kéo lại.

 

"Thôi đi."

 

Coi như là trải nghiệm trước cảm giác sau khi chết sẽ thế nào khi nằm trong quan tài.

 

Dù sao thì mấy ngày nữa, nàng cũng chẳng còn là Thôi Ngôn Chiêu nữa rồi.

Comments